Trà Sữa Vị Em

Chương 77: Gặp phụ huynh đương nhiên rất căng thẳng


Đọc truyện Trà Sữa Vị Em – Chương 77: Gặp phụ huynh đương nhiên rất căng thẳng

“Cá nguội hết rồi đó?” Lê Dương vỗ vỗ Thiệu Nhất, “Nóng muốn chết, ra ra.”

Thiệu Nhất ôm cậu càng thêm chặt, tranh thủ lúc bạn nhỏ chưa xù lông mà hôn bẹp một cái.

Lê Dương xoa xoa mặt, hết biết nói gì.

“Em góp ý này Thiệu Nhất,” Lê Dương vừa đi về phía cá chua ngọt mình nhớ thương đã lâu, vừa lẩm bà lẩm bẩm, “Cách chiếm tiện nghi của anh không có……”

“Chiếm tiện nghi gì cơ,” Thiệu Nhất bước theo phía sau, câu lấy bả vai cậu, “Anh chiếm tiện nghi ai? Tiện nghi của bạn trai anh mà anh còn phải chiếm sao?”

Lê Dương không ngoái đầu, chuẩn xác giơ ngón giữa ra trước mặt Thiệu Nhất.

Lại là một tiết thể dục.

Thầy thể dục tiếp tục bị ốm, sau khi lão Tiêu nghiêm khắc tuyên bố tiết này phải tự học, cả lớp đồng loạt thở ngắn than dài.

Lão Tiêu bưng cốc trà đi vòng quanh thị sát, chầm chậm nhấp một ngụm, “Tôi nói cho anh chị biết, còn một tuần nữa là đến kì thi tháng, các anh chị chú ý vào cho tôi!”

Bạn mập thở dài hơi to quá, bị lão Tiêu trừng cho lập tức cúi gằm.

“Lê Dương, ra đây một chút.”

Lão Tiêu bước khỏi phòng học, đợi Lê Dương ra theo, thầy nói, “Cuộc thi toán của em chuẩn bị đến đâu rồi?”

“…… Sơ sơ ạ.” Lê Dương hắng giọng trả lời.

“Được, đến lúc đó thi thật tốt,” Lão Tiêu dùng sức vỗ vai Lê Dương, “Đem vẻ vang về cho trường ta!”

Lê Dương cố gắng không xoa vai, “…… Vâng.”

Nhưng có lão Tiêu nhắc nhở, cậu lại nhớ đến một sự kiện.

Thầy Diệp nói, địa điểm tổ chức thi là ở thành phố Tân Hải.

Cậu không khỏi nghĩ tới mẹ Thiệu Nhất.

“Tân Hải à……” Thiệu Nhất pha một ly trà sữa, cúi đầu trầm ngâm chốc lát, “Bao giờ?”

Lê Dương ngồi cạnh quầy bar, tay chống cằm nhìn động tác của Thiệu Nhất.


“Thứ bảy này.”

“Đi thế nào? Trường các em phụ trách đưa đón sao?” Thiệu Nhất đặt cốc trà sữa pha xong xuống trước mặt Lê Dương.

“Ò. Nhưng tự đi cũng được.” Lê Dương đụng vào thành ly âm ấm, bất mãn nói, “Em muốn uống đá.”

“Mấy hôm nay em còn cảm đấy, đá đá cái gì.” Thiệu Nhất xoa nhẹ tóc cậu, “Cái này được rồi.”

Lê Dương chỉ ra ngoài cửa, “Anh nhìn ánh mặt trời kia đi, lương tâm không cắn rứt sao?”

“Lương tâm là cái gì.” Thiệu Nhất cũng ngồi xuống, cùng cậu mặt đối mặt.

Lê Dương nhấp miệng, cúi đầu hút một ngụm trà sữa, sau đó thâm sâu thở dài.

“Làm gì mà đau đớn hận thù thế,” Thiệu Nhất bị biểu cảm của cậu chọc cười, “Khó uống đến vậy sao?”

“Không khó uống,” Lê Dương nhìn anh, “Nhưng em không thích uống nóng.”

Thiệu Nhất cũng thở dài, duỗi tay ướm lên thành ly, “Anh thử rồi, không nóng lắm đâu. Không thích thì đợi nguội, đá thì không.”

Lê Dương bĩu môi, cũng không cố chấp nữa, cúi đầu từng ngụm từng ngụm uống hết non nửa.

Lúc này trong tiệm không bóng người.

Giữa ban trưa, thời điểm tan học đã trôi qua kha khá, bọn học sinh đều về nhà hoặc về lớp cả rồi.

“Đến lúc ấy có muốn anh đi cùng không?”

Lê Dương giương mắt nhìn Thiệu Nhất, “…… Anh không bận sao?”

“Không có việc gì, mang máy ảnh theo chụp trên đường cũng được.”

“Ý em là đang nói,” Lê Dương cắn ống hút, có chút lúng túng, “Việc kia……”

Thiệu Nhất mỉm cười, hiểu rõ bạn nhỏ lúng túng cái gì, “Ừ, cũng một thời gian rồi anh chưa đi Tân Hải.”

“Nhân dịp này đến bệnh viện một chuyến đi,” Anh cười, sờ sờ tóc Lê Dương, “Thế nào, có muốn đi gặp mẹ anh không?”


Lão Tiêu biết chuyện Lê Dương không cần trường học đưa đón thì rất lo lắng, lải nhải cả buổi  không lay chuyển được cậu.

Cuối cùng thầy khăng khăng phải đến tiễn Lê Dương, lúc về cũng muốn đi đón.

Lê Dương rất hết cách, nhưng có hơi cảm động.

Cậu gửi lão Tiêu thời gian xuất phát xong, ngồi ở nhà ga cùng Thiệu Nhất chờ lão Tiêu tới.

Cậu nào ngờ không chỉ có một mình lão Tiêu, Diệp Dụ cũng tới.

Có Diệp Dụ liền có cả Lý Nhiên.

Mà Tô Ngang và Mập cũng theo chân lão Tiêu.

Tô Ngang và Mập lại kéo thêm tụi Hồ Phi Liêu Trí Tùng.

Cả đám người này rào rào đi xuống từ mấy chiếc taxi liên tiếp, khí thế ồ ạt.

Lão Tiêu đi tuốt phía trước, mặt đeo kính râm, hiếm khi trưng diện tây trang lịch lãm.

Chẳng biết bên hông có giắt thêm khẩu súng không.

Chiếm được tỉ lệ quay đầu 90% lận.

Lê Dương: “……”

Sớm biết vậy.

Ôi, sớm biết vậy, cậu đã chẳng báo lão Tiêu rồi.

Thiệu Nhất đứng phía sau cậu, trông tình cảnh này cũng không khỏi nhướng mày, lặng lẽ nhéo ngón tay Lê Dương, thấp giọng nói: “Đó là chủ nhiệm lớp các em sao? Rất có phong thái đại ca đấy.”

Lê Dương quay đầu lườm anh, “Làm sao, khiến anh nhớ tới quá khứ huy hoàng à?”

Thiệu Nhất cười, “Không có.”

Lão Tiêu đi đến trước mặt Lê Dương, một lần nữa mạnh mẽ bóp vai cậu, “Lê Dương à! Em chính là đại biểu của trường ta, của Thành Nghi ta! Nhất định phải nỗ lực hết mình nhé!”


Lê Dương lần này không nhịn nổi, giơ tay xoa bả vai.

Thiệu Nhất cũng giơ tay, giúp cậu nắn nắn.

Quá nhiều người, không tiện có hành động lộ liễu khác.

“…… Em biết rồi thầy.”

“Thầy gọi cả thầy Diệp tới đấy,” Lão Tiêu vẫy tay với Diệp Dụ, “Thầy Diệp mau đến cổ vũ cho học trò tâm đắc nào.”

Diệp Dụ cười hơi bất đắc dĩ, “Thầy biết năng lực của em, lúc thi nỗ lực hết sức là được.”

“Vâng, cảm ơn thầy.” Lê Dương gật đầu.

Lý Nhiên phía sau Diệp Dụ nháy mắt với Lê Dương, “Bé học bá, cố lên nhá.”

Tô Ngang cũng chen vào, “Tiểu Lê Tử! Xem trọng mày!”

Bạn mập đột nhiên ngâm thơ: “Ôi! Anh Lê! Thanh xuân, là không hối hận, đoạn đường này, là để anh hiểu suốt năm tháng tuổi hoa, cũng có một hai vinh quang độc nhất!”

Lê Dương: “……”

Không hiểu lắm một cuộc thi thì có gì độc nhất, lại còn vinh quang.

Mắc ói.

Dù gì cũng có các thầy ở đâu, Lê Dương không tiện nói câu “Đầu óc mày dính phân hả”.

Tụi Hồ Phi cũng nhiệt thành cổ vũ bằng tấm lòng mãnh liệt mênh mông.

Khiến Lê Dương bất giác cảm thấy trên vai mình là một trách nhiệm cực kì lớn lao vĩ đại……

Đến tận khi lên xe, cậu mới từ từ thoát khỏi trạng thái xúc động nhàn nhạt khó hiểu khó giãi bày kia, chuyển sang trạng thái hồi hộp căng thẳng.

Từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên cậu căng thẳng đến vậy.

Thiệu Nhất ngồi xuống liền nắm lấy tay cậu, sau đó kinh ngạc nhướng mày, “Sao tay em ra nhiều mồ hôi thế?”

Lê Dương ngoái đầu nhìn anh: “……”

Thiệu Nhất hơi khựng lại, “Có chuyện gì?”

“Em có hơi……” Lời đến bên miệng Lê Dương lại cảm thấy ngượng ngùng, có gì đâu mà căng thẳng hả? Mày là Lê ba ba cơ mà!


Nhưng trong lòng có một giọng nói khác thì thào lên tiếng: “Gặp phụ huynh đương nhiên phải căng thẳng rồi……”

Đúng vậy, Lê ba ba không khẩn trương vì cuộc thi toán cực kì quan trọng đấy đâu, người ta khẩn trương vì cuộc gặp sau khi thi cơ.

Sắp gặp mẹ Thiệu Nhất, dù nói sao đi nữa, cậu cảm thấy không thể thả lỏng được.

Thiệu Nhất hiểu bạn nhỏ của mình, vì thế khe khẽ thở dài, nói: “Nếu cảm thấy hơi sớm, chờ em nghỉ hè……”

“Không,” Lê Dương lắc đầu, “Em không cảm thấy sớm.”

Thiệu Nhất giơ tay cậu lên, có chút buồn cười, “Vậy sao căng thẳng thế này?”

“……” Lê Dương rất không phục, “Nếu bây giờ đi gặp ông nội em, anh sẽ không căng thẳng chắc?”

Thiệu Nhất mỉm cười, “Anh ước được gặp ông nội anh càng sớm càng tốt.”

Lê Dương lẩm bẩm: “Anh gì mà anh, đấy là ông nội em.”

“Tóm lại cũng thành ông nội anh thôi.” Thiệu Nhất nhoẻn miệng cười.

Lê Dương vẻ mặt khó đoán nhìn anh, “Sao anh không căng thẳng chứ?”

“Đi gặp người thân của người mình thích, anh chỉ thấy rất vui thôi.” Thiệu Nhất dịu dàng nói.

“Vì sao hả?”

“Bởi vì điều đó chứng tỏ họ cũng sẽ là người thân của anh, mà anh và em sẽ bên nhau cả đời.”

Lê Dương nhìn anh hơn nửa ngày.

Bỗng nhiên cậu nói: “Anh thế này làm em cực kì muốn cường hôn anh.”

Thiệu Nhất cười ra tiếng, “Sao phải cường hôn? Anh đâu cấm em hôn anh bao giờ.”

“Nói cũng đúng.” Lê Dương gật gù như thật, “Anh cứ chờ xem.”

“Bây giờ không hôn sao?” Thiệu Nhất cố ý chọc cậu, ghé sát tới hỏi.

“Thanh thiên bạch nhật, tai vách mạch rừng.” Lê Dương liếc anh, “Anh thích lên đầu đề hả?”

“Chao ôi, chờ không có nổi.” Thiệu Nhất cố ý thở dài, “Muốn bị cường hôn quá đi.”

Lê Dương cười, trừng anh một cái, “Đúng là thần kinh.”

HẾT CHƯƠNG 77.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.