Trả Thù Kẻ Phản Bội

Chương 7


Đọc truyện Trả Thù Kẻ Phản Bội – Chương 7

muộn rồi nên p này sẽ hơi ngắn

Phương Ly thấy Hải Nam bắt đầu giao động, tâm trạng đang rối bời. cô ta bước đến ôm anh ta, gợi dậy dục vọng tội lỗi trong cơ thể người đàn ông đã từng biết lỗi với vợ

họ lao vào nhau, quấn chặt lấy nhau. anh ta đã không thể vượt qua được dục vọng tầm thường của bản thân mình.

Hạ Vy ở bệnh viện chăm bố mấy ngày thì phải về. bé sâu không thể nghỉ học quá lâu, hơn nữa bế theo một đứa con nhỏ ở bệnh viện cũng không dễ dàng gì

– mẹ à. con đưa bé sâu về thành phố rồi con xuống luôn với mẹ nha

– thôi con ạ. bố con cũng đỡ hơn rồi. con về còn phải lo gia đình chồng nữa chứ. đi lâu đâu có được

mấy chữ gia đình chồng khiến cho lòng Hạ Vy nặng trĩu. ngoài bố chồng gọi hỏi thăm hai lần thì cả chồng và mẹ chồng không hề gọi một cuộc nào. mấy hôm cứ chăm sóc cho bố rồi hai mẹ con tỉ tê tâm sự nên cô cũng không để ý. từ hôm chồng về không hề gọi hỏi thăm cô và con một lần nào

cố nén chặt tâm trạng bất an nghi hoặc xuống, cô không gọi mà đi thẳng về thành phố

tay bế con tay sách đồ. say xe nên đầu xù tóc rối. tự nhiên cô có cảm giác mình giống như một kẻ hành khất giữa dòng đường người đi tấp nập

bước vào đến cổng. một chiếc xe lạ hoắc đang đậu ở cổng. giác quan thứ sáu của một người phụ nữ mách bảo cô rằng có chuyện gì đó không ổn. nhanh chóng bước chân vào nhà, càng đi gần tiếng cãi vã càng lớn

– tôi không bao giờ chấp nhận chuyện này, khi nào tôi còn sống thì tôi sẽ không bao giờ chấp nhận

– ông im đi. ông có biết con bé đang mang trong mình giọt máu của thằng Nam không hả

chiếc túi xách trên tay rơi bịch xuống đất. tất cả mọi người trong nhà đều quay ra phía cửa. hạ Vy đứng đó, nước mắt rơi trong vô định, toàn thân chết lặng

bà Dịu thấy thế vội chạy ra giằng lấy bé sâu từ tay cô

– mày còn về đây làm gì. đồ lăng loàn, đồ mất dậy..


****

hai ngày trước

***

– con chào bác

bà dịu đang quét sân thì nghe có tiếng chào. một cô gái xinh đẹp, nhìn hiền lành dịu dàng đang tươi cười với bà. bà đi ra hỏi cô ta

– chào cháu. cho hỏi cháu tìm ai

– bác cho con hỏi thăm đây có phải nhà anh nam – nguyễn hải nam không ạ

– đúng rồi. cháu tìm thằng nam à. nó đi làm rồi

đương nhiên cô ta biết là Hải Nam đã đi làm. cô ta còn biết sẽ rất lâu nữa anh ta mới về

– con có thể vào nhà được không ạ. con là bạn anh nam. con muốn đến chào hai bác lâu rồi mà chưa có cơ hội ạ

bà dịu thấy cô ta ăn nói nhỏ nhẹ, lại khá vừa mắt nên mở cửa cho cô ta vào. vừa đi cô ta vừa suýt xoa khen ngợi

– nhà bác đẹp quá ạ. lại rất gọn gàng nữa. bác thật sự chăm sóc ngôi nhà này chu đáo quá

– cháu cứ khen. cháu vào nhà đi. bác trai đi họp rồi. có mình bác ở nhà thôi.

cô ta vừa đi vừa ngắm nhìn ngôi nhà. lòng lâng lâng khi khĩ đến lúc mình được về đây ở

– anh nam với chị Vy đều đi làm hết rồi ạ


– có thằng nam nó bận rộn đi làm kiếm tiền chứ vợ nó thì chẳng ăn thua. đầu óc suốt ngày nghỉ về đằng ngoại thôi

cô ta cười thích thú khi phát hiện ra bà Dịu không hề ưa hạ vy. liền tiện gió bẻ măng, thêm chút dầu vào đống than đang âm ỉ khiến nó phải bùng phát

– vậy thì tội cho anh nam quá bác nhỉ. con với anh ấy là bạn cũng lâu rồi. mà dạo này con thấy anh ấy gầy quá. con rất đau lòng

– con nói thế là sao

cô ta mắt rơm rớm vài giọt nước, liên tục sụt sịt

– dạ. con không dấu gì bác. con chính là người mà bấy lâu nay anh nam lén lút qua lại

– cái gì. cô chính là người đó sao. cô đến đây làm gì

– bác ơi con xin bác. con quỳ xuống con lậy bác. xin bác cứu lấy đứa bé trong bụng con. con biết mình có tội nhưng đứa bé trong bụng con nó là một sinh mạng. con không thể bỏ nó được

– đứa bé…đứa bé nào. cô bình tĩnh nói tôi nghe xem nào

cá lớn đã cắn câu. cô ta đắc ý lắm nhưng không biểu lộ ra ngoài, vừa khóc vừa thút thít kể

– cách đây sáu năm con và anh nam đã yêu nhau. anh ấy đã định đưa con về gặp hai bác nhưng không hiểu sao anh ấy đùng một cái lại đòi chia tay. con khóc hết nước mắt nhưng anh ấy cũng không chịu quay lại. hóa ra là vì anh ấy phải lòng Hạ vy nên mới ruồng bỏ con. bố mẹ con mất hết rồi, con một thân một mình không biết phải lấy gì để giữ anh ấy nên chấp nhận từ bỏ. tưởng rằng ngày tháng trôi đi mọi chuyện sẽ nguôi ngoai, nhưng con không ngờ con và anh ấy lại gặp nhau. lỗi cũng là do con, còn yêu anh ấy quá nhiều nên cả hai đã không thể kìm chế

nói đến đây cô ta ôm mặt khóc nức nở. bà dịu sợ ảnh hưởng đến cái thai trong bụng nên ra sức an ủi

– thôi cô nín đi. bầu bì mà khóc như vậy không tốt đâu

– con xin lỗi bác. con cứ nghĩ là lần này con cũng sẽ từ bỏ để anh ấy được hạnh phúc bên vợ. nhưng giờ cái thai đã được hơn hai tháng rồi. con không thể bỏ nó được


nghe thấy chử bỏ thai, bà dịu cuống cuồng khuyên nhủ

– ấy, cô không được làm thế. nó là dòng máu nhà này, sao cô có thể nghĩ đến chuyện sẽ bỏ nó như vậy chứ. tuyệt đối không được làm vậy

– nhưng bây giờ con không biết mình phải làm gì hết. con không muốn làm kẻ thừ ba, rồi sau này khi đứa bé được sinh ra, con sợ người ta sẽ nguyền rủa nó

– từ từ tôi nghĩ đã. tôi cũng không biết phải làm thế nào đây này

– con biết mình không nên chen vào gia đình của anh ấy, nhưng con thực sự không cam tâm. vì chị ta không hề thật lòng với anh nam bác ạ

– cái gì. sao cô lại nói thế, con vy nó đã làm gì hả

– đây ạ. bác cứ xem cái này thì sẽ rõ ạ

cô ta đưa tấm ảnh một người đàn ông đang nắm tay Hạ Vy ra cho bà dịu xem

– đây là mối tình đầu của chị vy. đã chia tay lâu lắm rồi nhưng họ vẫn còn qua lại. con tình cờ bắt gặp nên đã đi điều tra. đúng như con dự đoán chị ta đã có quan hệ bất chính mới người đàn ông này bác ạ

– không thể nào. nó không phải người như vậy đâu. cô có nhầm lẫn gì không

– cô ấy không nhầm đâu mẹ ạ

Hải nam từ cửa bước vào. đôi mắt hận thù đang rực lửa

– con đã điều tra rồi. mọi chuyện đúng như cô ấy nói. lần này con sẽ ly hôn với Hạ Vy

****

– mẹ làm gì vậy, mau trả lại bé sâu cho con

hạ vy chạy đến định bế lấy bé sâu thì Hải nam đẩy cô ra. bà Dịu nghiến răng chửi rủa

– mày không có tư cách để làm mẹ nó. đồ mất nết, đồ đàn bà hư đốn


– con đã làm gì sai. sao mọi người lại có thể đối sử với con như vậy. mọi người nói đi

– mày làm gì ư. nhìn đi

bà dịu vất tấm ảnh đó vào mặt Hạ Vy. tay cô run run nhặt nó lên. nhìn chồng bằng đôi mắt ai oán

– anh tin vào tấm ảnh này ư. một tấm ảnh thì nói lên điều gì chứ, nói lên rằng em đã phản bội anh sao

– cô im đi. anh ta đã khai nhận với tôi hết rồi. bây giờ nhìn thấy cô tôi cảm thấy ghê tởm lắm. tôi không thể sống chung với cô thêm một giây một phút nào nữa

– bố ơi. bố tin con phải không bố. con không làm gì sai hết. bố phải tin con

ông khải tin Hạ Vy. ông nghiêm nghị nói

– chuyện này phải xem xét lại. không ai được hàm hồ, không được để kẻ xấu lợi dụng

nhưng hải nam nhất định không nghe ông nói

– con xin bố. con đã đủ trưởng thành rồi. con không phải trẻ con nữa nên con xin bố hãy để con tự giải quyết. xin bố đừng can thiệp vào

– mày..

bà dịu vội ôm lấy cánh tay chồng

– thôi ông. ông cứ để cho con nó tự giải quyết. ông không thể thay nó sống cuộc đời của nó được đâu

hạ vy chua chát nhìn những người mà cô vẫn luôn coi là người thân. lúc xảy ra chuyện họ chỉ bênh vực cho con họ. còn cô. bỏ bố bỏ mẹ đi theo chồng. sống trong nhà chồng, yêu thương chăm sóc họ như bố mẹ đẻ. để giờ cái mà cô nhận được chỉ là sự lạc lõng, bơ vơ không một ai chịu đứng về phía cô. đau, đau đến mức cảm tưởng như không thể tiếp tục đứng vững. kẻ phá nát gia đình cô đang nhìn cô nhếch môi cười

– đây là nhà tôi. tôi sẽ không đi đâu hết. anh đừng mong tôi sẽ kí vào đơn ly dị

– cho dù cô không kí thì tôi và cô cũng không còn quan hệ gì nữa.

– tùy anh. nhưng bây giờ tôi mới biết, anh chính là một thằng tồi. tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho các người đâu. đừng tưởng trả đạp tôi rồi thì các người sẽ được yên ổn. các người cứ đợi đấy


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.