Đọc truyện Trả Ta Kiếp Này – Chương 42: Vẫn cần một thứ như vậy, để hắn ta có thể sống trở lại
A hoàn trang điểm cho ta.
Ta vẫn chưa quen với cơ thể này, ngồi trước gương đồng ngắm dung nhan của mình bây giờ ta cũng cảm thấy lạ lẫm. Trước kia ta đã từng rất oán hận gương mặt ấy, nhưng bây giờ ta lại thấy nó tuyệt đẹp, nhẹ nhàng thanh thoát tựa mây bay.
Nếu như không tính việc “ta” cho người hành hạ nàng ta, khiến nàng ta trên mình vết thương còn chưa lành, thì cơ thể này có thể xem là hoàn mỹ không tì vết.
Dung nhan của tiểu thư khuê các.
Khi tiểu thư các người được học cầm kỳ thi họa, thì bọn ta phải ở trong nhà bếp nhóm lửa nấu cơm. Khi các người được ăn sung mặc sướng, thì bọn ta phải ăn đói mặc rét. Khi các người được tắm rửa xinh đẹp, thì bọn ta phải oằn mình làm những công việc nặng nhọc, đầu ngón tay lạnh cóng…
A hoàn tán thưởng: “Thiếu phu nhân, người xem người mới đẹp làm sao.”
Ta thờ ơ liếc mắt nhìn nàng ta qua tấm gương đồng.
Có lẽ vì ta vẫn chưa thoát ra khỏi thế giới của Bạch Ngân, a hoàn kia sợ hãi lập tức im bặt. Ngay sau đó, lại có a hoàn khác bưng bát thuốc đi vào, “Thưa thiếu phu nhân, đã đến giờ người phải dùng thuốc rồi ạ.”
Ta đứng dậy trở về giường, “Để đó đi.”
Hai a hoàn liếc nhìn nhau, bưng bát thuốc nói: “Thưa thiếu phu nhân, vì nghĩ cho sức khỏe của người, người nên uống một chút thuốc đi ạ. Bằng không thiếu gia sẽ rất lo lắng.”
Nàng ta bưng bát thuốc tiến lên trước.
Ta liếc nhìn nàng ta: “Lui ra đi.”
Tôi tớ trong Mộ phủ đều vô phép vô tắc như vậy sao? Ta không thích lời mình đã nói một lần lại có kẻ dám làm trái.
A hoàn giật mình sợ hãi, đánh đổ bát thuốc xuống đất. Nàng ta có phần sững sờ, rồi lập tức quỳ xuống thu dọn, sau khi thu dọn xong xuôi, hai a hoàn vâng vâng dạ dạ lui ra ngoài. Không lâu sau, thiếu gia đẩy cửa bước vào.
Ta đang ngắm hoa đào trong vườn bên ngoài cửa sổ, làn hoa nhẹ rơi.
Hắn nói: “Mịch Nhi sao vậy? Nàng thấy không khỏe sao?”
Hắn ngồi xuống bên cạnh ta, ta đoán hắn vừa nghe hai a hoàn báo lại, cũng không nói gì.
Hắn xoay người ta lại nhìn hắn: “Sao nàng lại không uống thuốc?”
Ta lắc đầu.
“Nàng vẫn còn để bụng mấy chuyện kia sao?” Hắn nâng cằm ta lên, nhìn ta chăm chú nói: “Mịch Nhi, ta biết những ngày vừa qua đã làm nàng phải chịu khổ rồi. Chuyện không phải do nàng, là do ta, nàng đáng lẽ nên giận ta, là phu quân của nàng mà ta không thể kịp đến cứu nàng.” Hắn ôm chặt ta, tâm trạng nặng nề nói: “Ta xin lỗi.”
Ta đẩy hắn ra, hỏi: “Chàng thật sự không để bụng sao?”
Trên dưới trong triều đều biết phu nhân của hắn bị kẻ khác làm nhục.
“Sao lại để bụng chứ? Từ xưa đến nay nàng vẫn là Mịch Nhi của ta, dù có ra sao đi chăng nữa ta cũng sẽ không phụ lòng nàng.” Tay hắn vuốt gọn những sợi tóc rối ở bên tai ta, ánh mắt đọng lại nơi ta, sau đó khẽ mỉm cười.
Từ sau khi ta tỉnh lại, dường như hắn rất vui vẻ.
Nhưng ta lại không quen chút nào, cực kỳ không thoải mái, thiếu gia mà ta biết không giống như thế này. Ta hỏi: “Vì sao chàng không thích Bạch Ngân?”
“Sao nàng lại nhắc đến nàng ta?”
Ta không đáp.
Hắn nhấc ta ngồi lên đùi mình, ta có thể nghe thấy giọng trầm thấp phát ra từ lồng ngực hắn: “Tại sao ta phải thích nàng ta cơ chứ? Chỉ vì nàng ta thích ta sao? Huống hồ, nàng ta đã hại nàng thành ra thế này, ta quyết sẽ không bỏ qua!”
“Chẳng phải nàng ta đã chết rồi sao?” Ta cười gượng.
Hắn nói: “Không, nàng ta vẫn chưa chết.”
Cái gì? Ta kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Nàng ta vẫn chưa chết.”
Hắn nói: “Nàng đừng lo, nàng ta bị mất trí nhớ rồi, Hoàng Thượng đã đưa nàng ta ra khỏi thiên lao.” Tuy nhiên trong mắt hắn lóe lên tia sắc lạnh: “Nàng yên tâm, bất kể nàng ta mất trí nhớ thật hay giả, ta cũng sẽ không để cho nàng ta làm tổn thương đến nàng nữa.”
Nếu như ta đang ở đây, vậy Bạch Ngân kia là ai?
“Tại sao Hoàng thượng lại cứu nàng ta?”
Hắn thở dài một tiếng: “Bạch Ngân kể ra cũng là một kẻ thông minh trong số các nữ nhi, chỉ đáng tiếc là vì quá thông minh nên không thèm để ý tới những người bên cạnh, chẳng lẽ nàng không nhận ra, Hoàng thượng là thật lòng yêu thương nàng ta hay sao?”
Ta giật mình kinh ngạc.
Thiếu gia giải thích cặn kẽ: “Thực ra tất cả những việc mà Bạch Ngân làm lúc ở trong cung hầu như Hoàng thượng đều biết, thậm chí sau này Bạch Ngân hạ độc người, hai tháng sau người cũng đã biết tất cả. Nhưng Hoàng thượng cũng không vạch trần, thậm chí sau này khi chúng ta bày kế cho người, Hoàng thượng cũng vẫn muốn cho nàng ta một cơ hội ăn năn hối lỗi.”
Ta im lặng một hồi, rồi nói: “Nếu chỉ có thế, Hoàng thượng cũng không thể để nàng ta làm càn lâu như vậy chứ?”
“Đúng.” Thiếu gia nhìn xa xăm nói tiếp: “Bọn ta còn có mục đích khác. Hoàng thượng đăng cơ chưa lâu, vốn đã không phải là trưởng tử, cũng không có ngoại thích đỡ đầu, nền móng không vững chắc. Thêm nữa thế cục trong triều ngày càng hỗn loạn, các tông thất, thân vương ai cũng có thế lực riêng nhắm đến ngai vàng, nếu muốn một lần san bằng các thế lực đó, sẽ dễ gây ra tranh chấp, thậm chí có thể dẫn đến binh biến. Sau này Bạch Ngân hạ độc Hoàng thượng, vì thế bọn ta liền nắm bắt ngay cơ hội này, trước tiên cứ cho nàng ta một mình nắm quyền một phía, để các đại thần đề nghị nàng ta phân đất phong hầu, phái đám Vương gia đi nơi khác. Khi đó, Hoàng thượng lâm trọng bệnh, Tiểu Hoàng đế tuổi còn nhỏ, việc triều chính lại do phụ nữ như nàng ta cáng đáng, nếu kẻ nào có ý đồ mưu phản, tất yếu sẽ có động thái, còn chúng ta ở trong tối quan sát sự tình. Đợi đến khi Bạch Ngân đã thanh trừng hết các thân vương trong triều và thế lực của Thái hậu xong, bọn ta có thể lấy danh nghĩa ‘Quy chính’ và ‘Hậu cung đoạt quyền’ để đuổi nàng ta đi, giải quyết dứt khoát, thanh sạch triều đình.”
Ta nhìn chằm chằm xuống đất: “Vì thế, nàng ta chỉ là con cờ trong tay hai người?”
Thiếu gia cười lớn: “Nàng ta đã làm rất tốt, dốc sức bồi dưỡng những kẻ thân cận, gây áp lực với phần tử đối lập, chỉ trong hai năm ngắn ngủi, thế lực của Mộ thái hậu và các Vương gia đã suy yếu đi nhiều.”
Ta không nói được lời nào, rốt cuộc cũng chỉ là mưu kế trong mưu kế mà thôi.
“Có điều… Đến tận bây giờ Hoàng thượng vẫn còn tình cảm với nàng ta, cuối cùng cũng không nỡ giết.”
Ta cười nhạt.
Hắn ôm ta một lúc, “Chắc nàng mệt rồi, nàng nghỉ ngơi đi nhé.”
Ta gật đầu.
Hình như ta đã nằm trên giường cả một ngày, trong đầu chất chứa suy nghĩ hỗn loạn về đủ mọi chuyện.
Đột nhiên ta cảm thấy tất cả mọi việc trên thế giới này phức tạp như một tấm mạng nhện, ta chỉ là côn trùng bay dính phải tấm mạng đó, ta cứ tưởng rằng bản thân ta to lớn lắm, rung một cái là cả đám côn trùng nhỏ trên tấm mạng đều phải hoảng sợ, tưởng rằng mình có thể khống chế cả tấm mạng kia. Nhưng ta đã quên mất, mình cũng đang mắc kẹt trên đó.
Ta cũng không thể nào thoát khỏi tấm mạng ấy.
Màn đêm buông xuống, lúc thiếu gia trở về đã là giờ tuất hai khắc, vì Hoàng thượng đang cải tổ lại triều chính, ắt hẳn sẽ rất bận rộn, hắn toàn thân đầy gió bụi phong trần, dáng vẻ mệt mỏi.
Trong căn phòng này không thắp đèn, hắn cũng không cho a hoàn hầu hạ.
Thiếu gia đi đến, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, ánh mắt của hắn thật dịu dàng: “Cả ngày này nàng không ăn gì sao?”
“Thiếp không thấy ngon miệng.”
Ánh mắt thiếu gia dường như có vẻ thương xót, hắn cởi bỏ áo ngoài, vén chăn nằm xuống bên cạnh, ôm lấy ta: “Mịch Nhi, nàng đừng nghĩ đến những việc đó nữa, nếu nàng không vui, đợi khi ta giúp Hoàng thượng xử lý xong hết những việc này, chúng ta sẽ về quy ẩn núi rừng.”
Trong cảnh sắc buổi đêm, ta nhìn vào đôi mắt hắn: “Chàng chịu vì thiếp mà không màng danh vị sao?”
Hắn cười nắm lấy bàn tay ta, mười ngón tay đan vào nhau: “Chẳng phải chúng ta đã nói sẽ nắm lấy tay nhau, sẽ cùng nhau già đi sao. Ta cũng đã sớm nghĩ đến chuyện từ quan lui về ở ẩn, trong cung này thế sự hỗn loạn, rắc rối phức tạp, làm người phải phiền muộn. Ta chỉ mong được sống cùng nàng ở nơi rừng sâu thôn dã, nuôi một đám trẻ đáng yêu, nàng đun trà gảy đàn, còn ta quét tuyết đốt hương, hai ta sống cả đời tiêu dao vui vẻ.”
Ta lặng im.
Thì ra thiếu gia muốn sống cuộc sống như vậy.
Hắn đột nhiên day day sống mũi.
Ta hỏi: “Chắc chàng mệt lắm?”
“Ừ. Bây giờ trong cung có quá nhiều việc. Nhưng Hoàng thượng là mệt mỏi nhất, người muốn rút lui cũng không được.”
Thiếu gia mệt rồi, hắn ôm ta nhắm mắt lại.
Ta vẫn muốn hỏi: “Thiếu Bạch, sao chàng lại yêu thiếp?”
Thiếu gia cong khóe môi mỉm cười, hắn không mở mắt ra, chỉ ghì chặt ta vào lồng ngực, “Đôi khi yêu chỉ là yêu, là ngay đúng thời gian, bắt gặp đúng người, vậy là yêu, vốn cũng chẳng cần quá nhiều lý do.”
Ta ngơ ngác nhìn lên trên mái nhà, có thể lờ mờ thấy dây mây được chạm khắc trên thân gỗ lim.
Nếu như yêu chỉ đơn giản như thế, vậy cớ sao ta cứ luôn phải khổ sở đấu tranh?
Bên cạnh ta là thiếu gia, ta đang được hắn ôm vào lòng, người ta đang phủ trên lồng ngực hắn, ta có thể cảm nhận được hơi ấm và nhịp đập trái tim hắn, thậm chí cả hơi thở nhẹ nhàng. Trước nay ta chưa từng dám vọng tưởng đến cảnh tượng này, cứ nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy vui mừng tột độ.
Nhưng lúc này đây ta lại quá bình tĩnh, thậm chí có một chút buồn rầu.
Ta sai, ta sai lầm quá nhiều.
Lời Tiểu Ngư nói đúng lắm, ta hoàn toàn không hề yêu thiếu gia, hắn chỉ là thứ giúp ta gắng gượng sống những tháng ngày quá bình lặng trong Mộ phủ. Hắn cần tỏ ra thanh cao và lạnh nhạt, hắn cần tỏ ra tôn quý nhàn hạ, hắn cần làm cho ta thấy ta với không tới hắn.
Nhưng không phải, hắn cũng như vậy, cũng là một nam nhân bình thường như bao người khác, cũng sẽ có lúc yếu đuối, có lúc phẫn nộ.
Ta nhắm mắt, để cho bản thân đắm chìm vào bóng tối.
Thứ hắn muốn cũng không giống như ta. Hắn muốn quét tuyết đun trà, muốn gảy đàn đốt hương, hắn muốn một người có thể hiểu được trái tim và tâm tư của mình.
Hắn không biết con người thật sự của ta.
Bạch Ngân thực sự một chữ bẻ đôi cũng chẳng biết, Bạch Ngân thực sự ngốc nghếch chẳng hiểu chuyện gì, Bạch Ngân thực sự chỉ thích may y phục và làm bánh điểm tâm.
Ta nhớ đến lúc mình đọc nhẩm “Chân trời lưu lạc khách tha hương” thành “Chân trời lạc lõng khách tha hương”, Hoàng thượng đã bật cười, người sẽ bao dung cho ta tất cả, người sẽ cảm thấy ta đáng yêu, ngây thơ, thú vị, đây mới là ta chân thực nhất.
Nhưng nếu là thiếu gia, giống như năm xưa khi ta mười lăm tuổi đã vắt óc tìm cách tiếp cận hắn, cố ý bất cẩn làm đổ trà lên sách của hắn, hắn liền không vui. Hắn không thích ta chạm vào đồ của hắn, trong mắt hắn ta chẳng qua chỉ là một a hoàn ti tiện đến mức không thể ti tiện hơn nữa.
Thì ra chẳng vì thứ gì gọi là địa vị hay thân phận, chỉ vì mình không yêu người đó mà thôi.
Giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, rốt cuộc kiếp này ta đã gây ra bao nhiêu chuyện nực cười, rốt cuộc ta muốn tranh đoạt thứ gì đây?
Khi ta mở mắt ra là vào một ngày xuân tươi đẹp.
Ánh mặt trời tràn ngập, trong không khí phảng phất hương thơm của hoa đào.
Ta đứng dậy, bên cạnh đã có a hoàn bưng chén trà, chậu nước và khăn mặt.
Ta rửa mặt súc miệng xong, hỏi: “Thiếu gia đã đi đâu rồi?”
A hoàn này là người lần trước bưng thuốc cho ta, có chút sợ hãi, cúi đầu đáp: “Bẩm thiếu phu nhân, thiếu gia đã ra khách phòng tiếp kiến Hoàng thượng rồi ạ.”
“Hoàng thượng đến đây sao?”
“Vâng.”
Ta bước ra ngoài cửa, giờ là tháng Tư, trời cao mây trắng, cánh hoa đào phất phơ rơi xuống, trong Mộ phủ bây giờ tràn ngập hương sắc của hoa hồng và hoa mẫu đơn đầu xuân, như một biển hoa vậy. Ta đứng dưới mái hiên nhìn Hoàng thượng đang nói chuyện với “Bạch Ngân”.
Trên con đường được trải đầy đá cuội màu xanh, có những cánh hoa điểm xuyết, họ đang đứng dưới gốc cây hoa đào.
Bạch Ngân của lúc này toát lên vẻ trong sáng, không phải Hoàng Thái hậu, không phải quý phi, không phải tần, cũng chẳng phải chiêu nghi, nàng ta đang mỉm cười.
Cảnh tượng rất đỗi quen thuộc mà cũng thật xa lạ.
Người đó là ta sao?
Hay là ta của trước đây, là ta ở trong mơ, hay đó mới là ta thực sự?
Ta nhìn không rõ.
Thiếu gia bước đến bên cạnh ta, hắn nắm lấy tay ta như muốn an ủi, hắn nghĩ rằng ta vẫn còn hận “Bạch Ngân”.
Ta hỏi: “Tại sao Hoàng thượng lại đến đây?”
Thiếu gia đáp: “Hoàng thượng muốn ta bảo vệ Bạch Ngân khỏi cái chết, giấu nàng ta ở trong Mộ phủ này.”
Ta vô cùng ngạc nhiên.
Thiếu gia phủi đi những cánh hoa đào rơi trên vai ta nói: “Bạch Ngân đã phạm phải trọng tội đáng bị chém đầu, triều thần mà nàng ta đắc tội trước đây cũng nhiều, khi Hoàng thượng đưa nàng ta ra ngoài, tất cả triều thần đều đã dâng tấu, nếu như muốn giữ cho nàng ta tránh khỏi cái chết, chỉ có thể dùng cách này mà thôi.”
“Chàng cũng đồng ý sao?”
Thiếu gia lắc đầu.
Ánh mắt xa xăm, thở dài: “Nàng ta đã để vuột mất tất cả…”
Thiếu gia không nói hết câu, vuột mất cái gì cơ chứ? Là Hoàng thượng, là tuổi thanh xuân tươi đẹp, hay là những tri thức và niềm vui kèm theo đó là những năm tháng cuộc đời như nước chảy êm đềm. Ánh mắt của ta hướng về phía Hoàng thượng.
Tại sao đến khoảnh khắc này ta mới nhận ra, ánh mắt Hoàng thượng nhìn mình không giống với ánh mắt mà người đã nhìn kẻ khác?
Dường như có người cầm ngọc tiêu gõ vào trán ta mỉm cười nói: “Ta chỉ động lòng với cái đồ nhỏ nhen đã chẳng có vẻ đẹp bên ngoài lại còn chẳng có vẻ đẹp bên trong như nàng thôi.”
Nhưng trong nháy mắt, một tia sáng trắng lóe lên, dường như không một ai dự đoán được trước tình huống này, thanh đoản đao trong tay “Bạch Ngân” kia suýt đâm vào ngực Hoàng thượng, còn vẻ mặt của nàng ta lập tức trở nên hung tợn phẫn nộ.
“Là ngươi hại chết cả nhà ta, là ngươi hại ta không còn gia đình nhà cửa, ta phải giết ngươi, ta phải giết chết ngươi!” Bạch Ngân đó rít lên.
Xung quanh hình như có tiếng gọi.
Nhưng ta lại hoang mang mơ hồ, nàng ta là ai? Nàng ta là ai?
Hoàng thượng đã nắm được cán của thanh đoản đao, có máu trên tay chảy xuống, nhưng hắn chỉ nhìn nàng ta, hỏi đứt quãng: “Nàng thật sự… hận trẫm vậy sao?”
“Phải.”
Bạch Ngân vẫn ra sức đẩy thanh đoản đao trong tay về phía trước, ánh mắt mạnh mẽ, Hoàng thượng lảo đảo lùi sau mấy bước.
“Ta chịu ở bên cạnh ngươi là để có thể giết chết ngươi, để báo thù cho cả gia đình ta, để làm cho ngươi chết không yên thân! Ta muốn lột da ngươi ăn thịt ngươi, ta muốn ngươi chết không toàn thây!”
Ta tận mắt nhìn thấy ánh sáng trong mắt Hoàng thượng dần dần lụi tắt: “Nàng trước nay chưa từng yêu…”
“Chưa từng!”
Ánh sáng trong mắt hắn đã hoàn toàn biến mất.
Nàng ta rút thanh đao ra, máu đỏ tuôn xối xả.
Dường như đôi mắt ta bị ai đó bịt chặt không thể nào nhìn thấu điều gì, thời gian cứ kéo dài mãi tưởng chừng vô hạn… Ta nhìn thấy Hoàng thượng từ từ khép đôi mắt lại giữa không trung, ngã ra phía sau, áo bào vẽ nên một đường cung màu vàng sáng.
Lúc này ta đột nhiên bừng tỉnh, “Không, nàng ta không phải là Bạch Ngân, nàng ta không phải Bạch Ngân!”
Ta vội vàng lao đến ôm lấy Hoàng thượng, khóe mắt hắn vương giọt lệ, nhưng hắn không tỉnh lại. Ta lay lay người: “Không được, Hoàng thượng, người đừng chết, người không được chết, nàng ta không phải là Bạch Ngân, nàng ta không phải Bạch Ngân!”
Trước nay ta chưa từng sợ hãi và đau khổ tới mức này, thậm chí ngay cả khoảnh khắc gần kề với cái chết ta cũng chưa hề đau đớn và sợ hãi đến thế, nỗi đau như đang cào xé tâm can, như vạn tiễn xuyên tim vậy.
Ta lau vệt máu trên vành môi người, “Không, Hoàng thượng, người không được chết, người không được chết, người không được chết, thiếp mới là Bạch Ngân đây, thiếp mới là Bạch Ngân đây mà…”
Thế nhưng hắn vẫn không đáp lại.
Ta gào lên, khóc nức nở, ôm chặt lấy đầu hắn.
Cô gái kia vẫn còn cầm thanh đoản đao dính đầy máu trong tay, lùi lại mấy bước rồi vứt đoản đao đi, ngước lên trời nói: “Cha, mẹ, cuối cùng Oanh Nhi đã có thể báo thù cho hai người rồi, ha ha ha, cuối cùng đã báo thù được cho hai người rồi, cuối cùng hai người đã có thể an nghỉ.”
Ta quay đầu lại: “Tại sao ngươi giết người? Tại sao?”
“Tên hôn quân này! Chỉ vì gia đình ta không tiến cống cho hắn, hắn liền tùy tiện viện cớ lăng trì xử tử cả dòng tộc hơn một trăm mạng người nhà ta!” Ta nhắm chặt mắt, lắc đầu, đó không phải là do hắn làm, mà là do ta làm!
“Ta đã dùng hai mươi năm tuổi thọ của mình chỉ để đổi lấy thể xác này, ta phải báo thù…”
Ta đột nhiên trợn mắt, nhìn lên trời gào thét: “Ngươi ra đây! Ngươi ra đây mau! Ta biết ngươi ở đó, ngươi ra đây mau!”
Trên bầu trời xuất hiện một vệt sáng mờ mờ, người xem tướng mặc đồ trắng kia cuối cùng cũng hiện ra.
Thái độ lạnh nhạt như thể sự việc chẳng hề liên quan đến hắn, ta hận!
“Ngươi đã tỉnh ngộ chưa?”
“Chưa!” Ta căm hận hét lên với hắn ta: “Ngươi cứu chàng đi, ta muốn ngươi phải cứu được chàng!” Ta đột nhiên nhớ đến lời mà ông ta đã từng nói với mình khi còn ở lãnh cung, ta hoảng loạn gào lên: “Chẳng phải ngươi đã từng nói sao, rằng hắn sẽ sống đến hơn bốn mươi tuổi?”
“Vốn dĩ không phải chỉ có mình ngươi đổi chác với ta.”
Giữa không trung bỗng nhiên xuất hiện một cuốn sổ, ông ta lật xem: “Lần đầu tiên hắn trao đổi với ta là khi bị tuyết chôn vùi trước lúc gặp được ngươi, hắn muốn có một người nguyện chết vì mình, hắn sẽ dùng cả đời này yêu thương nàng ta. Lần trao đổi thứ hai của hắn là khi ngươi còn ở lãnh cung, hắn hi vọng ngươi có thể hổi tâm chuyển ý. Lần thứ ba, là khi ngươi bị tống giam vào thiên lao, hắn hi vọng ngươi có thêm một cơ hội làm lại cuộc đời.”
Cái gì?
Cái gì?
Ta ôm hắn thật chặt, không thể thốt ra dù chỉ là nửa lời. Toàn thân ta run rẩy, chỉ biết kêu gào đến khản cổ: “Ngươi hãy cứu chàng đi, hãy cứu chàng đi! Ngươi muốn gì ta cũng đổi cho ngươi!”
“Ngươi chỉ còn hai năm sống nữa thôi.”
Ta khóc lóc thảm thiết, đau buồn đến cùng cực, không thể thốt ra nổi một tiếng, đến hít thở cũng trở nên khó khăn.
Cuối cùng ta đã hiểu thế nào gọi là đau đớn đến xé ruột xé gan, đau đớn tột cùng chỉ muốn chết!
Nếu như ta biết trước sẽ có ngày này, nếu ta biết hắn sẽ chết, cho dù ta bị băm vằm thành trăm ngàn mảnh, ta cũng không muốn hắn chết!
“Cũng không phải là không có cách.” Người xem tướng y phục trắng nhìn ta hồi lâu, đột nhiên nói, lật xem một vài trang khác: “Tiểu thư của ngươi cũng từng giao dịch với ta. Lần trao đổi thứ nhất của nàng ta là hi vọng mình được gả cho Cửu hoàng tử, lần trao đổi thứ hai là hi vọng đứa con của nàng ta có thể được sinh ra và lớn lên bình an mạnh khỏe, lần trao đổi thứ ba…” Ông ta nhìn về phía ta, “… là muốn Hoàng thượng có thể mãi mãi mạnh khỏe và hạnh phúc. Vì thế, hắn vẫn còn sống thêm được hai mươi năm do cô ấy để lại.”
Ta nhắm mắt, đôi môi run rẩy, hít một hơi thật sâu.
Người xem tướng y phục trắng nói: “Song, có tuổi thọ vẫn chưa đủ, cần có thêm một thứ như vậy nữa, mới có thể làm cho hắn cải tử hoàn sinh.”