Tra Nữ Quay Đầu Hành Trình Tự Vả Của Tổng Giám Đốc

Chương 22: Phong Thái Tra Nữ


Bạn đang đọc Tra Nữ Quay Đầu Hành Trình Tự Vả Của Tổng Giám Đốc FULL – Chương 22: Phong Thái Tra Nữ


Ngôn Tử Kỳ trầm mặc nhìn theo hướng Kiều Hiểu Tinh rời đi, sau đó đôi mắt hoa đào lại chuyển hướng nhìn chằm chằm chiếc giường, nhất thời lâm vào trầm tư.

Drap giường nhăn nhúm thành một mảng lớn, bề mặt nhớp nháp bởi hỗn hợp chất lỏng trong suốt, một số chỗ đã bắt đầu khô lại.

Trên giường và cả dưới đất rải rác vài sợi tóc dài đen nhánh của phụ nữ.

Thậm chí mùi vị hoan ái nam nữ nồng đậm lưu lại trong không khí vẫn còn chưa tiêu tan.
Trong đầu Ngôn Tử Kỳ bây giờ chỉ toàn là hình ảnh mới xảy ra đêm qua: anh đã lên giường với Kiều Hiểu Tinh.
Suốt buổi tiệc mặc dù anh uống rượu nhưng ý thức thì hoàn toàn tỉnh táo, từng chi tiết từ lớn đến nhỏ anh đều nhớ rõ như in.

Thân hình của Kiều Hiểu Tinh rất đẹp, da thịt mềm mại trơn bóng, cái miệng nhỏ có độ hút tuyệt vời, hơn nữa tiếng kêu của cô vô cùng dễ nghe.
Cứ cho rằng làm sai một lần là do khí huyết dâng trào, hoặc là do cảm xúc nhất thời.

Nhưng đêm qua đâu phải anh muốn cô có mỗi một lần.

Anh giống như bị hạ thuốc kích dục, điên cuồng làm tình với Kiều Hiểu Tinh đến mức cả hai đều bị vắt kiệt.

Anh phải thừa nhận rằng Kiều Hiểu Tinh tuy vẫn còn hơi ngây ngô trúc trắc nhưng lại làm anh cực kì cao hứng.
Chính anh cũng không nhớ mình đã lâm trận bao nhiêu lần, không những thế còn bắn vô số thứ nóng ấm vào bên trong cơ thể Kiều Hiểu Tinh, điều mà trước đây anh chưa từng làm với những người phụ nữ khác.

Tất cả những lần làm tình trong quá khứ anh chưa bao giờ buông thả bản thân như vậy.
Cách đây không lâu anh còn chê bai cô tầm thường không xứng với Tô Minh Viễn, nói cô kiểu gì cũng phản bội cậu ta.


Cuối cùng anh lại chính là tiểu tam trong cuộc tình vụng trộm này.
Nhất định là đầu óc anh có bệnh rồi!
Ngôn Tử Kỳ cảm thấy cần tắm nước lạnh để giữ cho đầu óc mình thanh tỉnh.

Anh đẩy cửa phòng tắm, đứng ngửa đầu dưới vòi sen, để mặc cho dòng nước lạnh xối thẳng xuống mặt.
Ngôn Tử Kỳ đã cố hết sức để quên đi nhưng trong tâm trí vẫn cứ tràn ngập hình ảnh hai cơ thể nóng bỏng quấn quýt lấy nhau, người đàn ông nằm bên trên thở dốc, người phụ nữ bên dưới nức nở cầu xin, thỉnh thoảng lại cắn mút môi nhau trao đổi nước bọt.

Mỗi lần cô gái cao trào lại nhìn anh bằng ánh mắt mông lung đẫm lệ, như một con mèo nhỏ bị người ta bắt nạt.
Dù không muốn nhưng vẫn phải thừa nhận, Ngôn Tử Kỳ biết mình đã bị trúng độc của người con gái đê tiện xảo trá đó rồi.

Kiều Hiểu Tinh sau khi xử lí xong mấy chuyện quan trọng, về nhà không kịp thay quần áo cứ thế nhảy lên giường quấn chăn ngủ mê mệt, ngủ một mạch đến tận gần khuya, bỏ cả bữa ăn tối.
Tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức cô dậy, Kiều Hiểu Tinh mắt nhắm mắt mở nhấc máy, thì ra là Tô Minh Viễn gọi.

Anh ta hỏi vì sao nửa ngày trời không liên lạc được với cô, cô bảo là điện thoại bị rơi hỏng.

Anh ta dặn dò mấy câu rồi cúp máy, Kiều Hiểu Tinh lúc này mới uể oải rời giường để tắm rửa thay quần áo.
Đứng trước gương lớn trong phòng tắm, cô nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp có chút bơ phờ trong gương, rồi lại nhìn xuống một loạt dấu hôn khắp cơ thể.
Quá con mẹ nó chói mắt, tất cả đều là do tên đàn ông chó kia lưu lại.
Nghĩ đến phấn phủ Guerlain gần 1000 tệ một hộp 10 gam bé con con, Kiều Hiểu Tinh tức đến nghiến răng.
Kiều Hiểu Tinh cứ nghĩ cầm 50 vạn của Ngôn Tử Kỳ rồi biến khỏi tầm mắt của anh ta là xong hết, còn chuyện anh ta có tức giận hoặc là khó chịu hay không cũng chẳng có nửa xu quan hệ với cô.
Có điều không bao lâu sau đó hai người lại đụng mặt nhau.

Tô Minh Viễn đi công tác nước ngoài, Kiều Hiểu Tinh vì không để tâm lắm nên chẳng nhớ nổi anh ta nói sẽ đi mấy năm, nhưng dưới sự khẩn khoản tha thiết của Tô Minh Viễn, cô đành phải đồng ý ra sân bay tiễn anh ta.
“Tinh Tinh, sáng mai ra sân bay tiễn anh được không? Anh muốn người đưa tiễn anh cũng như người đầu tiên đón anh về nước là em.” Ngừng một lúc, Tô Minh Viễn nói tiếp.


“Em nhất định phải đến.”
Kiều Hiểu Tinh im lặng không nói gì, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Mai gặp, ngủ ngon.”
Lúc cô đến sân bay đã trông thấy Tô Minh Viễn chuẩn bị đi vào cổng lên máy bay, cô đứng ở ngoài dùng hai tay bắc loa gọi tên anh ta.

Tô Minh Viễn giật mình quay đầu lại, bước vội về phía cô, nụ cười dịu dàng ngàn năm không đổi vẫn nở trên môi, trong mắt toát lên một tia sủng nịch: “Tinh Tinh, sao em đến muộn thế?”
“Dậy muộn, tắc đường.” Kiều Hiểu Tinh bịa đại ra một lí do, thực chất là do cô không muốn đi.

Cô có yêu đương nhung nhớ gì anh ta đâu mà phải mất công đưa với tiễn.
“Tinh Tinh ngoan, nhất định phải chờ anh về nhé.

Anh sẽ thường xuyên liên lạc với em.” Tô Minh Viễn mỉm cười ôm Kiều Hiểu Tinh.

“Anh sẽ nhớ em lắm đấy.”
“Trương Hân Nghiên không đến sân bay tiễn anh à?”
“Tinh Tinh, anh và cô ta đã cắt đứt hoàn toàn rồi mà.” Dẫu biết tính khí Kiều Hiểu Tinh nghịch ngợm tuỳ hứng, thường làm ra những hành động khác thường nhưng Tô Minh Viễn vẫn không khỏi buồn bực, khoé miệng nở nụ cười yếu ớt.
“Em trêu anh đấy.” Kiều Hiểu Tinh cười híp mắt lộ ra má lúm đồng tiền.
Tô Minh Viễn xì một tiếng bật cười: “Ở nhà phải ăn uống đầy đủ, không được quậy phá, không được thường xuyên trốn tiết.

Khi nào em nghỉ hè, anh sẽ sắp xếp cho em bay sang đây thăm anh.”
Sân bay vang lên tiếng loa thông báo khách hàng chuẩn bị đến cổng lên máy bay, Tô Minh Viễn ôm cô vào lòng, hôn lướt qua môi cô: “Tinh Tinh, anh phải đi rồi.


Anh yêu em, đợi anh về nhé.”
Kiều Hiểu Tinh mỉm cười nói: “Have a save flight!”
Tô Minh Viễn dù không muốn nhưng vẫn phải bịn rịn buông tay, sau đó xoay người đi vào bên trong, thân hình cao lớn biến mất ở lối vào.
Đợi Tô Minh Viễn đi vào một lúc Kiều Hiểu Tinh mới xách túi quay về, nhưng vừa xoay người ngẩng đầu lên đã thấy một ánh mắt nóng rực dán chặt vào cô, khóe miệng người đó tuy đang nhếch lên nhưng chẳng có tí thiện chí nào.
Kiều Hiểu Tinh hoàn toàn không để bụng những lời lăng mạ lúc trước của Ngôn Tử Kỳ dành cho mình, vẫn tiến đến mỉm cười lễ phép: “Ngôn tiên sinh, anh cũng đến tiễn bạn tốt à?”
Ngôn Tử Kỳ mặt không biểu cảm, hoàn toàn ngó lơ cô, Kiều Hiểu Tinh nhún vai đi lướt qua.

Mặc xác anh ta, người đàn ông này đã nói là ghét bỏ cô bẩn thỉu, còn tát chi phiếu vào mặt cô, ngủ cũng đã ngủ rồi, cô việc gì phải đi nịnh nọt lấy lòng.

Có điều Kiều Hiểu Tinh cũng chỉ tiêu sái được mấy giây.
Cô vừa đi mấy bước đã nghe thấy giọng nói uy hiếp từ sau lưng vọng lại: “Kiều Hiểu Tinh, cô thử bước thêm một bước nữa xem, tôi sẽ gọi điện nói cho bạn trai cô biết, cô đã ngủ với tôi.

Để xem cậu ta có đau lòng đến nỗi nhảy từ trên tháp đôi New York xuống hay không.”
Âm lượng của Ngôn Tử Kỳ không lớn không nhỏ, nhưng lại vừa đủ để thu hút sự chú ý của một nhóm người lạ trong đại sảnh.

Kiều Hiểu Tinh tuy tự nhận mình là tiểu muội muội phóng khoáng nhưng dù sao cũng là phụ nữ, da mặt vẫn mỏng.

Cô mím môi mím lợi xoay người, ngó nghiêng nhìn xung quanh, đúng là có mấy người bắt đầu tò mò chỉ trỏ hai người.
“Mẹ kiếp!”
Không chịu được sự mỉa mai trong đôi mắt của những người ưa bát quái gần đó, cô đành nhỏ giọng buông lời thô tục rồi nhào đến trước mặt Ngôn Tử Kỳ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh bị điên rồi à? Da mặt anh dày nhưng tôi thì không!”
“Sao lúc cô câu dẫn tôi, lúc cô kêu rên ư ử dưới thân tôi thì không thấy cô xấu hổ? Cái nhân cách chết giẫm của cô cũng biết bật chế độ có tự trọng rồi à?” Ngôn Tử Kỳ đứng đút hai tay vào túi quần, cười khẩy nói.
Không muốn đứng đây làm trò cười cho thiên hạ thêm nữa, Kiều Hiểu Tinh kéo tay người đàn ông khùng điên này vừa đi vừa chạy ra khỏi đại sảnh sân bay.
Hai người ngồi trên xe của Ngôn Tử Kỳ, không ai nói với nhau câu nào.

Kiều Hiểu Tinh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng không đấu nổi ánh mắt khiêu khích một cách ấu trĩ của Ngôn Tử Kỳ, đành mở miệng lên tiếng trước: “Ngôn tiên sinh, rút cục là có chuyện gì mà anh lại đến tìm tôi gây sự?”
“Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn đến để nhìn xem cô gái vừa bị đàn ông chơi ra bã mà vẫn dám vác mặt đến đưa tiễn bạn trai, còn làm như không có chuyện gì ôm ấp hôn hít nhau ở nơi đông người.”
Kiều Hiểu Tinh thầm chửi bậy một câu trong đầu, tên đàn ông chó này ăn phải củ ráy hay sao mà lại ngứa mồm ngứa miệng thế không biết.
“Chỉ là một cái goodbye kiss thôi mà.” Kiều Hiểu Tinh liếc mắt cười nhạt.

“Sao rồi? Đã tìm được con mồi mới chưa? À, nói là con mồi thì không đúng lắm, đã tìm thấy khách chơi mới chưa?”
“Mỗi ngày ngủ với một người, người sau chơi sướng hơn người trước, người sau giàu hơn người trước.”
Mỗi một chữ của cô đều như lưỡi dao sắc bén cứa vào da thịt, Ngôn Tử Kỳ nhếch mép cười lạnh: “Cầm tiền của tôi, cô có vẻ sống thoải mái quá nhỉ? Cắm sừng người yêu, thậm chí bán dâm cho bạn thân của người yêu mà có thể xem như không có chuyện gì xảy ra?”
Kiều Hiểu Tinh cười hì hì, rất bằng lòng giải thích nghi vấn trong lòng Ngôn Tử Kỳ.

“Ngôn tiên sinh à, bây giờ là thế kỉ bao nhiêu rồi? Hảo tụ hảo tán, hợp thì chơi không hợp thì bỏ, cần gì phải nghĩ ngợi nhiều? Cũng chỉ là tình một đêm thôi mà, sao anh cứ quan trọng hoá vấn đề lên thế?”
“Ha! Ý cô là tôi với cô không hợp? Thế mà tôi nhớ không nhầm đêm hôm đó cô kêu rên thảm thiết lắm cơ mà? Hoá ra tôi đây không làm cô thoải mái được như những khách chơi khác à?”
“Tất nhiên là người ta làm tôi thoải mái hơn anh rồi, bởi vì người ta biết chơi.

Nhà bếp play, văn phòng play, bể bơi play rồi còn xe chấn, đâu có như Ngôn tiên sinh chỉ biết loanh quanh luẩn quẩn trong phòng ngủ như lão cán bộ nhà nước.

Nhàm chán muốn chết! Nhớ nha tài xế già, không phải cứ hàng to là xài tốt đâu.”
Nói xong những lời này, chính Kiều Hiểu Tinh cũng phải tự vỗ ngực khen ngợi bản thân rất là tra! Phong thái tra nữ của mình được quá đi mất!
“Đủ rồi!” Sắc mặt của Ngôn Tử Kỳ đã đen kịt cả lại, ánh mắt lạnh lẽo như muốn giết người, dùng sức rít qua kẽ răng: “Cút xuống xe!”
“Bây giờ tôi cút đây.” Kiều Hiểu Tinh không hề do dự đẩy cửa xe rời đi.
Ngôn Tử Kỳ nắm chặt vô lăng, trong đầu không thể ngừng nghĩ đến chuyện vừa rồi.
Thực ra ra việc Tô Minh Viễn đột ngột đi công tác nước ngoài hoàn toàn nằm trong dự liệu của anh, bởi vì chính anh là người đứng sau.

Ngôn Tử Kỳ tự nghĩ ra lí do bao biện cho việc muốn đẩy bạn thân sang nước ngoài vài năm là vì anh xấu hổ không dám nhìn mặt cậu ta.
Trước khi đi Tô Minh Viễn đã hẹn gặp anh, nói hết những trăn trở trong lòng khi không thể đưa Kiều Hiểu Tinh đi cùng, còn nhờ Ngôn Tử Kỳ chăm sóc trông coi Kiều Hiểu Tinh, tránh cho kẻ khác có ý đồ với cô.
Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Ngôn Tử Kỳ lại nhận lời.
Lại vừa mới nghe được những câu chữ kinh khủng trái với phẩm hạnh của phụ nữ mà Kiều Hiểu Tinh thốt ra, Ngôn Tử Kỳ tự nhủ càng không thể rời mắt khỏi cô gái này một giây.

Anh nhất định phải canh chừng Kiều Hiểu Tinh, không cho cô xằng bậy với người đàn ông nào nữa.
Ngôn Tử Kỳ tự lừa mình dối người, coi như là một cách lập công chuộc lỗi với Tô Minh Viễn.
Chỉ có chính anh mới biết trong lòng anh muốn gì mà thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.