Trà Sữa Vị Em

Chương 28: Kể chuyện cổ em nghe


Đọc truyện Trà Sữa Vị Em – Chương 28: Kể chuyện cổ em nghe

Thiệu Nhất cúp điện thoại, ái ngại cười với Lưu Nghi Nhiên đang đứng trước quầy: “Đột nhiên có chút việc, chắc bây giờ phải đóng cửa.”

Lưu Nghi Nhiên vội gật đầu, cô có nghe được hai chữ “đánh nhau” trong cuộc hội thoại của Thiệu Nhất, sau khi tạm biệt liền rời đi ngay.

Thiệu Nhất thở dài trong lòng.

Cô gái này thật bướng bỉnh.

Sinh viên đã khai giảng được một khoảng thời gian, trước đó Lưu Nghi Nhiên còn tới thêm vài lần, sau khai giảng hẳn vì bận bịu chuyện học nên tần suất đã giảm sút.

Nhưng tuần nào cô cũng đến mua trà sữa, đúng khoảng giờ mẹo*.

* 5 giờ sáng đến 7 giờ sáng.

Vài lần trò chuyện cô vẫn bóng gió mình có ý kia với Thiệu Nhất, nhưng Thiệu Nhất luôn tránh nặng tìm nhẹ giả ngơ. Đáng lí là người khác sẽ sớm từ bỏ, nhưng cô gái này lại cố chấp lạ thường.

Anh đối với Lưu Nghi Nhiên thật sự không có ấn tượng gì đặc biệt, lúc mới đầu còn chẳng nhớ nổi tên người ta, trò chuyện một khoảng thời gian mới ngờ ngợ hình như lớp cấp ba của mình đúng là có một người như vậy.

Đã không có cảm giác với con gái người ta rồi, anh đâu thể hồi đáp bất cứ thứ gì.

Tiệm trà sữa cách quán bar của Tần Phù có chút xa, chờ anh đến nơi, cảnh sát cũng tới rồi.

Anh gặp Từ Hành ngay trước cửa quán bar.

Từ Hành nhìn thấy anh, đôi mắt liền sáng rực, cậu ta cũng giống bọn Hồ Phi, đều cảm thấy Thiệu Nhất vô cùng đáng tin cậy.

“Anh chủ Thiệu! Anh tới giúp Lê ca ạ?”

“Ừm, bọn nó ở bên trong?”

Từ Hành vội vã gật đầu, “Không biết bên trong thế nào rồi, người phe kia nhiều hơn phe mình đó anh.”

Cảnh sát xuống xe, hỏi bọn họ: “Là các cậu báo cảnh sát?”

Từ Hành gật đầu: “Chú cảnh sát ơi, bên trong có người bắt nạt bạn học nữ của chúng cháu, còn đánh người nữa, hành hung vị thành niên đó ạ, chú mau vào xem đi!”

Thiệu Nhất và Từ Hành vừa chuẩn bị theo cảnh sát đi vào, đột nhiên nghe phía xa xa văng vẳng tiếng còi “Ò í e”.

Thiệu Nhất nhíu mày, là 120*.

* Số điện thoại khẩn cấp của cấp cứu y tế Trung Quốc.


Anh sợ bọn Lê Dương bị thương, gấp gáp đẩy cửa đi vào.

Cảnh sát ùa đến mạnh mẽ tách rời mấy người còn đang cuốn lấy nhau, bắt tất cả ngồi xổm trên mặt đất.

“Không được nhúc nhích! Đàng hoàng cho tôi!”

Tần Phù “Ôi cha” một tiếng, “Mẹ kiếp ai báo cảnh sát vậy?!”

Nhưng chẳng ai thèm nghe anh ta oán thán, Lý Nhiên lúc này đang ngồi xổm bên người Lê Dương đỡ cậu.

Bạn mập đi tới xem tình trạng của Lê Dương, cái tay vẫn một mực nắm chặt Phó Hiểu.

Tô Ngang ngồi xổm trên mặt đất, mắt ửng đỏ, “Chú cảnh sát ơi, bạn của cháu bị bọn họ phang bằng chai rượu!”

Thiệu Nhất vừa bước vào đã nghe thấy câu ấy.

Từ Hành hối hả chạy đến: “Lê ca sao đấy?”

Thiệu Nhất nhanh chân hơn, tiến đến cạnh Lê Dương đang dựa vào sô pha, nhìn bạn nhỏ nhắm nghiền mắt, mày nhăn lại.

Bên thái dương của Lê Dương đổ máu, thoạt nhìn bị thương không nhẹ.

Thiệu Nhất thấp giọng hỏi Lý Nhiên: “Em ấy bị sao vậy?”

Lý Nhiên cũng cau mày, hắn là người tường tận thấy một màn chai rượu phang thẳng vào ót Lê Dương.

Trong nháy mắt ấy hắn liền hối hận, tại sao mình không qua giúp sớm một chút.

Lê Dương cũng là bạn bè của hắn mà.

Tuy Lê Dương đúng là lợi hại thật, nhưng đối phương đông người, Lê Dương xử lí đằng trước, không rảnh phòng vệ đằng sau, thế nên mới bị người ta phang trúng.

Lê Dương nghe được tiếng nói liền mở to mắt, nhìn thấy Thiệu Nhất và Từ Hành, khóe môi khẽ nhếch, “Khụ…… Không có việc gì.”

Cậu tính đứng lên, “Chỉ là đầu hơi choáng.”

Thiệu Nhất ấn cậu lại, “Đừng lộn xộn!”

Cảnh sát đã gom đám Hạ Cao đi tra khảo, trong đám đó cũng có nhiều người bị thương không lớn không nhỏ, nhưng chẳng ai bị nghiêm trọng như Lê Dương.


Phó Hiểu cắn môi dưới, giọng nói nghe rất khó chịu: “Thật xin lỗi…… Đều do tớ……”

Bạn mập lắc đầu, nhìn máu trên mặt anh Lê mà muốn phát khóc lên, “Không đâu! Trách tớ, sao 120 còn chưa đến nữa hở?”

Lê Dương hơi mệt lòng: “Đừng thi nhau tranh tội nữa, tao có việc cái gì đâu, gọi taxi đi bệnh viện là được rồi.”

Thiệu Nhất thấy cậu vẫn tư duy rõ ràng, nói chuyện tỉnh táo, hẳn không có gì quá nguy hiểm, liền nhéo nhéo mặt cậu, “Ban nãy có nghe tiếng 120 bên ngoài, sẽ đến nhanh thôi.”

Lê Dương đang đau đầu, không thể làm động tác mạnh, chỉ có thể yếu ớt phản kháng: “…… Đừng nhéo mặt ông đây.”

Xe cứu thương tới nơi, Lê Dương được nâng lên đó.

Nhìn thì có vẻ kinh dị, nhưng bản thân cậu thật sự không cảm thấy nghiêm trọng chút nào, chảy mỗi tí tẹo máu, băng bó xong là lập tức tái chiến 300 hiệp được ngay.

Mà ngoại trừ Lê Dương được đưa đến bệnh viện, bọn Tô Ngang đều chung vui vào cuộc ẩu đả, nhất loạt bị gom đi cục cảnh sát uống trà.

Bác sĩ kiểm tra cho Lê Dương, trong miệng cứ càm ràm mãi: “Bọn trẻ các cậu thời nay đứa nào cũng tài giỏi thế hử? Hử? Mấy hôm trước vừa có hai ba cậu đánh nhau bầm dập mặt mũi đến đây xin thuốc xong, hôm nay lại thêm một cậu nữa, đập vỡ đầu luôn rồi. Đều là anh hùng cả đấy à? Trẻ con không lo học hành suốt ngày ham đánh đấm……”

Lê Dương:……

Thiệu Nhất ở bệnh viện với cậu, Lý Nhiên thì cùng đi đến cục cảnh sát, hắn gọi cho ba một cú điện thoại, nhờ dùng quan hệ mau mau thả bọn Tô Ngang ra.

Còn đám người Hạ Cao ư, chẳng phải việc của hắn. Cứ nhốt bọn họ trong cục cảnh sát chừng ba bốn năm là tuyệt.

Kết quả kiểm tra của Lê Dương đã có, não chấn động rất nhẹ.

“Kết quả này cũng tốt,” Thiệu Nhất sờ sờ đầu cậu, “Không nghiêm trọng là được.”

Lê Dương né đầu mình khỏi tay anh, “Anh Nhất, em muốn uống nước.”

Thiệu Nhất tốt bụng rót nước cho cậu.

“Anh Nhất, em muốn ăn gì đó.”

Thiệu Nhất thở dài, đi hỏi bác sĩ có gì cần kiêng, sau đó đi mua đồ ăn cho bạn nhỏ.

Ăn uống xong xuôi, Lê Dương lại có yêu cầu.

“Anh Nhất, em muốn đi tiểu.”


“…… Sao nào,” Thiệu Nhất thật bất lực, “Muốn tôi cầm cho ngài hử?”

“Không phải,” Lê Dương nhíu mày, lườm Thiệu Nhất một cái, “Giờ đầu em bị choáng, anh đỡ em chút đi.”

Giải quyết nỗi buồn xong, Lê Dương ngồi trên giường hỏi anh: “Tiền thuốc men anh trả đó à?”

Thiệu Nhất đứng cúi đầu nhìn cậu, ở góc độ này trông thấy Lê Dương băng trắng đầu ngẩng mặt nhìn anh, bất chợt toát lên một cảm giác tiếc thương khó tả.

“Lát nữa em chuyển lại cho nha.”

Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền dồn dập truyền đến một giọng nói quen thuộc, “Dương Dương!”

Lê Dương kinh ngạc giương mắt nhìn về phía cửa, phát hiện mẹ mình đã tới rồi.

Trần Uyển trông rất nôn nóng, hơi thở gấp gáp, như thể bà chạy thẳng một đường tới đây.

“Dương Dương, con không sao chứ? Thầy của các con gọi cho mẹ nói con xảy ra chuyện, làm mẹ sợ muốn chết con có biết không?!”

Lê Dương: “……” Ủa sao thầy mình cũng biết luôn vậy? Cậu đánh đấm xíu thôi mà, không nghĩ để cả thế giới biết đâu.

Cậu nào có hay, bọn Tô Ngang ở cục cảnh sát đã sớm khai hết các thể loại số điện thoại, phụ huynh, chủ nhiệm lớp rồi, khai hộ luôn phần cậu.

“Con không sao mẹ ạ,” Lê Dương tuy rất bất ngờ với sự xuất hiện của Trần Uyển, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.

Trần Uyển duỗi tay, run rẩy sờ băng gạc trên đầu con, mắt rưng rưng, “Sao lại thế này? Ai đánh con vậy hả?”

Lê Dương không biết trả lời thế nào.

Cũng đâu thể nói là ẩu đả với đám thanh niên lêu lổng ở quán bar đúng không?

Quan hệ của cậu với Trần Uyển đúng là tốt hơn với Lê Chí Minh, nhưng cũng không quá thân thiết, mọi khi mười ngày nửa tháng mới gặp nhau một lần, hơn nữa vốn đã có rào cản ở giữa, rất khó thoải mái trò chuyện cùng nhau.

Thiệu Nhất tâm lí đáp thay: “Cô ạ, cô đừng lo lắng, em ấy…. hăng hái làm việc tốt thôi ạ.”

Trần Uyển lúc này mới chú ý tới Thiệu Nhất, bà đánh giá anh một chút, do dự hỏi: “Cậu là?”

Tuy trong đám bạn của Lê Dương bà chỉ biết mỗi Tô Ngang, thế nhưng người thanh niên trước mặt này…… nhìn không giống học sinh cho lắm. Bà sợ Lê Dương giao du với người không tốt.

Thiệu Nhất còn chưa nói gì, Lê Dương đã khó chịu lên tiếng, “Anh ấy là bạn con. Công ty mẹ không có việc gì?”

Cậu không thích ánh mắt mẹ mình nhìn Thiệu Nhất, không thoải mái.

Trần Uyển lại liếc Thiệu Nhất một cái, ngượng ngùng thu hồi câu định nói, chỉ hỏi: “Mẹ xếp việc công ty sang một bên, ở lại chăm con nhé?”

Lê Dương không có biểu cảm gì, như thể chẳng để bụng, “Không cần, mẹ bận thì cứ đi đi. Thiệu Nhất ở đây là được.”


Trần Uyển hé miệng thở dốc, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là không nói ra. Bà ở phòng bệnh hỏi đi hỏi lại nửa ngày, có đau không có choáng không, sau đấy bị một cú điện thoại thúc giục đi mất.

Chờ Trần Uyển đi rồi, Thiệu Nhất mới hỏi, “Mẹ em khá tốt với em mà, sao em phũ phàng với mẹ thế?”

Lê Dương nhắm mắt nhíu mày.

“Bà ấy mà muốn chăm em, sao mười mười mấy năm qua không làm đi? Thật sự muốn ở đây, mà bị em nói một câu đã chịu đi về à.” Cậu mở mắt, nỗi bực dọc nơi đáy mắt không vứt được, “Em chẳng muốn nghe bà ấy ngồi đây vừa an ủi em vừa nghe điện thoại đâu.”

Thiệu Nhất thở dài, sờ sờ đầu bạn nhỏ, không nói thêm gì nữa.

Tối nay Thiệu Nhất ở lại bệnh viện, bác sĩ nói Lê Dương không được vận động, ở lại một đêm, hôm sau kiểm tra xong mới được về.

Nửa đêm, Lê Dương đau đầu đến trằn trọc.

Còn không thể động đậy.

Muốn chết.

Thiệu Nhất vốn dĩ đã ngủ, nghe tiếng bạn nhỏ sột sà sột soạt liền tỉnh giấc.

“Làm sao thế? Không ngủ được?”

“…… Ừm,” Lê Dương rầu rĩ đáp lời, đầu đau nên cậu rất khó ở, “Nhức.”

“Thế phải làm sao nhỉ?” Thiệu Nhất nghĩ ngợi, “Hay là anh kể chuyện cổ tích cho em nghe?”

Lê Dương rất muốn nhai đầu anh, “Kể ông nội anh á? Ông đây sang năm là mười tám rồi!”

Cậu cảm giác mặt mình nong nóng, không biết có phải vì bị chọc tức hay không.

“Thế hát em nghe một bài?”

“Anh còn biết hát nữa hả?”

“Hừmm.”

“Thế anh hát đại bài nào đó đi.”

“Hát hay có thưởng không?”

“Không có, không thưởng.”

“Oa, lạnh lùng quá nha.”

“…… Cút đi.”

HẾT CHƯƠNG 28.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.