Trả Ta Kiếp Này

Chương 23: Ta lại dùng mười năm tuổi thọ đánh đổi với ngươi


Đọc truyện Trả Ta Kiếp Này – Chương 23: Ta lại dùng mười năm tuổi thọ đánh đổi với ngươi

Trương Ngự y trong cung đến khám bệnh cho Tiểu Bôi, ông ta trông có vẻ kinh nghiệm đầy mình, sau khi bắt mạch xong, ông ta vuốt chòm râu trắng xám khẽ nói: “Lạ quá, lạ quá!”

Ta tiến lên: “Có gì không ổn?”

Ông ta lắc đầu: “Lão phu hành nghề y mấy chục năm mà chưa từng gặp loại bệnh này. Cô nương đây sốt mấy ngày rồi?”

Ta nghĩ một lát mới lên tiếng: “Khoảng năm, sáu ngày rồi.”

Ngự y lại kiểm tra trán Tiểu Bôi, thở dài: “Loại bệnh này hết sức quái dị, lão phu phải nghiên cứu kỹ lưỡng.” Ta càng thêm lo lắng, nói với Lý thống lĩnh và Liên Ty ở phía sau: “Hai người có thể ra ngoài một lát không?”

Hai người họ đối mắt nhìn nhau rồi đi ra. Ta đi qua nhấc chăn của Tiểu Bôi lên, vén tay áo nàng ấy nói: “Trương Ngự y, ông xem.”

Trương Ngự y giật mình, tiến lên quan sát cẩn thận, trên cánh tay trắng ngần chi chít chấm đỏ, màu của chấm đỏ khá đậm, còn có những chấm không tấy nữa mà đã có dấu hiệu mưng mủ.

Ngày trước Tiểu Bôi thỉnh thoảng còn có thể tỉnh lại một lát, nhưng hiện tại dường như đã hoàn toàn chìm trong hôn mê, chỉ khẽ cử động đầu mà thôi.

“Lão phu phải về xem sách thật kỹ.” Trương Ngự y như đang gắng sức suy nghĩ, ta lấy một chiếc vòng đeo mặt ngọc đặt vào tay ông: “Vất vả cho Trương Ngự y rồi.”

“Cái này…”

“Có chút gọi là, chỉ mong thái y gắng sức giúp ta.”

“Ta sẽ cố.” Thái y nhận lấy, đặt vào trong tay áo, đi đến cạnh bàn cầm hòm thuốc lên: “Lão phu gắng sức xem sao, bệnh chứng này quả thực rất kỳ lạ…” Ta mở cửa, ông vừa nói vừa lắc đầu đi mất.

Ta đưa mắt tiễn ông, một bàn tay đột nhiên đặt lên eo ta.

Ta không quay đầu lại, chỉ nói: “Giữa nơi đông người, ngươi quả là to gan!”

“Khà khà, ở đây làm gì có ai.” Không biết Liên Ty đã đi từ lúc nào, một tay hắn giữ chặt eo ta, tay còn lại nhẹ nhàng chạm vào khuyên tai của ta, thích thú nhìn nó lắc lư, nói: “Chiêu nghi nương nương, bao giờ thì nàng thì nàng thực hiện giao ước của chúng ta nhỉ?”

“Tuy bản cung bị đày vào lãnh cung nhưng vẫn là một chiêu nghi, ngươi làm vậy không sợ bị tru di cửu tộc sao?”

“Bạch chiêu nghi hà tất phải hù dọa ta? Tuy ngươi là một chiêu nghi, nhưng tìm Ngự y cũng phải cầu ta giúp đỡ. Vả lại không phải Lý mỗ ta hù họa ngươi, cả khu này đều do huynh đệ bọn ta canh gác, cho dù có người muốn tố cáo, bọn ta cũng có thể khiến người đó không thể thoát khỏi đây dù chỉ một bước.”

Trong lãnh cung này không thiếu cung nữ xinh đẹp hơn ta, chỉ là hắn muốn nếm thử mùi vị nữ nhân của hoàng đế ra sao mà thôi.

Bản tính của đàn ông chính là: Thê tử không bằng tì thiếp, tì thiếp không bằng kỹ nữ, kỹ nữ không bằng vụng trộm. Càng là thứ họ không thể có được, càng là thứ ở tít trên cao, thì họ càng ham muốn chiếm đoạt.

“Đêm nay ta đến chỗ ngươi.” Ta nói bằng vẻ mặt vô cảm.

Hắn cười khẩy: “Bạch chiêu nghi thật thẳng tính. Vậy đêm nay ta phải đợi nàng rồi.”

Hắn rời đi, ta vừa định quay người lại, bỗng Liên Ty bước ra từ bụi cỏ gần đó: “Ta đang tự hỏi làm sao cô có thể mời nổi thái y? Thì ra là như vậy.”

Ta mặc kệ nàng ta, cũng chẳng sợ nàng ta sẽ nói chuyện này ra ngoài, lúc nãy chắc nàng ta đã nghe thấy rất rõ lời của Lý thống lĩnh. Ta quay người vào phòng, đóng sập cửa, nghe nàng ta cười khúc khích bên ngoài: “Bạch chiêu nghi nương nương, ngươi quả là đồ đê tiện!”

Cái gì gọi là đê tiện?

Bán rẻ thân mình thì gọi là đê tiện ư? Cái này ta thấy nhiều trong kỹ viện rồi.

Hương Vân nói ngủ cùng nam nhân chẳng có gì to tát, giống như con dao chém ngươi một nhát, chảy ít máu, đau chốc lát là ổn thôi. Đôi lúc thậm chí ngươi còn nhớ nhung mùi vị đau đớn ấy, cảm giác thấy cơ thể mình tươi mới làm sao.

Bởi vậy nửa đêm ta đến phòng của Lý thống lĩnh, khi hắn đè lên cơ thể ta thở hổn hển, ta chỉ nhìn màn trướng lắc lư một cách vô vọng mà thôi. Nếu một nữ nhân ngay đến trinh tiết của mình cũng chẳng bận tâm, vậy thì nàng ta còn phải bận tâm điều gì nữa? Tình yêu trong tim đã cạn khô rồi, thân thể có là gì? Cứ để mặc gió cuộn mây vần đi thôi.

Hơi thở rên rỉ một cách vô cảm, niềm vui sướng của thân thể chẳng qua là niềm vui sướng xác thịt.

Xác thịt có thể đau đớn, có thể tê dại, có thể lúng túng, có thể bị tổn thương.

Xác thịt suy cho cùng cũng chỉ là xác thịt, vô vọng và bất lực vậy đó, ta sẽ không bao giờ để nó mê hoặc mình nữa.

Ta giẫm trên đường tuyết quay về tiểu viện.


Vẫn là màn đêm mờ sáng ánh sao, vắng lặng yên tĩnh, cung đình phía xa lấp lánh đèn đuốc, vạn năm bất biến.

Ta dần dần cảm thấy mình đã không còn là mình, giống như giọt nước cuối cùng ngưng đọng thành băng, tích lũy sức mạnh, cuối cùng găm thẳng xuống mái hiên.

Nhìn Tiểu Bôi ta mới có thể bình tĩnh trở lại, khoảnh khắc ô uế vừa xong khiến ta cảm thấy mình chẳng khác nào ma quỷ, lúc hắn ngủ, bàn tay ta bám lấy cổ hắn, trong lòng thôi thúc bản thân phải bóp chết hắn.

Hắn đang ngủ say, ngáy khò khò, bộ dạng ngu ngốc như một con heo. Chỉ cần dùng chiêu phòng thân mà Dương Lâm dạy cho ta đánh vào yết hầu và sau tai hắn, hay dùng trâm bạc đâm một nhát thôi là có thể ra một đòn chí mạng. Nhưng ta lại từ từ buông tay, rõ ràng bản thân ta không làm nổi.

Thì ra cơ thể con người yếu đuối vậy đó, thoắt cái đã có thể vong mạng.

Giết hắn ư, chẳng đáng.

Không phải vì ta sợ giết người, mà là bản thân ta đột nhiên muốn được sống, sống thật thoải mái.

Ta nằm bò bên giường Tiểu Bôi đến tận lúc trời sáng.

Canh tư, một đám thái giám đột nhiên xông vào, chẳng đợi ta hỏi câu nào đã lật chăn lên khiêng Tiểu Bôi đi.

“Các người làm gì thế này?”

Ta đuổi theo.

“Làm gì ấy à?” Lão thái giám ngày trước đùa giỡn Tiểu Bôi cản ta, nói: “Chỗ các ngươi có kẻ mắc bệnh đậu mùa, lại còn dám không bẩm báo!” Ta nhìn Tiểu Bôi bị khiêng đi qua chỗ rẽ, giờ mới nhìn kỹ, trên mũi của mỗi người họ đều quấn một mảnh vải trắng.

Trương Ngự y lại gần, “Giơ tay cho ta xem thử.”

Ta giơ tay ra.

“Vén áo lên.”

Ông ta xem xét rồi nói: “Còn may, ngươi chưa mắc bệnh, lão phu đã tra hết nửa kho sách mới biết nàng ta mắc bệnh đậu mùa, vô phương cứu chữa!”

Cái gì?

Lão thái giám kia lại gọi tiểu thái giám đi qua đi lại: “Mau lên mau lên, nhặt hết đồ của bọn chúng rồi đem đốt sạch cho ta!”

“Các ngươi đưa nàng ấy đi đâu?” Ta chỉ quan tâm đến Tiểu Bôi.

Trương Ngự y nhìn ta, im lặng một cách khó hiểu. Lão thái giám kia cười khẩy nói: “Mắc phải bệnh đậu mùa, còn giữ lại để truyền nhiễm sang bọn ta hay sao? Phải đem đi chôn sớm!”

“Nàng ấy chưa chết!” Ta phẫn nộ.

“Cách cái chết chẳng còn xa mấy đâu.”

Ta đẩy lão thái giám ra, đuổi đến chỗ rẽ, nhưng thấy họ đã đặt Tiểu Bôi vào trong một hố lớn giữa sân từ bao giờ, mấy tiểu thái giám đang xúc từng xúc đất lấp đầy hố.

“Dừng tay!” Ta xông đến, Liên Ty và mấy cung nữ cản ta lại: “Không được qua đó!”

“Cút ngay, các ngươi giương mắt nhìn nàng ấy chết sao?”

Trong mắt Liên Ty lóe chút phân vân, “Nàng ta không chết thì sẽ lây nhiễm cho chúng ta.”

“Nhưng bây giờ nàng ấy vẫn chưa truyền nhiễm cho ai mà!”

“Đây là mệnh lệnh từ bên trên, ta cũng hết cách rồi.”

Ta muốn xông đến đó, nhưng bị họ ôm chặt cứng.

“Tiểu Bôi!”


Ta chỉ có thể nhìn thấy Tiểu Bôi vì tiếng động lớn mà đột nhiên chậm rãi mở mắt, ta đang ở đối diện nàng ấy, nàng ấy yếu ớt nhấc cánh tay lên, đôi môi động đậy dường như muốn gọi ta. Nhưng ngay lập tức, bùn đất lấp lên trên cánh tay đang nhấc của nàng ấy, rồi đến gương mặt, đến bụng, đến mọi nơi.

Cuối cùng, cả cơ thể nàng ấy đã dần dần bị lấp kín…

Ta bất lực vậy đó, khắp gương mặt ướt đẫm nước mắt tuôn rơi, thấm vào cả vạt áo.

Ta đang nghĩ, tại sao phải đối xử với chúng ta như thế này? Tại sao không cho chúng ta một con đường sống? Tại sao người tốt với ta đều lần lượt ra đi, là do tà khí của ta nặng nề quá ư? Hay là do ông trời vốn dĩ thích giày vò con người ta như thế?

Ta hận.

Trong lòng ta chỉ còn chữ hận.

Mấy tiểu thái giám san bằng chiếc hố vừa lấp, đạp đạp lên nén cho chặt xuống.

Ta không còn vùng vẫy, mấy cung nữ cũng ngừng tay hết cả, sững sờ đứng nhìn. Sau đó mấy tiểu thái giám kia lại chuyển đồ tới đốt sạch, lửa xanh bốc cháy hóa tro tàn, bay hỗn loạn lên bầu trời cao. Ta ngẩn người nhìn, như thể ngọn lửa xanh đỏ kia cũng đang thiêu rụi trái tim mình.

Nếu kết thúc mạng sống là một lễ tế, có lẽ lúc này đây chính là nghi thức ta dành cho chính mình.

Ta đứng đó đến tận hoàng hôn.

Cung nữ lục tục ngoảnh đầu rời đi.

Liên Ty vỗ vai ta: “Về thôi.”

Đồ đạc trong phòng đều bị chuyển đi sạch. Ta một mình ngồi bên chiếc bàn, Liên Ty mang hộp cơm bước vào, đặt lên bàn rồi mở ra. Bên trong toàn là những món ngon hiếm thấy, chim bồ câu nướng giòn, cá hấp gừng, canh bí đao, hương vị ập vào mũi, nàng ta nói: “Ăn đi.”

Ta chẳng buồn động vào, nàng ngồi xuống nhìn ta một lúc rồi cầm hộp cơm rỗng lên, đứng dậy rời khỏi.

Cho đến khi màn đêm từ từ buông xuống, ta nhìn món chim bồ câu nguội ngắt trước mắt, rồi cả canh bí đao đọng thành mỡ trắng trên bề mặt. Bỗng nhiên nhớ ra đây là món mà Tiểu Bôi thích ăn nhất. Từ khi chúng ta tới đây, nàng ấy chưa từng được ăn chúng lần nào.

Ta đờ đẫn nhấc đũa, cầm bát, ăn từng miếng từng miếng một.

Ta không còn đau lòng vô ích nữa, cũng không thể đau lòng vô ích nữa.

Ta phải sống tiếp.

Thật ra ta biết mình cũng ốm rồi. Cái đêm sau khi Tiểu Bôi qua đời, dường như cả đêm ấy ta không ngừng chợt tỉnh từ trong giấc mơ, cả người lạnh cóng run rẩy. Trán ta nóng đến giật mình, người hầm hập rất khó chịu, mấy ngày gần đây ta nhìn thấy trên lưng và cánh tay mình dần hiện lên một ít chấm đỏ. Ta không thể nói ra, cũng không thể mời Ngự y, đành sắc chỗ thuốc ngày trước Tiểu Bôi uống còn thừa, cho dù đắng đến đâu ta cũng phải uống cạn.

Ta dùng cây trâm quý giá cuối cùng trên người đưa cho Mộc Tuyến – người thường ngày khá thân thiết với Tiểu Bôi, bảo nàng ấy mua nhiều nến đỏ và tiền giấy đốt cho nàng ấy.

Ta không dám đi thăm Tiểu Bôi, chỉ ru rú trong phòng, cửa sổ cũng khóa lại, chuyển cả bếp lò, củi lửa và dược liệu về đây, hằng ngày chỉ uống thuốc, đợi đến giờ nhận cơm. Ta nhất định phải gắng gượng sống tiếp. Mỗi lần Liên Ty đến đưa cơm ta chỉ bảo nàng ta đặt bên ngoài, chờ nàng ta đi khỏi mới ra lấy.

Liên Ty tưởng rằng ta vì quá đau lòng trước cái chết của Tiểu Bôi nên hoàn toàn không cảm thấy có gì dị thường. Cũng vì cái chết của Tiểu Bôi mà nàng đã đối xử với ta rất tốt.

Hôm ấy nàng ta lại đưa cơm đến trước cửa phòng. Ta ngồi đợi phía trong, nghe thấy nàng ta vốn đã quay người đi được vài bước, đột nhiên trở lại: “Dạo này trời trở lạnh, hay là tôi đem chăn nệm qua cho cô nhé?”

Ta không trả lời.

Nàng ta đứng bên ngoài một lúc rồi bỏ đi.

Một lúc rất lâu.

Ta nghe bên ngoài không còn động tĩnh mới ra mở cửa. Nhưng vừa mới vươn tay chạm vào hộp cơm, bỗng có tiếng bước chân đột nhiên khựng lại. Ta ngẩng đầu, nàng ta ôm chăn đệm trừng mắt kinh ngạc, chỉ vào ta: “Cổ của cô…” Nàng ta hét lên một tiếng chói tai, vứt chăn xuống quay người chạy mất.

Ta sờ lên cổ, chấm đỏ lan đến tận đó rồi.

Ta mau chóng cầm hộp cơm vào phòng rồi buộc cửa lại, dịch giường và bàn qua chặn. Không lâu sau, ta nghe thấy âm thanh một đám người đi đến, tiếng hét chói tai của thái giám vang lên: “Người đâu, đạp tung cửa cho ta!”


Họ đang phá cửa.

Rầm! Rầm!

Lưng ta bị xô phải run lên cầm cập, ngón tay ta giữ chặt mép bàn, sống chết không buông.

Ta không muốn để họ vào, cho ta thời gian, ta nhất định có thể khỏi bệnh.

Một lát sau, họ đột nhiên không phá cửa nữa.

Ngay sau đó tia sáng chợt lóe, bóng đen hỗn loạn in lên cửa phòng, tứ phía toàn là tiếng đóng đinh.

Bốp! Bốp! Bốp!

Bốp! Bốp! Bốp!

Cả căn phòng rung lên bần bật, tiếng đóng đinh như thể xuyên vào tận trái tim, cho đến khi ta máu chảy đầm đìa.

Ta ra mở cửa sổ, nhưng không mở được. Sau đó ta lại cố sức dịch chuyển bàn và giường, cửa cũng vẫn khép chặt không đẩy nổi ra.

Họ đã niêm phong tất cả mọi nẻo!

Họ muốn nhốt ta đến chết trong căn phòng này.

Chẳng hiểu tại sao ta không phản kháng, cũng chẳng hét lớn “Thả ta ra”.

Có lẽ vì ta muốn giữ lại chút sức lực cuối cùng.

Người xem tướng mặc y phục trắng kia nói ta sẽ thống trị thiên hạ, bởi vậy ta sẽ không chết, không thể chết.

Ta để mặc họ đóng đinh cả căn phòng.

Nơi này càng ngày càng u tối, ta đi đến bên bàn bắt đầu ăn cơm.

Cơm ấm nóng, thức ăn cũng ấm nóng, ta không nhìn rõ màu sắc món ăn, cứ gắp bừa rồi bỏ vào miệng. Thỉnh thoảng canh bí đao trước mặt chợt bắn lên vì chấn động ngoài cửa, ta có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt tí tách, tí tách. Âm thanh ngừng lại, tiếng động ngoài cửa cũng ngừng theo, nơi này chỉ còn lại một màu đen ảm đạm, tiếng bước chân hỗn loạn ngoài kia xa dần xa dần.

Ăn xong ta đậy kín cơm và thức ăn, đặt chúng xuống đất. Đang giữa mùa đông nên chúng sẽ không bị thiu nhanh đến vậy.

Ta nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, ta phải kiên trì.

Ta phải kiên trì chịu đựng.

Trong căn phòng này bất phân ngày đêm, còn thừa hai cây nến, mỗi lần ta chỉ dám đốt một chút xíu, khi đốt cũng chỉ để dùng than đen vạch một đường ngang trên tường.

Một vạch, hai vạch, ba vạch, bốn vạch, năm vạch.

Ta nhặt than đen bên cạnh vẽ thêm một vạch nữa, hôm nay là ngày thứ sáu rồi.

Thức ăn cũng đã dùng hết, mấy hôm nay ta đói bụng quá, phải ăn tạm dược liệu còn thừa kia cho đỡ đói. Không có nước, dược liệu dùng để sắc thuốc đặc quánh, lúc nuốt xuống sẽ cảm giác nó tắc nghẹn ở cổ họng, ta vẫn chậm rãi nuốt, ta phải cố gắng duy trì sự sống của thể xác này.

Thế nhưng hôm qua đã dùng hết chút dược liệu cuối cùng, ta chẳng còn gì để ăn nữa rồi.

Ta rất đói, vô cùng đói.

Song thứ lấn át hơn cả là sự yếu đuối, bất lực của cơ thể. Ta nằm trên giường ép bản thân bình tĩnh trở lại.

Đầu óc ta nặng trĩu tới nỗi như thể có thứ gì đó cứ cố đâm xuyên vào nơi sâu thẳm bên trong. Ta không cho phép mình nhớ lại, cũng không cho phép mình sợ hãi. Ta chỉ biết mình không thể chết, tuyệt đối không thể chết.

Ta mơ hồ chìm vào khoảng không hư vô nào đó.

Mí mắt đột nhiên cảm thấy có ánh sáng mãnh liệt chiếu rọi, kèm theo là giọng nói lạnh lùng: “Ngươi ngộ ra chưa?”

Giọng nói kéo dài chậm rãi, thậm chí còn mang theo nỗi thương tiếc nào đó. Quen thuộc quá. Ta miễn cưỡng mở mắt, người xem tướng mặc y phục trắng đang lơ lửng giữa không trung nhìn ta. Lúc này hắn tóc dài buông xõa, gương mặt bình thản tựa thần tiên giáng trần, toàn thân phát ra ánh sáng lấp lánh.

Sáu ngày rồi ta chưa nói chuyện, cổ họng đau đến nỗi dường như mất hết tri giác.

Lòng ta nghe thấy lời nói của hắn, bất giác đáp: “Ngộ ra cái gì?” Ta không động môi, nhưng giọng nói vẫn phát ra từ trên người như một kỳ tích.

Hắn nhìn ta, không hé răng nửa lời.

Đôi mắt tựa nước hồ trong veo phản chiếu ánh sáng lấp lánh có thể nhìn thấu trái tim ta. Ta cảm giác mình đã ngồi dậy nhưng lại như chưa hề ngồi dậy. Ta cảm giác mình có thể tự do hành động, nhưng lại như bị dính chặt nguyên tại chỗ.


Linh hồn ta thoát xác rồi sao?

Ta hỏi hắn: “Ngươi là thần tiên ư?”

Hắn gật đầu.

“Ngươi từng nói ta sẽ thống trị thiên hạ, cho nên ta sẽ không chết, đúng không?”

Hắng lặng lẽ nhìn ta: “Trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, ngươi vẫn muốn thống trị thiên hạ?”

“Tại sao không, chính vì trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, ta càng phải quay trở lại, càng phải khiến họ chống mắt lên mà coi, ta không thể chết được.” Ta đáp, giọng nói mang theo mối căm hận.

“Chấp niệm của ngươi quá sâu rồi.”

“Nếu không phải do ngươi thì ta có trở nên như thế này không?” Từ sau khi gặp hắn, cả nhà ta vong mạng, tất cả những người bên cạnh ta đều ra đi, ngay đến bản thân ta cũng phải chịu đựng sự sỉ nhục.

“Ngươi biết thứ mà thần tiên không thể thay đổi nhất là gì không? Chính là lòng người. Có câu ‘nhân định thắng thiên’, ta chỉ có thể cho ngươi cơ hội và nhân duyên, đi tiếp ra sao là tự bản thân ngươi lựa chọn.”

“Ý ngươi nói tất cả những việc này xảy ra đều tại ta tự làm tự chịu?” Ta không muốn bàn tiếp về vấn đề này, bèn chuyển chủ đề: “Ngươi giúp ta thoát ra khỏi đây.”

Hắn lắc đầu: “Ta không thể giúp được, tất cả đều phải dựa vào bản thân ngươi.”

“Ta đã dùng hai mươi năm tuổi thọ đổi cho ngươi.”

“Cho nên ngươi sẽ không chết, năm ngươi bốn mươi bảy tuổi, Hoàng thượng băng hà, Hoàng hậu nương nương từ bi giúp ngươi ra khỏi đây. Hai người trở thành lưỡng cung Thái hậu cùng nhau nhiếp chính.”

“Ngươi lừa ta!” Ta nghiến răng nói. Nếu ta chỉ còn năm mươi năm tuổi thọ, bốn mươi bảy tuổi được Hoàng hậu đón ra khỏi đây, cho dù ta dễ dàng loại bỏ tiểu thư, thống trị thiên hạ đi chăng nữa, thì ta còn sống được mấy năm? Mà giờ ta mới hai mươi, phải sống ở đây những hai mươi bảy năm dài đằng đẵng ư?

Ta không cam tâm!

Ta nhìn hắn: “Chúng ta làm một cuộc giao dịch nữa, thế nào?”

Khóe miệng hắn nở nụ cười thờ ơ, thở dài một hơi: “Chấp niệm của ngươi quả nhiên quá sâu rồi, dục vọng cũng quá nhiều. Có điều ta rất hứng thú làm cuộc giao dịch này với ngươi. Ngươi muốn gì?”

“Ta phải thoát khỏi đây, ta phải trở lại hậu cung, ta phải khiến mỗi người họ đều không thể sống yên ổn!”

“Ngươi lấy gì để trao đổi với ta?”

“Ta sẽ đổi mười năm tuổi thọ cho ngươi.”

“Vậy ngươi chỉ có thể sống đến bốn mươi tuổi.”

“Ta không quan tâm!” Điều ta muốn chỉ là báo thù, là bộc phát nỗi căm hận mãnh liệt trong mình! Ta chẳng sợ gì hết!

“Ở trong cung, ngươi có thể đảm bảo rằng mình đủ khả năng phục thù sao?” Hắn mỉm cười, có ánh sáng màu lục nhạt bắn ra, trên ngón tay ta đột nhiên xuất hiện một thứ lành lạnh: “Kể cả ngươi cho ta ba mươi năm tuổi thọ, ta trao tặng phẩm cho người, lòng người vẫn không thể đoán trước, nhưng khi ngươi gặp nguy hiểm, hoặc khi ai có ác ý với ngươi, chiếc nhẫn này sẽ nhắc nhở, nguy hiểm càng gần thì ánh sáng của nó càng đậm.”

Ta quan sát chiếc nhẫn.

Ngón tay hắn đột nhiên khẽ cử động, ta nhìn thấy một sợi tơ màu trắng đứt phựt khỏi đỉnh đầu mình, rồi bay vào túi vải của hắn.

Đó là tuổi thọ của ta.

Lần đầu tiên ta nhìn thấy nó.

“Sau này nếu ngươi lại cần đến ta, ta vẫn sẽ xuất hiện.”

Nụ cười của hắn nhạt dần, cơ thể trở nên trong suốt, hóa thành mảng sáng mờ ảo rồi tan biến vào không gian.

Ta đột nhiên mở trừng mắt.

Bên cạnh vẫn là khoảng không vắng lặng u tối. Ta sờ lên bàn tay trái, chiếc nhẫn kia vẫn còn, nó lạnh như băng.

Nhưng ta chợt nhận ra mình đã có chỗ dựa, biết rằng đó không phải là mơ. Ta bình tĩnh trở lại, ngồi dậy, cơ thể cứ như đã được hoán đổi vậy, không còn mệt mỏi bất lực như trước, ta châm nến, kiểm tra cơ thể mình, chấm đỏ trên cánh tay đã biến mất hoàn toàn.

Ta vui mừng tột độ, quay đầu nhìn xung quanh, nhấc một chiếc ghế lên đập vào cửa bằng toàn bộ sức lực của mình, đập đến lần thứ ba, cửa bật mở.

Ánh sáng chói lòa xuyên vào phòng, rực rỡ đến nhức nhối. Ta nheo mắt lại, nhìn ra khung cảnh ngoài kia, bầu trời trong vắt, một ngày tươi đẹp ngập tràn ánh sáng.

Cuối cùng ta đã sống rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.