Đọc truyện Trả Thù Kẻ Phản Bội – Chương 5
Nhìn mọi thứ xung quanh quá căng thẳng. ông Khải bắt đầu lên tiếng
– có gì thì hai đứa nói luôn ở đây đi. người nhà thì không có gì phải dấu diếm. nếu là chuyện quan trọng thì bố mẹ cũng có quyền được biết
mẹ chồng Hạ Vy thấy chồng nói vậy cũng phụ thêm vào
– chị muốn nói gì thì nói đi. còn nhiều việc lắm
Hạ Vy đứng dậy, khoanh tay lại như ngày mà cô mới về làm dâu. không ai bắt cô phải lễ phép quà mức như vậy, là do cô tự muốn vậy
– con xin phép bố mẹ. vì có lẽ những lời con sắp nói ra đây có thể làm cho bố mẹ không được vui và sẽ làm cho nhà mình phải xáo trộn. nhưng chuyện đến nước này con không thể không nó
ông Khải nhấp một miếng trà, ra hiệu cho Hạ Vy tiếp tục
Hải Nam ngồi bên cạnh mà căng thẳng tột độ, vì không biết quyết định của vợ là như thế nào
– trong suốt thời gian qua con đã bị chính người mà con gọi là chồng mà coi như mạng sống phản bội. anh ấy đã có nhân tình bên ngoài. ngang nhiên đưa nhau đi ăn uống và lén lút ân ái nhau ngay trong văn phòng của anh ta. con đã đến tận nơi và bắt tận tay rồi. bố mẹ là người lớn trong nhà và cũng là người ngoài cuộc nên con mong bố mẹ cho con ý kiến xem con phải làm như thế nào
vốn định ly hôn rồi dành quyền nuôi con là xong. nhưng như vậy không phải đã chiều lòng chúng rồi hay sao. trong hôn thú hay ngoài xã hội thì Hạ Vy cô mới là vợ chính thức. chỉ là một con giáp thứ 13 mà để con mình phải mất bố thì cô thực sự không cam lòng
cho dù sau này có ôm con bỏ đi thật thì cô cũng phải lấy nửa tài sản và làm cho hai kẻ khốn kiếp đó phải điêu đứng, phải làm một trận ra trò mới có thể hả dạ
đàn bà thì không có nghĩa phải ôm tất cả đau khổ về phía mình. cô đã hy sinh thanh xuân của mình, yêu chồng như yêu mạng sống, nhưng một khi đã phản bội thì không bao giờ được tha thứ
bố mẹ Hải Nam sau khi nghe nói con trai mình có bồ lại ngay ở công ty thì tái mặt
choang
chiếc ly uống trà bị ông Khải ném mạnh vào tường khiến người trong nhà giật bắn mình
ông đi đến chỗ con trai rồi tặng cho anh ta một cái bạt tay như trời giáng. máu ở khóe miệng bắt đầu chảy
bà Dịu vội lao đến ôm con gào lên
– trời ơi ông làm gì vậy hả. có gì từ từ bảo con sao ông lại đánh nó chứ
– tránh ra
ông khải dằn từng tiếng, nhìn chồng mà bà cảm thấy sợ, ánh mắt ông như có hàng ngàn con dao đang phóng về phía Hải Nam. vội ôm lấy con trai, chỉ sợ ông mất kìm chế ông sẽ giết chết anh ta
Hạ Vy nhận thấy mọi thứ có thể dừng lại rồi. nếu làm căng quá có lẽ người thiệt thòi nhất sẽ là cô
– bố à. bố không cần đánh anh ấy. con nói ra không phải mong muốn điều này. mà điều con mong nhất là làm sao để giải quyết mọi chuyện trong êm đẹp. con muốn nghe chính miệng anh Nam nói
Hải Nam ngước lên nhìn vợ. anh ta thừa biết vợ là người mạnh mẽ, nhưng không nghĩ khi biết tin anh ta ngoại tình cô lại có thể bình tĩnh đến mức khiến cho người ta khiếp sợ
không gào khóc, không lao vào đánh đập nhân tình của chồng, cũng không đòi ly dị. vậy cuối cùng cô muốn làm gì
– anh mau nói đi. đừng để cả nhà phải chờ lâu
– chị im đi. đàn ông làm việc lớn cho dù có phải lòng phụ nữ bên ngoài thì cũng là điều bình thường. sao chị có thể ác độc như vậy hả
– con xin lỗi mẹ. nhưng con hẹp hòi lắm. con không thể chia chồng cho người khác dùng chung được. mẹ rộng lượng như vậy, không biết nếu là mẹ, mẹ có thể làm khác con không ạ
– cô. láo toét
bà Dịu định lao vào tát Hạ Vy thì tay bị Hải Nam giữ lấy
– lỗi là do con. xin mẹ, mẹ đừng làm tổn thương cô ấy.
– đủ rồi. loạn hết rồi
ông Khải giận giữ bỏ ra ngoài. ông không biết phải giải quyết như thế nào, đành để hai vợ chồng Hạ Vy tự nói chuyện với nhau. đôi mắt nhăn nheo trên khuôn mặt xế chiều chứa đầy buồn bã, cảm giác bất lực khiến lòng ông trùng xuống
bà Dịu thấy con trai đau khổ như vậy cũng không nỡ gây thêm chuyện. vì bà cũng sợ cháu bà phải bơ vơ có cha mà không có mẹ. hay có mẹ mà không có cha. nhưng vốn bản chất bênh vực con từ khi con mới lọt lòng. con cái là món quà mà ông trời đã ban tặng nên bà nâng niu bài vệ hết mực. chính bà cũng chưa từng nói nặng lời với con nên khi thấy cái tát ấy giáng vào mặt con, tim gan bà như bị xé nát
nhìn con lủi thủi lên phòng theo vợ, tâm trí cũng hỗn loạn không thể nói thêm lời nào
Hạ Vy ngồi xuống giường. Hải Nam cũng ngồi xuống. lòng cô bây giờ giống như bị ai đó cầm kéo cắt từng đoạn một ra vậy, càng lúc nó càng đau, nỗi đau ấy như một liều thuốc độc đang giết cô từ từ, từ từ
– bao lâu rồi. anh và cô ta đã bao lâu rồi
– anh….gần 5 tháng rồi
tự nhiên Hạ Vy cảm thấy ghê tởm khi nghĩ đến lúc cô cùng chồng ân ái. có phải anh ta đã dùng môi hôn lên thứ bẩn thỉu đó rồi về hôn cô hay không. chỉ nghĩ đến chuyện đó là cô lại nuốn ói ra hết. Cô cay cú đến mức ngay lúc này có thể dùng tay bóp chết kẻ phản bội bên cạnh
– khốn nạn. kinh tởm. nói đi sao anh dám dùng thân thể bẩn thỉu của anh sau khi đã ôm ấp nó để về ôm tôi hả
– Vy à
cố gắng nuốt cơn giận xuống, cố gắng khống chế cái cảm giác muốn giết người đó lại. cô nhỏ giọng đi một chút
– cô ta là gì trong công ty anh
– thư kí
– anh cũng được lắm. hóa ra bao lâu nay anh đi gặp đối tác với khách hàng đều là nói dối. nhưng không sao. tôi sẽ bỏ qua hết nếu như ngay bây giờ anh gọi điện cho cô ta tuyên bố chấm dứt và sa thải cô ta. anh làm được không
– anh..em cho anh thời gian có được không? anh hứa…
Hải Nam chưa kịp nói hết câu đã bị Hạ Vy chặn lại
– tôi có một sự lựa chọn khác cho anh. có muốn nghe không
– em nói đi
– ngay chiều nay tôi và anh sẽ lên tòa án làm thủ tục ly hôn. anh sẽ không phải chấm dứt với cô ta nữa. nhưng mà tội ngoại tình không được nuôi con đâu. anh biết luật chứ
– anh sẽ đưa em đi gặp cô ấy. như vậy được chưa
trong lòng nhẹ đi một chút. thơ thẩn suy nghĩ không biết vợ chồng là gì. là cùng nhau vượt qua bao thăng trầm hay chỉ là người dưng ngủ chung một giường. thích thì ở, không thích thì ly hôn
nếu đã như vậy lẽ ra ngay từ đầu không nên gắn kết làm gì. còn đã chọn gắn kết, thì nên cho nhau một cơ hội.
Hạ Vy cùng chồng đến quán cafe rồi hẹn Phương Ly tới. cả hai đều giữ im lặng và đeo đuổi những suy nghĩ của riêng bản thân mình
Phương Ly trang điểm thật đẹp để đến gặp người tình. cô ta không ngờ Hạ Vy cũng có mặt ở đó. lại đang dựa đầu vào vai Hải Nam. nhìn về phía cô ta nở một nụ cười nhạt
– chào cô. mời cô ngồi
Hạ Vy vẫn không thay đổi tư thế. lấy tay ôm lấy tay chồng, dựa dẫm triệt để
cô ta quay qua nhìn thẳng Hải Nam, ấm ức
– anh như vậy là sao. tại sao anh có thể đối sử với em như vậy chứ
– ly à. anh xin lỗi. nhưng anh không thể từ bỏ gia đình của mình được. chúng ta dừng lại ở đây thôi
– không được. em không thể dừng lại được. anh biết em yêu anh thế nào mà
cô ta khóc. nước mắt rơi như mưa rào mùa hạ. nhìn sao nó giả tạo đến vậy. Hạ Vy cảm nhận được người đàn ông bên cạnh đang đau lòng cỡ nào, cô chắc chắn rằng nếu không có cô ở đây, thì chồng cô đã ôm ngay nhân tình nhỏ bé vào lòng mà dỗ dành rồi. nụ cười chua chát nở trên khóe môi. thời gian sẽ trả lời tất cả thôi mà. quyết định bỏ hay ở vẫn còn là một ẩn số
phụ nữ cho dù có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể dễ dàng vứt bỏ gia đình mình. họ luôn nghĩ đến chuyện tha thứ khi bị làm tổn thương. nhất là khi có con, sợ con thế này, sợ con thế kia. cuối cùng người chịu đựng tổn thương nặng nề nhất cũng vẫn chính là họ
Hạ Vy cũng không ngoại lệ. bé sâu chính là vật cản lớn nhất trong quyết định ly hôn của cô. cảm giác mệt mỏi khiến cô chỉ muốn về với bố mẹ. bỏ lại hết tất cả để đưa con về quê. nhưng cứ nghĩ đến chuyện con không có bố lại thấy bản thân quá ích kỉ. liệu rằng níu giữ là đúng hay sai
nhìn người đàn bà đang khóc lóc trước mặt mà cô thấy chán nản vô cùng. đã cướp chồng người ta còn lăn ra khóc như mới bị người ta cướp chồng. còn chồng ngồi bên cạnh thì sót xa đến mức không dám nhìn. yêu đến thế rồi hay sao. cô đành tự mình kết thúc tất cả, vì ít ra anh ta cũng không đến nỗi tuyên bố bỏ cô để chạy theo người tình
– thôi cô đừng khóc làm gì nữa. mọi chuyện cô cũng rõ hết rồi đấy. cùng là đàn bà với nhau tôi cũng không muốn làm to chuyện làm gì. cái gì cần giữ tôi cũng đã giữ được. nhưng tôi cũng nói cho cô biết một chuyện. cái gì cũng có giới hạn của nó, cô mà đi quá giới hạn thì tôi cũng không biết mình sẽ làm gì đâu. đàn bà khi ghen đáng sợ lắm đấy
Hạ Vy nắm chặt tay Hải Nam rảo bước ra ngoài. đến một lần quay lại nhìn thôi nhưng Hải Nam cũng không thể. không muốn bỏ vợ nhưng cũng không muốn bỏ rơi người tình. đàn ông khi ngoại tình thì tham lam không có điểm dừng. nhưng đâu là gia đình, đâu chỉ là qua đường thì họ cần phải biết rõ
Phương Ly gạt hết tất cả mọi thứ xuống bàn, ly cốc vỡ tan tành
– con khốn. mày nhất định không sống yên với tao đâu. rồi sẽ có ngày mày phải khóc lóc, nhục nhã hơn tao ngày hôm nay
nói rồi cô ta vất lên bàn mấy tờ 500k. liếc nhìn phục vụ một cái rồi bỏ đi. chẳng hiểu sao anh phục vụ lại hiền đến thế, phải người khác là ăn vài cái tát méo mặt rồi. hay anh ta đồng cảm, đồng cảm cho một kẻ cướp chồng người ta nhưng không thành
– tôi sẽ đóng cửa cửa hàng và đến làm thư kí cho anh thay cô ta. thấy thế nào?
– sao có thể được. đó là công sức suốt mấy năm qua của em mà
– biết làm thế nào nhỉ. tại tôi yêu anh quá, không muốn lại một lần nữa bị anh cắm cho cái sừng vào đầu. đành hy sinh theo anh, canh giữ anh vậy
– Vy à…
– sao???có phải rất đau lòng khi thấy cô ta khóc phải không. vậy còn tôi. anh nghĩ tôi là sắt đá phải không
– anh xin lỗi
– tôi rất tò mò nha. sao anh quen cô ta vậy. trúng tiếng sét ái tình à
– anh….
– không muốn nói cũng không sao. tôi nói cho anh biết. bắt đầu từ ngày hôm nay anh đi đâu làm gì cũng phải nói với tôi. đối tác hay khách hàng gì cũng phải để tôi đi cùng. đi đúng giờ về đúng giờ. còn thư kí, tôi sẽ tìm cho anh một người đầy đủ cả năng lực lẫn nhân cách. Thế nào? anh có làm theo ý tôi được không?
– Vy à. em có cần thiết phải quản anh như quản một đứa trẻ vậy không hả. anh cũng phải có sự riêng tư của mình chứ
– vậy ly hôn đi. tôi sẽ đưa bé sâu về quê. anh thích tự do hay gì thì tùy. tốt nhất là anh mau đưa ra quyết định đi. hoặc là làm theo ý tôi. hoặc là ly hôn rồi mất đi cái gia đình này mãi mãi
– em đừng ép anh có được không. anh đã nói anh biết lỗi rồi em không nghe thấy sao
– vậy lúc anh ngủ với cô ta. lúc anh ôm cô ta, lúc anh chà đạp tình yêu, lòng chung thủy của tôi, anh có nghĩ đến ngày hôm nay không. được rồi. cứ cho là tôi ép anh đi. bây giờ tôi sẽ lập tức đưa con đi khỏi đây. anh không cần phải nghĩ nữa
Hải Nam vội vã kéo Hạ Vy vào lòng
– anh sẽ làm theo lời em nói, đừng đi, xin em….
Hạ Vy cười chua chát ” nếu để tôi phát hiện anh phản bội tôi một lần nữa, thì đừng trách tôi cạn tình cạn nghĩa, coi như lần này tôi vì con mà nhẫn nhịn một lần. nhưng anh đừng có mơ được sống thanh thản, khốn nạn “