Đọc truyện Tra Nữ Quay Đầu Hành Trình Tự Vả Của Tổng Giám Đốc FULL – Chương 96: Vật Về Với Chủ Cũ
Trải qua chuyện này, Kiều Hiểu Tinh càng thêm kiên định với cuộc sống độc lập tự do làm chủ chính mình! Chỉ có điều lần này cô đã có kinh nghiệm rồi, cô không đi tìm việc bên ngoài nữa mà quyết định bắt đầu khởi nghiệp, tự mở một phòng tranh.
Gần đây, cô đã chọn được một vài địa điểm ở trung tâm thành phố, nhưng chi phí mặt bằng lại quá đắt đỏ.
Ông bà Kiều tuy nuông chiều Kiều Hiểu Tinh nhưng chưa bao giờ ủng hộ con gái làm hoạ sĩ.
Trong suy nghĩ của bọn họ, đây là nghề nghiệp không ổn định, cả ngày mơ mơ màng màng lại chẳng kiếm được bao nhiêu, tiền lời bán tranh có cũng chỉ để tổ chức những bữa tiệc xa hoa phù phiếm.
Vì chuyện này mà cô và hai người bọn họ còn cãi một trận nho nhỏ.
Trái lại, ông bà Ngôn là những người đều yêu thích nghệ thuật nên rất ủng hộ con dâu, bọn họ bảo cô cứ từ từ tìm kiếm mặt bằng, hai người sẽ hỗ trợ chi phí.
Nhưng những lời vừa nói ra đã bị Ngôn Tử Kỳ gạt đi ngay lập tức.
Anh nói đây là việc riêng của vợ chồng anh, lại nói Kiều Hiểu Tinh đừng quan tâm đến giá cả, miễn là cô thích thì anh sẽ đầu tư toàn bộ cho cô.
Nói chung là tiền bạc không thành vấn đề.
Ngôn Tử Kỳ không hổ là nhân vật có tiếng trong giới bất động sản, lại rất có đầu óc kinh doanh, anh lựa chọn kĩ càng những địa điểm có khả năng sinh lợi nhuận cao nhất rồi tự mình đến tận nơi khảo sát hiện trường.
Kiều Hiểu Tinh cảm thấy mình sinh ra thật là hạnh phúc và may mắn khi được nhiều người yêu thương cưng chiều như vậy.
Cô hẳn là một linh hồn bé nhỏ có năng lực đầu thai rất cao đó nha.
Chuyện con cái cô đã không cần lo nghĩ gì nhiều, đến cả chuyện công việc cô cũng không cần lo nốt.
Bây giờ việc của cô là sáng tác và tổng hợp lại những bức tranh đẹp nhất để trưng bày trong buổi khai trương.
Cuối cùng Ngôn Tử Kỳ cũng đã tìm được cho cô mặt bằng thích hợp để mở phòng tranh, là một toà không gian hai tầng rất rộng toạ lạc trong một khu trung tâm thương mại nổi tiếng.
Giá cả của khu này cao đến mức khó tin nhưng bù lại vị trí tuyệt đẹp, giao thông tiện lợi, cách toà nhà trụ sở Paradise chỉ có vài phút đi đường.
Tất cả đã nằm trong tính toán của anh.
Vì nằm trong trung tâm thương mại nên phòng tranh không chỉ có lượng khách mua tranh đặc thù mà ngay cả lượng khách vãng lai cũng rất đông đảo.
Khắp nơi trên thế giới đang sống trong thời đại 4.0 sắp tiến lên 5.0, mạng xã hội phát triển và phủ sóng mạnh mẽ, hiệu ứng lan truyền là một yếu tố cực kì quan trọng.
Chỉ cần một vài blogger hay mấy cô võng hồng nổi tiếng tiện đường tạt vào lượn lờ vài vòng rồi chụp một hai bức ảnh đẹp đăng lên Weibo thôi, rất nhanh sẽ có một đám người tìm đến tận nơi thưởng thức và check-in.
Việc này gần như là PR miễn phí cho phòng tranh, góp phần thúc đẩy doanh số bán tranh mà không cần tốn quá nhiều chi phí chạy quảng cáo.
Địa điểm đã có, muốn mở phòng tranh chỉ cần vung tiền đầu tư cơ sở vật chất và nội thất bên trong.
Kiều Hiểu Tinh vốn dĩ tốt nghiệp ngành Kiến trúc nội thất, cô bỏ ra một tháng đã thiết kế và bố trí xong xuôi phòng tranh của mình rồi.
Buổi khai trương được tổ chức vào đúng ngày sinh nhật của Tiểu Thang Viên tròn 2 tuổi nên lại càng có ý nghĩa.
Từ sớm đã có rất nhiều bạn học cũ của Kiều Hiểu Tinh cũng như bạn bè của Ngôn Tử Kỳ đến chúc mừng.
Tiểu Niệm còn mời chị họ là nhiếp ảnh gia Vương Nghê nổi tiếng đến chụp ảnh cho chủ phòng tranh.
Cùng là những con người đam mê nghệ thuật, Vương Nghê ngày thường cực kì khó book nhưng sau khi xem tranh của Kiều Hiểu Tinh thì rất nhanh đã nhận lời, còn không lấy phí, chỉ cần tag tên tài khoản cô ấy trên mạng xã hội là được.
Buổi khai trương lần này treo tổng cộng 68 tác phẩm, bao gồm cả tranh sơn dầu và tranh phác họa bằng than chì, có một số ít tranh màu nước.
6/8 cũng chính là ngày sinh nhật của Ngôn Tử Kỳ.
Một sự kiện, ý nghĩa nhân đôi.
Mỗi một tác phẩm treo dọc theo hành lang lung linh ánh đèn đều được lồng khung kính cao cấp, chỉ có điều sắp xếp theo độ tuổi của khách xem tranh.
Khu vực tầng dưới treo 42 tác phẩm có nội dung không giới hạn độ tuổi, 26 tác phẩm còn lại mang sắc thái tình dục thì được treo ở tầng trên.
Phía chân cầu thang đặt một tấm biển cảnh báo, còn có nhân viên an ninh đứng hai bên, khách hàng muốn lên tầng phải xuất trình căn cước chứng minh bản thân trên 18 tuổi.
Toàn bộ số lẵng hoa mừng khai trương mà chiếm một nửa trong đó là của Ngôn Tử Kỳ đã được tấp nập giao đến tận cửa phòng tranh từ sáng sớm.
Bởi vì số lượng quá nhiều chiếm hết cả diện tích đường đi của trung tâm thương mại nên Kiều Hiểu Tinh đành kêu nhân viên mang vào trưng bày bên trong.
Những lẵng hoa tươi đẹp đẽ đủ màu sắc chạy dọc theo dãy hành lang, âm thầm khoe hương sắc.
Khi Ngôn Tử Kỳ xuất hiện, bầu không khí xung quanh bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Chỉ cần là phụ nữ, rất ít người không bị người đàn ông ưu tú này hấp dẫn, bọn họ không thể nào rời mắt khỏi dáng vẻ anh tuấn phi phàm của anh.
Anh diện một thân tây trang cắt may vừa khít và giày da cao cấp, dẫn đầu một nhóm nhân viên cao ráo sáng sủa mặc đồ đen, không hề che giấu khí chất của một ông chủ lớn bá đạo.
Nghe nói phòng tranh của bà chủ tương lai nhà họ Ngôn khai trương phòng tranh, những người trong giới thượng lưu và đối tác làm ăn của anh có mặt rất đông.
Vừa nhìn thấy Ngôn Tử Kỳ đặt chân vào, bọn họ đã tiến đến chào hỏi.
Những người khác sớm đã nghe qua danh tiếng lẫy lừng của anh, cũng nhanh nhẹn bước qua xởi lởi bắt tay làm quen nhằm tạo dựng mối quan hệ.
Ngôn Tử Kỳ mỉm cười trò chuyện với mọi người, thỉnh thoảng lại lơ đãng liếc Kiều Hiểu Tinh một cái.
Mỗi lần ánh mắt hai người chạm nhau, giữa không trung lập tức bắn ra vô số trái tim màu hồng phấn.
Anh phải hoàn thành nghi thức chào hỏi xã giao với một đám người mới có thời gian đi về phía vợ yêu.
Hôm nay Kiều Hiểu Tinh mặc một chiếc váy dài tay đuôi cá màu bạc đính sequins lấp lánh, ngoài chiếc nhẫn cưới kim cương nằm trên ngón út và đôi khuyên tai thuộc bộ sưu tập high jewelry của hãng trang sức nổi tiếng Bvlgari thì cô không đeo thêm món trang sức nào nữa.
“Chồng yêu đến rồi, em đợi anh mãi!” Cô tiến lên đón anh, thuận tay chỉnh lại vạt áo gắn ghim cài kim cương, đôi môi đỏ mọng cong lên thành một nụ cười thoả mãn.
“Xong việc là anh lập tức đến đây với em.” Ngôn Tử Kỳ siết chặt eo cô, hai người nói với nhau vài câu, cô dẫn anh đi tham quan phòng tranh.
Tuy rằng lúc trước anh đã xem qua tất cả những bức tranh này, nhưng bầu không khí khác nhau lại tạo ra những cung bậc cảm xúc khác nhau.
Cảm giác hôm nay chính là vừa tò mò vừa thích thú, lại có chút hồi hộp chờ mong.
Lúc bọn họ đi qua một loạt những bức tranh nóng bỏng ở tầng trên, Ngôn Tử Kỳ vuốt ve vòng eo thon nhỏ của cô, cúi người kề sát môi vào vành tai nhỏ nhắn thanh thoát: “Mấy bức tranh này của em làm anh cương cứng mất rồi, thật chỉ muốn kéo em vào phòng trống chơi một hiệp.”
Kiều Hiểu Tinh mím môi véo cánh tay anh, lúc bọn họ đi qua ngã rẽ, cô đột nhiên dừng bước.
“Bố? Mẹ?”
Kiều Hiểu Tinh còn tưởng mình nhận nhầm người, không cả dám dụi mắt vì sợ làm rơi mất kính áp tròng nên chỉ chớp chớp mắt mấy cái.
Cô trông thấy bố mẹ đang đứng trước một bức tranh tên là “Bữa tiệc tình ái”.
“Tinh Tinh!” Nghe thấy tiếng gọi ngọt ngào quen thuộc, Cố Tịch quay đầu lại, trên gò má vẫn còn rặng mây đỏ chưa tan.
Những bức tranh bỏng mắt ở tầng trên khiến bà xấu hổ muốn chết! Sớm biết vậy bà đã không làm ngơ trước tấm biển cảnh báo dưới chân cầu thang.
“Bố mẹ, con cứ tưởng hai người không chịu đến cơ.” Kiều Hiểu Tinh vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hai tay xách váy sà vào lòng bố mẹ làm nũng.
Trước đó, bởi vì thái độ kiên quyết của bố mẹ nên cô không dám đưa vé mời, nhưng bây giờ bọn họ lại xuất hiện ở đây khiến cô cực kì phấn khởi.
“À ờ…” Cố Tịch liếc mắt về phía con rể đang cười tủm tỉm.
“Là anh, anh mời bố mẹ đến chung vui với em.” Ngôn Tử Kỳ tiến lên lễ phép chào hỏi bố mẹ vợ rồi ngoan ngoãn thừa nhận.
Một tuần trước, con rể bất ngờ chạy đến nhà thuyết phục hai ông bà đến buổi khai trương của phòng tranh.
Ngôn Tử Kỳ nói bố mẹ anh tức là bố mẹ chồng của Kiều Hiểu Tinh dẫn theo rất nhiều bạn bè thân thiết đến, nếu cả bố mẹ đẻ cũng đến cổ vũ thì chắc chắn cô sẽ rất sung sướng mãn nguyện.
Anh còn nói phòng tranh này là tâm nguyện từ tấm bé của cô, vì nó mà cô đã phấn đấu và nỗ lực rất nhiều.
Đây không phải lần đầu Kiều Đức Hoa và Cố Tịch chứng kiến sự cố chấp đến đáng sợ của con rể, sau mấy ngày nghe anh niệm kinh cuối cùng cũng bị thu phục thành công.
“Bố mẹ đã tham quan một lượt, các tác phẩm rất đẹp và sống động.
Những câu chuyện đằng sau thực sự đã chạm đến trái tim của ông già này rồi.
Con gái yêu, bố không thể không thừa nhận tài năng hội hoạ của con.
Chúc mừng con!”
“Tinh Tinh, mẹ xin lỗi vì đã không tin tưởng vào tài năng của con.
Con gái của mẹ vất vả rồi.”
Sống mũi Kiều Hiểu Tinh chợt cay cay, suýt chút nữa là đã bật khóc tại chỗ.
Bố cô trước giờ chỉ mải mê tập trung vào sự nghiệp kinh doanh bất động sản, chẳng có mấy thời gian quan tâm đến đời sống riêng tư của con cái.
Còn mẹ cô làm ngành giáo dục nên rất coi trọng việc học hành thi cử, đối với tài năng hội hoạ của cô, bà cũng chỉ coi đó là sở thích lúc rảnh rỗi, hiếm khi khen ngợi cô lấy một câu.
Thậm chí bọn họ còn muốn Kiều Hiểu Tinh nối nghiệp bố, chẳng qua ngay từ bé cô đã tỏ ra chán ghét môn toán với những con số khô khan nên hai ông bà đành chấp nhận cho con gái theo đuổi ngành học Kiến trúc nội thất, dù sao thì cái nghề này hiện nay cũng gọi là có đất làm ăn.
Buổi khai trương có thành công mỹ mãn hay không, phòng tranh có doanh thu tốt hay không, giờ phút này cũng chẳng còn quan trọng nữa, Kiều Hiểu Tinh chỉ cần những lời khích lệ này của bố mẹ là đã thấy quá đủ rồi.
“Bố mẹ, con yêu bố mẹ nhiều lắm…” Kiều Hiểu Tinh vô cùng cảm động, không nhịn được mà dang tay ôm chầm lấy hai người lớn tuổi.
Ông Kiều vỗ vỗ vai con gái, cười hiền từ.
“Con tuyệt lắm, cố gắng phát huy nhé.”
“Được rồi, được rồi, trả lại không gian cho hai đứa nhỏ đi ông già.” Bà Kiều nắm tay chồng dẫn xuống tầng, mấy bức tranh diễn tả cảnh ái ân kia làm cho huyết áp của bà tăng vọt, suýt chút nữa là không chịu nổi nữa rồi!
Sau khi đưa bố mẹ vợ đến phòng nghỉ dành cho khách quý, Ngôn Tử Kỳ mới quay lại, vuốt ve má cô nói: “Chỉ yêu bố mẹ chứ không yêu anh à?”
“Tối nay em ‘yêu’ anh nhé.”
Ngôn Tử Kỳ còn đang định thưởng cho cô một nụ hôn khích lệ thì có người gọi điện cho anh xuống đón, là một người bạn từ nước ngoài mới về.
Anh đành hôn phớt lên má Kiều Hiểu Tinh một cái rồi đi cầu thang xuống gặp bạn mình.
Đợi một lúc mà anh vẫn còn chưa quay lại, cô cũng đi xuống theo.
“Phu nhân.” Ngô Huy ôm một bức tranh được bọc giấy gói cẩn thận đi đến trước mặt cô.
“Cô để quên cái này.”
“Của tôi?” Kiều Hiểu Tinh ngạc nhiên cầm lấy, xé lớp giấy bên ngoài ra.
Đập vào mắt cô chính là bức tranh miêu tả đôi nam nữ quấn quýt trên sofa làm tình.
Góc trái bên dưới có chữ kí, bút danh của hoạ sĩ là Venus.
Đây chính là bức tranh “Thiên Đường”, chỉ khác là hôm nay nó đã được đóng khung đặc chế.
Kiều Hiểu Tinh sửng sốt nghiêng đầu nhìn Ngôn Tử Kỳ lúc này vẫn đang nói chuyện với người bạn kia, anh hình như cảm nhận được ánh mắt nóng rực của cô nên bất giác quay đầu nhìn cô một cái.
Mấy giây sau, anh bỗng mấp máy môi: “Anh yêu em.”
Trái tim Kiều Hiểu Tinh đập thình thịch, cô đưa bức tranh cho nam nhân viên bên cạnh giữ rồi quay sang hỏi Ngô Huy: “Anh ấy chính là đại gia đã mua tranh của tôi với giá 520.000 USD?”
“Đúng vậy, sau khi biết tin anh ấy mua bức tranh này, có vài người đề nghị mua lại với giá gấp đôi gấp ba, nhưng anh ấy không bán.” Ngô Huy tiếp tục nói.
“Anh ấy còn định đặt bên cạnh ảnh cưới của hai người trong phòng ngủ nhưng rồi lại đổi ý, bởi vì anh ấy biết sẽ có một ngày phu nhân mở phòng tranh.
Anh ấy muốn vật về với chủ cũ trong một ngày đặc biệt như thế này.”
Kiều Hiểu Tinh một lần nữa nghiêng đầu nhìn về phía Ngôn Tử Kỳ, tuy có nhiều người lại bắt đầu vây quanh anh nhưng dáng vẻ cao lớn bất phàm đó vẫn luôn nổi bật trong đám đông.
Hầu hết phụ nữ trong triển lãm đều đang đỏ mặt nhìn anh, một phần là do anh tuấn tú, một phần vì anh chính là người đàn ông trần trụi trong tranh.
Ừm, hàng họ của người nào đó rất hùng vĩ nha.
Ngô Huy đứng bên cạnh vẫn còn đang làm thuyết giả: “Có những ngày anh ấy đứng yên lặng trước tranh, miệng lẩm bẩm tên cô.
Phu nhân, anh ấy thực sự, thực sự rất yêu cô.”
Trong lòng Kiều Hiểu Tinh bỗng nhiên có chút chua xót.
Nhân viên phòng tranh ngắm nghía bức tranh một lượt rồi cất giọng hỏi.
“Boss, chị có muốn treo bức tranh này lên không?”
Kiều Hiểu Tinh nghiền ngẫm hai bóng dáng say mê quấn lấy nhau trong tranh, một lúc lâu sau mới mở miệng, giọng nói có chút hoài niệm: “Hai người biết không? Tôi thực sự vô cùng yêu thích bức tranh này, trước ngày khai trương nửa tháng tôi đã tìm cách liên hệ với người mua tranh đề nghị chuộc lại, nhưng người ta nhất quyết không bán.
Hoá ra người đó lại là chồng tôi, anh ấy thực sự rất biết chơi đấy! Nói sao nhỉ? Tôi không muốn mang nó ra trưng bày đâu, bởi vì tôi chẳng phóng khoáng đến độ cho những người phụ nữ khác cơ hội thưởng thức thân thể nam tính gợi cảm của anh ấy.
Nhưng mà anh ấy đưa nó cho tôi ngày hôm nay tức là muốn tôi treo nó lên, để cho tất cả mọi người ở đây biết rõ tình yêu của chúng tôi nồng cháy thế nào.
Tiểu Bách, cậu treo nó lên chỗ còn trống duy nhất đó nhé.”
Cậu nhân viên tên Tiểu Bách mỉm cười, bà chủ của bọn họ nói rằng trong phòng tranh sẽ luôn bỏ trống một vị trí trang trọng nhất, chờ đến ngày bức tranh huy hoàng nhất quay trở về.
Xem ra hôm nay boss đã tìm thấy rồi.
…
Kiều Hiểu Tinh sớm đã phát hiện ra Tô Minh Viễn cũng xuất hiện trong đám đông xem tranh.
Dù biết mình có lẽ sẽ bị cô mỉa mai, thậm chí là xúc phạm nhưng Tô Minh Viễn vẫn đến.
Không ngờ, cô chỉ nhìn anh ta với ánh mắt thoáng nét ngạc nhiên.
Mới vừa bước một bước, cổ tay Kiều Hiểu Tinh lập tức bị kéo lại.
Cô nhìn lướt từ cổ tay lên trên, đối diện với ánh mắt uy hiếp của Ngôn Tử Kỳ, lại nghe thấy anh chất vấn: “Định làm gì?”
“Chào hỏi người quen, anh đừng keo kiệt thế.”
“Không phải người quen mà là người yêu cũ!”
Thấy hai người bên này sắp tiến đến bước giằng co, Tô Minh Viễn chủ động bước lại gần, nhìn chằm chằm vào cổ tay Kiều Hiểu Tinh, nở nụ cười yếu ớt.
“Tinh Tinh, anh đến để chia vui với em, chúc em khai trương hồng phát, sự nghiệp lên như diều gặp gió.”
“Tôi thay mặt vợ tôi cảm ơn cậu.
Dạo này cậu thế nào?” Ngôn Tử Kỳ cướp lời người phụ nữ đang bị anh giữ chặt.
“Cũng ổn.
Quan trọng nhất là đã nghĩ thông rồi.
Nhìn những bức tranh Tinh Tinh vẽ, tôi nhận ra hai người thực sự rất yêu nhau.
Hôm ở đám cưới tôi chưa kịp nói, hôm nay tôi xin phép nói câu chúc phúc đó.
Chúc hai người trăm năm hạnh phúc!”
“Tô Minh Viễn, anh cũng sớm tìm thấy hạnh phúc của riêng mình nhé.”
“Được, anh hứa là sẽ hạnh phúc hơn cả em.” Tô Minh Viễn nói xong quay sang nhìn người từng là bạn chí cốt, giọng nói có chút ngập ngừng.
“A Kỳ, chúng ta… vẫn là anh em tốt của nhau chứ?”
“Mãi là anh em tốt!” Ngôn Tử Kỳ giơ tay lên đấm nhẹ vào ngực Tô Minh Viễn như lúc còn thân thiết.
“Mãi là anh em tốt!” Tô Minh Viễn cũng lặp lại động tác đã thực hiện hàng nghìn lần từ khi còn bé này.
Tô Minh Viễn đi rồi, Kiều Hiểu Tinh mới ôm ấp người đàn ông trong lòng, cười nói: “Đại gia, xin ngài hãy phát biểu cảm nghĩ khi mua bức tranh của tôi với giá hơn nửa triệu Mỹ kim?”
“Cảm giác gì ấy hả? Để anh nhớ lại, hình như tối hôm đó anh bị mộng tinh, đối tượng chính là em.”
“Lưu manh!” Kiều Hiểu Tinh dẩu môi, tát nhẹ anh một cái.
“Sau này khi anh biết em là Venus, anh chợt nhận ra duyên phận chính là một thứ vô cùng kì diệu.”
Đúng vậy, duyên phận kì diệu sớm muộn cũng sẽ soi đường chỉ lối cho những người thuộc về nhau trở về bên nhau.
“Chồng ơi, anh có nhớ ngày đầu tiên chúng ta gặp gỡ không?”
Ngôn Tử Kỳ cười cười, nhéo chóp mũi cô.
“Người phụ nữ lẳng lơ.”
Cô trợn tròn mắt chất vấn.
“Một câu lẳng lơ, hai câu không đứng đắn.
Anh còn dám nói anh không để mắt đến em ngay từ lúc đó sao?”
Ngôn Tử Kỳ dịu dàng nắm tay cô đưa lên miệng hôn.
“Em biết không? Trước đây anh chưa từng tin vào thần thánh, nhưng hiện giờ anh mới biết mình phải cảm ơn các đấng siêu nhiên đã cho anh gặp em, trải qua xa cách rồi gặp lại, để anh có thể nắm tay em đi đến ngày hôm nay.”
“Còn em, em chỉ muốn cảm ơn anh vì đã nói xấu em thậm tệ, để em có động lực cưa đổ anh.”
“Đâu có, là anh cưa em đấy chứ.
Anh tỏ tình trước đấy nhé.”
“Rõ ràng là em cưa anh trước mà.
Em dùng nhan sắc dụ dỗ anh đấy thôi?”
“Được rồi, chúng mình cùng cưa nhau rồi cùng đổ.
Tinh Tinh, anh yêu em!”
“Thật trùng hợp, em cũng yêu anh!”
END.