Bạn đang đọc Tra Nam! Đến Giờ Phán Quyết Rồi! – Chương 60: Đồ Nhi! Ngươi Không Được Đè Vi Sư! 22
Chạy một lúc Lạc Thiên Kỳ đã chạy đến đường cùng, nhìn đấu trường rộng lớn trước mặt y không khỏi ngây dại, nó được xây dựng giống như các đấu trường La Mã thời xưa, trung tâm là sàn đấu lớn, các cửa ra vào ở xung quanh đóng kín, các hàng ghế ngồi được xây từng tầng lên trên cao, trong đó có một khu vực đặc biệt được trang hoàng ghế ngồi riêng như dành cho chủ nhân nơi này, đây chắc hẳn là nơi diễn ra cuộc đấu xếp hạng mỗi tháng.
Nhìn đám người đang gay gắt đuổi theo phía sau y thở dài, số y cũng thật xui.
Không than thở thêm nữa Lạc Thiên Kỳ phi thân lên sàn đấu rút Tuyết Sương Kiếm ra quay người nhìn đám người hung bạo kia sẵn sàng chiến đấu.
Một tên, hai tên rồi ba tên, chúng lao về phía y tung ra những đòn hiểm độc rồi lại từ từ ngã xuống, Tuyết Sương Kiếm từ bao giờ đã không còn màu trắng tuyệt mĩ mà đã nhuốm đầy huyết đỏ, khiến nó có chút ma mị cùng ghê rợn.
Lạc Thiên Kỳ không ngừng đỡ đòn cùng ra đòn tấn công, dù khá chật vật nhưng sắc mặt y vẫn không hề thay đổi, vẫn lạnh nhạt bình thản, chỉ là nơi thái dương đã lấm tấm vài giọt mồ hôi.
Bọn chúng dù gì cũng là sát thủ chuyên nghiệp được đào tạo bài bản, hơn nữa số lượng lại đông như vậy, y dù có giỏi giang đến mấy cũng sẽ bị kiệt sức làm cho yếu đi.
Cố gắng chống trả thêm một lúc, y cuối cùng cũng hạ được đám người kia, vừa thở phào một tiếng y như cảm nhận được điều gì đó, đồng tử hơi co lại, y dồn sức vào mũi chân mà bật người khỏi vị trí mình đang đứng.
Cùng lúc đó một cái phi tiêu từ đâu phóng tới ghim xuống sàn đấu, ngay tại chỗ mà y vừa đứng.
Lạc Thiên Kỳ còn đang hoang mang nhìn cái phi tiêu không biết nó từ đâu bay ra thì có tiếng vỗ tay vọng đến, kèm theo đó là một âm thanh khá trong trẻo.
Bộp bộp bộp
“Né hay lắm!”
Lạc Thiên Kỳ nghi hoặc ngước đầu lên nhìn, tại nơi hàng ghế cao nhất của đấu trường có hai người nam nhân mặc hắc y thêu chỉ đỏ cùng đeo mặt nạ đen đứng đó, dáng người của bọn họ trông qua tương đương nhau, một người nghiêm chỉnh chắp tay ra sau lưng ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống bên dưới, một người lại như rất vui vẻ đầy phấn khích vỗ tay khen ngợi.
Lạc Thiên Kỳ nhận ra bọn họ, đây không phải hai cái người khi nãy đi ra từ cánh cửa kia sao, hình như chính là Huyết Nhị và Huyết Tam của Tứ Đại Sát, thần kinh bất chợt căng cứng, ngoài mặt Lạc Thiên Kỳ vẫn biểu cảm lạnh nhạt như thường nhưng trong lòng đã sớm gào khóc, số y đúng là số con rệp mà, vừa đấu xong với bọn người dai dẳng kia mệt muốn đứt hơi liền gặp ngay hai ông nội này.
“Các người là ai?”
“Hể, đột nhập vào đây lại không biết bọn ta là ai ư?” Huyết Tam tỏ ra đầy kinh ngạc nhìn y sau đó lại cười lên đầy thích thú “Tiểu mỹ nhân ngươi thú vị thật đấy “
“….” Cái tên này…
Sau khi bị Huyết Nhị lườm cho một cái Huyết Tam mới thôi cười, hắn phi thân nhảy xuống đứng trước mặt y cách khoảng mười bước, Huyết Nhị vẫn không có động tĩnh gì, vẫn điềm nhiên chắp tay sau lưng đứng quan sát từ bên trên.
Huyết Tam đi từng bước tiến về phía Lạc Thiên Kỳ, y liền nhanh chóng lùi lại, tay cũng đưa Tuyết Sương Kiếm lên chĩa về phía hắn, nghi hoặc hỏi.
“Ngươi là Huyết Nhị?”
Huyết Tam dừng bước chân, khuôn mặt bị che đi một nữa lộ ra biểu cảm đáng thương khiến y có chút trở tay không kịp, tên này bị sao thế kia?
“Này, ta cùng Huyết Nhị mặc dù là sinh đôi, ngoại hình có giống nhau nhưng tính cách của ta và huynh ấy hoàn toàn khác nhau mà, sao lúc nào cũng bị lẫn lộn là sao?”
Lạc Thiên Kỳ đánh mắt né tránh, lựa chọn không trả lời câu hỏi này, đồ điên sao ta biết được chứ, ta cũng mới thấy hai người hai lần thôi mà, lần đầu là lúc nãy, còn lần hai chính là bây giờ.
Huyết Nhị lúc này đã mất kiên nhẫn không muốn nghe hai người tám nhảm, hắn nói vọng xuống bên dưới.
“Giải quyết nhanh lên.”
“Rồi rồi, biết rồi mà, làm ngay đây.”
Huyết Tam chẹp miệng từ chỗ nào đó móc ra hai cây chùy thủ rồi lao đến chỗ y.
Lạc Thiên Kỳ đã chuẩn bị sẵn Tuyết Sương Kiếm từ bao giờ, y lập tức đỡ đòn tấn công của hắn cùng xuất chiêu phản đòn.
Hai người đấu với nhau gần một canh giờ nhưng vẫn chưa phân thắng bại, Lạc Thiên Kỳ vì trận đấu vừa rồi nên bây giờ khá mệt, y nhìn người đang hăng sức trước mặt mình không khỏi cảm thán, không hổ là Tứ Đại Sát, sức gì như con trâu.
Nhìn hai người cứ vờn nhau dưới sàn đấu Huyết Nhị chau mày, trên tay xuất hiện một viên đá nhỏ, búng một cái liền trúng lưng Huyết Tam.
“Oái…”
Huyết Tam bị tập kích bất ngờ khiến cho té xuống, Lạc Thiên Kỳ nắm bắt cơ hội đâm kiếm tới nhưng may thay hắn né được, hắn ủy khuất ngước nhìn ca ca mình ở trên.
“Ca ca, huynh suýt hại chết ta đấy.”
Huyết Nhị hơi khựng lại, đã bao lâu rồi Huyết Tam không gọi hắn là ca ca nhỉ, nghe có chút hoài niệm.
Huyết Nhị nắm tay che miệng ho khan một tiếng.
“Khụ…!quá lâu.”
Huyết Tam thở dài “Rồi rồi, nhanh liền, nhanh liền.”
Nói rồi hắn quay qua nhìn Lạc Thiên Kỳ, trên môi vẫn nở nụ cười nhưng đôi mắt kia lại sắc bén hơn hẳn nào còn vẻ cợt nhả trước kia, y biết hắn bây giờ đã nghiêm túc nên cũng cẩn thận hơn.
Nhanh như chớp, Huyết Tam đã đứng trước mặt Lạc Thiên Kỳ khiến y không kịp chớp mắt, y lập tức vận công chuyển mình qua hướng khác cố tránh xa hắn ra, chứ với cự li ngắn thế này y hoàn toàn không thể sử dụng kiếm của mình.
“Hể, tiểu mỹ nhân, ngươi cách xa như thế làm gì? Ta đã làm gì…!oái…!ta biết rồi mà huynh đừng ném đá nữa.”
Huyết Nhị hừ lạnh đem túi đá của mình cất vào trong, Huyết Tam xoa xoa cục u trên đầu mình vài cái sau đó đứng thẳng người, hai tay đưa nhẹ ra hai bên miệng lẩm nhẩm đọc cái gì đó.
Bất chợt, hàng loạt phi tiêu không ngừng xoay vòng xuất hiện sau lưng hắn, y biết hắn có ý định gì liền lập tức tạo ra một màn chắn dày dặn.
Phi tiêu lần lượt lao đến chạm vào màn chắn rồi văng ra, nhưng dù vậy y cũng không buông lỏng cảnh giác.
“Tiểu mỹ nhân đang nhìn gì đấy?”
Giọng nói xuất hiện bên tai khiến đồng tử co rút lại, y nhìn đến thân ảnh đang mờ dần ở trước mặt có chút muốn chửi thề, m*ẹ nó, tên này còn biết phân thân, chơi vậy ai chơi lại.
Bốp
Huyết Tam mỉm cười đỡ Lạc Thiên Kỳ đã ngất trên tay mình, màn chắn cùng phi tiêu đã đều biến mất, lúc này Huyết Nhị từ trên cao nhảy xuống, Huyết Tam lập tức cười đầy vui vẻ.
“Ca ca, ta bắt được người rồi nè.”
Huyết Nhị mỉm cười xoa đầu Huyết Tam một cái rồi dứt khoát ôm Lạc Thiên Kỳ từ tay hắn rời đi.
Huyết Tam ngẩn ngơ đứng đó cười ngốc đưa tay chạm vào chỗ Huyết Nhị vừa xoa, ca ca vừa xoa đầu mình, phải chăng đã dần tha thứ cho mình?
Bên này Khúc Tư Duệ không hề hay biết Lạc Thiên Kỳ đã bị bắt, hắn đứng trong một căn phòng lớn chau mày nhìn chằm chằm cánh cửa sắt trước mặt, nếu không nhầm thì đây là nơi nhốt Lâm Tử Hạo.
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng động Khúc Tư Duệ vội vàng trốn xuống gầm giường, qua khe giường Khúc Tư Duệ nhìn thấy một đôi giày đen từ ngoài cửa bước vào, nó đi thẳng đến cái cửa sắt kia.
Khúc Tư Duệ đoán đây chắc hẳn là Huyết Nhất kia, hắn hơi lò đầu mình ra để quan sát, hắn thấy Huyết Nhất xoay nhẹ bình hoa ở kế bên một cái, ngay lập tức cánh cửa sắt liền mở ra, thì ra bình hoa đó là cơ quan để mở cửa.
Ở bên trong căn phòng được thắp sáng bởi vài ngọn đuốc, Lâm Tử Hạo hai tay bị xích sắt trói chặt nằm co ro trên nền đất lạnh giá, gương mặt lộ ra sự hoảng sợ vô cùng, tại sao chứ, nó đã trốn đi rồi cơ mà, đã tìm được nơi ở, đã tìm được Phong ca, tại sao lại bắt nó quay về chốn địa ngục này cơ chứ.
Cộp cộp
Tiếng bước chân ngày càng lớn, ngày càng tiến gần Lâm Tử Hạo, nó nhắm chặt mắt lại chuẩn bị chờ đón những trận đòn roi kia, nó biết trốn khỏi tổ chức sẽ bị phạt như thế nào, nó cười giễu cho cuộc đời mình, xem ra sắp không gặp lại được mọi người rồi.
Nhưng bất ngờ thay, đòn roi đâu không thấy, nó chỉ cảm nhận được một cái ôm nhẹ nhàng đang nâng nó lên..