Tra Nữ Quay Đầu Hành Trình Tự Vả Của Tổng Giám Đốc

Chương 9: Lặng Im Không Một Tiếng Động


Bạn đang đọc Tra Nữ Quay Đầu Hành Trình Tự Vả Của Tổng Giám Đốc FULL – Chương 9: Lặng Im Không Một Tiếng Động


Ngôn Tử Kỳ đứng cạnh cô, vừa giải thích vừa làm mẫu như một huấn luyện viên chuyên nghiệp.

“Thẳng lưng, mở rộng chân ra chút sao cho hai chân rộng bằng vai, chân trước hướng ra ngoài về phía mục tiêu, ngón chân thẳng với hướng mắt nhìn, chân sau xoay một góc 90 độ so với mục tiêu.

Sau đó khuỵu gối, hạ thấp người xuống.

Nhớ là mông, đầu và lưng nằm trên một đường thẳng.

Mông và lưng không được ưỡn cong, sẽ làm thay đổi trọng tâm cơ thể, dẫn đến giảm lực tác động lên bóng.

Gậy của cô là gậy sắt có độ dài trung bình, trọng lượng cơ thể cần chia đều cho cả hai chân.”
Kiều Hiểu Tinh thực sự rất chăm chú nghe giảng, nhưng dù sao vẫn là lần đầu tiên chơi golf, không thể tránh khỏi động tác hơi luống cuống.

Ban đầu Ngôn Tử Kỳ chỉ đứng cạnh hướng dẫn cô, tuy nhiên sau khi thấy tư thế sai tùm lum của cô thì anh đành trực tiếp lùi ra đứng sát phía sau lưng Kiều Hiểu Tinh, hai tay vòng sang hai bên nắm hờ lấy bàn tay cô, chỉnh sửa lại tư thế cho cô.
“Cột sống phải luôn thẳng, không được uốn cong thắt lưng mà chỉ được uốn cong ở phần hông, phần thân dưới nhô ra sau một chút.

OK rồi, bắt đầu thả lỏng, hít một hơi thật sâu rồi thở ra.

Lúc vung gậy phải đảm bảo cánh tay có thể vươn tới bóng một cách thoải mái nhất.”
Không biết từ lúc nào, cả người Kiều Hiểu Tinh đã lọt thỏm vào trong lồng ngực rộng lớn của Ngôn Tử Kỳ, mùi thơm nhàn nhạt trên da thịt thiếu nữ tràn vào trong chóp mũi anh.

Hai bàn tay anh ban đầu còn nắm hờ tay cô, bây giờ đã cầm chặt.


Bờ mông cong vút của Kiều Hiểu Tinh cứ cọ vào đũng quần Ngôn Tử Kỳ, dù biết cô không cố ý nhưng chất vải mỏng của quần thể thao lại không thể ngăn nổi sự va chạm.
“Kiều tiểu thư, xin cô hãy tự trọng một chút.” Ngôn Tử Kỳ khó nhọc nuốt nước bọt, chậm rãi mở miệng nói.
“Hả? Tôi làm sao?” Kiều Hiểu Tinh xoay đầu lại, nhíu mày hỏi.
“Đừng cố tình đụng chạm tôi.” Ngôn Tử Kỳ nheo mắt, nghiêm túc nói.
“Nếu anh đã nói thế thì tôi lại càng thích đụng chạm anh đấy.” Kiều Hiểu Tinh bây giờ mới hiểu ra vấn đề, cười như không cười thách thức.
Anh càng ghét bỏ cô, cô càng muốn sấn tới trêu chọc anh.
Cô vừa nói vừa cố tình cúi người xuống, bờ mông tròn trịa càng được thể ưỡn cong, kề sát vào bộ phận nào đó của người sau lưng.

Cô di chuyển thắt lưng, nhẹ nhàng ma sát.
Trên sân toàn những người yêu thích đánh golf, phần lớn đều mải mê với đường bóng của mình, không ai để ý đến khu vực nhỏ bên này có một đôi nam nữ lặng im không một tiếng động mà cọ xát.

Chân váy đánh golf màu hồng chạm vào quần vải màu be, hạ thể cách hai lớp vải mỏng gắt gao dán vào nhau.

Phần vải dệt nơi tiếp xúc của hai người bắt đầu nóng lên, hai bên hông người đàn ông không thể kìm chế được mà hơi hơi run rẩy.
Bàn tay của Ngôn Tử Kỳ đang đặt trên tay Kiều Hiểu Tinh vô thức vuốt ve, cảm xúc non mềm trơn trượt làm bất kì người đàn ông nào cũng không muốn buông tay.
Kiều Hiểu Tinh cảm giác được động tác âu yếm rất nhỏ này của Ngôn Tử Kỳ, cô cong môi cười đắc ý, quay đầu nhìn nét mặt không rõ vui buồn của người đàn ông sau lưng.

Thấy anh không có ý định né tránh, cô cả gan dựa hẳn vào ngực Ngôn Tử Kỳ, sống lưng cọ tới cọ lui trước ngực anh.

Cách hai lớp vải mà cô vẫn cảm nhận được rõ ràng vật nóng rừng rực ấy chọc vào mông mình, liền khẽ cắn môi dưới, giọng nói mềm mại như tơ: “Ngôn tiên sinh, anh cứng rồi.”
Tay cầm gậy golf của Ngôn Tử Kỳ cứng đờ.


Anh cúi người nhìn cô, ánh mắt đen thẫm vô cùng u ám.
Kiều Hiểu Tinh rất muốn người đàn ông này cúi đầu, hai tay ôm chặt lấy eo cô, sau đó dùng sức ngấu nghiến đôi môi cô.
“Kiều tiểu thư…” Đôi môi Ngôn Tử Kỳ mấp máy, tiếng nói trầm thấp hơi khàn khàn thoát ra khỏi hai cánh môi mỏng làm Kiều Hiểu Tinh như muốn nhũn ra: “Tôi hướng dẫn xong rồi, cô tự đánh đi.”
Nói xong, anh lập tức buông tay xoay người rời đi.

Sải chân của anh rất dài, mấy bước đã đến hàng ghế nghỉ.

Anh ngồi lên một chiếc ghế trống dưới tán ô màu trắng, sống lưng thẳng tắp, tay phải chống lên gậy golf hiệu Honma mạ vàng 24 Karat và bạch kim PT1000, tay trái nhận lấy một chai nước khoáng từ tay nhân viên.

Anh vặn nắp chai, ngửa đầu uống nước ừng ực, muốn dùng dòng nước mát lạnh này xua tan cái nóng hừng hực trong người.
Kiều Hiểu Tinh nhìn theo yết hầu nhấp nhô lên xuống của Ngôn Tử Kỳ, híp mắt cười trộm.
Haizzz, chỉ ma sát vài cái với Ngôn Tử Kỳ cách mấy lớp quần áo như vậy mà cũng làm cô ướt được.

Không biết là do mị lực của anh quá lớn hay là vì cô quá mẫn cảm.

Hừm, có lẽ là cả hai…
Kiều Hiểu Tinh lại chuyển hướng nhìn xuống cánh tay săn chắc chống lên cây gậy đánh golf của Ngôn Tử Kỳ, do động tác mà nổi lên mấy đường gân rắn rỏi quyến rũ.

Cô vô thức tưởng tượng cánh tay này nếu nâng hai chân của cô đặt lên vai thì sẽ kích thích biết bao nhiêu.

Nghĩ ngợi lung tung một hồi, đến lúc kịp thời ngăn lại trí tưởng tượng bay cao bay xa của mình, cô mới phát hiện ra bên dưới càng lúc càng ướt rồi.

Kiều Hiểu Tinh rất muốn vào WC chỉnh trang lại, nhưng nếu bây giờ cứ thế mà rời đi sẽ rất mất mặt trước Ngôn Tử Kỳ, cô tặc lưỡi, thôi thì đánh một cú bóng trước vậy.
Cả sân golf ngày hôm nay chỉ có một mình Kiều Hiểu Tinh là phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, áo thun chân váy tràn đầy năng lượng tươi mơn mởn, làm cho mấy vị bên cạnh vừa mới đánh bóng xong nhất loạt nhìn sang phía này.

Có thể nói một nửa số người trên sân đều chú ý vào tư thế bóng của Kiều Hiểu Tinh, trong đó có cả Ngôn Tử Kỳ.
Kiều Hiểu Tinh biết thừa những người đàn ông xung quanh đều đang nhìn ngắm đánh giá mình, nhưng cô lớn lên xinh đẹp nên rất tự tin.

Cô chỉnh lại tư thế, hăng hái vung gậy.
Kết quả, vì tay hơi thiếu lực nên quả bóng bay không được bao xa.

Máu hiếu thắng nhất thời nổi lên, Kiều Hiểu Tinh tiếp tục vung một gậy khá chuẩn, nhưng lần thứ hai này cô lại đánh hơi nhanh, cũng dùng sức hơi mạnh, quả bóng màu trắng lăn qua lăn lại bên cạnh lỗ mấy vòng, rút cục lăn về đằng sau chứ không rơi xuống lỗ.
Kiều Hiểu Tinh cắn môi giậm chân, trong bụng nghĩ thầm Tô Minh Viễn và Ngôn Tử Kỳ đánh dễ như ăn kẹo, mà sao tới lượt cô lại thê thảm vậy nhỉ? Cô xoay đầu về phía sau nhìn thoáng qua Ngôn Tử Kỳ, miệng hơi hơi mỉm cười ngại ngùng.

Đúng như dự đoán, chỉ thấy khuôn mặt anh thoáng qua mấy phần ghét bỏ, anh mở miệng nói: “Tư chất kém cỏi.”
Ngôn Tử Kỳ vừa dứt lời thì trời đột nhiên nổi gió, chiếc váy của Kiều Hiểu Tinh bị cơn gió mạnh thổi tốc lên.

Làn váy ngắn ôm sát eo, bên trên xếp ly bên dưới lại xòe ra, căn bản không che được phong cảnh bên trong, ngay lập tức lộ ra quần lót ren màu đen.
Hơn một nửa cặp mông tuyết trắng cũng bị lộ ra bên ngoài, vừa cong vừa mẩy, da thịt bóng loáng như phát sáng, phần thịt múp míp căng phồng bị đáy quần che kín.

Bên dưới là cặp đùi trắng nõn và đôi chân thon dài tít tắp.
Kiều Hiểu Tinh một tay cầm gậy đánh golf, một tay chật vật giữ váy, vô thức làm ra một màn gió tốc váy kinh điển giống nữ diễn viên Marilyn Monroe huyền thoại.
Cơn gió lạ mãi chẳng chịu rời đi, cứ không ngừng đùa giỡn chiếc váy của Kiều Hiểu Tinh khiến cô liên tục phải lấy tay giữ.
Ngôn Tử Kỳ ngây người trong chốc lát, rất nhanh sau đó đen mặt cầm theo áo khoác gió đi thẳng về phía Kiều Hiểu Tinh.
Trong lúc cô vẫn còn đang loay hoay với cái chân váy ngắn phản chủ, bất chợt thấy hai cánh tay ai đó vòng qua eo mình, cầm hai ống tay áo buộc trước bụng cô, không nhanh không chậm thắt chặt lại.
Từ hành động cứng đờ của đôi tay kia, Kiều Hiểu Tinh có thể nhìn ra Ngôn Tử Kỳ đang cực kì mất tự nhiên.
Ái chà chà, người đàn ông độc mồm độc miệng này trông thế mà cũng galant phết đấy.
Kiều Hiểu Tinh nở nụ cười mê người, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Cảm ơn Ngôn tiên sinh.


Anh thật chu đáo.”
Ngôn Tử Kỳ không nặng không nhẹ phun ra một câu: “Đồ lẳng lơ.”
“Cái gì cơ?” Nụ cười trên môi Kiều Hiểu Tinh nhạt đi vài phần.
Ánh mắt giễu cợt của Ngôn Tử Kỳ thuận theo vòng eo nhỏ nhắn của Kiều Hiểu Tinh nhìn thẳng một đường xuống dưới.

“Chơi thể thao mà lại mặc váy ngắn cũn cỡn như vậy, không phải lẳng lơ thì là gì?”
“Ngôn tiên sinh, anh nói bậy gì đó? Váy này là của nhân viên sân golf đưa cho tôi.

Hơn nữa, váy không hề ngắn, chỉ trách mông tôi vừa căng vừa tròn.” Kiều Hiểu Tinh thản nhiên mỉm cười.
Thấy Ngôn Tử Kỳ không trả lời, Kiều Hiểu Tinh ngẩng đầu đón gió, trong mắt chứa đầy ý cười tinh nghịch, cao giọng cười hỏi: “Lúc nãy anh có nhìn thấy tôi mặc quần lót màu gì không?”
“Màu đen.” Ngôn Tử Kỳ bật ra câu trả lời theo phản xạ, nói xong rồi mới thấy thất thố, hối hận đến mức muốn tự cắn đứt lưỡi mình.
“À há, anh nhìn trộm mông tôi.” Kiều Hiểu Tinh chớp ngay lấy thời cơ, cười rộ lên như một bông hoa xinh đẹp.
“Tôi không thèm nhìn trộm cô, cô ưỡn ẹo như con đuông dừa giữa sân, cảnh tượng đó tự đập vào mắt tôi.” Ngôn Tử Kỳ nhanh chóng thanh minh, sau đó hừ một tiếng khinh thường rồi mới nói tiếp.

“Kiều tiểu thư đây đi đến đâu cũng thích làm ra hành động đặc biệt phóng đãng nhỉ? Hôm nay là gió thổi tốc váy, không biết ngày mai có tự mình tốc váy hay không?”
“Thần kinh!” Kiều Hiểu Tinh thấp giọng mắng một tiếng, ném cây gậy vào trong tay Ngôn Tử Kỳ, ngúng nguẩy đánh hông định bỏ đi.
Ngôn Tử Kỳ tự nhiên bị mắng, khó hiểu gọi với theo: “Cô muốn đi đâu?”
“Đi đâu kệ tôi.” Kiều Hiểu Tinh tháo áo khoác gió ném trả Ngôn Tử Kỳ, cong môi cười nói.

“Ngôn tiên sinh nói tôi phóng đãng, vậy thì chiếc áo này quá là thừa thãi rồi.”
Nói xong cô bước thẳng về phía nhân viên sân golf đang đứng gần đó, hỏi đường đến WC.

Nam nhân viên giơ một ngón tay nhiệt tình chỉ cho cô, cô gật đầu cười với anh ta, sau đó đi theo hướng dẫn, chẳng mấy chốc đã đến nơi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.