Trà Trộn Phòng Con Gái

Chương 1


Bạn đang đọc Trà Trộn Phòng Con Gái – Chương 1


Ngày tám tháng ba, ánh nắng mùa xuân rạng rỡ, những đám mây trắng lơ lửng trôi trên bầu trời.
Tôi đóng cửa sổ bên cạnh, đồng hồ chỉ đúng mười hai giờ, cầm chùm chìa khóa lên, đi vào thang máy.
Đúng lúc tôi đang chuẩn bị đóng cửa thang máy, đột nhiên một chiếc xe đẩy hàng chen vào. Trên xe chất đầy những cuốn sách mới xuất bản gần đây, đống sách cao đúng bằng chiều cao của một người, tôi phải đứng nép vào góc thang máy. Vừa rồi tôi còn tắm nắng bên cửa sổ phòng làm việc, chớp mắt đã bị vùi vào góc nhỏ tối tăm.
Hớ, không biết ai không biết phép tắc là gì thế này, đến thang máy vận chuyển hàng cũng không biết dùng nữa!
Tôi đang định nổi trận lôi đình thì bỗng nhiên phía trước chồng sách cao nửa mét, giọng nói ngọt ngào của một cô gái vang lên “Chị Trình, hết giờ làm rồi đấy ạ?”.
Tôi nhận ra giọng nói này, đây là Tạ Tiểu Phàm, nhân viên mới của phòng phát hành, tốt nghiệp trường Phúc Đán, tôi cũng đã gặp cô bé vài lần, trông cũng xinh xắn, chỉ có điều cảm giác cô bé làm việc không được nhanh nhẹn cho lắm.
“Tiểu Phàm, sao em vẫn chưa về?”. Tiếp đó là câu trả lời của Trình Lộ.
Người phụ nữ này… Tai tôi phút chốc đã dựng đứng lên.
“Em cũng sắp về rồi đây ạ, chuyển chỗ sách này xuống tầng hai là ok thôi ạ”, vẫn là giọng nói ngọt ngào của Tạ Tiểu Phàm.
“Tiểu Phàm này, sau này khi nào phải vận chuyển nhiều đồ như vậy thì dùng thang máy vận chuyển hàng nhé. Cho dù chỉ có hai ba tầng thì cũng không được nhân tiện, không được sử dụng thang máy thông thường, đây là quy định của công ty, biết chưa?”. Trình Lộ nói tiếp.
“Sau này em sẽ chú ý, chị Trình. Em thấy thang máy vận chuyển hàng đang lắp đặt, thầy Thẩm dưới tầng hai thì lại yêu cầu em phải chuyển số sách này xuống trước khi hết giờ, nên em mới dùng thang máy này.” Tạ Tiểu Phàm giải thích.
“Ừm, chị cũng chỉ nhắc nhở em thôi. Hôm nay được nghỉ sớm, em có dự định gì không?”. Trình Lộ hỏi cô bé.
Tuy nấp trong góc thang máy nghe trộm phụ nữ nói chuyện là không có “đạo đửc” cho lắm, nhưng tôi bị ép đứng vào góc, sau chồng sách cao chót vót, bọn họ cũng không hề phát hiện ra, lúc này nếu tôi lên tiếng thì sẽ càng lúng túng hơn.
Cầu cho cái thang máy này không gặp sự cố giữa chừng vì đống sách nặng nề này, nếu không, ba người trong một cái thang máy, sớm muộn gì cũng bị phát hiện. Tôi thầm nghĩ. “Cũng không có gì đặc biệt ạ. Em định đến cửa hàng Triumph, hôm nay có giảm giá đấy chị”. Tạ Tiểu Phàm nói.
“Ồ, có giảm giá sao?”
Nghe giọng nói của Trình Lộ, có vẻ như rất có hứng thu.
“Tiểu Phàm, chị thấy dáng em rất đẹp, chắc là quả áo cỡ c nhỉ”. Trình Lộ nói.
“Đâu có, chỉ B+ thôi ạ. Dáng chị Trình Lộ mới đẹp, eo thon nhỏ, chân lại dài, bọn em đều vô cùng hâm mộ chị”.
Thang máy vẫn di chuyển chậm rề rề, tôi đứng trong xó mà không ai để ý, nghe hai người phụ nữ khen ngợi lẫn nhau mà mồ hôi lạnh toát ra từng đựt từng đợt trong lòng.
“Chị Trình, chị xinh đẹp như vậy, chắc bạn trai chị đẹp trai lắm nhỉ?”. Đột nhiên Tạ Tiểu Phàm hỏi.
“Công việc bận vậy, làm gì có thời gian tìm bạn trai. Hơn nữa, đàn ông cũng chẳng được mấy người ra hồn”. Nhắc đến đàn ông, giọng nói của Trình Lộ càng lúc càng lạnh lùng.
“Chị Trình, không phải em lắm chuyện đâu, nhưng bọn em đều thấy chị và cái anh Lương Mân phòng Thị trường rất hợp nhau, chị đã từng cân nhắc chưa? Bọn em cảm thấy anh ấy có vẻ thích chị, hơn thế anh ấy cũng rất đẹp trai nữa”.
Tôi đứng nấp đằng sau, lòng bỗng thấy hồi hộp.
“Hứ, loại đàn ông đó, có cho chị cũng không thèm. Còn Lương Mân nữa chứ, có mà Điêu Dân thì có! Tiểu Phàm, chị cảnh báo em, đừng để bị hắn ta dụ dỗ. Một số loại đàn ông, bề ngoài thì đường đường chính chính, nhưng trong lòng thì không biết đen tối đến mức nào”.
Chính mình đen tối còn nói người khác đen tối, loại phụ nữ xấu tính điển hình do thiếu sự quan tâm của đàn ông… Tôi đứng sau thầm nghĩ trong bụng.
“Đúng rồi, em định đi xem loại áo ngực gì thế?”. Có lẽ cảm thấy bản thân nói xấu đồng nghiệp trước mặt người mới vào làm việc trong công ty khá mất hình tượng, Trình Lộ liền đổi chủ đề, hỏi.
“Tháng này Triumph mới ra một loại áo ngực mới, đặc biệt nâng ngực. Không để lại vết hằn, lại có đệm lót mềm mại. Hôm nay em định đi xem, hơi đắt một chút, hơn sáu trăm tệ, không biết giảm giá rồi có đỡ hơn không nữa”.
“Rất nâng ngực sao?”. Trình Lộ hỏi giọng rất nhẹ, như đang nói thầm với chính mình.
“Vâng, có thể nâng đến đây cơ!”. Phía trước chồng sách, câu trả lời của Tạ Tiểu Phàm vọng lại.
Tôi có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Tạ Tiểu Phàm lấy hai tay vẽ trên ngực Trình Lộ, suýt nữa thì phì ra. Trước đây tôi không hề tin vận mệnh của người phụ nữ nằm ở ngực, nhưng bây giờ thì hoàn toàn tin rồi.
Ding, thang máy đột ngột dừng lại. Tôi đang nghi ngờ liệu có phải thang máy gặp sự cố hay không, thì tầm nhìn trước mắt đột nhiên thoáng đãng, chiếc xe kéo đã bị lôi ra khỏi thang máy. Hóa ra đã đến tầng hai.
“Chị Trình, tạm biệt chị”. Tạ Tiểu Phàm đứng bên ngoài thang máy nói. Vì chồng sách cao chót vót đã che mất tầm nhìn nên cô bé vẫn không phát hiện ra tôi đứng trong góc.
“Tạm biệt”. Trình Lộ vẫy tay với Tiểu Phàm, cổ tay cô ta rất trắng, hai chiếc vòng ngọc phát ra tiếng leng keng, cũng gọi là có chút khí chất.
Cửa thang máy tự động đóng lại, từ từ di chuyển xuống tầng dưới. Dường như Trình Lộ không nhìn thấy tôi, cô ta thở dài, nghĩ mình lại xót cho thân, tiếp đó đặt hai tay trước ngực, làm bộ nâng lên phía trên. Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn cô ta đang nghĩ đến kiểu áo ngực đó của Triumph.
Lần này tôi không nhịn nổi nữa, cuối cùng cười phì một tiếng.
Cô ta quay đầu lại, nhìn thấy tôi, vẻ mặt lúng túng. Rồi đột nhiên nổi cơn thịnh nộ, lườm tôi, “Anh vào đây từ lúc nào!”.
“Ai đó cứ nhất định phải đeo ngực giả mới dám đi làm, quả là đáng thương”. Tôi cười nói.
“Đồ chết giẫm!”. Đôi mắt Trình Lộ trừng lên càng to hơn, nhất thời không nghĩ ra được lời nào đá lại. Cô ta không nhất thiết phải chứng minh cho tôi thấy ngực của cô ta không phải hàng giả ngay tại chỗ. Thực ra, dáng người cô ta cũng rất chuẩn, chỉ có điều phụ nữ vĩnh viễn không bao giờ thỏa mãn với dáng người của họ.
Tôi ở phòng Thị trường, cô ta ở phòng Bản quyền, cùng trên tầng sáu, vốn dĩ nước sông không phạm nước giếng. Nếu tính đến thời gian làm việc tại công ty, tôi một năm, cô ta hai năm, cũng gần ngang bằng nhau. Chỉ có điều cô ta khá may mắn, năm ngoái giám đốc phòng Bản quyền nhảy việc đến công ty khác, nên cô ta được thăng cấp lên vị trí giám đốc. Nhưng tôi cũng không hề kém cỏi, mới làm việc một năm đã trở thành một nhân vật không thể thiếu trong công ty, mỗi quyển sách bán chạy của công ty đều có công lao to lớn của tôi.
Tôi cũng quên mất là đã kết oán với cô ta ở đâu, lúc nào và vì lý do ra sao, tóm lại, mỗi lần gặp nhau, đấu khẩu đã trở thành chuyện cơm bữa.
“Chính anh là người về sớm nhất, hôm nay là ngày quốc tế phụ nữ mùng tám tháng ba, sao không nghĩ xem tại làm sao anh lại xin nghỉ”. Ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng Trình Lộ cũng nói ra được một câu nhạo báng.
“Xí, cái đó thì có ăn nhằm gì. Bây giờ đàn ông còn có “nghỉ đẻ” cơ mà”. Tôi lườm cô ta một cái, “Tôi đi hẹn hò, không giống ai đó, vội vội vàng vàng tan làm, chỉ để về nhà ngủ. Đàn bà ngực lép, quả nhiên phải bổ sung thêm bằng cách ngủ bù”.
“Hừ! Miệng chó không thể khạc ra ngà voi! Anh mà hẹn hò á? Ai thèm tin!”.
Trình Lộ còn chưa nói xong, không ngờ thang máy đã xuống đến tầng một, tôi không thèm nhìn cô ta, đi thẳng ra ngoài.
Tít tít. Bãi đỗ xe tràn ngập ánh nắng, một chiếc BMW 320i màu trắng chợt sáng đèn.
Trên thực tế, đúng là tôi có một cuộc hẹn hò.
Nhưng, chiếc xe này không phải tôi đi mượn. “Cô nàng” là do tôi nhân dịp thị trường cổ phiếu đang vô cùng hot năm 2007, vừa viết luận văn tốt nghiệp, vừa đi tìm việc, vừa chơi cổ phiếu, cuối cùng thắng được. Tốt nghiệp suôn sẻ, công việc suôn sẻ, kiếm tiền suôn sẻ, lại kịp thời rút lui khỏi thị trường cổ phiếu trước khi thị trường xuống dốc vào năm 2008, gộp lại đủ tiền mua một chiếc xe xịn, ngoài ra còn phí bảo dưỡng xe trong năm năm, cũng gọi là một chút thành công nho nhỏ trong cuộc đời. Có lẽ, điều này chứng minh tôi có khả năng nhạy cảm trời phú về thị trường, nếu không, những cuốn sách mới toe qua tay tôi cũng không bán chạy như vậy, do đó nhận được sự coi trọng của tổng giám đốc công ty.
Xin tự giới thiệu một chút, tôi là Lương Mân, bề ngoài thì thời thượng, bên trong thì bảo thủ, cơ thể khỏe mạnh, thích những người phụ nữ biết gấp quần áo. Tuổi không lớn cũng không nhỏ, chỉ yêu không cưới. Không có công ty, không có cổ phiếu, chỉ có học vị. Hiện tại đang làm việc tại một công ty xuất bản bình thường, tính cách tạm ổn, không tốt cũng không xấu, không thật thà tuyệt đối, nhưng cũng chưa bao giờ đem mấy cây kẹo đi dụ dỗ các bé bên đường.
Nơi phải đi hôm nay là vịnh Thanh Thủy, người sẽ gặp là một cô bạn do bạn của bạn của bạn giới thiệu, nói tóm lại là một cô gái xinh đẹp.
Cô nàng BMW chạy êm như ru, rất thoải mái, tôi nhìn gương chiếu hậu, thấy Trình Lộ đang vẫy tay gọi taxi. Trong công ty không thiếu gì các cô thanh tao, nhưng người bình thường đoan trang xinh đẹp lại luôn bị tôi chọc cho đến mức nhe răng nghiến lợi thì chỉ có mình cô ta.
Không phải tôi thích chọc cô ta, chỉ có điều tính cách không hợp nhau. Chiếc BMW tăng tốc lên tám mươi kilomet một giờ, khiến cho bóng hình cô ta chỉ còn là một chấm đen nhỏ xíu.
Thời gian hẹn là một giờ, địa điểm là tầng một của khu chung cư nơi cô gái ở. Tôi đến đúng giờ, sau đó bắt đầu chờ đợi. Không nhớ rõ lần yêu đương trước là khi nào, hình như ba bốn tháng trước.
Cứ tính theo tần suất này, tôi vẫn chưa thuộc loại đào hoa.
Sau nửa tiếng, người vẫn chưa thấy xuống. Tôi bắt đầu lau xe. Lau hết trong lại đến ngoài.
Nửa tiếng nữa lại trôi qua, chiếc xe đã được lau sạch bóng như lúc mới mua.
Cuối cùng cô gái trang điểm vô cùng xinh đẹp cũng xuất hiện. Cô ta mặc chiếc áo len dệt kim, phối thêm chiếc vòng cổ dài, dáng dấp và khuôn mặt đều đáng được điểm cao.
“Woa, chiếc xe đẹp quá, chúng ta đi đâu ăn nhỉ?”. Cô ta nở nụ cười ngọt ngào.
“Anh nghĩ anh không đi ăn đâu”. Tôi cũng cười.
“Anh nói vậy là ý gì?”. Cô ta ngước đôi mắt to vô tội lên, hàng lông mi đã được tô điểm, khẽ rung động.
Tôi lại cười, “Anh đợi em xuống để từ biệt”.

Cô ta đứng đờ tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng lại thì tôi đã lên xe đi mất.
Tôi không thích chờ đợi người khác, đúng giờ là nguyên tắc cơ bản, xinh đẹp không phải là lý do bắt người khác phải chờ đợi. Chỉ có một người từng khiến tôi nhẫn nại chờ quá một tiếng, đó cũng là lần duy nhất.
Chiếc BMW nhanh chóng rời khỏi khu chung cư chạy về một hướng khác của thành phố.
Không biết tại sao, hủy bỏ buổi hẹn, nhưng trong lòng tôi lại khoan khoái hơn rất nhiều.
“Hoa Gian Phường” nghe như tên của một cửa hàng hoa, thực ra là một phòng khám tâm lý. Tôi luôn cảm thấy ở Trung Quốc mở một cửa hàng hoa còn có tiền đồ hơn mở phòng khám tâm lý.
Trước đây tôi không hiểu trong xã hội Trung Quốc phòng khám tâm lý làm sao mà có thể tồn tại được. Nhưng sau này khi biết, tài sản của ông bố Đại Bính vượt quá năm triệu thì đã thông suốt điều này.
Người ta nói những kẻ theo chủ nghĩa lý tưởng đều rất ngây thơ chất phác, câu này nếu ứng dụng vào Đại Bính thì lại ngược lại. Đại Bính là một trong những tên vô liêm sỉ nhất mà tôi từng gặp.
Cậu ta không muốn lãng phí bốn năm học chuyên ngành tâm lý, vì thế, sự khác biệt cuối cùng là, tôi kiếm được tiền, còn cậu ta thì lỗ vốn.
Khi tôi bước vào “Hoa Gian Phường”, cậu ta đang ngáy khò khò. Thật khó tưởng tượng, cậu ta chính là bác sĩ tâm lý duy nhất được cấp giấy chứng nhận trong cả cái thành phố Bình Hải hơn năm triệu dân này – tôi nghĩ, không có người nào khác lại ngu ngốc đến mức mở một phòng khám tâm lý mà biết chắc chỉ có lỗ vốn chứ không kiếm được đồng nào, lại còn tự xưng là “kiên trì lý tưởng”, “người sáng lập của ngành tâm lý Trung Quốc”…
Ding ding… cửa ra vào treo một cái chuông, tôi vừa mở cửa thì cậu ta tỉnh giấc.
Cậu ta vội vàng lau nước dãi, nước mũi, nước mắt, ngồi thẳng lên, nhìn thấy tôi, lại uể oải, “ôi dào, hóa ra là cậu”.
Bổ sung thêm một câu, cậu ta cũng là một trong những tên thô lỗ nhất mà tôi từng gặp, có lẽ cũng là bác sĩ tâm lý thô lỗ nhất Trung Quốc.
“Đợi đã! Để tớ đoán xem lý do cậu đến đây là gì nhé!”. Không đợi tôi mở lời, đột nhiên cậu ta giơ tay lên.
“Được, cậu thử đoán xem”. Tôi mỉm cười, ngồi xuống, nghịch ngợm những thứ treo xung quanh.
“Chắc chắn là lại chia tay với người yêu rồi!”. Đại Bính nói.
“Sao lại nói là ‘lại’?”. Tôi hỏi cậu ta.
“Ôi dào, từ ngày tớ quen biết cậu thời đại học đến bây giờ, cậu có cô bạn gái nào vượt quá một tuần”. Đại Bính cười vẻ đắc ý, mặt lộ rõ sự sung sướng trước đau khổ của người khác.
Tôi cũng không thèm giải thích, chỉ cười. Đã quen với cuộc sống độc thân, dường như bên cạnh sẽ chẳng bao giờ có được người con gái dịu dàng nào nữa.
“Này, không phải cậu là loại người không thích đàn bà đấy chứ?”. Đột nhiên Đại Bính hỏi tôi.
“Không thích đàn bà, lẽ nào tớ thích đàn ông?”. Tôi nhặt một tờ bệnh án bên cạnh lên, ném về phía cậu ta.
“Sao cậu biết là cậu không phải như thế? Rất nhiều người ban đầu cho rằng họ không phải, sau đó mới biết thì ra là không dám đối diện. Gần đây tớ đang đọc một quyển sách, liên quan đến đồng tính ẩn…”.
Mười mấy tờ bệnh án cuộn lại đã được nhét vào mồm cậu ta. Tôi một tay nắm lấy bệnh án, tay còn lại đã nắm thành quả đấm, giơ ra trước trán cậu ta.
“Hừ hừ hừ,” Đại Bính đẩy cuộn bệnh án ra, vẫn không cam tâm, nói “Giờ thì tớ đã hiểu, tại sao mỗi cô bạn gái của cậu đều không được mấy hơi, hóa ra ngay từ đầu cậu đã chỉ thích đàn ông. Thảo nào sau khi tốt nghiệp vẫn muốn ở cùng nhà với tớ, hóa ra là có ý đồ với ‘sắc đẹp’ của tớ…”.
“Có ý đồ với ai chứ không bao giờ có ý đồ với cậu!”. Tôi thụi cho Đại Bính một cái. Có lẽ đây gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ở công ty tôi có thể chọc cho Trình Lộ tức giận thì ra ngoài tôi lại rất dễ bị tên khốn Đại Bính này chọc cho tức điên lên.
Thân hình Đại Bính to béo, nhưng động tác lại rất nhanh nhẹn, tránh được cú đấm của tôi rồi thở dài: “Haizz, nói thật, hôm nay cậu chuyển ra ngoài đi”.
“Đi á, tiền nhà tháng này chẳng phải tớ đã đưa cho cậu rồi sao?”.
“Tiền nhà tớ sẽ trả lại cho cậu, cậu tìm chỗ nào khác mà ở đi”. Đại Bính lắc lắc cái đầu béo ú, ngượng ngùng nói.
“Cậu nói thật đấy hả?”.
“ờ, dạo này kiếm được một mỹ nữ, thân hình rất bốc lửa, muốn tiến xa hơn với cô ấy, nếu không sống một mình, e không tiện cho lắm. Cậu cứ coi như tớ trọng sắc khinh bạn đi, tớ trả thêm cho cậu một tháng tiền nhà nữa, cậu ra ngoài thuê nhà đi”. Đại Bính vừa nói, vừa lôi ví ra, xem vẻ không phải trêu đùa.
“Sao không nói sớm! Bây giờ bảo tớ ra ngoài tìm nhà thì biết tìm ở đâu chứ!”.
“Tớ định chờ tìm cơ hội nói với cậu, nhưng ai ngờ hôm nay cô ấy lại muốn đến nhà mình chơi. Người anh em tốt, người anh em tốt, hay là hôm nay cậu ngủ ở ngoài, mai hãy về…”.
Tôi đã “sống chung” với Đại Bính hơn một năm, chưa bao giờ bị cậu ta đuổi ra ngoài, nhưng nghĩ đến chuyện Đại Bính có thể gặp được người phụ nữ có ý với cậu ta cũng không dễ dàng gì, cũng hơi mềm lòng.
Đại Bính tướng mạo bình thường, nhưng lại rất trượng nghĩa, không bao giờ để bụng. Càng đáng quý hơn là cậu ta chưa bao giờ để lộ gia thế, nếu không phải đã quen cậu ta hơn ba năm, tôi cũng không biết nhà cậu ta rất giàu có, vì thế nếu có cô gái nào để ý đến cậu ta, tuyệt đối không phải nhằm vào tiền của cậu ta.
“Được rồi, rời xa tớ, cậu hãy mau đi tìm lấy người đàn ông của cậu đi!”. Đại Bính vỗ mạnh vào vai tôi, nói to.
“Còn nói tớ đồng tính là tớ giận đấy!”. Tôi hét về phía cậu ta. Trong lòng nghĩ đến chuyện phải tìm một căn phòng khác, cảm thấy hơi bực mình, lại thêm việc Đại Bính trêu đùa kiểu đó, càng khiến tôi không vui.
“Ai đồng tính cơ?”.
Đột nhiên, từ cửa vọng lại giọng nói êm dịu của một cô gái.
Tôi và Đại Bính đồng thời nhìn ra cửa.
“Tô Tô, sao hôm nay em lại đến đây?”. Đại Bính lập tức đổi thành bộ mặt cười thân thiện, quay về phía cô bé hỏi.
Tôi nhân cơ hội săm soi cô bé tên Tô Tô đó.
Cô bé mặc một chiếc váy liền thân màu xanh da trời cổ rộng làm nổi bật những đường cong xinh đẹp mềm mại ở thân trên, còn thân dưới bó sát hông trông vô cùng nhỏ nhắn, đáng yêu. Chiếc áo hai dây màu xám và quần tất màu đen khiến cho cô bé đầy vẻ hoạt bát, trẻ trung hấp dẫn. Đôi bốt bẻ cổ màu vàng nâu kết hợp với đống dây chuyền đồng xu nhiều lớp trông sống động vô cùng.
Mục tiêu của Đại Bính chắc không phải là cô bé này chứ. Tuy cậu ta cứ một điều mỹ nữ, hai điều mỹ nữ, nhưng người xinh đẹp cỡ cô bé này mà thích Đại Bính thì chắc trời sập quá.
Trong lòng tôi rất kinh ngạc.
“Hôm nay được nghỉ học, nên em đến đây thăm anh. Em mang cho anh bánh trứng đấy, em mua trên đường đến đây vẫn còn nóng”. Tô Tô tiến lại, mở hộp ra, để lộ chiếc bánh thơm phưng phức vẫn còn nóng hôi hổi.
Thảo nào trông cô bé nhí nhảnh đáng yêu thế, thì ra vẫn đang là sinh viên… Không đúng! Có thể có một cô sinh viên thích cái tên Đại Bính này sao?
Tôi càng nghĩ càng thấy kinh ngạc.
“Anh ấy là ai thế ạ?”. Tô Tô hỏi Đại Bính.
“À, một người bạn của anh, là gay, đến đây để giải quyết vấn đề tâm lý ấy mà. Lương Mân, nói ra thì Tô Tô là bạn học cùng trường với cậu đấy, cô bé cũng là sinh viên Học viện Thương mại Hoa Đông”. Đại Bính nói.
“Gay á?”. Tô Tô chớp chớp đôi mắt long lanh, hiếu kỳ nhìn tôi.
“Tống Đại Bính, cậu đừng có quá đáng!”. Lúc đầu tôi không hiểu được gay là cái gì, đợi đến khi hiểu ra tôi lập tức đập bàn thật mạnh, chiếc bánh trong hộp cũng nhảy lên nửa mét.
Tô Tô vẫn tò mò nhìn tôi, hỏi tiếp Đại Bính, “Anh ấy thực sự là gay?”.
“Thật mà, thật mà. Anh nói phải là phải”. Đại Bính vừa nói vừa lủi ra sau, sự tôi đánh cậu ta.
Tôi đang định cầm chiếc bánh trứng còn nóng hổi lên ném vào mặt Đại Bính, đột nhiên bị một bàn tay mềm mại giữ lại.
“Anh thật sự là gay? Tốt quá rồi!”. Cũng không biết đầu óc cô bé Tô Tô này có vấn đề gì, tự nhiên lại vui sướng, kéo tôi chạy ra khỏi phòng khám.
“Bác sĩ Tống, lần sau em lại đến thăm anh nhé!”. Tô Tô vừa lôi tôi chạy ra ngoài vừa ngoảnh đầu lại hét to.
Lúc này tôi mới biết Tô Tô chỉ là một người bạn bình thường của Đại Bính chứ không phải bạn gái cậu ta. Tôi thở phào vì nếu không, thế giới này quá không công bằng. Tôi nhìn thấy Đại Bính đứng trong phòng khám vừa cười vừa lắc lắc đầu, chỉ vào tim, ý bảo tôi phải nắm bắt lấy cơ hội, quen biết cô bé Tô Tô này.
“Này, em lôi anh đi đâu thế?”. Đi ra ngoài được mấy bước, tôi hỏi.
Tô Tô ôm chặt lấy khuỷu tay tôi, cứ như sự tôi bay mất không bằng. Tuy bị cô tiểu mỹ nữ này quyến rũ cũng không phải chuyện gì xấu, nhưng lý do mơ hồ cũng khiến người ta lo lắng bất an.
“Đi coi mặt!”. Tô Tô tươi cười, rạng rỡ như ánh mặt trời lúc mười giờ sáng.
“Coi mặt gì chứ?”. Tôi lại hỏi cô bé.
“Đi cùng em là biết ngay thôi mà! ở cách đây không xa đâu ạ!”. Tô Tô kéo tôi chạy thật nhanh. Thật không hiểu nổi, cô bé chỉ cao khoảng hơn một mét sáu lại có sức lực mạnh mẽ đến thế.

Cô bé kéo tôi chạy mấy trăm mét rồi ép tôi bước vào một quán café và cùng tiến lại một bàn bên cạnh cửa sổ, “Chị Linh Huyên! Chị Hiểu Ngưng! Em tìm thấy một người rồi! Các chị xem có phù hợp không?”.
Cô bé thở hổn hà hổn hển, đẩy tôi đến cạnh bàn.
Chỉ thấy ngồi bên bàn là hai cô gái vô cùng xinh đẹp: một cô mặc bộ đồ màu đỏ cổ điển, ruy băng trước ngực gợi cảm, làn da thoắt ẩn thoắt hiện, đầy cảm giác ngọt ngào dịu dàng; một cô mặc bộ đồ màu trắng, bộ đồ được thiết kế đơn giản, nhưng có lẽ không rẻ chút nào, lộ rõ vẻ sang trọng, thân váy trơn, không hoa văn ẩn chứa một cá tính nhẹ nhàng, phần vai phủ ren lụa, lại mang chút yêu kiều của công chúa, cho người ta cảm giác mát mẻ thoải mái.
Lại thêm cô bé Tô Tô mặc bộ đồ màu xanh da trời như thiên thần này, đột nhiên tôi bị ba mỹ nữ “tuyệt thế giai nhân” này bao quanh.
Xem nào! Coi mặt! Ba cô gái này, tôi coi mặt với cô nào cũng không bị thiệt! Khi tôi đang ngắm
nghía ba cô gái thì họ cũng đang ngắm nghía tôi. Tô Tô cư xử với tôi như với một người đã thân quen từ lâu, vui vẻ kéo tôi đến trước mặt họ, “Chị Linh Huyên, chị Hiểu Ngưng, các chị thấy anh ấy thế nào?”.
Cô gái xinh đẹp mặc bộ đồ màu đỏ kéo Tô Tô về phía mình, hỏi nhỏ: “Tô Tô, chị hỏi em. Bác sĩ Tống này đã có bạn gái chưa?”.
“Chị Linh Huyên, anh ấy không phải là bác sĩ Tống! Anh ấy là… Ây da, em cũng không biết tên anh ấy là gì. Nói chung, chị đừng có để ý đến anh ấy, anh ấy không phải dành cho chị đâu”. Tô Tô liền ghé lại gần tai cô gái, cố nén nhỏ giọng nói, sau đó, ánh mắt linh hoạt nhìn bốn phía, lại hỏi tiếp: “Chị Lộ Lộ đâu ạ?”.
“Chị ý ở nhà, không đến đây”. Linh Huyên vừa trả lời Tô Tô, vừa quay về phía tôi, lộ rõ vẻ tiếc nuối. Trên sống mũi cô Linh Huyên này có một cặp kính cận gọng nhỏ, trong dáng vẻ điềm đạm ẩn chứa nét xinh đẹp nhẹ nhàng, bất luận là dung mạo hay phong cách, đều thuộc hàng mỹ nữ.
Trong lúc họ nói chuyện, cô gái xinh đẹp mặc bộ đồ màu trắng chỉ lặng lẽ nhìn tôi, cứ như đang thẩm tra tôi vậy, nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân. Không hiểu sao tôi cứ cảm thấy ánh nhìn của cô gái này như chiếc dao phẫu thuật, lạnh lùng, sắc nhọn.
“Tôi hỏi… rốt cuộc các cô muốn làm gì?”. Sau khi săm soi lẫn nhau được một lúc, cuối cùng tôi cất tiếng hỏi bọn họ.
“Em hỏi anh nhé, anh có phải đang độc thân không?”. Nghe thấy tôi nói, bỗng nhiên Tô Tô sát lại gần tôi, nhìn tôi với ánh mắt mong đợi.
“Đúng vậy, anh độc thân”. Nhìn thấy sáu ánh mắt xinh đẹp hớp hồn đồng loạt nhìn mình, cho dù đã có bạn gái rồi thì cũng nói dối là “độc thân”.
“Vậy thì quá tốt rồi!”. Tô Tô phấn khích ôm lấy tôi, hoàn toàn không để tâm đến chuyện “nam nữ thụ thụ bất thân”.
Hành động của cô bé làm tôi giật mình. Tôi đã từng gặp không ít cô gái nhiệt tình chủ động, nhưng vừa xinh đẹp lại vừa chủ động như cô bé thì quả thực là rất hiếm gặp.
“Nào nào nào, ngồi xuống đi ngồi xuống đi”. Cô gái tên Linh Huyên cũng đứng lên, giơ đôi tay nhỏ nhắn ra, kéo tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô ta.
Không phải chứ, tuy tôi cũng bình dị dễ gần, nhưng không đến nỗi để cả ba cô gái cảm thấy thân quen ngay từ lần gặp mặt đầu tiên. Lẽ nào ba cô này vừa nhìn đã thấy được khí chất chính nhân quân tử của tôi?
“Em giới thiệu cho anh một cô bạn gái, được không?”. Linh Huyên trìu mến nhìn tôi, hỏi. “Ặc…”. Tôi lưỡng lự. Họ thẳng thắn như vậy khiến tôi không dễ gì đưa ra câu trả lời.
Tôi nhìn Linh Huyên, rồi lại nhìn sang Tô Tô, cuối cùng nhìn Hiểu Ngưng. Tô Tô mở to đôi mắt vô tư, ánh mắt đầy mong đợi. Linh Huyên dịu dàng, giọng nói cũng êm ái dễ nghe.
Chỉ có Hiểu Ngưng lạnh băng vẻ như không đồng ý lắm. Nhưng ánh mắt cô ấy cũng không né tránh tôi, mà vẫn chăm chú săm soi tôi.
Tôi nghĩ chắc chắn tính cách Hiểu Ngưng rất lạnh lùng, cho nên chị em tốt của cô, Linh Huyên và Tô Tô muốn tìm cho cô một người bạn trai. Nhưng… tùy tiện kéo một người đàn ông nào đó đến xem mặt thì cũng vô trách nhiệm quá đi…
Ngắm kĩ Hiểu Ngưng thì thấy tuy cô ấy không trang điểm nhưng làn da hoàn toàn không thua kém bất kì một minh tinh nào trong ảnh, nếu không phải là người biết cách chăm sóc da, thì đúng là vẻ đẹp trời phú. Cô ấy cũng rất thanh tú, mắt đen, mũi nhỏ xinh, mái tóc dài, là một mỹ nữ phương Đông điển hình.
“Chị Linh Huyên, chị thấy thế nào?”. Tô Tô như một chú chim nhỏ linh hoạt, thoắt cái đã bay từ chỗ tôi qua chỗ Linh Huyên, hỏi nhỏ.
“Rất tốt, Tô Tô con mắt nhìn người của em khá lắm”. Linh Huyên lập tức đưa ra ý kiến. Tô Tô thấy tôi chỉ chăm chú nhìn Hiểu Ngưng không nói lời nào, hỏi tôi, “Anh thấy thế nào?”.
“Ờ, rất tốt”. Tôi mơ màng trả lời. Thực tế, Hiểu Ngưng thực sự khiến tôi có cảm giác yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cảm giác như có ánh mặt trời xuyên qua cửa kính, rất giống ai đó trước đây.
“Anh ấy đồng ý rồi, tốt quá, chị em mình mau về đi”. Tô Tô nóng lòng kéo Linh Huyên đứng lên.
Hiểu Ngưng ngồi tựa vào cửa sổ đầy ánh nắng, cho người ta cảm giác vừa lạnh lẽo vừa ấm áp, cô ấy nhìn tôi, cuối cùng cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Á? Không phải chứ, đây chính là khởi đầu của một mối tình mới, chính là thời gian tôi nói chuyện riêng với Hiểu Ngưng để hiểu nhau hơn.
Sự việc xảy ra trong có mười mấy phút này, dường như chỉ xảy ra trong tích tắc, tôi không kịp phản ứng lại.
Nào ngờ, Hiểu Ngưng cũng đứng lên theo bọn họ.
“À, em vẫn chưa hỏi tên anh là gì vậy?”. Tô Tô trong chiếc váy liền thân màu xanh da trời bay về phía tôi như chú chim chiền Chiện, mở to mắt, hỏi.
“Lương Mân. Lương trong Lương Mân, Mân trong Lương Mân”. Tôi trả lời.
“Cái tên rất hay”. Không biết cô bé có thực sự hiểu sự hài hước của tôi không, chỉ cười, bàn tay mềm mại lập tức nắm lấy tay tôi, kéo về phía cửa quán cà phê, “Anh yên tâm đi, chị ấy rất xinh đẹp, chắc chắn không làm anh thất vọng”.
“Hả? Không phải cô ấy sao?”. Tôi kinh ngạc quay đầu lại nhìn Hiểu Ngưng, không kìm được hỏi.
“Cái gì?”. Hiểu Ngưng cuối cùng cũng khẽ khàng thốt ra hai tiếng, hai mắt hơi nhíu lại, nhìn tôi.
“Anh Lương, anh cũng thích đùa thật đấy, sao anh có thể thích chị ấy được”. Tô Tô vẫy vẫy cánh tay như chú bướm, gọi một chiếc taxi, gần như là đẩy tôi vào trong xe.
Lạ thật, sao tôi không thể thích cô ấy? Chẳng lẽ cô em Hiểu Ngưng lạnh lùng băng đá này không thích đàn ông? Tôi thầm hỏi trong lòng.
“Bác tài, cho bọn cháu đến Lam Kiều Hoa Uyển ạ!”. Tô Tô nói.
Hình như trong tiềm thức, tôi thấy cái tên Lam Kiều Hoa Uyển này nghe rất quen.
Lúc này, Hiểu Ngưng và Linh Huyên cũng ngồi lên xe, Hiểu Ngưng ngồi một mình trên ghế trước, còn Tô Tô và Linh Huyên một người ngồi bên trái tôi, một người ngồi bên phải tôi, kìm chặt như sự tôi chạy mất.
Nhưng, nếu bọn họ là những kẻ bắt cóc thật thì cũng là nhóm bắt cóc xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp.
Khi taxi chạy qua Hoa Gian Phường tôi nhìn thấy chiếc BMW đáng thương của tôi vẫn còn đậu trước cửa phòng khám của Đại Bính. Tôi cứ như vậy bị người ta bắt cóc, bắt cóc đi xem mặt, nhìn dáng vẻ nhiệt tình của cô bé Tô Tô ngây thơ trong sáng trước mặt cứ một điều “anh Lương”, hai điều “anh Lương” tôi không nỡ lòng từ chối.
Cứ coi như là chơi đùa cùng cô bạn nhỏ này của Đại Bính một lúc đi. Tôi không kìm được cúi đầu cười.
Đến Lam Kiều Hoa Uyển, Tô Tô và Linh Huyên, hai người giữ hai bên tay tôi như đang áp giải tội phạm, tiến vào khu chung cư trước mặt.
Tay Tô Tô nhỏ nhắn mềm mại, còn ngón tay Linh Huyên thon dài. Tô Tô là cô nhóc không phân biệt nặng nhẹ, kéo tay tôi đến phát đau, còn Linh Huyên chỉ cầm tay tôi, thi thoảng còn cố ý nắm bàn tay tôi.
Còn Hiểu Ngưng từ đầu đến cuối vẫn đi một mình phía trước, lấy chìa khóa ra một cách thuần thục, mở cửa, hoàn toàn không để mắt đến ba người đang đi phía sau.
Căn hộ là loại chung cư nhỏ khép kín, vô cùng sạch sẽ ngăn nắp, còn thoang thoảng mùi hương con gái.
“Chị Lộ Lộ! Chị Lộ Lộ!”. Vừa về đến nhà, Tô Tô đã cất tiếng gọi to.
Hóa ra bốn cô gái sống chung trong căn chung cư này, nếu không phải là xem mặt Hiểu Ngưng, vậy đối tượng của tôi chắc chắn là “chị Lộ Lộ” mà Tô Tô gọi rồi. Ba người bọn họ đều xinh đẹp như vậy, cô Lộ Lộ này ít nhất sẽ không thua kém về dung mạo, nếu không sao có thể sống ở nơi đầy áp lực này chứ?
Tô Tô gọi mấy tiếng đều không có ai trả lời.
“Lạ thật, lẽ nào chị ấy ra ngoài rồi. Đới Duy cũng không có ở nhà”. Linh Huyên nhỏ giọng hỏi. Ngay cả Hiểu Ngưng lạnh lùng cũng nhìn ngó khắp nhà.
“Để tớ gọi cho cậu ấy”. Hiểu Ngưng rút chiếc điện thoại màu trắng trong túi ra, nói. Đây là câu thứ hai tôi nghe thấy cô ấy nói, xem ra, cô ấy thích màu trắng đồng thời cũng không thích nói nhiều.
Trong lòng tôi nghĩ thầm không biết Đới Duy là ai, chắc là con chó yêu của Lộ Lộ? Không khí bỗng trở nên yên tĩnh, Linh Huyên và Tô Tô căng thẳng, lo lắng nhìn Hiểu Ngưng. Mỹ nhân lạnh lùng Hiểu Ngưng cầm điện thoại bằng những ngón tay thon dài, chăm chú lắng nghe tiếng tút tút, đôi mày khẽ chau lại.
Cạch!
Tiếng chìa khóa chuyển động vọng lại từ phía cửa.
Ba cô gái cùng nhào ra phía cửa ra vào.
Kẹt, cửa mở. Một cô gái mặc áo khoác màu xám xuất hiện.
Cô ta chau mày, thở dài, nhìn ba người chị em đang đứng trong phòng, rồi đột nhiên cảm thấy trong phòng còn có ai khác, ngước mắt lên, nhìn thấy tôi đang đứng sau bọn họ.

“Sao lại là anh?”.
“Sao lại là cô?”.
Tôi và cô ta đồng thanh hét lên.
Chị Lộ Lộ mà Tô Tô gọi hóa ra không phải ai khác mà chính là Trình Lộ oan gia ngõ hẹp của tôi trong công ty!
Chiếc áo khoác màu xám trên người Trình Lộ có thể che hết những điểm không hoàn hảo trên cơ thể, màu xám cho cảm giác hài hòa, trông không những cá tính mà còn rất có sức lôi cuốn. Thiết kế eo cao khiến cô ta trông nhỏ nhắn hơn. Kết hợp với chiếc váy công sở, trông rất thời thượng, suýt nữa thì tôi cũng không nhận ra cô ta.
“Sao anh ta lại ở đây?”. Trình Lộ chỉ vào tôi, gần như muốn hét toáng lên.
Tô Tô, Linh Huyên, và cả Hiểu Ngưng đều không trả lời cô ta, mà đồng thanh truy hỏi: “Đới Duy đâu?”.
“Haizz”. Trình Lộ cúi đầu nhìn sàn nhà, “Cậu ấy đi rồi”.
Haizz… Tô Tô, Linh Huyên, Hiểu Ngưng cùng lúc thở dài. Giây phút này bọn họ dường như đã lãng quên tôi.
“Xin lỗi, tôi có thể chen ngang không, Đới Duy là ai?”. Không có ai để ý đến nên tôi cất tiếng hỏi.
“Đó là một người sống cùng với chúng em, mấy ngày trước mới thất tình”, vẻ mặt Tô Tô không còn hoạt bát đáng yêu như lúc trước, trả lời tôi với giọng buồn bã.
“Con gái hả?”. Tôi thăm dò. Thất tình và xem mặt, tôi khó tránh khỏi quy chúng về một mối.
“Con trai”. Tô Tô trả lời.
“Gì cơ?”. Tôi hơi kinh ngạc, bốn cô gái lại sống chung với một tên con trai, sự kết hợp này quả là quái lạ.
“Nhưng anh ấy không phải đàn ông bình thường, anh ấy là loại đàn ông không thích phụ nữ, anh ấy cũng giống anh vậy”. Tô Tô bổ sung thêm.
“Giống anh?”. Tôi ngớ người ra một lúc, suýt nữa thì hét toáng lên như Trình Lộ lúc nãy. “Anh…”. Trình Lộ cũng ngạc nhiên không kém, cô ta trừng mắt nhìn tôi.
“Được lắm, hóa ra anh đồng tính, thảo nào mãi vẫn không có bạn gái, còn dám nói tôi biến thái”. Trình Lộ như tỉnh ngộ gật gật đầu, nhìn tôi chằm chằm.
“Chị Lộ Lộ, chị đừng nói như vậy mà, chẳng phải anh Đới Duy rất tốt sao. Chị nói vậy là không tôn trọng người khác”. Tô Tô kéo tay Trình Lộ lại, chỉ về phía tôi, khuyên.
Trình Lộ được thể lấn tới, nói: “Đương nhiên rồi, đồng tính cũng có người tốt kẻ xấu chứ! Đới Duy đối xử với chúng ta rất tốt, chị đương nhiên tôn trọng anh ấy, nhưng tên này…”.
“Lộ Lộ, tớ thấy anh ấy rất tốt”. Linh Huyên đột ngột nói.
“Các cậu mới biết hắn được mấy ngày! Đừng để bị lừa bởi vẻ bề ngoài của hắn!”. Trình Lộ tức giận chỉ tôi như chỉ vào kẻ thù giết cha.
“Được, tôi đi là xong chuyện”. Không ngờ oan gia ngõ hẹp, đụng đầu nhau ở đây, thảo nào vừa rồi tôi thấy cái tên Lam Kiều Hoa Uyển nghe rất quen, hóa ra là nơi Trình Lộ ở.
“Anh đừng đi mà!”. Bỗng nhiên Tô Tô kéo tay tôi lại.
“Em đừng ồn ào nữa, anh chơi đùa với em như thế là đủ rồi!”. Nghĩ đến cô bé Tô Tô trông bề ngoài thì ngoan ngoãn mà lại dám kéo tôi đi xem mặt một tên đồng tính, tôi nổi giận. Tôi đường đường là một nam nhi đại trượng phu, đâu có giống đồng tính!
“Trình Lộ, tôi cảnh cáo cô, chớ có đến công ty nói nhăng nói cuội, tôi sẽ không để yên cho cô đâu”. Tôi quay đầu lại, trừng mắt nhìn Trình Lộ, nói.
“Hứ, sự thực như vậy, còn sự người khác nói ra nói vào sao?”. Trình Lộ dướn mày, dáng vẻ khiêu khích, thách thức.
“Anh Lương, anh đừng đi vội, em có một ý kiến”. Động tác của Tô Tô hết sức lanh lẹ, đột ngột vòng ra phía trước, dang hai tay ra cản đường tôi.
“Em còn muốn đùa sao? Em hại anh còn chưa đủ thê thảm ư?”. Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô bé, tôi có muốn nổi giận cũng không được.
“Anh Đới Duy đi rồi, bốn chị em gái bọn em sống cũng không tiện lắm, hay là anh ở lại đây sống cùng bọn em luôn đi! Em cảm thấy con người anh rất tốt!”. Tô Tô bộc bạch, nhìn tôi bằng ánh mắt tội nghiệp, khẩn cầu.
“Anh ở lại thì bọn em tiện hơn cái gì chứ?”. Tôi thực hết cách với cô bé Tô Tô này, đánh cũng không được mà mắng chửi thì cũng không nỡ.
“Tuy anh Đới Duy không thích phụ nữ, nhưng anh ấy rất ga lăng. Rất nhiều việc trong nhà như thay bóng đèn, mua gạo anh ấy đều làm cho bọn em. Hơn nữa có anh ấy trong nhà, bọn em cũng thấy an toàn hơn”. Tô Tô nháy nháy đôi mắt to tròn ngây thơ trong sáng như chú nai tơ nhìn tôi, ý muốn làm tôi động lòng.
“Tô Tô, em nói nhăng nói cuội cái gì thế! Chị kiên quyết không đồng ý đâu!”. Trình Lộ gần như nhảy dựng lên.
“Chị Linh Huyên, chị Hiểu Ngưng, các chị thấy sao?”. Tô Tô không thèm để tâm đến ý kiến của Trình Lộ, quay đầu nhìn Linh Huyên và Hiểu Ngưng.
“ừ, chị nghĩ được”. Linh Huyên nhìn tôi, nói.
“Chị cũng không có ý kiến gì”. Hiểu Ngưng hờ hững nói.
“Xong rồi! Ba chọi một! Thông qua!”. Tô Tô vui sướng nhảy cẫng lên.
“Anh ta đến đây ở thì chị sẽ chuyển ra ngoài!”. Trình Lộ gần như tức điên lên, nói.
“Chị Lộ Lộ, chị cho anh ấy một cơ hội đi. Chị yên tâm, anh ấy cũng như anh Đới Duy, anh ấy sẽ không làm tổn thương chị đâu. Hi hi, em biết vì sao chị lại tức giận, thực ra là chị rất thất vọng”. Tô Tô bước đến bên Trình Lộ, lúc lắc cánh tay cô ta, nũng nịu nói.
“Tô Tô, em đừng có nói bậy!”. Trình Lộ lườm Tô Tô rồi lại lườm tôi, tỏ rõ lập trường, “Tóm lại, chị nhất quyết không cho anh ta sống ở đây!”.
“Không có tác dụng nữa rồi chị ạ, phiếu phản đối vô hiệu lực”. Tô Tô tràn trề sức sống đi về phía tôi, “Anh Lương, anh ở lại đây đi, bọn em đều rất cần anh. Anh Đới Duy đi rồi, bọn em đều không biết phải làm thế nào. Sau này cần sửa bóng đèn, sửa ống nước, không biết tìm ai, nhờ người ngoài giúp lại không an toàn. Ban ngày bọn em đều không có nhà, buổi tối cho người lạ vào nhà, bọn em rất sợ”.
Tôi nhìn vẻ mặt Trình Lộ đã bớt tức giận, nghĩ ngợi một lúc, “Được, vậy hôm nay anh sẽ chuyển đến đây ở”.
“Lương Mân! Anh!”. Ngay tắp lự, Trình Lộ chỉ tay vào tôi, thở hổn hển, nhưng lại không biết phải mắng chửi thế nào.
“Đáng tiếc, anh Đới Duy vì đau lòng quá mà bỏ sang Mỹ, ít nhất hai năm mới quay về, nếu không biết đâu anh ấy lại thích anh”. Tô Tô vừa hài lòng khoác tay tôi vừa nuối tiếc vô hạn.
“Anh Lương, anh có đồ đạc gì cần chuyển thì chuyển đến luôn hôm nay đi”. Tô Tô dường như không hề coi tôi là người ngoài, “Chị Linh Huyên nấu ăn rất ngon, nếu kịp anh còn có thể được ăn món do chị ý nấu tối nay nữa đấy”.
Linh Huyên cười cười, gật đầu, đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, rất có phong cách. Hiểu Ngưng thì không nói câu nào, lặng lẽ đi về phòng mình. Cô ấy luôn luôn yên lặng, như những ngôi sao trên bầu trời đêm.
Còn Trình Lộ, cô ta nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi, cử như nhìn kẻ thù không đội trời chung.
Tô Tô nhiệt tình tiễn tôi ra tận cửa như một người bạn đã quen biết nhiều năm.
“Tô Tô, em không sự anh là người xấu sao?”. Đi ra ngoài cửa, tôi hỏi Tô Tô.
“Không sự ạ, bởi vì anh là bạn của bác sĩ Tống”. Tô Tô thẳng thắn trả lời.
Thực sự tôi không thể ngờ được Tô Tô lại tin tưởng tên xấu xa Tống Đại Bính như vậy. Nhưng cô bé Tô Tô này, đầu óc cũng thật là đơn giản. Nếu không có người bảo vệ thì không biết sẽ bị bao nhiêu tên xấu xa bên ngoài lừa gạt đây.
“Hơn nữa, hóa ra anh và chị Trình Lộ cũng quen nhau”. Tô Tô lại tiếp tục nói thêm một câu.
“Ồ, cô ấy đã từng nhắc đến anh sao?”. Bất chợt tôi thấy rất có hứng thú.
“Chị ấy không trực tiếp nói đến anh, chỉ là thỉnh thoảng nhắc đến một tên khốn nào đó trong công ty. Xem ra, anh chính là “tên khốn” mà chị ấy thường nhắc đến rồi, ha ha”. Tô Tô ngẩng đầu nhìn tôi, ngây thơ trả lời.
Tôi tức xì khói, nhất thời không biết tiếp lời thế nào.
“Nhưng thực ra ấn tượng của chị ấy về anh rất tốt, thế nên anh cứ yên tâm mà sống ở đây đi”. Tô Tô lại cười rạng rỡ.
“Nếu không phải là Trình Lộ, chắc em cũng không tùy tiện mà cho anh ở đây đâu nhỉ?”. Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô bé, tôi bất giác mỉm cười hỏi. Đồng thời, trong lòng tôi cũng tự hỏi, lẽ nào cô Trình Lộ suốt ngày đấu khẩu với tôi lại có lúc khen ngợi tôi?
“Con người anh không xấu, em cảm nhận được điều đó. Nếu đã làm cùng một công ty với chị Trình Lộ, thì cũng không còn là người lạ nữa rồi”. Tô Tô giơ tay lên, gọi cho tôi một chiếc taxi.
“Em không để tâm đến thân phận của anh sao?”. Lúc bước vào taxi, tôi hỏi Tô Tô.
“Cái này thì có gì chứ. Bọn em đã sống với anh Đới Duy hai năm, vẫn bình an vô sự, hơn nữa mọi người còn rất vui vẻ. Em sẽ không vì chuyện này mà coi thường anh đâu, thích loại người nào, đó là tự do riêng của mỗi người mà”.
Không chờ tôi giải thích, Tô Tô đã nhiệt tình đóng cửa xe lại cho tôi.
“Hoa Gian Phường ở đường Nam Kinh”. Tôi nhìn cô bé Tô Tô xinh xắn đáng yêu qua cửa kính xe, nói với người lái xe.
Trước khi tôi chưa tìm được nhà, sống ở chỗ họ cũng là một lực chọn không tồi.
Tài xế lái xe đến đường Nam Kinh, tôi nhìn những người đi bộ bên đường, than thầm ngày hôm nay sao hoang đường đến vậy.
Gần đây những người đến thành phố Bình Hải làm ăn càng ngày càng đông, việc thuê mướn nhà ở Bình Hải cũng ngày càng khó khăn hơn, không biết lúc nào mới tìm được căn phòng phù hợp. Cái tên Tống Đại Bính này, không còn tình người nữa, không chỉ thế, suýt chút nữa còn làm cho tôi không còn là đàn ông nữa.
Có điều, với tính cách của Đại Bính, gặp được một người phụ nữ tốt cũng không dễ dàng gì. Xem ra tôi chỉ còn cách sống trong căn hộ của Trình Lộ, đợi đến khi tìm được chỗ ở mới, rồi nghĩ cách thanh minh vậy.
Khi tôi đến Hoa Gian Phường, Đại Bính đã đóng cửa phòng khám từ lâu. Trên kính chắn gió chiếc BMW của tôi, có dán một mẩu giấy: Đã chuyển năm trăm vào tài khoản của cậu, trong hai hôm tới cậu hãy đến khách sạn ở tạm đi, cám ơn nhiều, người anh em.
Tên tiểu tử này, cũng coi như còn chút nhân tính. Tôi khởi động BMW, phóng thật nhanh về phía nhà Đại Bính ở. Từ dạo sắp tốt nghiệp hồi năm bốn, tôi đã cùng cậu ta thuê nhà ở ngoài trường, cùng nhau viết luận văn tốt nghiệp, cùng nhau tìm việc làm, cùng nhau ăn cơm uống rượu, tình cảm luôn rất tốt. Lúc này chia tay nhau, trong lòng lại có chút không nỡ.
Hừ hừ hừ, cứ làm như tôi thích Đại Bính không bằng. Cho dù tôi có không thích phụ nữ đi nữa thì cũng không đến nỗi thích loại người như cậu ta. Không được, khi nào về phải ký hợp đồng với mấy cô gái, sống ở chỗ họ cũng được, nhưng không thể suốt ngày dày vò tôi với cái chức danh “bạn gái” của “đàn ông”.
Nơi Đại Bính ở tôi đã quá quen thuộc đường xá, tìm chỗ đỗ xe xong, tôi bám vào thành cầu thang, chạy lên.
Tôi gõ cửa, đang chuẩn bị hung dữ chửi cho Đại Bính một trận ra trò thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho “hãi hùng”.

Đại Bính đang mặc một bộ vest chỉnh tề, trang điểm đâu ra đấy, đến cả mái tóc cũng rẽ ngôi ba bảy không lệch một lọn nào, rất ra dáng người thành đạt, trong tay còn cầm một chai rượu, suýt nữa thì làm tôi tưởng mình gõ nhầm phòng.
“Em yêu…”. Mồm Đại Bính vừa thốt ra hai chữ, nhìn thấy tôi liền ngắt ngay cái câu rợn người ấy.
“Sao lại là cậu!”. Giọng nói của Đại Bính thay đổi cũng thần tốc.
“Tớ đến chuyển đồ!”. Tôi cũng không vui vẻ gì, luồn vào phòng, lấy một cái túi to ra, nhét đồ vào đó. Thực ra đồ của tôi cũng không nhiều, ngoài một ít quần áo đơn giản, một chiếc máy tính xách tay, còn lại tất cả đều là sách.
Đại Bính thấy tôi đã xông vào, không còn cách nào khác, giục giã: “Cậu, mau lên cái! Cô ấy sắp đến rồi!”.
“Yên tâm đi! Thông thường phụ nữ đều đến muộn nửa tiếng!”. Tôi nhét đồ vào túi soàn soạt cứ như quỷ vào làng, lại quay sang nhìn phòng khách đã được Đại Bính thu dọn ngăn nắp sạch sẽ, bốn phía đều bày nến rất lãng mạn, thầm nghĩ, tôi và Đại Bính đã ở với nhau hơn hai năm rồi, chưa bao giờ có được phòng khách sạch sẽ như thế, đàn ông quả thật là phải cần có phụ nữ đến “áp bức”.
“Được rồi! Được rồi! Mau lên! Mau lên! Không dọn hết để đấy hôm khác tớ gửi qua cho cậu! Cậu ở khách sạn nào?”. Đại Bính cứ như một con trâu đực đang động tình, gấp gáp lo lắng.
“Tớ không ở khách sạn, tớ ở chỗ Tô Tô”. Tôi trả lời cậu ta.
“Cái gì?!”.
Hai con ngươi của Đại Bính đã sắp nhảy ra ngoài.
“Quên không nói với cậu, tớ ở cùng với cô bé, ngoài ra còn ba mỹ nữ tuyệt sắc khác nữa”. Tôi vừa xách túi đồ đi ra ngoài vừa nói.
“Này, đợi đã, cậu nói rõ ràng đi!”. Lần này, Đại Bính kéo tôi lại, không cho tôi đi.
“Ngưỡng mộ không? Tớ đi hưởng phúc đây, cậu cứ một mình ở lại đây mà phục tùng đàn bà đi!”. Tôi khệ nệ xách cái túi nặng nề đi xuống lầu, khởi động cô nàng BMW của tôi.
Cũng đúng lúc này, một chiếc Beetle màu đen đang chạy lại. Người lái xe là một cô gái đeo kính râm, gầy gầy cao cao, bàn tay trên bánh lái đeo một chiếc nhẫn kim cương xinh xinh, chói mắt dưới ánh chiều tà.
“Trời ơi mẹ ơi!”. Đại Bính đứng ở ban công, hét to lên rồi mau chóng chuồn về phòng.
Xem ra người mà Đại Bính tìm là một cô gái thuộc đẳng cấp nữ hoàng, lần này thì cậu ta tha hồ chịu đủ rồi. Tôi cười thầm trong lòng, cũng không có hứng thú khám phá khuôn mặt thần bí của bạn gái Đại Bính, lái nàng BMW rời khỏi “hiện trường”.
Nơi ở của Đại Bính nằm ở phía đông thành phố, phòng khám của cậu ta ở trung tâm, còn Lam Kiều Hoa Uyển lại nằm ở phía tây. Nàng BMW trắng của tôi chạy xuyên qua thành phố, trở về Lam Kiều Hoa Uyển.
Đúng như lời Tô Tô nói, những món ăn thơm nức do Linh Huyên nấu đang được bày lên bàn cho bữa tối. Đối mặt với bốn cô gái, tôi vẫn coi mình là người ngoài cuộc, nhanh chóng ăn xong, nhanh chóng trở về phòng.
Tôi nghĩ, duyên phận giữa tôi và họ, nhiều nhất cũng chỉ vài ngày. Đợi tôi tìm được căn phòng nào thích hợp, sẽ không cần phải lưu lại cái nơi nồng nặc mùi son phấn này. Phòng tôi ở là phòng trước đây Đới Duy ở, là phòng rộng rãi nhất trong căn hộ chung cư nhỏ độc lập này, cũng coi như họ không đối xử bạc bẽo với tôi.
Đồ đạc của Đới Duy sớm đã chuyển đi hết, đồ gia dụng trong phòng rất đầy đủ, cũng không có gì khác thường cả. Nhưng không hiểu sao tôi vẫn cảm thấy có chút không yên tâm, kiểm tra kỹ càng lại một lần nữa, cuối cùng thay chiếc ga trải giường của mình mang từ chỗ Đại Bính đến.
Cộc cộc. Liền sau hai tiếng gõ cửa, Tô Tô mặc bộ đồ ngủ cotton màu hồng đẩy cửa bước vào.
“Trước kia đây là phòng của anh Đới Duy, có được không anh?”. Tô Tô bước vào, mỉm cười nói. Trong tay cô bé cầm vật gì đó rất dày, hình như là một cuốn album ảnh.
“ừ, được lắm. Bên ngoài là vườn hoa, không khí cũng rất trong lành”. Tôi khách khí nói. Tô Tô vui vẻ mỉm cười, ngồi lên giường, rồi ôm lấy cánh tay tôi, kéo tôi ngồi xuống sát lại cô bé. Cơ thể cô bé mềm mại tỏa mùi hương dịu nhẹ, quả đúng là thiếu nữ mười tám. “Anh Đới Duy là người rất tốt”. Đột nhiên Tô Tô cảm khái nói.
Tôi cười, không biết nên nói gì. Tôi chưa gặp Đới Duy, nhưng trực giác mách bảo tôi rằng Tô Tô là cô gái rất tốt.
“Em cho anh xem mặt anh Đới Duy nhé. Không chừng anh lại thích anh ấy đấy”. Cô bé vừa nói vừa mở vật cầm trong tay ra, quả nhiên là một cuốn album ảnh.
Nói thật lòng, sự nhiệt tình của cô bé khiến tôi có chút không thích lắm. Nhưng cũng không nỡ từ chối lòng chân thành của cô bé.
“Đây chính là anh Đới Duy”. Tô Tô chỉ vào một chàng trai tuấn tú trong album, cười híp mắt nói với tôi.
Tôi cúi đầu, nhìn thật kỹ, phát hiện tên gay này không phải loại liễu yếu đào tơ như tưởng tượng của tôi, ngược lại, là một người đàn ông có vẻ bề ngoài rất nam tính, đôi mắt sâu, sống mũi cao, cơ thể săn chắc, nói một cách không khoa trương, là một mỹ nam mà rất nhiều phụ nữ sẽ phải nghiêng ngả.
“Em đã nói anh ấy rất xinh đẹp mà”. Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của tôi, Tô Tô đắc ý nói.
“Mọi người sống với nhau bao lâu rồi?”. Tôi hỏi cô bé.
“Hai năm ạ, chị Lộ Lộ là người chuyển đến cuối cùng, chị Hiểu Ngưng đến trước chị ấy một thời gian, chị Linh Huyên thì sớm hơn. Anh Đới Duy là bạn của chị gái em, khi các chị ấy chưa đến, đều là anh ấy chăm sóc cho em”. Tô Tô cầm cuốn album, nói.
Tôi thấy đằng sau còn rất nhiều ảnh, cầm lấy giở lung tung xem, phát hiện còn rất nhiều ảnh chụp riêng của từng người và một số bức ảnh chụp chung.
Trình Lộ trong ảnh rất tươi tắn, rất xinh đẹp, không hề giống dáng vẻ đứng đắn như ở công ty chút nào.
“Đây là ảnh năm ngoái bọn em chụp ở đảo Hải Nam… Đây là ảnh năm ngoái chụp ở khu nghỉ mát hồ Thiên Đảo…”. Tô Tô nhẫn nại giải thích cho tôi.
Tôi thấy có rất nhiều ảnh chụp chung của Đới Duy và bốn người họ, trong ảnh cô nào cô nấy đều cười tươi như ánh mặt trời, đặc biệt là Trình Lộ, ảnh ở đảo Hải Nam còn mặc bikini, dáng người rất đẹp, vượt xa so với tưởng tượng của tôi.
Nếu như Trình Lộ biết Tô Tô đem ảnh cô ta mặc bikini cho tôi xem, chắc chắn sẽ “giết chết” Tô Tô. Tôi nghĩ thầm.
“Những ngày tháng này thực sự rất vui, đáng tiếc, anh Đới Duy đi rồi, mấy năm nữa cũng không về”. Xem hết một lượt các bức ảnh trong album, vẻ mặt Tô Tô tiu nghỉu, thở dài, gấp cuốn album dày cộp lại.
“Thôi mà, anh nghĩ cậu ấy ở Mỹ chắc chắn sẽ trấn tĩnh lại thôi”. Tôi an ủi cô bé, nói. Tuy chưa bao giờ gặp Đới Duy, và tuy tôi vẫn thích phụ nữ, nhưng tự nhiên tôi hy vọng Đới Duy sẽ sống những ngày thật tốt bên Mỹ.
“Trước đây thực sự rất vui, như một đại gia đình vậy”. Tô Tô ngả vào lòng tôi, buồn bã. “Phải rồi, em học ở Học viện Thương mại Hoa Đông à?”. Đột nhiên tôi hỏi cô bé. Cơ thể mềm mại, cứ như không có xương vậy, lại không hề có ý đề phòng tôi, tự nhiên làm tôi lóng nga lóng ngóng.
“Vâng, anh Lương, anh tốt nghiệp Học viện Thương mại Hoa Đông ạ?”.
“ừ. Hôm nay Tống Đại Bính nói em học cùng trường anh, à, chính là bác sĩ Tống đó”.
“Thảo nào em thấy mặt anh rất quen, hình như gặp ở đâu rồi”.
“Gặp ở đâu? Lúc anh tốt nghiệp, em còn chưa vào trường mà?”.
“Không phải, đúng là đã gặp ở đâu rồi, nhìn thấy trên ảnh…”. Tô Tô chau mày lại, trầm ngâm suy nghĩ, trông vô cùng đáng yêu.
“A! Em nhớ ra rồi! ở bảng thông báo của học viện!”. Tô Tô đột ngột vỗ tay, quay đầu lại nhìn tôi, miệng gần như sắp chạm vào miệng tôi.
Ánh mắt thuần khiết của cô bé chăm chú nhìn tôi, trên thực tế là đang kiểm tra lại những đặc điểm trên khuôn mặt tôi, tôi không dám mắt đối mắt lâu với cô bé.
“Anh là chủ tịch hội sinh viên từ mấy khóa trước, đúng không?”. Tô Tô như tỉnh ngộ ngồi dậy duy trì khoảng cách mười mấy centimet, nhìn tôi.
“Bức ảnh đó đã lâu lắm rồi, vậy mà vẫn chưa bị gỡ xuống”. Tôi mỉm cười, cảm thấy hơi ngại ngùng. Đã lâu lắm rồi không về lại trường, không ngờ những bức ảnh đó vẫn còn trên bảng thông báo bên ngoài văn phòng học viện.
“Anh giỏi thật đấy, mọi người nói hồi đó có rất nhiều sinh viên nữ theo đuổi anh”. Tô Tô nhìn tôi bằng ánh mắt sùng bái như nhìn một minh tinh, giọng điệu cũng thế.
Tôi cười, có chút đắc ý.
“Nhưng bây giờ em đã hiểu vì sao anh không để mắt đến bọn họ rồi, hóa ra anh thích con trai”.
Câu sau của Tô Tô làm tôi suýt chút nữa thì thổ huyết mà chết.
Nhưng, cuối cùng tôi cũng giữ vững được cơ thể, không bị ngã ra khỏi thành giường, vội vàng chuyển chủ đề: “Này, anh hỏi em, Linh Huyên và Hiểu Ngưng làm công việc gì vậy?”.
“Chị Linh Huyên là giáo viên trung học, chị Hiểu Ngưng là nghiên cứu sinh của viện nghiên cứu sinh vật học”.
“Nghiên cứu sinh của viện nghiên cứu sinh vật học? Giỏi vậy sao?”. Tôi bắt đầu cảm thấy hứng thú, không hiểu tại sao, ở bên cạnh Tô Tô, giọng điệu nói năng của tôi trở nên rất mềm mỏng.
“Dạ, nhưng cụ thể là làm gì thì em cũng không rõ”. Tô Tô gật đầu, “Tóm lại là cả ngày đều mặc áo choàng trắng”.
Chắc không phải cô ấy vì thích mặc đồ trắng mà chọn ngành này chứ, tôi nghĩ thầm. Nhìn qua cách biểu hiện hôm nay thì thấy Hiểu Ngưng khá lạnh lùng, lại đặc biệt thích màu trắng.
“Em nói nhỏ cho anh biết nhé”. Đột nhiên Tô Tô ghé sát tai tôi, “Hôm nay suýt nữa thì chị Linh Huyên yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi. Tiếc là anh không thích phụ nữ, chị ý thất vọng lắm!”.
Nói xong, cô bé cười ha ha, trông rất ngây thơ, hồn nhiên.
Linh Huyên… Chính là mỹ nữ vừa dịu dàng vừa giỏi nấu ăn mặc bộ đồ màu đỏ hả? Bất chợt tôi cảm thấy trái tim rung động.
Nhưng, tôi lại để ý đến người đẹp băng tuyết Hiểu Ngưng hơn. Nếu Linh Huyên yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên, vậy tôi cũng có đôi chút cảm giác tương tự như vậy với Hiểu Ngưng.
“Thôi, anh đi ngủ đi! Hôm nay nói chuyện với anh vui quá!”. Tô Tô gấp cuốn album lại, rồi nhảy xuống giường như một chú mèo con, rồi lại quay về phía tôi lè lưỡi ra, rời khỏi phòng, “Chúc anh ngủ ngon nhé!”.
Tôi mỉm cười. Không hiểu sao, trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Đúng là một Tô Tô đáng yêu, tôi cũng chẳng nói chuyện với cô bé mấy, rõ ràng phần lớn thời gian là cô bé nói.
Linh Huyên, Hiểu Ngưng, lại thêm một Trình Lộ nữa… Tôi nhìn trần nhà, thở một hơi dài, trong lúc mơ màng, trong lòng lại thoáng chút gì đó thinh thích.
Sau khi Tô Tô rời khỏi phòng tôi không lâu, căn phòng yên tĩnh trở lại.
Tôi lặng lẽ nhìn lên trần nhà, nhắm mắt lại, hình ảnh bộ đồ màu trắng của Hiểu Ngưng hiện lên trong đầu tôi. Không phải Trình Lộ, không phải Tô Tô, không phải Linh Huyên. Tôi không biết điều này có nghĩa là gì, nhưng nghĩ đến ngày mai còn phải đi làm, tôi thở dài, lấy đống sách trong túi ra đặt lên giá sách.
Cuối cùng, tôi cầm một cuốn có tên Bước vào đông y lên, nằm lên giường, đọc ngấu nghiến.
Cho dù ở đâu, thị trường cũng là sinh mệnh của một công ty. Công ty xuất bản cũng vậy, là “nhân vật quan trọng” của phòng thị trường, trong vòng một năm tôi đã liên tục lên kế hoạch xuất bản được ba, bốn cuốn sách bán chạy, kết quả trực tiếp nhất là làm cho tiền thưởng cuối năm ngoái của tất cả nhân viên trong công ty tăng gấp đôi. Đây không chỉ là may mắn, tất nhiên đó là thực lực của tôi.
Chính vì vậy, vị thế của tôi trong công ty cũng rất cao, được thưởng do việc tiêu thụ tăng cao, thậm chí lương của tôi còn cao hơn một số giám đốc của rất nhiều bộ phận khác trong công ty. Cho dù là một số quyển sách bán chậm, tôi cũng có thể tạo ra kỳ tích, đạt được mức tiêu thụ đáng kể. Thực tế, ngoài việc không biết thẩm định bản thảo, khả năng phán đoán đối với sách của tôi còn chuyên nghiệp hơn mấy “lão pháp sư” ở phòng biên tập.
Không khí ở Lam Kiều Hoa Uyển rất yên tĩnh, đối với tôi mà nói, là nơi đọc sách khá lý tưởng. Tôi cầm cuốn sách trên tay, không biết từ lúc nào đã đọc đến nửa đêm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.