Đọc truyện Trà Sữa Vị Em – Chương 79: Nhà kẹo huyên huyên
Ra khỏi phòng thi, Lê Dương thở phào nhẹ nhõm.
Cuộc thi này không thể so với những cuộc thi thông thường, độ khó rất cao, tuy khiêu chiến nan đề sẽ đem đến cảm giác thành tựu, nhưng khiêu chiến không ra thì vẫn khó chịu thôi.
Cậu có hai câu không chắc chắn lắm, ý phụ của câu cuối cùng còn chưa nghĩ rõ ràng.
Nhưng mà cậu không quan tâm nữa, thi cũng thi xong rồi.
Cùng lắm nhớ kỹ đề bài, về nhà nghiên cứu lại.
Kết quả có ra sao, cũng không quá quan trọng.
Dù tính đạt giải nhất, cậu cũng không cần phần thưởng là suất vào đại học S đâu.
Cuộc thi kết thúc đã hơn 10 giờ, ra khỏi địa điểm thi mặt trời đã lên cao.
Có cơn gió nhẹ từ từ thổi đến, trong ánh nắng và làn gió, cậu nhìn thấy Thiệu Nhất đứng dưới cây ngô đồng ở bên kia đường.
Tên này cố tình phô bày vẻ đẹp trai đấy ư.
Nắng không quá chói, hơn nữa còn đứng dưới bóng cây, anh vẫn đội mũ bóng chày, đầu tóc dường như mới cạo, nơi mũ không che khuất lộ ra chút vô lại nho nhỏ, cúi đầu, trong tay tuỳ ý mân mê một chiếc máy ảnh.
Không biết là vì khí chất hay điều gì khác, ngay cả sợi tơ hồng trên cổ anh cũng trông bớt ngu đi.
Trái lại còn khá xinh đẹp.
Bên kia đường giống với trường cậu, lổn nhổn các cửa hàng ăn uống nhỏ, văn phòng phẩm, tiệm trang sức, lúc này lui đến đều là học sinh.
Lê Dương đã trông thấy vài nhỏ nữ sinh tia Thiệu Nhất rồi nhé, đã đi qua rồi còn cố ngoái lại nhìn!
Nhìn nhìn nhìn! Nhìn cái gì mà nhìn!
Chưa thấy bạn trai nhà người khác bao giờ à!
Vừa lúc đèn xanh, cậu mím môi bước nhanh qua đường.
Thiệu Nhất vốn đang cúi đầu, lòng như có linh cảm mà ngẩng lên.
Chớp mắt thấy cậu, khoé miệng anh liền tự giác nhoẻn lên một nụ cười.
Cười thế này…… Trông càng mẹ nó ngon giai!
Thiệu Nhất giơ máy ảnh, lách tách chụp cậu một tấm.
Lê Dương bước tới cạnh anh, giương cằm hỏi, “Chụp đẹp trai không đó?”
“Đẹp đến quằn quại luôn.” Thiệu Nhất tươi cười sờ đầu cậu.
Lê Dương đập rớt tay anh, “So sánh kiểu gì vậy.”
Lê Dương nhìn anh từ trên xuống dưới: “Sao hôm nay anh ăn mặc như con khổng tước xoè đuôi thế?”
Thiệu Nhất nhìn nhìn quần áo của mình, “Có à?”
Lê Dương bĩu môi, “Không có. Trưng diện là thói quen của ngài rồi.”
Thiệu Nhất cười ra tiếng, sau đó cởi mũ xuống, chụp nó lên đầu Lê Dương.
Tóc Lê Dương dài hơn anh, hai bên tóc bị vành mũ ép cho cong vểnh.
Thiệu Nhất đưa tay khảy khảy, cảm thấy đáng yêu ghê ấy.
Cơ mà bản thân Lê Dương không cảm thấy vậy, cậu nhíu mày: “Hỏng hết kiểu tóc rồi!”
Nói đoạn soi mình vào màn hình máy ảnh đã tắt của Thiệu Nhất, tự chỉnh trang đầu tóc.
Nhìn tới nhìn lui vẫn không hài lòng, chủ yếu là không toát ra được thần thái như Thiệu Nhất…… Thậm chí trông cứ ngu ngu. Rốt cuộc phải lấy mũ xuống, ném trả Thiệu Nhất, “Em đội không đẹp.”
Thiệu Nhất giơ tay giúp bạn nhỏ vuốt tóc lại.
Giữa đường lớn, người đến người đi không tiện nắm tay, Thiệu Nhất liền khoác vai Lê Dương.
Đi được một đoạn, Lê Dương nhíu mày, nhún vai gạt xuống, “Anh đừng khoác em.”
Thiệu Nhất chẳng thèm động tay, chỉ nhướng mày hỏi: “Vì sao chứ?”
“Làm thế nhìn em lùn.” Lê Dương liếc anh.
“Hửm?” Thiệu Nhất cúi đầu nhịn cười, “Chẳng lẽ em không lùn hơn anh à?”
“Thiệu Nhất,” Lê Dương chỉ chỉ anh, “Thanh thiên bạch nhật em không muốn động thủ với anh.”
“Ừ rồi rồi rồi,” Thiệu Nhất cười gật đầu, “Nhưng em……” Động thủ cũng không đánh lại anh.
Lê Dương: “Em biết anh muốn nói gì anh câm miệng!”
Thiệu Nhất: “Ô, rất tự mình biết mình đấy nhỉ?”
Lê Dương nghiến răng.
Cửa phòng khách sạn vừa đóng, Lê Dương liền nhào lên túm cổ áo Thiệu Nhất.
Thiệu Nhất không nghĩ bạn nhỏ có thể ghi thù lâu như vậy…. Khó trách ban nãy trên đường hỏi cậu muốn ăn hoa giáp phấn* không cũng phải nghiến răng nghiến lợi trả lời.
* Một món ăn của Trung Quốc
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
—— Chuyện là hai người đi ngang một tiệm ăn, thấy bên trong có bán hoa giáp phấn, nghĩ Lê Dương vừa thi xong không biết chết mất bao nhiêu tế bào não, muốn chiêu đãi em nhỏ mệt nhọc một phen, chẳng ngờ Lê Dương chỉ lạnh lùng liếc cửa tiệm kia một cái, chân không thèm chậm bước.
Còn làm như hàm răng nợ tiền mình, đáp rằng: “Không! Ăn!”
Thiệu Nhất không dự đoán được, cho nên đương nhiên không kịp phòng vệ, thế nhưng dù có đoán trước anh cũng không phòng đâu.
Bởi lẽ…… Lê Dương không đánh lại anh mà.
Anh loạng choạng ngã ngồi trên sô pha, Lê Dương lắc cổ anh, gần như ngồi hẳn lên người.
Mắt cậu bắn ra ngàn tia giận dữ, “Nói! Ai lợi hại!?”
Thiệu Nhất ung dung tựa vào sô pha nhìn cậu, tay đặt trên eo, cái miệng dễ dãi buông lời ngon ngọt, “Em lợi hại, em lợi hại nhất.”
Lê Dương: “……”
Cậu chun mũi, “Anh dối trá quá đi Thiệu Nhất, anh quá dối trá!”
Thiệu Nhất bất lực: “Thế cậu muốn tôi nói như nào mới vừa lòng?”
Lê Dương nhất thời nghẹn họng.
Thiệu Nhất lại đột nhiên ghé đến hôn nhẹ lên môi cậu, hôn một đường thẳng đến tai.
Lê Dương bị hôn cho trở tay không kịp, thoắt cái tai đỏ ửng.
Mà Thiệu Nhất hãy còn nói bên tai cậu, như sợi lông mềm mại quét lên đầu quả tim.
“Em có cảm thấy rằng……”
“…… Cảm, cảm thấy gì?” Hai tay cậu bóp cổ anh đã biến thành ôm tự lúc nào, nhưng Lê Dương vẫn ra vẻ bình tĩnh hỏi.
Thiệu Nhất đột nhiên cười nhẹ một tiếng, hơi thở phả lên cổ Lê Dương.
Lê Dương mất tự nhiên nghiêng nghiêng đầu.
Sau đó cậu liền nghe thấy tên lưu manh họ Thiệu nào đó nghiêm trang hỏi.
“…… Nếu em bóp thằng em của anh có khi sẽ uy hiếp hơn không?”
……
Thiệu – siêu – lưu manh nằm ngất ngưởng trên sô pha, nhìn cánh cửa phòng vừa sập lại mười giây trước, thở dài.
Câu nói của bạn nhỏ, không biết vì lời của anh hay vì chỗ nào đó trên cơ thể anh biến hoá mà thẹn quá thành giận, vẫn còn văng vẳng bên tai.
“Bà mẹ anh lăn vào phòng vệ sinh tự tuốt!”
Cũng không biết đi đâu rồi……
Thiệu Nhất không vào phòng vệ sinh, chỉ cầm điện thoại gọi Lê Dương.
Lại nghe được tiếng chuông điện thoại Lê Dương trong phòng.
Thiệu Nhất nhíu mày, điện thoại cũng không mang.
Anh cúi đầu suy nghĩ, cứ thế ra ngoài tìm cũng không có cái để gọi……
Cửa phòng lại tự mở ra, Lê Dương đá cánh cửa, giận đùng đùng hỏi, “Gọi cái gì mà gọii?!”
Thiệu Nhất giơ điện thoại ngẩn người, “…… Khách sạn này không cách âm à?”
“Không vứt được mà.” Lê Dương lẩm bẩm, thấy anh còn nằm lì trên sô pha, cậu đứng tại chỗ nửa ngày, không tình nguyện đi tới.
Lê Dương từ trên cao nhìn xuống Thiệu Nhất, hắng giọng, “Anh…… Anh cần giúp đỡ không?”
Thiệu Nhất hai mắt nhìn cậu, cười.
“Ừ, đang định để nó tự xuống…… Nhưng em chủ động thế này, tất nhiên là cần rồi.”
Lê Dương đến gần, mặt lạnh tanh: “Ai chủ động?”
Thiệu Nhất biết nghe lời phải: “Anh.”
Thiệu Nhất kéo Lê Dương lại, nắm tay cậu xuống phía dưới, một tay khác đỡ gáy Lê Dương hôn lên.
Lúc sắp kết thúc, Lê Dương đột nhiên rút về tay, lời ít ý nhiều: “Tự.”
Thiệu Nhất nhìn cậu một cái thật sâu, sau đó tiếp tục.
Lê Dương dịch sang bên cạnh, “Cút đi rửa tay.”
Thiệu Nhất chỉ ngồi dậy rút tờ giấy lau lau.
Sau đó thoắt người đè Lê Dương xuống, cắn một cái không nặng không nhẹ lên tai cậu, thấp giọng: “Còn em thì sao?”
Tay Lê Dương không có chỗ để, chỉ có thể vòng lấy eo anh, chớp chớp mắt giả ngu, “Sao gì? Em làm sao chứ?”
Thiệu Nhất cũng không khách sáo, thẳng thắn cầm lấy nơi đã xúc động của bạn nhỏ.
“Em nói xem?”
……
Cuối cùng bởi vì tên biến thái Thiệu Nhất nắm tay cậu không buông, Lê Dương vẫn phải đi rửa tay.
Lê Dương búng bọt nước lên mặt Thiệu Nhất, “Mấy giờ rồi? Đi thăm mẹ anh được chưa?”
Thiệu Nhất không so đo cùng cậu, xem đồng hồ, “Ừ, không còn sớm. Đi thôi, đi ăn cơm trước.”
“Hay là anh gọi điện cho dì báo dì anh sắp đến, nói dì khoan hẵng ăn cơm, hai đứa mình mua đồ ăn đến ăn với dì nha?”
Thiệu Nhất ôm ôm cậu, “Ừ.”
Lê Dương đứng trong tiệm cơm nhìn Thiệu Nhất gọi món, càng nhìn càng thấy sai sai, ngăn anh lại, “Đợi chút, anh chọn toàn mấy món em thích ăn hả?”
Thiệu Nhất: “Không thì sao?”
Lê Dương: “……”
Tuy Thiệu Nhất nhớ rõ khẩu vị của cậu làm lòng cậu rất ấm áp, nhưng tình huống trước mắt……
“Không phải nên chọn món dì thích sao?”
Thiệu Nhất mỉm cười, “Mẹ không kén ăn như em, mẹ cũng không đặc biệt thích gì cả, chỉ thích ăn ngọt thôi. Mấy món anh chọn mẹ cũng thích lắm.”
“Ồ.” Lê Dương gật gù.
…… Thích ngọt à?
“Anh đợi em chút, em đi mua cái này.” Lê Dương kéo góc áo Thiệu Nhất.
Thiệu Nhất nhướng mày, “Cái gì?”
“Tí nữa anh khắc biết.” Lê Dương vẫy vẫy tay đi ra ngoài.
Cậu ra khỏi tiệm nhìn một vòng, ánh mắt khoá lên một cửa hàng ở đối diện.
Nhà kẹo Huyên Huyên*.
* 屋 là cỏ huyên, người xưa cho rằng, ăn cỏ huyên sẽ giúp quên hết muộn phiền, giúp sinh con trai, vì thế cỏ huyên trở thành vật cát tường.
Đọc tên là thấy ngọt.
HẾT CHƯƠNG 79.