Đọc truyện Trà Sữa Vị Em – Chương 9: Cho em, lấy không?
Cốc trà sữa thứ chín: Cho em, lấy không?
————————
Thiệu Nhất búng búng cái bể có bốn con cá kia, kiếm một chiếc bể nhỏ đem lại.
Lý Nhiên nhìn hành động của anh, tò mò: “Mày làm gì đó?”
Thiệu Nhất đổ nước vào bể cá nhỏ, sau đấy vớt một bé cá koi bỏ sang, “Chẳng phải số bốn không may sao, đem đi tặng.”
Lý Nhiên: “……”
Khoé miệng Lý Nhiên run rẩy: “Sao trước đây tao không biết mày mê tín như thế nhỉ.”
Hắn hỏi với giọng đặc biệt ám chỉ: “Định đưa ai vậy?”
“Thấy ai thiện cảm thì đưa.”
“Thế mày không thấy tao thiện cảm hả?”
“Không thấy.”
“……”
Lúc đám Lê Dương tiến vào thuỷ cung, trùng hợp chạm mặt hai người Thiệu Nhất và Lý Nhiên đang đi ra.
Ngày mai sẽ bắt đầu đợt huấn luyện quái quỷ, cả đám tính toán trước khi chết phải cuồng hoan một trận ra trò, thế nhưng địa điểm sa đoạ còn chưa định đoạt, Nhạc Đông đã biết tin rồi.
Có tên cáu tiết trong nhóm chat không có Nhạc Đông: Thằng nào to mồm mách Nhạc Đông hả, muốn ăn đòn không!
Advertisement / Quảng cáo
Dĩ nhiên Nhạc Đông sẽ không để cả bọn làm bậy, chơi xong hết huấn luyện nổi thì nguy – vậy nên đưa ra quy định, muốn đi ba cái chỗ thác loạn như quán bar hay KTV, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Cả bọn khuất phục.
Chọn chiếc thuỷ cung lành mạnh vui vẻ này.
Tô Ngang ấy vậy mà rất phấn chấn, vì có thể rủ các em gái cùng đi.
Cả đám bọn họ, cùng hai người Thiệu Nhất Lý Nhiên hình thành sự tương phản rõ rệt.
Lê Dương không ngờ lại trùng hợp như vậy, gặp được anh chủ quán đẹp trai ở đây.
Cậu chào hỏi: “Anh chủ Thiệu, trùng hợp nhỉ.”
Thiệu Nhất cười cười, “Ừ, rất trùng hợp.”
Lý Nhiên và Tô Ngang đồng thời quay sang hỏi người bên cạnh: “Quen sao?”
Thiệu Nhất nghiêng đầu, nói: “Ừ, là một anh bạn nhỏ.”
Lê Dương không ưa kiểu xưng hô này lắm: “Không phải bạn nhỏ.”
Thiệu Nhất liền cười: “Ừ ừ, thế là một anh bạn lớn.”
Em gái Hướng Ý đứng phía sau Tô Ngang, hết nhìn Thiệu Nhất lại nhìn Lê Dương, rồi trao đổi ánh mắt cùng hai cô bạn.
Oa oa, bỗng dưng cảm thấy tình huống này…. Thật khó tả quá à!
Tô Ngang tò mò sắp chết: “Mày quen hồi nào vậy? Sao tao không biết?”
Lê Dương muốn nói – làm như mày biết nhiều lắm ấy.
“Là chủ tiệm trà sữa mới mở đối diện trường, trà sữa lần trước mày uống là của ảnh làm đó.”
Hướng Ý kinh ngạc hỏi: “Là cái tiệm tên “Chưa biết” đó ạ? Sao chẳng thấy mở cửa bao giờ?”
Thiệu Nhất: “Ngày mai sẽ mở.”
Lý Nhiên cười tủm tỉm: “Đúng đúng đúng, mấy đứa đến thì bảo anh chủ đẹp trai này khuyến mãi cho.”
Mấy nhỏ học sinh hào hứng vô cùng.
“Cảm ơn anh chủ Thiệu!” Các bạn nữ trong lòng rất muốn gọi hắn là anh chủ đẹp trai, nhưng mà ngượng ngùng không dám.
Bọn con trai không hứng thú lắm với trà sữa, chỉ tập trung đánh giá hai cây hút gái Thiệu Nhất và Lý Nhiên.
Có mỗi bạn mập vô tư thò lại gần xem bể cá nhỏ trong tay Thiệu Nhất, khó nén kích động: “Ui chao, đây là cá koi ạ?!”
“Đúng vậy.”
Bạn mập càng kích động hơn.
Một con người suốt ngày share ảnh cá koi trong vòng bạn bè Weibo như cậu ta, lúc này được diện kiến cá koi chân thật nên hưng phấn không tả xiết.
Thiệu Nhất bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nói với Lê Dương: “Cho em nhé, lấy không?”
Lê Dương ngớ ra: “Sao cơ ạ?”
Thiệu Nhất liếc bể cá nhỏ trong tay, “Cá koi ấy, có lấy không?”
“Khai quang ở chùa Phổ Độ nha.” Lý Nhiên bên cạnh bổ sung.
Thiệu Nhất cười: “Ừ, nghe bảo có thể thay đổi vận khí.”
Lê Dương: “…… Sao lại đưa em.” Cậu đương nhiên không tự luyến đến mức cho rằng người ta cố ý tặng mình, nhưng dù sao cũng phải có lý do gì đó chứ.
Nhớ đến lần ở chợ đêm, cậu có nói bản thân vận khí kém, chẳng lẽ là vì thế?
Cậu nhướng mày nhìn Thiệu Nhất.
Nhưng Thiệu Nhất đúng thật không có lý do mà, chỉ như anh nói đó, bởi thấy anh bạn nhỏ này rất thiện cảm, hoặc cũng vì ngay lúc này muốn đem tặng ai đó, nên cứ thế tặng thôi.
“Bởi vì……” Thiệu Nhất nghĩ ngợi, “Có duyên?”
Anh chọc chọc vào thành bể cá, bé cá koi bị ngón tay anh ghẹo cho sợ rụt vây, bơi sang chỗ khác.
“Cũng rất đáng yêu mà, còn không phải vị dâu nữa, em lấy hay không nào?”
“……”
Từ sâu thẳm nội tâm hủ nữ của Hướng Ý vọng lên tiếng ngao ngao kích động.
A a a một xinh trai một cool ngầu không cần xứng đôi đến vậy chứ xong rồi xong rồi trái tim tôi không chịu nổi tuy không biết dâu tây vị là cái thuật ngữ gì nhưng cuộc đối thoại này thật sự là huyền diệu quá mức mà! Thuyền ơi đẩy thôi!!!
Advertisement / Quảng cáo
Nhưng Lê Dương từ chối.
Mới gặp vài lần đã nhận quà của người khác không phải tác phong của cậu.
Bạn mập còn thất vọng hơn cả Hướng Ý: “Cá koi ơi……”
Thiệu Nhất cũng không kiên trì, chỉ nghĩ không biết đến bao giờ mới có một người khác khiến mình thấy thiện cảm đây.
Hướng Ý thấy anh chủ kia tuy chưa thể nói là thất vọng, nhưng vẫn có vẻ hơi tiếc nuối, đột nhiên lanh trí nói: “Đàn anh ơi, đội bóng của các anh đi thi là phải bốc thăm đúng không? Là đội trưởng bốc ạ?”
Đúng vậy, trước khi thi đấu, các đội trưởng cần bốc thăm để quyết định trình tự đấu. Nếu may mắn bốc được mấy trường như Bát Trung, bọn họ còn có đường tiến lên, nhưng nếu ngay vòng đầu đã gặp phải Nhất Trung thì đúng là ăn cám.
Đội trưởng của bọn họ, chính là Lê Dương.
Mà anh Lê toàn năng của bọn họ, ở mặt này*, vẫn là không ai vượt qua được.
* Mặt “Bốc trúng Nhất Trung” í.
Nói đến hai mùa giải trước Tô Ngang lại chua xót không chịu nổi, nay nghe lời này thật quá con mẹ chân lý, không đợi ai phân trần đã tranh nhận bể cá, nghiêm túc nói với Thiệu Nhất: “Cảm ơn anh chủ đẹp trai! Trận này thắng lợi em sẽ bao hết quán anh!”
Sau đó không cho Lê Dương cự tuyệt, dúi bể cá vào tay cậu: “Tương lai đội bóng rổ dựa hết vào mày, lần này có thể rửa mối nhục xưa hay không, đều phải xem vận khí của mày đó.”
Vì cứ đụng Nhất Trung ngay vòng loại nên bọn họ toàn chơi một trận rồi xách dép đi về, ra gặp trường ngoài bị chúng nó cười cho muốn chết.
Sĩ khả sát bất khả nhục*, Tô Ngang nhẫn nhịn đã lâu.
* Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục.
Lê Dương nhìn bể cá trong tay, “Thế thà đi bái Bồ Tát cho rồi.”
Cậu do dự một chút, cuối cùng cũng không trả bể cá về chỗ cũ, ngẩng đầu nhìn Thiệu Nhất: “Vậy, em cảm ơn nha.”
“Không có chi.”
Sau khi tạm biệt Thiệu Nhất, Tô Ngang cảm thán với Lê Dương: “Tiểu Lê Tử lớn rồi, bắt đầu biết kết giao bằng hữu. Nhưng trông hơi xã hội nhỉ?”
Lê Dương mặc kệ thằng ngu này: “Xã hội cái đầu mày.”
“Mày không thấy vậy hả? Ông chủ Thiệu kia, quá mẹ nó…… Chậc, nói sao ta,” Tô Ngang vắt hết óc không nghĩ ra từ, “Chính là khiến người ta nhìn vào sẽ muốn gọi anh á.”
Bạn mập gật đầu phối hợp: “Khí thế mạnh mẽ, nhưng trông có vẻ dễ nói chuyện.”
“Cảm giác rất chi là, ngầu.” Bạn mập kết luận.
Lê Dương xì một tiếng.
Đợi bọn mày nói à, bố mày từ lần đầu gặp đã cảm thấy vậy rồi nhá.
Cuối cùng Lê Dương ôm bể cá nhỏ trở về nhà.
Ban đầu bởi vì cùng là động vật nhỏ, cậu đặt bể cá bên cạnh ổ Mao Đản.
Mao Đản phấn khích không chịu nổi, nhích đến gần, trừng đôi mắt tròn xoe đen bóng dán lên thành bể cá trong suốt, ngắm nghía sinh vật kỳ quái bên trong.
Bé cá koi quẫy đuôi giật mình, Mao Đản sợ tới mức xù hết cả lông, nhe răng nhảy lùi về sau.
Rồi lập tức cu cậu lại nhào đến, lần này trực tiếp mưu toan nhúng luôn đầu vào bể cá.
Lê Dương tát đầu chó một phát: “Không ăn được!”
Cậu chỉ vào bể cá, “Đây là em trai mày, có hiểu không?”
Mao Đản không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn “Gâu” một tiếng.
Lê Dương nghĩ nghĩ, vẫn là đem bể cá dịch ra xa, tránh cho hôm nào đó không ở nhà, Mao Đản ám sát con cá mất.
Nhưng cũng không thể đặt ngoài phòng khách được, ai mà biết lúc Lê Chí Minh và Trần Uyển cãi nhau có đập vỡ bể cá hay không.
Thế là cậu quyết định ôm bể cá vào phòng mình.
“Nhóc lấy họ Mao theo Mao Đản nhé?” Lê Dương hỏi bé cá koi, tự tiện chọn luôn tên họ cho người ta, “Tên gì hay nhỉ? Mao Cẩm? Mao Lí? Mao…… Bánh*?”
* Cá Koi trong tiếng trung là Cẩm Lí (锦鲤) “lí” là cá chép, “cẩm” là gấm/ lộng lẫy/ thập cẩm, nghĩa là “cá chép hoa”. “Bánh” là chữ 糕 (cao), để Mao Đản thì nên để luôn Mao Cao, nhưng Mao Bánh nghe đáng yêu hơn nhỉ? Hay đổi Mao Đản thành Mao Trứng nhỉ:)
Bé cá koi quẫy chiếc đuôi đỏ, nghe không hiểu Lê Dương nói gì, mà dù có hiểu thì chắc cũng mặc kệ cậu thôi.
“Vậy cứ Mao Bánh đi.”
Lê Dương-dở đặt tên không hề thấy cái tên này có vấn đề chỗ nào.
Ngày mai kì huấn luyện bắt đầu, thời gian sẽ không còn thư thả nữa. Vương Hậu Hùng của cậu và Khúc Nhất Tuyết* thì vẫn ở đây đợi chờ.
* 曲一线 là tên một công ty xuất bản sách giáo dục nổi tiếng của Bắc Kinh, Trung Quốc.
Advertisement / Quảng cáo
Lê Dương xem đồng hồ, còn sớm.
Cậu làm đề một lúc, sau đó nhận được tin nhắn WeChat từ Tô Ngang.
【 Đẹp Trai Nhất Thành Nghi】 Anh Lê này, cái anh chủ Thiệu hôm nay í, bọn mày chơi chung hả?
【LiY】 Không thì sao?
Một lát sau, Tô Ngang lại hỏi. Hỏi với một giọng rất chi là do dự, cách màn hình Lê Dương cũng cảm nhận được tâm tư rối bời của hắn.
Đấy có phải loại hình mày thích không?
Lê Dương híp mắt, này í hả, cậu chưa có nghĩ tới nha. Cơ mà, giá trị nhan sắc của Thiệu Nhất đúng thật nằm ở cái tầm khiến cậu thưởng thức đó.
【 Đẹp Trai Nhất Thành Nghi】 Ầy, thiệt ra tao có một suy nghĩ, không biết sau này nên đối mặt thế nào với, éc, bạn trai của mày? Gọi vậy đúng hông ta?
【LiY】…… Bệnh à?
【 Đẹp Trai Nhất Thành Nghi】 Tuy tao đã thích ứng được trong những năm qua, nhưng nếu về sau mày thật sự ở bên một thằng con trai, thì tao còn chưa quen lắm đâu á. Thật sự.
【LiY】 Mày bị Mập lây bệnh rồi, ra vẻ cái gì không biết.
Lê Dương tắt điện thoại.
Bạn trai ư……
HẾT CHƯƠNG 9.