Đọc truyện Trà Sữa Big Size Thêm Đường Bớt Đá – Chương 7: (Hoàn)
Trà Sữa Big Size Thêm Đường Bớt Đá
Tác giả: Thất Miên Điện Đăng
Chương 7: Bao giờ hẹn tôi thế
– —
Từ Dực không trả lời ngay, cậu nhìn vào mắt của Lâm Tê, đã lâu lắm rồi cậu không nhìn thẳng vào hắn như vậy. Thuốc an ủi nhân tạo nhanh chóng hết công hiệu làm Từ Dực hơi khó chịu, sau khi Lâm Tê đến, mặc dù đối phương không thả tin tức tố ra ngay lập tức nhưng Từ Dực kỳ diệu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Lâm Tê bị cậu nhìn cũng trở nên bối rối, ấp úng bổ sung thêm: “Ý tôi là… đánh dấu tạm thời, chờ cậu sinh em bé xong nếu như cậu cảm thấy không thích thì sẽ giải phẫu xóa bỏ đánh dấu…”.
“Đánh dấu tạm thời?”. Từ Dực ngắt lời Lâm Tê, trên mặt không có biểu cảm cũng không nhìn ra được tâm tình cậu hiện giờ.
Lâm Tê lập tức ý thức được mình lại nói sai, tiếp tục nói năng lộn xộn giải thích: “Tôi không có ý đó, ý tôi là… tôi sợ cậu không thích tôi… Tôi muốn ở bên cạnh cậu mãi mãi, thật đó”.
Từ Dực cười: “Vậy đánh dấu tôi trước đi, tôi nghĩ còn sống quan trọng hơn.. Nói vậy xem như tôi đang lợi dụng cậu nhỉ? Nhưng làm sao bây giờ, tôi không thích mắc nợ ân tình của người khác”.
“Tôi cam tâm tình nguyện”.
Từ Dực còn nói: “Tôi cũng đâu giống cậu”.
“Tôi làm sao?”. Lâm Tê dè dặt hỏi.
“Ngang muốn chết, còn không biết lời ngon tiếng ngọt”. Từ Dực nói xong mới ý thức được thật ra cậu cũng không thích Lâm Tê có thái độ này với mình. Cậu cũng chẳng phải M, chỉ là Lâm Tê trong ấn tượng của Từ Dực phải thẳng thắn một chút, thật sự không cần rụt rè cẩn thận như bây giờ. Cậu không thích nhìn thấy hắn thế này, trong lòng rất không thoải mái.
Lâm Tê lại nói: “Sau này tôi sẽ đối xử với cậu thật tốt”.
Từ Dực vỗ tay lên giường, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ không nhìn mặt Lâm Tê, nhỏ giọng nói:
“Đừng nói nhảm nữa, không phải muốn đánh dấu tôi à?”.
Phòng bệnh này được thiết kế đặc biệt cho Omega trong thời kỳ mang thai, đặc biệt là sau khi Alpha của Omega đến thì trừ khi bệnh nhân hò hét, nếu không chỉ cần đóng cửa sẽ không có ai đi vào. Hơn nữa giường bệnh cũng khác so với giường bệnh thông thường, loại giường này sẽ lớn hơn đủ cho hai người yêu đương say đắm lăn qua lộn lại… Thậm chí cạnh giường còn có một cái tủ đồ, bên trên để đầy đồ vật mà hai người có thể sẽ dùng đến.
Lâm Tê kéo rèm cửa sổ, trong phòng bệnh lập tức tối đi. Hắn ngồi cạnh mép giường Từ Dực, mơn trớn khuôn mặt bắt đầu cùng cậu hôn môi. Lúc này, hai mùi tin tức tố đều phóng ra, hòa quyện trong không khí thành một mùi hương mới.
Mặc dù biết nơi này khép kín và đảm bảo an toàn rất tốt, nhưng nói thế nào đi nữa thì vẫn là bệnh viện, Từ Dực ít nhiều không kiềm chế được cảm giác căng thẳng. Hơn nữa, lần này không tính là Lâm Tê dùng tin tức tó dẫn dụ mà là chính cậu chủ động đồng ý để đối phương phát sinh quan hệ với mình, so với trước kia cậu càng hồi hộp hơn nhiều.
Lâm Tê không ngừng ngọt ngào bên tai Từ Dực khiến cả người cậu giống như được vùi trong đám mây bọc đường, trong lúc ý thức say đắm mê loạn nhất, cậu cảm giác được tuyến thể sau gáy bị nhẹ nhàng cắn lên.
Tin tức tố Alpha rót vào cơ thể Từ Dực, cậu bị đánh dấu rồi.
Dường như sẽ không còn đau khổ nữa.
Lâm Tê hỏi Từ Dực: “Sau này có thể cho tôi cơ hội theo đuổi cậu được không?”.
Từ Dực rất mệt, tay cậu còn đang ôm trên cổ Lâm Tê, mí mắt sắp không mở ra được. Cậu nghĩ vẩn vơ Alpha khác vừa mới hoàn thành đánh dấu Omega sẽ không hỏi câu này đâu nhỉ? Sẽ nói gì đây? Có thể là một vài câu rất bá đạo, cái gì mà “bắt đầu từ bây giờ em là của tôi” các kiểu. Từ Dực lại nghĩ, cậu không thèm muốn nghe mấy câu này đâu…. Vừa rồi Lâm Tê hỏi cái gì? Hỏi có thể theo đuổi mình không hả?
Từ Dực nhắm mắt, hừ một tiếng buồn bực “Ừ”, đại khái xem như là đồng ý rồi.
…
Từ Dực nghỉ việc, trong bụng lại mang thai cục cưng, cậu dứt khoát về thẳng nhà nghỉ ngơi. Nhưng cũng không nói với người nhà nguyên nhân thực sự, chỉ nói việc làm kia không vui.
Một hôm đi theo cha mẹ sang nhà chú Lâm ăn cơm —- Cho dù Từ Dực và Lâm Tê nói chuyện không hợp, nhưng vì quan hệ giữa hai nhà rất tốt cho nên loại qua lại này diễn ra rất thường xuyên. Cơm nước xong xuôi nói chuyện phiếm, mấy người lớn không biết vì sao lại nhắc tới mấy chuyện khi còn bé của bọn họ, còn mang cả album ảnh ra lật xem. Trong quá khứ Từ Dực không có cơ hội tham dự vào mấy hoạt động ôn lại ký ức ngày xưa này, hầu hết là khi người lớn bắt đầu có dấu hiệu muốn ôn lại chuyện cũ cậu sẽ kiếm cớ chạy mất, nhưng lần này Từ Dực lại ngồi ngay ngắn, cùng xem với mọi người.
Cậu có ấn tượng với vài tấm ảnh, lúc còn bé chơi với nhau, có thể là hai bên cha mẹ thấy bọn họ rất thú vị nên chụp rất nhiều bức ảnh kỳ quái, cầm cái xẻng đào đất trong sân, đeo kính râm cưỡi xe mô-tô…..
Mẹ Từ thấy Từ Dực không chống đối như bình thường, sắc mặt cũng tươi hơn, nói: “Trước kia hai đứa rất thân nhau”.
Từ Dực gật đầu.
Mẹ Từ lại thấy Từ Dực không phản ứng qúa khích, sấn tới rèn sắt khi còn nóng: “Bây giờ hai đứa cũng lớn rồi, đừng trẻ con nữa, sau này sống với nhau thật tốt”.
Mẹ Lâm cũng phụ họa: “Đúng vậy”.
Từ Dực thầm nghĩ, dì Lâm à, con còn mang thai đứa bé nhà họ Lâm rồi đấy ạ.
Cũng không biết là mình đã hoàn toàn buông xuống hay bởi vì Lâm Tê đã đánh dấu xong, chưa bao giờ Từ Dực thật sự ôn hòa, bình tĩnh như lúc này.
Lật xong một album, mẹ Lâm lại lôi ra một quyển album khác: “Chưa nhìn thấy quyển này bao giờ, sáng sớm nay giúp Lâm Tê dọn phòng thì thấy, cùng nhau nhìn xem”.
Từ Dực cũng tiến tới, thấy trang đầu tiên thì vô cùng kinh ngạc, không quan tâm lễ phép trên dưới, trực tiếp kéo quyển album sang tay mình. Nhưng trang đầu tiên vẫn bị người lớn nhìn thấy, mẹ Lâm cười cười, thấy trong động tác của Từ Dực có chút đầu mối, bà cầm ly lên uống một ngụm trà để lạnh, nói:
“Tự con xem đi, dì còn phải cùng mẹ con bàn việc khác…”.
Mặt Từ Dực hồng hồng ôm album ngồi sang một góc.
Nghiêm túc mà nói cái này cũng không tính là một quyển album, đúng là một cuốn sổ được dán ảnh. Ngay trang đầu đã dán ảnh của Từ Dực, hẳn là chụp trong thời gian học trung học. Khi còn bé, điện thoại thông minh còn chưa phổ biến, dùng phim nhựa chụp rồi rửa như bình thường, sau đó nữa mới dùng di động chụp. Không biết Lâm Tê sao lại có thói quen văn nghệ như vậy nữa, biết rửa ảnh dán lên quyển sổ…. Giống như sổ tay của nữ sinh vậy. Phía dưới mỗi tấm hình Lâm Tê còn viết một vài dòng.
[Người này lúc giảng đề cho người khác thì thật dịu dàng, thế mà buổi tối sang nhà mình ăn cơm thì chỉ biết lườm nguýt mình]
[Cậu ấy đạt hạng nhất khoa Địa lý, giỏi quá đi, bộ dáng lên nhận giải nhìn hơi ngốc, có thể quanh minh chính đại chụp một bức]
[Chụp trộm tý nữa thì bị tóm, may phía sau có một bạn gái xinh xắn, để mình giả vờ chụp người khác]
[Thật ra thì mình đã nghĩ thông từ lâu rồi, mình thích cậu ấy mà]
[Đẹp trai như vậy. Rất muốn làm hòa, làm thế nào có thể hòa giải đây, nhìn cậu ấy cười với người khác thật ghen tị. Nhưng cậu ấy dùng cái giọng kia nói chuyện với mình nên mình cũng không kiềm chế được gây gổ lại với cậu. Tiểu Lâm, bao giờ mới trưởng thành đây?]
[Bảo bối, sinh nhật vui vẻ! Nhanh nhanh tặng quà giấu mặt, chụp tấm hình lưu niệm]
[Meeting cổ động đếm ngược một trăm ngày thi cử, tất cả đều là người lớp cậu ấy. Thi xong đại học nhất định chạy đi làm hòa]
….
Từ Dực vừa nhìn vừa cảm thấy tầm mắt ngày càng mơ hồ, cậu giơ tay lên dụi, dùng sức trừng mắt nhìn rồi lật tiếp.
Phía sau còn có một vài tờ không dán ảnh, chỉ có một vài dòng tâm tình và cảm khái. Từ Dực lật tới mấy lời Lâm Tê viết sau khi điền vào nguyện vọng thi.
[Đờ mờ đờ mờ đờ mờ, Từ Dực thật sự chạy tới tận nơi xa tít mù tắp đấy học, lúc ấy mình không nên tiện miệng mới đúng, mình nên ngăn cậu ấy lại mới đúng aaaaaaaaa.. Mẹ nó, đi uống rượu]
[Không có khả năng làm hòa rồi, đuổi cũng không kịp, xem như mình độc thân cả đời này rồi]
Trang sau cũng không có ảnh mới, lật sang trang nữa, Từ Dực nhìn thấy trên trang giấy dán một tấm vé máy bay.
[Đi tới trường A Dực học một chuyến, nhìn thấy cậu ấy đi cùng một Alpha vừa nói vừa cười, mình tức chết mất. Mình đúng là đầu óc có bệnh, gọi cũng không dám, đánh LOL nguyên một đêm trong quán internet trước cổng trường cậu ấy, còn quỳ suốt đêm, mẹ nó chứ! Hôm sau còn phải vội vàng đuổi theo máy bay về…. Aizzz, thật ra thì mình đi cũng đúng, nhỡ đâukhông nhịn được mồm mép khó nghe khiến cậu ấy khó chịu trước mặt bạn bè thì làm sao đây? Tên Alpha kia là người thế nào với A Dực nhỉ, là người yêu A Dực sao? Đờ mờ khó chịu vãi, trời ạ!]
Từ Dực đọc xong đoạn này, cảm thấy Lâm Tê vừa buồn cười lại vừa đáng thương, cậu nhìn ngày tháng trên vé máy bay, cũng không nhớ được khi đó có đi cạnh Alpha nào, đại khái là giao tiếp với bạn học thông thường mà thôi…. Hơn nữa bốn năm đại học cậu cũng không yêu đương với ai. Lâm Tê đúng là đần, sao lại đần như vậy chứ?
Một cuốn album dày nhưng phía sau còn thừa mười mấy trang trống, chắc là không có tư liệu sống để Lâm Tê tiếp tục thực hiện cuốn sổ tay này nữa.
Từ Dực đóng album lại, không diễn tả được tâm tình mình bây giờ.
Thật ra cậu vẫn luôn nghi ngờ câu nói thích của Lâm Tê, hai người mười mấy năm nhìn nhau không vừa mắt lại có thể nói thích là thích, hơn nửa là do tin tức tố quấy rối thôi. Kể cả chút cảm tình với Lâm Tê mà Từ Dực luôn giấu giếm, cậu cũng cảm thấy không lý nào lại vậy, nhất định là do tin tức tố ảnh hưởng tới phán đoán của mình.
Trước đó cậu muốn trốn tránh, cũng muốn thông suốt suy nghĩ của bản thân, chỉ là lâu như vậy vẫn không nghĩ ra nổi.
Nhưng mà… Nhưng mà trong thời gian học đại học, Lâm Tê vốn không ở cùng Từ Dực, không có khả năng bị tin tức tố của đối phương ảnh hưởng, vậy mà dường như hắn vẫn thích cậu như thế.
Ngay lúc này, Từ Dực đột nhiên hiểu được. Quả thật độ phù hợp tin tức tố giữa cậu và Lâm Tê cao khác thường, nhưng cũng không phải là ngoài hai người ra thì họ không thể ghép đôi với người khác. Trong số những người quen biết nói không chừng cũng có người có độ phù hợp cao. Nhưng cho tới bây giờ cậu chưa từng động lòng với ai cả.
Từ Dực ôm album đi, đặt một vé tàu cao tốc, trong ánh mắt đầy thâm ý của các mẹ rời khỏi nhà.
…..
Lúc nghe thấy có người ấn chuông cửa, Lâm Tê còn hơi nghi ngờ, hắn không gọi đồ bên ngoài cũng không nhận giao hàng nhanh. Hắn hoàn toàn không ngờ rằng Từ Dực đến tìm mình, bình thường ngay cả nhắn tin trong wechat Từ Dực cũng hiếm khi chủ động tìm hắn. Lâm Tê biết Từ Dực về quê, hắn còn nghĩ cuối tuần cũng về một chuyến.
Mở cửa ra Lâm Tê hoàn toàn ngây ngốc.
Từ Dực đứng ở cửa, mắt hơi hồng hồng, cậu lên tiếng hỏi:
“Không phải nói muốn theo đuổi tôi à? Bao giờ hẹn tôi thế”.
[Toàn Văn Hoàn]
– —
Thế mà hoàn chứ:V
Đọc chưa đã mà, thực ra tui quên mất mình còn đào cái hố này. Hôm qua mớ nhớ ra. Đam mê đồng nhân quá, quên >