Đọc truyện Trả Thù Kẻ Phản Bội – Chương 30
Hoàng Phi lặng lẽ nhìn người con gái đang nằm bất động trên giường, trong lòng là một loại tâm tư khó diễn đạt thành lời. Anh thực sự không ngờ một cô gái có bề ngoài mạnh mẽ như vậy lại phải chịu qua những loại tổn thương đáng sợ đó…
Hoàng Phi lấy một chiếc khăn rồi thấm qua nước ấm rồi lau mặt cho Quỳnh, khuôn mặt của cô gái này thực sự rất Thanh Tú và có thể nói là vô cùng xinh đẹp….
Hoàng Phi Xuống bếp nấu một nồi cháo, những lúc như thế này thì ăn một bát cháo nóng chắc chắn sẽ giữ được bình tĩnh, lần này anh lại là một việc bao đồng rồi.
Nhưng trong lòng anh lại nghĩ khác, giống như anh đang muốn che chở và bảo vệ cho người con gái này vậy. Thật sự quá lạ lẫm…
Bỏ qua tất cả mọi thứ thì anh cũng là một người đàn ông bình thường như bao người khác. Anh cũng có tình cảm, cũng biết yêu thương và cũng có lòng trắc ẩn của con người..
Chỉ là anh không bao giờ thể hiện ra, chỉ là anh cảm thấy mình không thể bảo vệ cho người khác…
Cứ mỗi lần nghĩ đến cái chết của vợ thế Hải là trong lòng anh lại trào dâng một thứ cảm giác sợ hãi, sợ bản thân mình sẽ đánh mất đi người yêu thương nhất, nhưng anh lại không có cách nào buông bỏ công việc này. Một thế giới đen tối một khi đã bước chân vào thì rất khó ra được…
Nói cho người ta cảm giác có quyền lực, bởi vì công việc này kiếm ra rất nhiều tiền, có thể có một cuộc sống thoải mái không phải lo lắng tiền bạc…
Nhưng bây giờ thì anh biết, tiền bạc vốn dĩ chỉ là thứ phù du và không còn quan trọng nữa… Điều quan trọng nhất lại không thể nào nắm giữ được…. Nếu có thể chọn lại, anh chắc chắn sẽ không đi con đường này…
Đang múc cháo ra tô thì nghe có tiếng bước chân từ trên phòng xuống, anh quay lại nhìn thì thấy Quỳnh đang mệt mỏi bước từng bước, cô bám vào thành cầu thang để cố gắng không bị ngã. Hoàng Phi thấy vậy vội vã chạy đến Đỡ lấy Quỳnh..
– cô có làm sao không? Để tôi đỡ cô xuống không lại Ngã..
Quỳnh bán lấy cánh tay Hoàng Phi để đi xuống dưới nhà, nhìn cô lúc này thực sự rất tiều tuỵ, rất đáng thương….
Lặng lẽ ngồi xuống ghế, bờ vai cô lại run lên khe khẽ, có lẽ bây giờ cô vẫn còn đang rất sợ hãi…
Hoàng Phi rót Cho Quỳnh một ly nước ấm
– cô uống đi, mọi chuyện đã qua rồi… Đừng sợ….
Quỳnh đưa ly nước lên uống rồi hít một hơi thật sâu, lúc này cô mới ngướcmặt lên nhìn Hoàng Phi…
– Cảm ơn anh đã cứu tôi, Tôi thực sự rất biết ơn anh…
– không cần… Cho dù là ai thì tôi cũng sẽ cứu thôi…
Câu nói người thực sự rất đúng, nhưng nói và tâm trạng của anh lúc này thì hoàn toàn khác. biết Là ai anh cũng có thể cứu nhưng anh tuyệt đối sẽ không đưa họ về nhà, Nhưng anh chẳng thể nào nói ra những điều này cho Quỳnh biết, Anh sợ Quỳnh sẽ lại nghĩ anh là một con người không tốt…
Nghĩ thế hoàng phi lại cười khổ, anh vốn dĩ không phải là người tốt thật mà. Làm gì có người tốt nào lại giống như anh, luôn sống trong một thế giới Đen Tối có những cái chết luôn chờ sẵn…
Anh đứng lên lấy tô cháo cho Quỳnh, đẩy nó về trước mặt cô giọng nhỏ nhẹ
– Cô ăn đi, như vậy sẽ giúp cô đỡ mệt mỏi hơn…
Quỳnh Nhìn chăm chăm vào tô cháo, tự nhiên lúc này cô thực sự rất muốn khóc. Nhìn Quỳnh Như vậy Hoàng Phi cảm thấy lo lắng, có chút căng thẳng hỏi cô:
– Cô đang sợ tôi bỏ thứ gì vào trong tô cháo này hay sao?
Quỳnh vội vã xua tay., lắc đầu như muốn phủ nhận mọi điều mà Hoàng Phi nói
– không phải, chỉ là tôi cảm thấy rất cảm động thôi… Đã lâu lắm không có ai chăm sóc cho tôi như vậy…
– bố mẹ cô đâu, cô không có người yêu sao?
Lúc này nhìn Quỳnh càng buồn hơn, bố ư? ông ấy giờ ở đâu cô cũng chẳng biết. còn mẹ thì từ ngày bố đi với người khác thì chỉ lo kiếm tiền, cũng chẳng quan tâm gì tới cô. người yêu? cô không tin là có người lại giúp cô từ bỏ ác cảm về tình yêu và có thể giúp cô quên được cái ngày khủng khiếp đó…trên đời này liệu còn người đàn ông nào như vậy không? một người sẵn sàng bỏ qua quá khứ của cô…?
– cô đang nghĩ gì vậy?
– họ không quan tâm tôi….
nhìn thấy quỳnh như vậy thì Hoàng Phi cũng đoán ra một phần nào đó, anh cố gắng an ủi Quỳnh
– không sao đâu, rồi sau này nhất định sẽ có người đàn ông tốt yêu thương và chăm sóc cho cô…
Quỳnh gượng cười, một nụ cười đau khổ
– trên đời này sẽ không có người đàn ông nào đủ bao dung để bỏ qua quá khứ của tôi đâu, anh cũng biết mà…
– Quá Khứ ư? Không phải nó là thứ đã qua rồi sao? Vậy tại sao cô cứ phải để tâm tới nó….
– nhưng thân thể tôi đã bị dơ bẩn, tôi cảm thấy là mình không đáng được yêu thương…
Hoàng Phi thở dài nhìn người con gái ngốc nghếch trước mặt, bên ngoài mạnh mẽ như vậy nhưng bên trong lại yếu đuối và trẻ con quá. thật khiến người ta chỉ muốn ôm vào lòng mà che trở…
– cô đúng là ngốc mà, nếu người ta thực sự yêu cô thì sẽ chẳng bao giờ để ý đến những cái gọi là quá khứ đâu…mà họ sẽ cảm thấy có lỗi….cô hiểu không?
– sao lại là có lỗi?
hoàng Phi mỉm cười, nhìn nó ấm áp và có chút gì đó ngọt ngào
– có lỗi là bởi vì đã không để đến sớm hơn để bảo vệ cho cô…
– xem ra anh cũng không phải là một con người quá cứng nhắc…
Quỳnh nhìn ra bên ngoài qua khung cửa sổ, bầu trời bên ngoài đã trở nên tối mịt, cô khẽ Hỏi vu vơ..
– Bây giờ là mấy giờ rồi?
– đã hơn 11 giờ, Bây giờ đã là khuya….
– Tôi muốn về nhà, anh đưa tôi về có được không?
– được…. Nhưng về Giờ này tôi sợ mẹ cô sẽ lo lắng…
– mẹ tôi làm gì có thời gian mà để ý đến tôi, Bà cho tôi một cuộc sống nhung lụa nhưng lại không hề có tình yêu thương ở trong đó…. Bây giờ có lẽ bà đang ở công ty chứ không có ở nhà đâu…
– nếu như bây giờ cô trở về, thì cũng sẽ buồn lắm….
Quỳnh Nhìn xung quanh một lát, ngôi nhà vô cùng đẹp và tinh tế. Cô gái quay Sang hỏi Hoàng Phi
– anh ở đây một mình sao?
– Đúng vậy, Bố mẹ tôi đều ở bên nước ngoài, và họ không muốn trở về nơi này. Nhưng tôi thì khác, Tôi muốn ở nơi mình sinh ra, Tôi không muốn đi đâu cả….
– vậy Tối nay tôi sẽ ở lại đây, Tôi không muốn trở về…
Hoàng Phi thấy hơi sốc trước câu nói của Quỳnh
– Cô nói sao? Có muốn ở lại đây á…
Quỳnh bật cười trước thái độ của Hoàng Phi, nếu như cô ở lại thật chắc anh ta sẽ nghĩ cô là loại gái lẳng lơ không đàng hoàng mất, Nhưng cô chỉ muốn đùa cho không khí bớt căng thẳng hơn một chút. Đúng là khi mọi chuyện đã qua thì nên quên hết đi, nếu như hôm nay cô không bị lũ khốn đó chặn lại Định giở trò thì có lẽ mọi chuyện trong quá khứ cô đã để cho nó chìm xuống rồi…
Tiếc là ông trời không thương cô, lại muốn đào cái thứ đau lòng ấy lên. Nhưng cô lại cảm thấy may mắn, Ít ra thì cũng có một chút may mắn. Đó là Hoàng phi đã tới, và đã cứu cô thoát khỏi….
Giữa trời đêm có một chiếc xe phóng ra ngoài, bên trong là hai con người với hai suy nghĩ khác nhau và vô cùng hỗn độn…
Mỗi người đều đeo đuổi những suy nghĩ riêng của bản thân mình, nhưng lại có điểm chung đó là đều nghĩ đến đối phương…
Quê Hạ Vy**
thế Hải ngồi lặng lẽ trước hiên nhà, Anh cũng không biết mình về đây để làm gì… Chỉ biết là ngày mai anh bắt buộc phải rời khỏi nơi này… Bởi vì anh không phải là thành viên của gia đình, cũng chẳng có lý do gì để ở lại quá lâu
càng không thể bắt Hạ Vy ngay ngày mai phải trở về cùng anh, cũng không thể vô duyên vô cớ đưa Tiểu Băng về theo được…
Ngày mai chỉ có thể là anh một mình rời khỏi, có lẽ cũng chỉ một mình anh nhớ tới hạ Vy. Còn anh có hay không có ở nơi này thì hạ Vy chắc cũng chẳng thèm quan tâm.
Bởi vì nơi này có bố mẹ, có con của cô ấy rồi. Anh cũng đâu có là gì. Cảm giác buồn bã trong lòng nó ám ảnh anh, nó khiến anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi…
Nếu cứ sống vô tình lặng lẽ như vậy thì sẽ chẳng có gì buồn, Yêu đương làm gì để cho mọi thứ trở nên phức tạp như vậy….
Mẹ Hạ Vy đứng sau thế Hải từ lúc nào. bà Lặng lẽ theo dõi thế Hải, Tuy bà là người nhà quê nhưng mà cũng là người từng trải. Và tất cả những gì bà quan sát được từ lúc thế Hải trở về đến bây giờ thì bà có thể khẳng định người đàn ông này có tình cảm với con gái bà…
Nhưng lại cố gắng giấu giếm không chịu nói ra, bà cảm thấy rất lo lắng cho con gái mình. người đàn ông này có vẻ bề ngoài chính trực, lại rất mạnh mẽ. Theo bà nghĩ là một con người cũng thành đạt….
Bà ngồi xuống bên cạnh thế hải, cách ra một khoảng như muốn nói cho anh biết rằng giữa gia đình bà và anh có một khoảng cách… Khoảng cách không lớn nhưng cũng khó có thể vượt qua… Là vì bà cảm thấy không yên tâm giao con gái bà cho anh
Thế Hải nhìn thấy mẹ của Hạ Vy thì cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của bà anh lại cảm thấy lo lắng… Rốt cuộc thì bà muốn nói gì với anh, hay bà đã nhìn ra điều gì đó từ anh rồi…
– Bác vẫn chưa ngủ ạ….?
– cậu thực sự thích con gái tôi sao.? Tôi biết hỏi như vậy là có phần hơi đường đột, nhưng tôi chỉ có mỗi mình nó là con gái, nên tôi cảm thấy rất lo lắng cho nó….
Thế Hải cảm thấy vô cùng bối rối trước câu hỏi của mẹ Hạ Vy, Hạ Vy ngốc nghếch không hề nhận ra là anh đã thích cô ấy, vậy mà mẹ cô ấy chỉ mới nhìn qua là đã thấu rõ lòng anh rồi…. Người lớn Họ luôn có cách nhìn thấu hiểu người khác…
– tôi biết cậu không nói cho con bé biết là cậu thích nó, nhưng tôi nhìn ra trong ánh mắt cậu chứa rất nhiều tình cảm dành cho nó. Nó mới phải Chịu nhiều tổn thương như vậy, chuyện này là có phần quá vội vã….
– cháu cũng biết là như vậy, nhưng tình cảm là thứ không thể nào ngăn cản được. Cháu cũng chưa dám nói gì với cô ấy cả, nhưng cháu có thể đảm bảo rằng cháu sẽ không làm gì để cô ấy phải chịu tổn thương thêm nữa. Nếu như bác không muốn thì cháu sẽ không nói với cô ấy về tình cảm này quá sớm….
Mẹ Hạ Vy Chỉ biết thở dài, Bà chẳng hề có ý định ngăn cấm tình cảm của con gái, Nhưng thực sự là cảm thấy không yên tâm…
Thế Hải nhận ra được sự lo lắng đó, nếu như là anh thì anh cũng sẽ không thể nào chấp nhận ngay được, họ chỉ có mình Hạ Vy là con gái nên yêu thương con gái vô điều kiện là điều dễ hiểu. Anh sao có thể ngay một ngày ngắn ngủi mà lấy được sự tin tưởng của người ta… Nếu như muốn có được sự yêu mến của bố mẹ Hạ Vy thì anh phải có thêm thời gian… Lúc này anh chợt nghĩ ra một chuyện, nếu như được sự đồng ý của mẹ Hạ Vy thì anh cũng không cần phải nghĩ ngợi gì nữa…
– Cháu có thể ở đây thêm một ngày nữa được không ạ? Nếu Bác không đồng ý thì cháu cũng không thể nào ép muốn bác được, nhưng cháu thực sự thích không khí trong lành ở đây….
– tôi biết là cậu muốn ở lại đây chơi., nhưng ở đây không phải là thành phố, xung quanh đây họ luôn quan tâm đến những việc của người khác. Nếu như cậu ở lại quá lâu tôi sợ mang tiếng xấu cho con bé…
Dù rất buồn như thế hải cũng đành phải gật đầu, anh đã quá tham lam rồi…
– Ngày mai cháu sẽ trở về thành phố, nhưng cháu mong bác có thể cho tiểu băng ở lại chơi thêm mấy ngày…
– con bé thì có thể ở lại, vì tôi cũng cảm thấy rất yêu mến nó. Hi vọng rằng cậu đừng buồn, Mong cậu thông cảm cho gia đình tôi
– Cháu cảm ơn bác….
Hạ Vy đứng bất động khi nghe đoạn đối thoại giữa mẹ và thế Hải. Cô vừa nghe chính miệng thế Hải thừa nhận là anh thích cô. Liệu cô có nghe nhầm không?
Hạ Vy Vội vã bước vào trong nhà, Cô đang không thể nào tin được những điều này, người đàn ông đó…. Sao có thể nào thích cô được?
Khi mẹ Hạ Vy ở trong nhà rồi, thế Hải vẫn không thể nào ngủ được. Anh một mình ngồi ở hiên trước nhà, trong lòng là những suy nghĩ tâm tư nặng trĩu…
” Vy à! Mọi thứ Thực sự không dễ dàng như anh nghĩ. Nếu như anh là một con người bình thường thì anh có thể chờ đợi bố mẹ em chấp nhận anh. Nhưng đằng này thì khác, Anh là một thằng xã hội đen, Anh chính là một kẻ sống trong thế giới đen tối đó. Nếu như bố mẹ em biết được, Nếu như em biết được….. Thì anh còn có cơ hội không?
Thế Hãi ngước mắt lên nhìn bầu trời, Anh biết là vợ vẫn đang theo dõi anh, vẫn đang mong anh có được hạnh phúc và tìm được một người mẹ tốt cho tiểu băng, anh nhìn về phía ngôi sao sáng nhất, một giọt nước mắt rớt xuống….
Đã rất lâu rồi từ ngày vợ anh mất, anh đã không bao giờ khóc… Nhưng hôm nay, thứ cảm xúc bị đè nén trong lòng bấy lâu nay Anh không thể nào khống chế được nữa…
Mọi thứ hoàn toàn không thể đơn giản như anh nghĩ, anh đã có thể tìm được một người phụ nữ đủ tốt để làm mẹ tiểu Băng, Cô ấy ở ngay bên cạnh nhưng anh lại không có cách nào để đưa cô ấy về nhà anh được….. Có lẽ anh bắt buộc phải từ bỏ….
Trời hửng sáng cũng là lúc thế Hải thu xếp đồ đạc, mẹ hạ Vy nói đúng, anh không thể ở lại quá lâu nơi này. Nơi này anh không thuộc về….
Có lẽ anh nên Yên phận là một tên xã hội đen như ngày nào, lạnh lùng và chẳng biết yêu đương là gì… Như vậy sẽ không làm ai bị tổn thương cả…
Con bé Tiểu băng bám lấy tay bố nhõng nhẽo
– Bố ơi Bố ở lại thêm mấy ngày được không?
Anh bế con gái lên, thơm nhẹ nhàng vào má nó cười hiền
– bây giờ bố phải về, bố còn phải đi làm nữa mà. Con ở lại chơi với cô Hạ Vy nhé, Nhớ là phải ngoan đấy…
Con bé buồn lắm nhưng cũng vâng lời bố. Hạ Vy chỉ biết đứng ở trong nhà, nép vào một góc nhìn ra, cô lúc này thực sự không có cách nào để đối mặt với anh
Thế Hải không nhìn thấy Hạ Vy thì buồn lắm., Mặc Dù anh vẫn biết trong lòng Hạ Vy anh chưa là gì cả, nhưng từ sâu bên trong lòng vẫn cảm thấy đau nhói… Rất rất nhói…
Thế Hải Định chào hỏi mọi người rồi đi luôn nhưng lại không thấy Bố Hạ Vy đâu cả.. Anh quay sang hỏi mẹ cô ấy
– bác trai đi đâu rồi ạ, Con muốn chào bác ấy một tiếng trước khi về…
Vừa nói xong thì bố Hạ Vy tay xách hai con gà chạy ra…
– cháu về vội quá nên không kịp chuẩn bị, gọi là có tí quà Quê cháu cầm cho bác vui…
Thế hải Nhìn thấy hai con gà ở trong giỏ mà không biết nên khóc hay cười. Anh biết là mình không có khả năng để làm thịt nó, Nhưng nếu không nhận thì sợ bố của Hạ Vy Sẽ Buồn, nên anh đành cố gắng vui vẻ để nhận
– Con cảm ơn hai bác, con xin phép về ạ
– Ừ Con đi cẩn thận nhé! Lúc nào rảnh thì về chơi với nhà bác…
Thế Hải nhận thấy bố của hãng Vy là một người rất thân thiện và chất Phác, nếu bố cô ấy không đón tiếp nhiệt tình như vậy thì anh sẽ có cảm giác mình là một kẻ mắt dày mất, thật may là mọi chuyện điều tốt đẹp…
khi chiếc Xe đi ra khỏi cổng thì Hạ Vy bắt đầu cảm thấy thất thần, cô có cảm giác như mình vừa đánh mất đi một thứ gì đó rất quan trọng, rồi trong vô thức cô lấy điện thoại nhắn tin cho thế Hải
” anh đi về cẩn thận nhé”
thế hải nhìn dòng tin nhắn mà cảm thấy đau lòng hơn bao giờ hết, cô là đang muốn anh phải như thế nào… Chần chừ một lát thế Hải bấm điện thoại gọi cho cô….
Nhìn chiếc điện thoại ở tay rung lên, trong lòng Hạ Vy cảm thấy rất hồi hộp, tay cô chạm vào phím xanh
– alo…
Đầu dây bên kia là sự im lặng đến nghẹt thở, anh không nói bất kỳ một câu gì cả… Hạ Vy gọi mấy câu cũng không thấy trả lời… Cô cảm thấy vô cùng lo lắng, vô cùng bất an… Đôi chân cô không nghe lời mà chạy ra phía cổng., nhưng chiếc xe đã đi xa rồi, lúc này thì trong điện thoại vang lên một câu nói nhẹ
– Tôi sẽ chờ em….
Rồi điện thoại cũng tắt, để lại hai con người tâm trạng nặng nề…
Mẹ Hạ Vy nhìn thấy con gái như vậy thì cảm thấy lo lắng hơn, Nhưng con gái bà bây giờ đã lớn. Bà không thể can dự quá nhiều vào, Hơn nữa con gái không ở cùng với bà… Bài biết phải nói gì và nói như thế nào đây?
Ở thành phố*
Hai vợ chồng ông Khải lại có mặt ở cửa trại tạm giam, lần này họ quyết tâm gặp được con trai… Cũng may cho họ là hôm nay người quản lý Hôm trước đã nhận tiền của họ đang ở đó
sau khi đã đưa cho anh ta một số tiền thì họ được phép vào trong, Nhìn con trai họ bây giờ thực sự quá đáng thương. râu đã dài hơn rất nhiều, gầy guộc đi Có lẽ vì lo lắng. Người nhìn thấy bố mẹ Hải Nam lao ra, hai tay bám lấy song sắt hỏi gấp
– mọi chuyện thế nào rồi, Bố mẹ đã gặp được luật sư chưa? Ông ấy có nhận lời giúp con không?
Bà Diệu khóc lóc khi nhìn thấy con trai như vậy, bà cảm thấy bất lực vì không thể làm gì khác.
Nhìn Mẹ cứ khóc khiến anh ta bắt đầu cảm thấy bất an, vội vã quay sang hỏi bố
– bố nói cho con biết đi, mọi chuyện như thế nào rồi. Người đã gặp được luật sư chưa?
Ông Khải cố gắng bình tĩnh, để nói rõ cho con biết tình hình hiện tại
– Lúc đầu thì ông ấy đồng ý, nhưng bây giờ thì lại từ chối rồi
– Tại sao lại như vậy được? Bố nói cho con biết tại sao đi..
– ông ấy nói rằng thẩm phán yêu cầu ông ấy không được bào chữa vụ này. Nên ông ấy đã từ chối…
Hai tay Hải Nam nắm chặt vào song sắt, cái cảm giác mất hết hi vọng bây giờ đang hiện hữu trên khuôn mặt anh ta. Chẳng lẽ tất cả mọi thứ đã kết thúc rồi sao? Là thẩm phán đã đích thân ra tay, nhưng anh đâu có làm gì Vị Thẩm Phán đó, sao ông ta lại muốn triệt đường sống của anh như vậy?