Trả Thù Kẻ Phản Bội

Chương 10


Đọc truyện Trả Thù Kẻ Phản Bội – Chương 10

Người ta thường nói cho dù một ngày là vợ chồng thì cũng trăm năm tình nghĩa. Vậy ba năm, bốn năm thì sao. Khi họ đi ngoại tình rồi thì cái được gọi là tình nghĩa ấy nó có tồn tại?

Ở trên đời này bất kể thứ gì cũng có thể đo đếm, chỉ riêng lòng người thì không. Lúc vơi, lúc lại đầy. Lúc yêu thương nhau vô điều kiện, lúc lại ghét nhau như kẻ thù

Hạ Vy mệt mỏi với những điều đang suy nghĩ. Thực ra nếu muốn chứng minh rằng bé Sâu là con ruột của Hải Nam thì có rất nhiều cách. Nhưng là cô đang ích kỉ. Cô muốn anh ta quên đi sự tồn tại của hai mẹ con, để không có ý định tranh giành quyền nuôi con với cô nữa

Chỉ sợ sau này con lớn lên, sẽ trách cô, sẽ hận cô thì biết làm thế nào

Nhưng cứ nghĩ đến cảnh kẻ phản bội ấy đã làm cô đau đến chết đi sống lại, thì cô lại nghĩ con cô không có người bố như vậy sẽ tốt hơn nhiều

Hải Nam ngồi trong phòng làm việc tâm trạng rối bời giống như bị ai đó vò nát. Từ khi bé Sâu mới sinh ra, tất cả mọi người đều nói hai bố con giống nhau như hai gịot nước. Bảo rằng con giống bố như lột. Vậy mà tự nhiên bây giờ lại nói không phải. Có lẽ nào kết quả là sai không

Anh ta đang không muốn tin vào sự thật, rằng đứa bé mà anh ta hết lòng yêu thương bây giờ lại không phải con anh ta

Lý trí anh ta mách bảo, phải tìm hiểu lại mọi việc

Đang chìm trong mớ hỗn độn thì thư kí bước vào

– giám đốc. Anh có khách ạ

– là ai vậy

– họ bảo có hẹn trước rồi ạ

– vậy cậu mời họ vào đi

Đây là thư kí mà Hạ Vy tìm cho anh ta. Làm việc khá tốt nên giờ anh ta cũng không muốn đổi. Phương Ly muốn làm lại công việc cũ, nhưng giờ cô ta đang có bầu nên mẹ anh ta không cho đi.

Một người đàn ông trung niên bước vào. Vừa thấy ông ta khuôn mày Hải Nam nhíu lại

– ông đến đây có việc gì

– dù sao cũng từng là đối tác. Cho dù dạo này không thường xuyên gặp, cậu cũng không nên dùng thái độ đó đối với tôi mới phải chứ


– không phải chúng ta đã nói rõ ràng với nhau rồi hay sao. Tôi sẽ không nhận thêm hàng bên ông nữa đâu

– kìa giám đốc. Cậu cũng biết lợi nhuận từ việc buôn bán bánh kẹo lấy từ chỗ tôi lợi nhuận rất cao mà

– hàng bên ông rất kém chất lượng. Nếu việc tôi đóng gói bánh kẹo lấy từ chỗ ông bằng bao bì của công ty rồi bán ra thị trường bị phát hiện. Ông biết hậu quả sẽ thế nào không

– thôi đi chàng trai trẻ. Chúng ta không phải chỉ mới hợp tác lần một lần hai. Cậu không cần phải vòng vo làm gì.. Chi bằng cứ lật ngửa ván bài đi. Rồi có gì chúng ta sẽ cùng nhau thương lượng

– được. Vậy tôi muốn giảm giá thêm 5% giá trị số hàng so với giá cũ chúng ta đã từng giao dịch. Ông cũng biết rồi đấy. Tôi không thể một mình nuốt trọn số tiền này được. Còn phải chi trả rất nhiều khoản cho các ông lớn ông bé, nên rất là tốn kém. Nếu lợi nhận không xứng đáng, tôi sẽ không làm

– con người đúng là có lòng tham không đáy mà. Thôi được rồi. Tôi chốt 3%. Nếu ok thì chúng ta tiếp tục. Dù là kém chất lượng thì công sức để làm ra nó cũng đâu phải ít. Cậu cũng không thể tìm ra chỗ nào làm giả mà giống tới 80% như chúng tôi đâu. Thế nào, cậu thấy có được không

– thôi được. Nhưng ông phải đợi thêm mấy ngày để tôi xu xếp đã

– được. Vậy tôi về trước. Nhưng tôi hy vọng là sẽ nhanh. Đừng bắt tôi phải đi quá lâu đấy

Còn lại mình Hải Nam trong phòng. Anh ta lấy điện thoại gọi cho quản lý

– em nghe ạ

– sắp tới có lô hàng mới. Cậu giúp tôi chuyển đến kho bí mật để đóng gói. Sau đó trà trộn vào sản phẩm của công ty để đưa ra thị trường. Lần này phải làm hết sức cẩn thận. Tránh để bị chú ý

– vâng. Nhưng số lượng lần này là bao nhiêu vậy ạ. Để em cho người in bao bì sản phẩm

– trước mắt lấy khoảng một tấn các loại. Nếu chất lượng tốt thì lấy thêm

– vâng

Anh ta tắt điện thoại, khuôn mặt trầm ngâm. Khi người ta có chức vụ càng lớn, thì họ sẽ nghĩ ra trăm ngàn cách để lợi dụng chức quyền mà kiếm cho mình thật nhiều tiền. Nhưng lại chẳng mấy ai chọn cách kiếm tiền ngay thẳng. Họ chỉ nhìn vào lợi nhuận. Những người đó họ sẽ không ăn, không dùng những thứ mà họ làm ra. Vì hơn ai hết, họ hiểu những thứ đó nó tồi tệ đến mức nào. Biết bao nhiêu tấn bánh kẹo giả, kém chất lượng được đưa ra thị trường mỗi năm. Trong đó toàn là chất bảo quản, chất tạo màu, chất tạo mùi, chất gây ung thư… nhưng người bán họ chẳng hề quan tâm đến điều đó. Họ chỉ quan tâm xem bán hết lô hàng đó họ được lời bao nhiêu tiền. Việc ai sẽ chết, ai sẽ bị bệnh vì sử dụng sản phẩm của họ vốn dĩ không quan trọng. Vì có ai chết ngay đâu, mà chỉ chết từ từ thôi

Lương tâm, đạo đức gì gì đó vốn chỉ được nói ra cho sang mồm, sang người chứ cần gì phải thực hiện. Cũng giống như Hải Nam. Anh ta cho dù là giám đốc của một công ty bánh kẹo nổi tiếng, nhưng vẫn ngang nhiên lấy bánh kẹo từ những cơ sở sản xuất không an toàn đem ra thị trường tiêu thụ. Vì tiền với anh ta mới là điều quan trọng

Nghĩ đến khoản lợi nhuận khổng lồ đang hiện ra ngay trước mắt, tâm trạng anh ta vui vẻ hẳn. Quên luôn chuyện sẽ đưa bé Sâu đi sét nghiệm lại


Hàng ngày Hạ Vy lu bu đủ mọi việc. Cô đang tập làm quen với cuộc sống chỉ có một mình. Cho dù trước đây mẹ chồng không ưa gì cô, nhưng từ việc nhà cho tới việc chăm bé Sâu đều một tay bà lo hết

Trẻ lên ba thường rất hiếu động. Cô chỉ cần lơ đễnh một chút thôi là có thể một trong những chiếc váy xinh đẹp kia sẽ bị rơi xuống đất và trở thành một cái giẻ lau không hơn không kém

Đầu óc bị quay như chong chóng cả ngày. Lúc nào con đi học thì thôi, còn không thì hai mẹ con lại cùng nhau vật lộn. Mẹ làm đằng trước, con phá đằng sau. Nhiều lúc rất tức giận nhưng cũng không nỡ mắng con. Vì trẻ con bây giờ nhậy cảm lắm. Cô sợ vì mình mà làm con tổn thương

Tuy mệt mỏi là vậy nhưng cô chưa từng hối hận. Con cái là món quà vô giá mà ông trời ban tặng. Chỉ cần thấy con cười là bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến hết

Thời gian này cũng may có quỳnh. Dù là tiểu thư con nhà giàu có nhưng vẫn phụ cô làm việc. Tính tình không kiểu đỏng đảnh mà lại rất sâu sắc. Nhưng không hiểu sao đã 23 tuổi rồi mà vẫn không cặp kè hay yêu đương gì

– quỳnh này. Sao em không tìm người yêu đi, em không thấy chán à

Quỳnh cười buồn

– có người yêu có vui không chị

– vui chứ

– vậy chỉ yêu thôi và không cần cưới phải không

– phải xác định cưới chứ

– vậy thì thôi. Em cảm thấy cuộc sống hôn nhân nó giả tạo lắm. Ngay từ khi mới lấy nhau về thì tình yêu nó chẳng còn bao nhiêu rồi. Chẳng mấy chốc mà chán nhau đâu. Em thấy rất nhiều người lấy nhau về đến lúc chán nhau đến không muốn nói chuyện mà vẫn phải sống chung. Vì danh dự gia đình, vì con và vì rất nhiều thứ khác nữa. Vậy thì yêu để làm gì, kết hôn để làm gì. Ngay từ đầu đã biết nó tồi tệ như vậy rồi thì không nên bước vào trong để chịu khổ chị ạ

– em còn trẻ. Đừng nghĩ tiêu cực như vậy

– chị có biết sai lầm lớn nhất của rất nhiều người phụ nữ là gì không? Đó là dành cả thanh xuân chỉ để chìm đắm vào những mối tình vô bổ. Như mẹ em và như chị. Em không hiểu chị và mẹ em nhận được những gì ngoài đau thương và mất mát bởi thứ gọi là tình yêu ấy

– Quỳnh à

– mẹ em – người phụ nữ được rất nhiều người phụ nữ khác hâm mộ vì bà có được một cuộc sống hạnh phúc vì lấy được một người đàn ông giàu có lại hết lòng yêu thương vợ con. Nhưng tất cả cũng chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài nhằm đánh bóng tên tuổi của bố em mà thôi. Mẹ em chưa từng một giây một phút nào được ông ấy tôn trọng. Ông ấy có rất nhiều nhân tình bên ngoài. Mẹ em giống như một người vợ chỉ để thiên hạ nhìn vào. Mẹ em không dám bỏ ông ấy vì sợ em sẽ thành một đứa nghèo nàn rách rưới, vì sợ sẽ làm bố mẹ xấu hổ, vì sợ mang tiếng bỏ chồng…vậy thì lấy chồng để làm gì


Hạ Vy muốn nói cho quỳnh biết rằng không phải ai lấy chồng cũng đều khổ như vậy. Không phải người đàn ông nào cũng tệ bạc giống nhau. Nhưng có lẽ từ khi Quỳnh biết suy nghĩ, những thứ xấu xa kia đã ghim sâu vào lòng cô ấy mất rồi

Hạ Vy mệt mỏi rời khỏi cửa hàng. Có những nỗi đau không phải chỉ cần nói ra là nó sẽ tự vơi đi hết. Qua bao nhiêu năm đi nữa thì nó vẫn còn nằm im trong lòng. Chỉ là cố gắng chôn chặt nó xuống, chỉ là nguôi ngoai đi một chút. Chứ chẳng thể nào quên đi được

Hạ Vy lang thang trên đường đi về phía trường học của bé Sâu. Chỉ cần nhìn con một lát, chắc chắn tâm trạng sẽ tốt hơn

Cô đi từng bước trên đường, cảm nhận từng làn gió thổi qua, nghe được tiếng chim hót và cả mùi hoa sữa thoang thoảng. Những thứ đẹp đẽ mà suốt mấy năm qua cô đã không còn để ý. Cuộc sống này có phải đã quá vội vã rồi hay không?

Từ cửa hàng đến trường bé Sâu học chỉ mất 5 phút đi xe. Đi bộ chắc tầm 20 phút. Hạ Vy vừa đi vừa ngắm cảnh, điều mà những ngày trước cô chẳng hề nghĩ tới

Hôm nay Hạ Vy đón bé Sâu về sớm hơn mọi ngày. Đã từ rất lâu rồi cô không cùng con đi chơi. Con trai giám đốc nên cuộc sống chẳng được bình thường như những đứa trẻ khác. Ngay từ khi một tuổi đã phải học. Tiếng mẹ đẻ chỉ mới bi bô vài tiếng đã phải theo gia sư học tiếng anh. Khi còn ở cái tuổi đòi bố đòi mẹ bế bồng thì lại chỉ biết học và học. Cô sợ rằng tuổi thơ của con cô sẽ bị chính cô và những người thân của thằng bé cướp mất. Từ bây giờ cô sẽ không làm vậy nữa, sẽ không ép buộc con phải sống theo ý muốn của mình nữa

Hạ Vy đưa con trai đến sở thú chơi. Nơi mà thằng bé chưa từng được đặt chân tới. Những con thú mà nó chỉ được nhìn thấy qua màn hình máy tính, bây giờ được thấy tận mắt, nó vui lắm. Cứ chạy chỗ này, chạy chỗ kia. Mải vui quá thằng bé đâm sầm vào người một đứa bé khác. Cô bé ấy chắc đau nên khóc to lắm, bé Sâu vội vã đỡ bạn dậy. Còn giúp bạn phủi sạch quần áo

Hạ Vy chạy tới cũng là lúc bố cô bé kia tới

– xin lỗi, tại thằng bé hiếu động quá

Lúc này hạ vy mới thấy được khuôn mặt người đàn ông kia. Là người khách mua quần áo đây mà. Và bộ đồ anh ta đang mặc chính là bộ đồ mua ở cửa hàng của cô

– không sao

Nói rồi anh ta ngồi xuống, xoa đầu cô bé đó, giọng nói nhẹ nhàng khác hẳn những lần cô được nghe

– con gái. Con không sao chứ

– con không sao. Em ấy chạy nhanh quá nên mới va vào con, con chỉ đau một tý thôi nhưng giờ hết rồi

– vậy giờ bố con mình đi tiếp nhé

Cô bé nhìn về phía bé Sâu mặt buồn buồn nhưng vẫn nghe theo bố. Hai bố con vừa bước đi được mấy bước thì thằng bé òa khóc.

– con muốn chơi với chị. Mẹ không cho con chơi với chị. Huhuhu

Hạ Vy vội vàng bế thằng bé lên dỗ dành

– nín đi con, giờ mẹ bế con đi xem sư tử nhé

– không…..con muốn chơi với chị cơ


Hạ Vy ngại đến đỏ mặt. Đúng là sự vô tư của một đứa trẻ mà. Cho dù chẳng quen biết cũng cứ đòi chơi cùng cho bằng được

Đang định bế thằng bé đi chỗ khác thì cô bé kia chạy lại. Ra dáng chị đưa tay lau nước mắt cho em

– ngoan, ngoan. Chị với em cùng đi xem sư tử nhé

– vâng

Vậy là hai đứa trẻ vui vẻ nắm tay nhau đi. Để lại phụ huynh phía sau ngơ ngẩn

Đi được vài bước thì con bé quay lại nhíu mày nhìn bố

– đi thôi bố

– ừ…ừ…

Hai vị phụ huynh vội vàng bước đi theo hai đứa trẻ

– thật ngại quá. Mẹ con tôi làm phiền anh rồi

– không có gì

Hạ Vy chẳng dám nói thêm lời nào nữa. Người đàn ông này toàn thân đều phát ra khí lạnh. Đã gặp qua vài lần rồi những vẫn không thể thay đổi được suy nghĩ về anh ta

Con người thì lạnh lùng

Cách nói chuyện thì nhạt hơn nước ốc

Chẳng hiểu vợ anh ta sống thế nào nhỉ. Hạ Vy hơi thắc mắc nhưng lại chẳng dám hỏi. Sợ tò mò quá lại bị xả cho một trận thì thực sự rất mất mặt. Với lại đâu có thân thiết gì

Nhưng có một điều mà cô có thể cảm nhận được. Anh ta là một người thành đạt, vững vàng và rất yêu thương con gái. Có lẽ người phụ nữ bên cạnh anh ta sẽ là người hạnh phúc

Hai chị em tung tăng đi khắp nơi. Bé Sâu gặp con gì cũng thấy lạ lẫm, Hạ Vy cảm thấy cô đã nợ con trai những năm tháng hồn nhiên của tuổi thơ. Biết rằng con đã thấy những con vật này khi xem ở nhà bằng máy tính rồi. Nhưng khi được nhìn thấy tận mắt, được đưa tay sờ vào chúng thì xung quanh con như được mở ra một thế giới mới mẻ và đầy thứ để con khám phá

Có đôi khi quá yêu thương, bao bọc con, không cho con va chạm với thế giới bên ngoài chưa hẳn đã là tốt. Không ở nhà thì đi học, thứ bảy chủ nhật thì gia sư đến dạy. Học, học, và học. Một đứa trẻ chỉ mới mấy tuổi mà phải chịu cảnh như vậy. Càng nghĩ cô càng cảm thấy có lỗi với con



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.