Đọc truyện Trà Sữa Vị Em – Chương 81: Thứ như ước mơ không thể tạm bợ
Sau cuộc thi toán thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, cuối kỳ sắp đến cùng áp lực của năm 12 đang chực chờ khiến rất nhiều người đều trở nên căng thẳng.
Bạn mập khỏi nói, tần suất cậu ta tìm Lê Dương hỏi bài tăng vọt thấy rõ.
Đến lão Tiêu cũng phải cảm thán: “Lục Tĩnh Chi rất nghiêm túc, đáng tuyên dương.”
Về phần Lê Dương, thấy thằng Mập cuối cùng cũng không hỏi mình cùng một dạng đề nữa, cậu quả thực mừng rớt nước mắt.
“Vì thế, lập hệ toạ độ hình không gian…… Ta có……”
Tiết Lai Đóa cầm vở ngồi cạnh chăm chú lắng nghe.
Giải đề xong, nhỏ tò mò hỏi: “Học thần, cuộc thi của ông chưa có kết quả à?”
Tiểu Trương cùng bàn nhỏ có một niềm hứng thú lạ kì với cuộc thi này, nghe thế cũng quay xuống, đẩy kính nói: “Hình như chưa, mấy hôm nay mình vẫn thường xuyên kiểm tra website chính thức, nhưng chắc sẽ có nhanh thôi.”
Tiết Lai Đóa rất nghi hoặc: “Ông canh chừng website chi vậy?”
Tiểu Trương lại đẩy kính, “…… Tò mò.”
Bạn mập chen tay vào nói, “Còn Lê ca thì sao, tự mày cảm thấy thế nào? Có thể được giải nhất không?”
Tiết Lai Đóa và Tiểu Trương sáng trưng mắt nhìn Lê Dương.
Lê Dương: “……”
Thật ra nếu tụi này không đề cập tới, chính cậu cũng quên béng rồi.
Kết quả cuộc thi phải có trước khi thi đại học, mà mấy ngày nữa kì thi đại học sẽ diễn ra…. Vậy nên, đúng là sẽ nhanh có kết quả*.
* Cuộc thi của Lê Dương dành cho cả lớp 11 và 12, kết quả phải có trước khi các anh chị lớp 12 thi đại học để còn cộng điểm hoặc tuyển thẳng nữa, tụi Lê Dương mới lớp 11 thui nhaaa.
Cậu còn chưa lên tiếng, lão Tiêu đột nhiên xuất hiện ngoài cửa lớp, vẻ mặt vui tươi phấn khởi cầm một cuộn giấy bước nhanh đi vào.
Lão Tiêu gõ cái cốc inox của mình trên bục giảng, “Trật tự một chút! Tôi có việc cần thông báo!”
Lão Tiêu cười hiền như bụt, mở cuộn giấy trong tay ra —— là một tờ giấy khen.
“Bạn học Lê Dương lớp ta, trước đó đại biểu nhà trường đến trường trung học phổ thông chuyên thành phố Tân Hải tham gia cuộc thi toán học XXX, nay đã có kết quả rồi!” Không chờ cả lớp ồn ào, lão Tiêu liền giơ giấy khen nói nhanh như gió, “Chúc mừng Lê Dương đạt giải nhì! Nhìn tấm giấy khen này xem……”
Lúc này trong lớp như muốn nổ tung, lão Tiêu cười tủm tỉm vuốt cằm cùng đám nhóc tò mò xúm lại nghiên cứu tờ giấy khen lấp lánh.
Bạn mập đang đứng cạnh bàn Lê Dương, xúc động thay cả người đoạt giải, “Oa Lê ca Lê ca! Nghe thấy chưa nghe thấy chưa là giải nhì aaaaa giải nhì!”
Giờ phút này một đám thì xem giấy khen, một đám thì xem Lê Dương.
Chẳng qua Lê học bá thường ngày quá lạnh lùng, số lượng xem giấy khen vẫn nhỉnh hơn một chút.
Tô Ngang cũng thuộc bộ phận xem giấy khen, vừa vuốt viền giấy vàng vừa tấm tắc: “Ấy chà chà Tiểu Lê Tử của chúng ta đúng là ngầu toé lửa……”
Cũng có người tiếc rẻ: “Nhưng không phải giải nhất……”
Tô Ngang lập tức bảo bọc ba Lê của mình: “Bộ giải nhất dễ lấy vậy hả? Mày thi thử tao coi?”
Cãi cọ ầm ĩ mất mười phút, kéo cả chủ nhiệm lớp bên sang xem xét tình hình, nhân tiện khen ngợi vài câu.
Bởi sắp đến kì thi đại học, đài phát thanh của trường đã nhiều ngày không hoạt động, nay lại đột nhiên vang lên.
Phát thanh viên dõng dạc đọc bản thảo hiệu trưởng vừa đưa cho: “Chúc mừng bạn học Lê Dương…… Đem về cho nhà trường vinh dự vẻ vang……”
Lê Dương nghe cái bài phát thanh này liền bày tỏ – tui thiệt cạn lời.
Nhưng mà cậu vẫn hài lòng với kết quả lắm.
Giải nhì, tuy nghe không hịn như giải nhất, nhưng cũng không cần đối mặt với những vấn đề được giải nhất đính kèm.
Ví dụ như tuyển thẳng gì đó.
Cậu vẫn chưa biết phải nói với bạn trai yêu quý của cậu thế nào đâu.
Cậu cũng không dám chắc lúc mình lên đại học Thiệu Nhất sẽ tiếp tục ở lại đây bán trà sữa hay sẽ đi cùng cậu nữa.
Nếu Thiệu Nhất không đi thì sao?
Thì hai người họ phải yêu xa rồi.
Không phải cậu không tin vào yêu xa, chỉ là cậu càng muốn thích gặp nhau lúc nào thì gặp, không có việc gì làm thì nằm lười cạnh nhau, bình dị sinh hoạt, chứ chẳng cần trút hết bao la thương nhớ vào chiếc điện thoại vô cảm.
Lê Dương không đi hỏi Thiệu Nhất, cậu cảm thấy giờ tính chuyện này có hơi sớm, vả lại nếu Thiệu Nhất không đồng ý đi cùng cậu, hẳn lòng cậu sẽ lấn cấn rất lâu.
Đương nhiên cậu không đòi hỏi gì, cậu tôn trọng bất cứ quyết định nào của anh, nhưng điều đó không có nghĩa cậu không có mong muốn của riêng mình.
Cậu nghĩ giải nhì sẽ không cần lăn tăn nhiều chuyện như vậy, nhưng cậu không lường trước được bánh răng vận mệnh, thư báo trúng tuyển đại học S vẫn rơi lên đầu cậu.
“Không phải Lê Dương giải nhì à? Sao lại được S đại nhận vậy?”
“Tao hóng được là như này, cái người được giải nhất ấy, người ta không muốn đi, người ta muốn học đại học ở Massachusetts*…… Thế nên S đại chuyển suất cho giải nhì điểm cao nhất.”
“Mẹ ơi, Massachusetts? Thất kính thất kính, cáo từ!”
“Nói vậy chẳng phải Lê học bá là người có điểm cao thứ hai sao, khủng bố……”
* Bang Massachusetts nằm ở khu vực New England, mạn Đông Bắc nước Mỹ, Massachusetts từ lâu đã được xem là trung tâm giáo dục của Mỹ, nổi tiếng với các trường Đại học Harvard, Standford, MIT và trung tâm văn hóa Boston – cái nôi của nền giáo dục Mỹ.
……
Phản ứng trong trường và trên Tieba về việc Lê Dương nhận được thư trúng tuyển của đại học S vô cùng náo nhiệt, tình tiết kịch tích nên mâm nào cũng siêng năng thảo luận.
Lê Dương ngồi trong phòng kí túc, cúp một cuộc gọi chiêu sinh khác từ S đại, xoa xoa giữa mày.
Đã nói bao lần là không đi, chẳng phải còn mấy người giải nhì nữa sao? Tìm tui hoài làm chi?
“Trường đại học chúng tôi có khoa toán tốt nhất cả nước, giảng viên cũng thuộc top đầu, cơ sở vật chất khang trang hiện đại, chỉ cần em tới……” Nguyên đoạn này anh trai chiêu sinh phải lặp lại tới ba lần.
Lê Dương tự đáy lòng cảm thấy sau này anh ta thất nghiệp cũng có thể đi thúc đẩy tiêu thụ được lắm.
Không chỉ S đại, lão Tiêu và hiệu trưởng cũng tìm cậu ba bốn lượt.
Lão Tiêu đối với việc Lê Dương không đi S đại thì có hơi tiếc nuối, nhưng cũng rất kiêu ngạo, dù sao học trò mình có mục tiêu lớn hơn, người làm thầy như ông rất vừa lòng.
Cho nên ông cũng không cố gắng khuyên nhủ hay dò hỏi Lê Dương như những người khác, chỉ vỗ vai Lê Dương bảo, “Không đi thì không đi! Chúng mình có cần đâu nhỉ?”
Hiệu trưởng thì rất thắc mắc tại sao Lê Dương không muốn đi S đại, gọi cậu đến hỏi.
Lê ba ba kiêu ngạo y chang vị giải nhất hướng tới Massachusetts trong truyền thuyết, “Trường nguyện vọng của em không phải S đại.”
“Thanh Hoa hay là Bắc đại?” Hiệu trưởng nhấp gụm trà, “Đừng nói cũng là Massachusetts nhé?”
“…… Không phải.” Không lố thế đâu.
Lê Dương nói rất nghiêm túc, mà suy nghĩ của cậu cũng đúng là như vậy: “Sau này em không muốn theo đuổi toán học chuyên nghiệp, S đại cũng không phải đại học lý tưởng trong lòng em, vậy nên em không muốn đi.”
Hiệu trưởng khá tò mò, “Vậy em muốn học trường nào?”
“W đại.”
“Em muốn học y, W có khoa y tốt nhất cả nước.”
Hiệu trưởng thở dài, chưa thôi tiếc hận: “Đúng là tuổi trẻ, vậy em suy nghĩ cho kĩ, ngộ nhỡ sang năm thi không được như mong muốn thì sao? Không phải thầy nói em sẽ không thi đậu, thầy chỉ đặt giả thiết……”
“Em biết,” Lê Dương gật đầu, “Nhưng ước mơ là thứ không thể tạm bợ. Nếu bây giờ em chọn S đại, tương lai có một ngày đi ngang qua W đại nhất định sẽ phải hối hận vì sao lúc ấy mình không kiên trì.”
Trước việc Lê Dương cự tuyệt đề nghị của S đại, quần chúng vừa kinh ngạc vừa cảm thấy bình thường.
Học thần mà mấy má, chắc chắn là muốn đi Thanh Bắc*!
* Đại học Thanh Hoa và đại học Bắc Kinh.
Đương nhiên cũng có người không tài nào hiểu nổi, vì sao có cơ hội vào trường tốt như vậy mà từ chối, cứ thích ở lại trải nghiệm năm 12 quỷ quái cùng cây cầu độc mộc mang tên “thi đại học” bị ngàn người giẫm đạp cơ?
Nhưng như chính Lê ba ba nói đó. Thứ như ước mơ không thể tạm bợ, chỉ kém một chút cũng là khoảng cách đất trời.
Như một người muốn quả táo, anh cố tình đưa người ta quả chuối giá trị ngang bằng. Nhưng chuối không thể biến thành táo, muốn táo, chỉ có thể tự vươn tay nhón chân đi lấy thôi.
Thiệu Nhất cũng biết chuyện này.
Có điều anh chưa nói gì, nghe Lý Nhiên khoa chân múa tay kể lại cũng chỉ cười cười.
“Wow bé học bá của mày bá vãi! S đại không vào, vậy là muốn vào Thanh Hoa Bắc Đại sao?” Lý Nhiên lắc đầu cảm thán, “Học bá đúng là khác biệt, S đại không tệ chút nào đâu……”
Thiệu Nhất nằm trên ghế lười, xốc mắt, “Biết làm sao được, bạn nhỏ nhà tao lợi hại vậy đó mày.”
Lý Nhiên bị anh làm chua muốn chết, ghét bỏ chỉ trích: “Ngấy vãi! Thiệu Nhi, mày quá ngấy đi!”
Thiệu Nhất cười cười, không nói chuyện.
Đầu ngón tay anh dừng trên màn hình di động.
Giao diện baidu.
Đại học S, xếp hạng cả nước…… khoa toán học……
Đại học W…… Thành phố Tân Hải ×× Đại lộ……
Anh tắt điện thoại, đánh một cái thở dài nhẹ tới nỗi không thể phát hiện.
Lê Dương hiện tại đã hình thành thói quen học tiết tự học buổi tối xong sẽ về luôn phòng trọ của Thiệu Nhất.
Phòng kí túc chỉ về vào những ngày cô quản lý ký túc đi kiểm tra.
Hôm nay Thiệu Nhất về rất sớm.
Lê Dương gặm kem, ngồi xếp bằng cạnh sô pha, trên đùi một bên đặt tập đề vật lý, một bên đặt tài liệu.
Nghe thấy tiếng động cậu cũng không ngẩng đầu, chỉ nói một câu: “Hôm nay sớm thế.”
Mọi khi cậu phải làm xong hẳn một đề Thiệu Nhất mới về, hôm nay còn chưa sang tờ thứ hai.
Thiệu Nhất đi tới cạnh cậu, vỗ vỗ đầu bạn nhỏ, “Tối muộn sao lại ăn kem? Dạ dày em khoẻ quá nhỉ?”
Lê Dương cắn một miếng, lạnh tới nhe răng, lúng búng trả lời: “Một lần thôi mà.”
Thiệu Nhất nhìn chằm chằm hai mắt cậu, trực tiếp giật que kem còn thừa nhét vào mồm mình.
Sau đó ném que gỗ vào thùng rác, “Hết rồi.”
Lê Dương ngẩng đầu nhìn anh, nhướng mày, “Sao em cảm thấy tâm trạng anh không tốt lắm?”
Thiệu Nhất cũng nhìn cậu.
Nhìn qua nhìn lại suốt mười giây, Thiệu Nhất chịu thua trước. Anh thở dài ngồi xuống, bất đắc dĩ nói: “Không có.”
Lê Dương bĩu môi, rõ ràng không tin: “À há.”
“…… Không phải tâm trạng anh không tốt,” Thiệu Nhất hơi chựng lại, “Chỉ là có chút việc…… hơi phiền não.”
Lê Dương buông bài thi, nhìn anh: “Việc gì? Em?”
Thiệu Nhất nhìn đôi mắt bình thản của Lê Dương, cảm thấy bạn nhỏ đôi khi quá nhạy cảm.
Thiệu Nhất thở dài, hỏi thẳng.
“Tại sao muốn đi W đại?”
Lê Dương nghe Thiệu Nhất hỏi vậy cũng không bất ngờ, anh không hỏi cậu mới thấy lạ đó.
Chuyện nguyện vọng của cậu là đại học W không chỉ nói với mỗi hiệu trưởng, có rất nhiều cách để Thiệu Nhất biết.
Chỉ là hiện tại, cậu nên trả lời Thiệu Nhất thế nào đây?
Bởi vì em muốn học y, mà W đại có khoa y đứng đầu?
Bởi vì W đại ở Tân Hải?
Bởi vì mẹ anh bị ốm, tuy học y và bệnh tâm thần không có quan hệ trực tiếp, nhưng mong muốn học y nảy mầm từ dì Thiệu sao?
Nói thế nào cũng không đúng.
Tuy Thiệu Nhất không phải người có trái tim mong manh, nhưng Lê Dương không muốn khiến anh cảm thấy mình là vì anh hay người nhà của anh mà đưa ra quyết định.
Loại dấu ấn nhàm chán vô nghĩa này, cậu cũng không muốn lưu lại trong lòng Thiệu Nhất.
Yêu đương là chuyện của hai người, chí ít cậu không mong chuyện này trở thành một gánh nặng, chồng chất lên đôi vai vốn đã nặng trĩu của bạn trai mình.
Lê Dương nhìn chằm chằm mũi chân, “…… Anh cảm thấy sao?”
Thiệu Nhất thở dài, đem cậu ôm vào trong ngực, “Anh không biết. Nguyên nhân đương nhiên có rất nhiều khả năng, sao anh biết trong đầu bạn nhỏ nhà ta nghĩ đến khả năng nào.”
“Nhất ca,” Lê Dương nói, “W đại không kém hơn S đại, lựa chọn của em không có vấn đề, cũng không hề có hại.”
“Ừm, anh biết.” Thiệu Nhất nói.
Anh đương nhiên biết, tra Baidu cả buổi trưa mà.
“Anh chỉ lo……”
“Nhất ca,” Lê Dương gác cằm lên vai Thiệu Nhất, nhắm mắt nói, “Nếu em nói W đại ở Tân Hải chỉ là trùng hợp anh chắc chắn không tin, em lấy đó làm mục tiêu đúng là có vì anh, nhưng không hoàn toàn. Ít nhất một nửa là vì khoa y W đại.”
Đại học W, tọa lạc ở thành phố Tân Hải.
Thật ra trước đây Lê Dương chưa xác định được cụ thể mình muốn học trường gì, đặt mục tiêu vào W đại đúng là có nguyên nhân xuất phát từ Thiệu Nhất, nhưng không phải hoàn toàn. Lê ba ba trước giờ luôn phân rõ thiệt hơn, cậu muốn đi W đại cũng có nguyên nhân khác càng quan trọng.
“Vẫn là có vì anh, đúng không?” Thiệu Nhất cũng nhắm mắt.
Anh không phải kẻ thích làm ra vẻ, lúc biết lý do Lê Dương đặt W đại làm mục tiêu thật sự cảm động, nhưng ngay sau đó là rất nhiều bất an.
Người anh thích, là một học bá nhỏ.
Nhiều lần thi đứng nhất, tương lai xán lạn. Anh rất sợ chậm trễ cậu, nhưng lại…… không đành buông tay.
Anh không muốn nhìn thấy Lê Dương vì mình mà trên con đường hướng về tương lai phải chần chừ đắn đo, hoặc thậm chí đổi hướng.
“Nhất ca,” Lê Dương cũng ôm lấy anh, “Trước kia, em không hề có thứ gọi là lý tưởng. Tương lai muốn làm gì cũng chưa từng suy xét qua, nhưng có một việc rất rõ ràng, em muốn ở bên anh.
“Vậy nên em nói, em muốn đi W đại, anh không phải áp lực, anh là động lực.
“Ước mơ của em nói đúng ra không phải học y, không phải khoa y hàng đầu, không phải trở thành bác sĩ. Đều không phải.
“Ước mơ của em, là chúng ta, là tương lai em và anh được ở bên nhau.”
HẾT CHƯƠNG 81.