Đọc truyện Trà Sữa Vị Em – Chương 92: Anh dũng hy sinh
Lê Dương chống cằm ngồi bên giường Thiệu Vân phát ngốc, được một chốc lại khe khẽ thở dài. Nhìn sắc mặt Thiệu Nhất lúc nhận điện thoại, đảm bảo không phải chuyện gì tốt.
Thật sự quá sốt ruột.
Vô tình cậu trông thấy ở góc giường có vài mảnh vỡ nhỏ, từ lúc đi vào đáng lí phải thấy ngay, chẳng qua khi ấy toàn bộ lực chú ý đều đặt lên Thiệu Vân, thành ra xem nhẹ chúng nó.
Nếu trước khi đến đã có, vậy cũng không phải dì Thiệu mất khống chế đập vỡ, còn vén gọn vào một góc. Là vô tình đánh rơi sao?
Lê Dương ngồi xổm xuống, nhặt một mảnh nhỏ lên.
Đây là mảnh sứ, vậy nguyên bản…. là đĩa hoặc chén?
Lê Dương nhíu mày, kể từ lúc nhìn thấy người đàn ông kia cầm muỗng gỗ, cậu luôn cảm thấy mấy thứ này đặt ở phòng bệnh rất nguy hiểm, đặc biệt là loại đồ dễ vỡ.
Cậu định tìm cái túi bỏ mảnh vỡ vứt đi, đột nhiên lại phát hiện trên mảnh vỡ có hoa văn.
Bỗng nhiên nghĩ, món đồ này có lẽ nào rất quan trọng với dì Thiệu?
Cậu cầm một mảnh vỡ có hoa văn lên, khẽ sửng sốt.
Hoa văn bên trên trông như mới, màu còn chưa khô, dùng móng tay cũng cạo xuống được.
…… Hai người họ tới bệnh viện từ một giờ trước, bức tranh này được vẽ sớm nhất cũng vào khoảng một giờ trước.
Chẳng lẽ là dì Thiệu tự vẽ?
Lê Dương nhìn mảnh sứ vỡ trên mặt đất, có chút đắn đo.
Cậu thử ghép mảnh sứ lại, xem có thể phục hồi không, đến lúc đó dùng keo nước dính là được. Mặc kệ vừa vẽ hay vẽ đã lâu cũng phí công phí sức, ngộ nhỡ là đồ vật quan trọng, bị vỡ thì thật đáng tiếc, nếu có thể dán, tốt xấu cũng giữ lại được.
Nghĩ vậy, động tác trên tay cậu không dừng. Đây là một chiếc đĩa sứ tròn màu trắng, tuy vỡ nhưng không quá vụn, chỉ chừng hai mươi mấy mảnh.
Còn gương mặt trên bức tranh……
Lê Dương đặt vào một miếng cuối cùng, hoàn thiện đôi mắt và nửa gương mặt của người trong tranh.
Là một cậu bé chibi.
Lê Dương không dám xác nhận, bởi trông cậu bé chibi này…… rất giống chính cậu.
Nói ra hơi tự luyến, nhưng Lê Dương thật sự cảm thấy người Thiệu Vân vẽ là mình.
Thiệu Vân vẫn say ngủ trên giường đột nhiên nhỏ giọng gọi: “Dương Dương?”
Lê Dương ngoái đầu, thấy Thiệu Vân đã mở mắt, vội vàng chạy tới, “Dì ơi? Dì không sao chứ?”
Thiệu Vân nhỏ giọng ây một tiếng, thắc mắc: “Sao dì lại ngủ rồi? Không phải dì đang…… Ôi!”
Lê Dương sửng sốt, dì Thiệu…… không nhớ mình phát bệnh?
Thiệu Vân vội vội vàng vàng trèo xuống giường, không biết đang tìm gì, “Sao con đã tới rồi, dì còn chưa vẽ xong!”
Bà nói xong, mới nhận ra không thấy Thiệu Nhất đâu, lại vội vàng hỏi: “Nhất Nhất đâu, sao Nhất Nhất không ở đây?”
Lê Dương nhanh trí đáp: “Anh ấy có chút việc, con đến trước chơi với dì, anh ấy… phải đợi chốc nữa.”
Thiệu Nhất ồ một tiếng, lại bắt đầu tìm đồ, miệng cứ nhắc mãi: “Đĩa của mình đâu? Sao không thấy nhỉ……”
Lê Dương chớp chớp mắt, chỉ chiếc đĩa mình vừa ráp trên bàn: “Dì ơi…… Dì đang tìm cái này sao?”
Ánh mắt Thiệu Vân sáng lên, nhìn trên đĩa đầy vết rạn thì sửng sốt, cau mày: “Sao lại bị vỡ thế kia? Là……”
Lê Dương: “Dì ơi con xin lỗi! Là con không cẩn thận làm rơi.”
Thiệu Vân bối rối nhìn sang Lê Dương, lại xót xa sờ cái đĩa.
Ánh mắt vừa tiếc nuối vừa tủi thân của Thiệu Vân khiến Lê Dương chột dạ không thôi.
Cũng không phải cậu muốn đổ vỏ, chủ yếu là vỏ này còn chẳng biết của ai, trước mắt cứ tự nhận là phương án an toàn nhất.
Thiệu Vân thở dài: “Thôi, vốn là vẽ làm quà năm mới cho con, nhưng giờ vỡ thế này…. Thật không may mắn……”
Lê Dương phản ứng rất nhanh: “Toái toái bình an*!”
* 碎 (toái) là vỡ, 碎碎平安 (Suì suì píng ān) là câu người Trung Quốc thường nói khi chẳng may làm rơi vỡ đồ, có âm đọc giống với 岁岁平安 (Suì suì píng ān) – tuổi mới bình an.
Thiệu Vân hơi sửng sốt, phản ứng lại liền mỉm cười: “Được rồi được rồi, nói vậy cũng được.”
“Vâng,” Lê Dương cũng cười, “Đợi lát nữa con đi mua keo nước, xem có dính lại được không, về sau cầm đặt cẩn thận là tốt rồi.”
Thiệu Vân tủm tỉm gật đầu: “Ừm!”
Lê Dương nhẹ nhàng thở phào.
Cậu nhìn cái đĩa, trong lòng ấm áp.
Lê Dương ở phòng bệnh tán gẫu cùng Thiệu Vân, sau đó xuống vườn hoa dưới tầng tản bộ nửa ngày mới về phòng.
Thời gian trôi quá chậm, Lê Dương càng ngày càng lo lắng. Thiệu Nhất chưa trở về, cũng không gọi lấy một cuộc.
Thiệu Vân hỏi: “Dương Dương muốn ăn táo không?”
Lê Dương: “Dì muốn ăn ạ?”
Thiệu Vân gật đầu.
Lê Dương cầm lên một quả táo, thấy hơi chật vật. Cậu không biết gọt táo, trái ngược với Thiệu Nhất…… Hầy, chẳng biết anh đang làm gì, đi cả một ngày, ngoài trời đã sẩm tối mà vẫn chưa về.
Nghĩ đến đây cậu lại bắt đầu lo lắng, thất thần cùng Thiệu Vân nghiên cứu gọt táo nên gọt dọc hay gọt xoắn, rốt cuộc cũng ngồi không yên.
“Dì à, con đi đón anh Nhất, dì ở đây ăn táo trước, được không?”
Thiệu Vân đang trải nghiệm cách gọt táo mới, chơi vui vô cùng, nghe vậy gật liên hồi, “Được, về sớm một chút, cho mấy đứa ăn táo.”
Lê Dương hơi do dự, nhìn con dao gọt hoa quả trong tay Thiệu Vân, cảm thấy chỉ số nguy hiểm 10/10.
“…… Dì ơi, hay là mình đừng gọt vội? Nhiều quá ăn không hết, sẽ lãng phí đó.”
Thiệu Vân nhìn hai ba quả táo bị gọt đến tan tác dị dạng trên đĩa, thất vọng nói: “Thôi được.”
Bà nhìn Lê Dương, hào hứng nói: “Vậy để dì vẽ lại cái khác, bỏ cái vỡ kia đi.”
Bà nói làm là làm, đem một cái đĩa đi rửa sạch, lấy màu vẽ và cọ trong tủ ra, bắt đầu luôn.
Lê Dương nom Thiệu Vân tạm thời đắm chìm trong tranh vẽ, thừa lúc bà không phát hiện mà giấu dao xuống gầm giường.
Cậu tạm biệt Thiệu Vân xong, đi ra ngoài tìm Thiệu Nhất.
Lang thang đi tìm không phải biện pháp tốt, cậu nhắn trước cho Thiệu Nhất một tin.
Qua vài phút không thấy trả lời, Lê Dương đợi một lát, dứt khoát gọi điện sang.
Nhưng đợi đến khi tự ngắt kết nối, Thiệu Nhất vẫn không bắt máy.
Lê Dương chậc miệng, bực bội gãi gãi tóc.
Giờ này ngoài bệnh viện không có bao người, một đôi vợ chồng đi qua cậu, hẳn cũng là người nhà, tới thăm bệnh.
Người phụ nữ luôn miệng trách cứ: “…… Sao đậu xe lâu quá vậy?”
Người đàn ông như còn hoảng sợ: “Dưới hầm gara có một đống người, không biết định làm gì…… Nhìn như sắp đánh nhau, tôi phải đi đường vòng mà……”
Lê Dương trong lòng giật thót, vội túm lấy người đàn ông kia, “Bao nhiêu người?”
Ông ta hoảng sợ, nhìn Lê Dương: “Cái, cái này sao nhìn rõ được…… Nhóc làm gì vậy?”
Lê Dương không rảnh trả lời vấn đề của ông ta, chỉ gấp gáp hỏi: “Gara ở đâu? Đi đường nào?”
Người đàn ông giật mình: “Nhóc muốn tới đó?! Bây giờ nói không chừng ở đó đang có ẩu đả, một đứa nhỏ như cháu chạy tới đó làm gì?”
Lê Dương nhíu mày, không kiên nhẫn hỏi lại một lần: “Hầm gara ở đâu?!”
Người đàn ông bị cậu hét cho hết hồn, chỉ về một phía, “Định làm gì vậy hả làm gì……”
Nhìn Lê Dương lao đầu về hướng mình chỉ, ông ta đành gọi với theo: “Đừng tới gara mà nhóc ơi!……”
Vợ ông đứng bên cạnh do dự: “Chuyện gì thế nhỉ? Mình có nên gọi cảnh sát không?”
Người đàn ông cũng chần chừ: “Nhưng ai mà biết mấy người đó làm gì? Tôi thấy có người còn cầm gậy gộc nữa……”
Lê Dương hộc tốc chạy theo hướng người kia chỉ, trong đầu chẳng có gì ngoài lời người kia vừa nói.
Rất đông người, khả năng sắp đánh nhau……
Cậu hy vọng không phải Thiệu Nhất.
Đến khúc quẹo, Lê Dương túm một người qua đường hỏi lại phương hướng.
Một cái hầm gara thôi, vòng vèo vậy làm chi.
Lê Dương rẽ lần thứ hai, muốn chửi tục.
Đây có thể nói là lần định hướng tốt nhất của cậu từ trước tới nay, cậu nghe thấy một tràng ồn ào, bước chân càng mau hơn.
Chạy qua vài chiếc xe, đồng tử cậu co rụt.
Thật mẹ nó đúng là ẩu đả.
Lê Dương liếc cái là thấy Thiệu Nhất.
Anh Nhất của cậu bị vài người bao lấy, nhưng không hề rơi vào thế hạ phong.
Dù là hoàn cảnh hiện tại. nháy mắt nhìn Thiệu Nhất tim cậu vẫn đập lỡ một nhịp.
Đây là lần đầu tiên cậu tận mắt trông thấy Thiệu Nhất đánh nhau.
—— Hung ác, không màng tất cả.
Mỗi lần ra tay đều làm người hãi hùng khiếp vía. Thiệu Nhất cho người ta cảm giác không phải đang đánh nhau, mà là đang liều mạng.
Mấy người kia không đỡ nổi, Lê Dương chạy tới, nhanh chóng quan sát tình hình.
Không khoa trương như người kia kể, đối phương chỉ có năm người, nếu không tính Thiệu Trọng Nhân đứng quan sát phía xa xa.
Lê Dương thấy gậy gộc trong tay bọn họ.
Quá mẹ nó vô liêm sỉ!
Trong lòng cậu nghẹn cháy không có chỗ xả, năm người mà thôi, cũng không phải chưa chấp đông bao giờ!
Đột nhiên có thêm người gia nhập chiến cuộc, một gã xách gậy gộc đơ ra một chút.
Lê Dương dứt khoát cho hắn một cú đá.
Gã kia tức muốn hộc máu, chửi đổng lên, bò dậy phang gậy đến.
Một bàn tay ngang trời chặn đứng chiếc gậy, trong nháy mắt, Thiệu Nhất lại cho gã thêm một đá.
Thiệu Nhất túm lấy một tên bổ nhào vào đây, đá mạnh ra trước, khiến hai kẻ phía trước lăn đùng ra đất.
Còn dư một tên, bị Lê Dương hạ đo ván.
Thiệu Nhất nắm tay Lê Dương, “Tới đây làm gì, mau quay về.”
Thiệu Trọng Nhân nhìn năm người nằm trên mặt đất, khó lường vỗ tay bôm bốp.
Đứng sau hắn còn hai vệ sĩ mặc áo đen, Thiệu Nhất nhìn dùi cui điện bên hông hai tên kia, không tuỳ tiện động thủ.
Thiệu Trọng Nhân quang quác: “Thật lợi hại, không hổ là con trai của chị mình, độ điên dại giống nhau như đúc.”
Lê Dương cảm giác bàn tay đang nắm mình của Thiệu Nhất siết chặt, cũng nhanh chóng thả lỏng.
Cậu nhìn sang Thiệu Nhất, phát hiện anh híp mắt nhìn chằm chằm Thiệu Trọng Nhân, đáy mắt nồng nặc sự nguy hiểm.
Không đúng lúc, Lê Dương đột nhiên nghĩ tới một câu.
Tôi không làm đại ca nhiều năm rồi.
Giây phút này, khí chất bao quanh Thiệu Nhất hiển lộ trọn vẹn mọi kiệt ngạo khó thuần trong xương cốt anh, đường nét khuôn mặt anh vốn sắc bén, bấy giờ…… càng đẹp trai.
Thiệu Nhất chậm rãi nói: “Thiệu Trọng Nhân, khuyên ông đừng khiến tôi nổi giận, bằng không, chẳng ai yên ổn đâu.”
“Tôi nói được thì làm được.”
Thiệu Trọng Nhân lại mỉm cười, nhún vai, một bộ không thành vấn đề.
“Cá chết lưới rách, đồng quy vu tận? Thiệu Nhất ơi Thiệu Nhất à, sao mày lại thơ ngây đến thế, mày cũng không nghĩ, chỉ bằng mày hiện tại…. Có thể khiến cậu không yên ổn tới cỡ nào?” Thiệu Trọng Nhân cười lạnh, “Mẹ mày điên rồi, không sao. Chỉ cần mày hỏi cho ra chị ta cất di sản của ông già đã chết kia ở đâu, cậu liền không so đo với mẹ con mày nữa. Mấy kẻ thân thích nhà mày, cậu cũng có thể giải quyết hộ.”
Thiệu Nhất không biết có phải tức quá không, bỗng dưng cười lên, “Thiệu Trọng Nhân, là ông ngu hay là tôi khờ?”
Sắc mặt Thiệu Trọng Nhân lạnh xuống trong chớp mắt, “Mày đừng không biết tốt xấu, thứ kia có vào tay mày mày cũng không dùng được, việc gì phải thế? Đưa cho cậu, mọi người đều vui.”
“Ông hỏng đầu à? Tiếng người nghe không hiểu, muốn tôi tìm con chó tới phiên dịch cho ông sao?” Thiệu Nhất lạnh nhạt nói, “Tôi nói lần cuối cùng, mẹ tôi, không giữ cái di sản chó má mà ông nói.”
Thiệu Trọng Nhân như sắp phát điên, hắn không tin, một mực chắc chắn Thiệu Nhất đang lừa mình.
Lê Dương: “……”
Giao lưu với loại người này thà cãi lộn với chó còn hơn.
Cậu đã nhầm rồi, Thiệu Nhất đến bây giờ vẫn chưa tẩn chết cái thứ bại não này, là anh quá hiền lành.
Thiệu Trọng Nhân xoay hai vòng tại chỗ, xoa xoa tay, lấy giọng quay đầu là bờ khuyên nhủ: “Thiệu Nhất, hai ta đều họ Thiệu, cậu cũng coi con là con cháu, con thì sao? Không cảm kích thì thôi, cậu nói chuyện đàng hoàng với con lâu như vậy, con cứ không chịu thành thật, hà tất? Cậu lấy được đồ, tất nhiên sẽ không làm khó dễ mẹ con con, còn có thể cung cấp cho hai người điều kiện tốt hơn……”
Thiệu Nhất hít sâu một hơi, cắn răng: “Mẹ ông câm ngay cho tôi.”
Thiệu Trọng Nhân quả nhiên câm miệng, hắn trầm mặt nhìn Thiệu Nhất, dụ dỗ không thành liền đe doạ: “Cậu nói cho con biết, hôm nay nếu con không nói, cậu vẫn còn người, huỷ một cánh tay hay cẳng chân của con, hoặc vạ lây sang cậu bạn nhỏ bên người con…… Cậu thật sự không muốn. Mặt khác, dù sau này cậu không thể đến đây, vẫn có rất nhiều biện pháp để khiến mẹ con nghe được nhiều chuyện, con nói liệu chị ấy có điên nặng hơn không?”
Thiệu Nhất cười lạnh: “Ông cứ thử xem.”
Thiệu Trọng Nhân đột nhiên liếc tới đôi bàn tay vẫn nắm chặt của Thiệu Nhất và Lê Dương từ nãy đến giờ, kinh ngạc nhướng một bên mày.
“—— Thiệu Nhất, tao thật không nghĩ tới,” Hắn cười rộ lên, “Mày nói nếu tao cho mẹ mày biết, con trai chị ta là thứ đồng tính, chị ta có phát điên không nhỉ?”
“Ông dám ——”
Lê Dương lắng nghe hai người đối đáp, chủ yếu là Thiệu Trọng Nhân ép bức, nhưng cũng không quên chú ý xung quanh mình, mấy tên bị đánh gục ban nãy vẫn nằm sau lưng họ.
Cậu hình như nghe thấy tiếng dừng xe, có người tới!
Ban nãy lời Thiệu Trọng Nhân nói cũng khiến cậu bất ngờ, nếu hắn thật sự kể với dì Thiệu……
Khoé mắt cậu lọt vào một cái bóng —— một cây gậy, đang hướng về phía Thiệu Nhất!
Cậu không do dự đẩy Thiệu Nhất ra, bản thân bọc lấy lưng anh.
Sắc mặt Thiệu Trọng Nhân đang tươi tắn đột nhiên thấp xuống vài độ.
Trong chớp nhoáng, Lê Dương nghe một tiếng bé gái thét chói tai: “Anh ——!”
Liền sau đó là cơn đau buốt xương tập kích đầu vai cậu.
HẾT CHƯƠNG 92.