Tra Nam! Đến Giờ Phán Quyết Rồi!

Chương 52: Đồ Nhi! Ngươi Không Được Đè Vi Sư! 14


Bạn đang đọc Tra Nam! Đến Giờ Phán Quyết Rồi! – Chương 52: Đồ Nhi! Ngươi Không Được Đè Vi Sư! 14


Thấy Diệp Thanh Trì vẫn còn ý định lên tiếng, Khúc Tư Duệ liếc liếc mắt nhìn Lâm Tử Hạo, chậc lưỡi một cái, nó dùng mắt cá chết nhìn sư huynh nhà mình.
Coi như vì cuộc sống yên bình sau này vậy, trong lòng thầm nhủ một câu, Lâm Tử Hạo đưa hai tay lên dụi mắt, ngay tức khắc khóe mắt phiếm hồng óng ánh ánh nước, nó đưa tay về phía Lạc Thiên Kỳ mở miệng ngáp to một cái, giọng có chút nũng nịu mang theo mệt mỏi.
“Sư tôn…!”
Lạc Thiên Kỳ giật mình vội ôm Lâm Tử Hạo vào lòng, giọng nói có phần dịu dàng.
“Tiểu Hạo buồn ngủ rồi sao?”
Đầu nhỏ trong lòng khẽ gật, Lạc Thiên Kỳ mỉm cười vuốt tóc Lâm Tử Hạo “Vậy chúng ta về thôi?”
Thấy thời cơ của mình đã đến Khúc Tư Duệ liền sáp lại gần y, vươn tay như muốn đỡ Lâm Tử Hạo nhưng thực chất là chạm vào vai y.
“Để con bế cho.”
“Không sao.” Lạc Thiên Kỳ nhẹ nhàng nói sau đó quay đầu nhìn Diệp Thanh Trì “Sư huynh, bọn đệ xin phép về trước, thất lễ rồi.”
“Không sao, trẻ nhỏ dễ buồn ngủ là chuyện bình thường, mọi người cứ về trước đi.”
“Vâng, vậy bọn đệ về trước.”
Ba người xoay lưng rời đi, Lạc Thiên Kỳ để Lâm Tử Hạo tựa cằm trên vai mình, y nào biết rằng tiểu đồ đệ vừa ngáp ngủ kia bây giờ hai mắt mở lớn đầy khinh bỉ nhìn đại đồ đệ đang phe phởn đi sau lưng mình.
Diệp Thanh Trì ánh mắt âm trầm hướng theo bóng lưng của ba người, nhìn xuống những cái bánh bị bóp nát trên tay mình, hắn mặt lạnh ném nó xuống đất sau đó quay người rời đi.
Khúc Tư Duệ, hắn nhớ kĩ cái tên này rồi.
“Hắt xì.”
“Sao thế? Bị cảm à?”
Lạc Thiên Kỳ lo lắng nhìn đồ đệ lớn bên cạnh, một tay ôm Lâm Tử Hạo, tay còn lại giúp hắn kéo lại áo choàng.
“Cột cho kĩ vào chứ? Gió lùa vào coi chừng bị cảm.”

Khúc Tư Duệ đưa tay xoa xoa cái mũi của mình, ánh mắt không hề che giấu đi sự vui sướng mà nhìn Lạc Thiên Kỳ.
“Đa tạ sư tôn.”
Lạc Thiên Kỳ thấy biểu cảm này của hắn không nhịn được mà đưa tay lên gõ vào trán hắn một cái “Ngốc.”
Khúc Tư Duệ tủm tỉm cười, nếu được ở mãi bên cạnh người thì có bị coi là kẻ ngốc ta cũng chịu.
Lâm Tử Hạo chán nản gục lên vai Lạc Thiên Kỳ, còn có ai nhớ đến nó không vậy? Giả bộ buồn ngủ nhưng xem ra bị thật rồi, mi mắt nó dần dần trở nên nặng trĩu rồi từ từ khép lại, Lâm Tử Hạo gục trên vai Lạc Thiên Kỳ thở đều từng nhịp, cứ ngủ trước vậy, mọi chuyện để sau rồi tính.
Tại một vùng đất hẻo lánh, xung quanh được bao phủ bởi rừng cây rậm rạp, ánh sáng lọt qua cũng rất khó khăn, vào đây có lẽ sẽ không xác định được đâu là đêm là ngày, không khí xung quanh âm u tĩnh lặng cực kỳ, chỉ có vài tiếng lá xào xạc dưới đất, ở trung tâm dựng sừng sững một tòa thành lớn, trên cổng thành có ghi hai chữ Huyết Sát đỏ thẫm như màu máu.
Không gian bên trong u tối không khác bên ngoài là bao, nó chỉ là được thắp sáng bởi những ngọn đuốc.
“Aaaaa….!đau…!đau quá….!aaaa…”
Leng keng, leng keng
Vùn vụt
Tiếng gào thét, la hét, tiếng xích sắt va chạm nhau cùng tiếng của roi được vụng lên giáng mạnh vào da thịt tạo nên âm thanh chan chát chói tai, chúng được vang lên cùng nhau khiến ta dễ dàng liên tưởng đến một buổi dụng hình nào đó.
Bên trong một lồng sắt lớn dựng đứng một chiết cột gỗ, trên đó có treo một người, cả khuôn mặt cùng thân thể bê bết máu nên rất khó để nhận dạng đây là nam hay nữ, già hay là trẻ.
Chát
Một tên to cao mặc y phục riêng biệt của tổ chức, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ đen che đi nữa khuôn mặt, hắn không ngừng vung roi quất mạnh vào người được kia.
Ở bên ngoài lồng có hai người dáng người nhỏ con mặc y phục y đúc tên quất roi, trên mặt cũng là mặt nạ màu đen, hai người đó nhìn nhau một lúc thấy tên kia đã xả giận xong xuôi thì mới chậm rãi mở cửa lồng sắt bước vào.
“Xong rồi?”
Một trong hai tên hỏi, tên to con quăng chiếc roi qua một bên, ngồi phịch xuống chiếc ghế ở gần đó.
“Hai ngươi đến đây làm gì?”

“Chủ nhân có việc cho ngươi làm đây.”
Tên to con nghe thế liền đứng bật dậy, mắt nhìn chằm chằm phong thư trên tay tên kia sau đó giật lấy nó mà mở ra xem.

Càng đọc những gì ghi trên bức thư, hai mày của tên to con càng ngày càng chau lại.

Cuối cùng không nhịn nổi mà vò nát nó rồi quăng qua một bên.
“Hừ, chỉ là một tên nhóc con mà phái đích thân ta ra tay, chủ nhân đang khinh thường ta hay sao?”
Hai người kia nhìn nhau thở dài, sau đó chấp tay ra sau, mọi hành động giống nhau đến từng li một, một trong hai người cất giọng.

“Chủ nhân đã nói vậy ắt hẳn có lí do, ngươi cứ việc làm theo là được.”
“Hừ.”
Tên to con hừ lạnh, hai người kia thấy thế thì nhíu mày, người còn lại lên tiếng, giọng nói không khác gì người vừa rồi là bao, có điều nó trầm hơn một chút, cất lên giữa bầu không khí thinh lặng chỉ nghe được tiếng thở và tiếng rên ư ử có chút ghê rợn.
“Huyết Tứ, tính nóng nảy của ngươi tốt nhất nên kìm lại, để lỡ chuyện của chủ nhân hậu quả thế nào ngươi tự gánh.”
Huyết Tứ nghe giọng nói lạnh băng không mang theo chút hơi ấm của người kia thì không khỏi rùng mình một cái, hắn nghiến răng không cam lòng nói “Ta biết rồi.”
“Nghe nói, chỗ ngươi vừa xổng mất một người.”
Người lên tiếng là người có giọng nói trong hơn người còn lại, trong ý tứ dường như mang theo chút gì đó khiêu khích.
Huyết Tứ nhếch mép, tiến lại cầm cây roi bảo bối của mình lên vuốt ve “Chỉ là một con chuột nhắt, không đáng để tâm.”

“Nhưng hình như con chuột nhắt đó luôn đứng đầu trong mỗi tháng nhỉ, tiếc thật đấy chỉ cần thêm một tháng nữa là nó có thể thách đấu với tứ đại sát rồi.”
Trong Huyết Sát, nơi sức mạnh làm luật lệ, một người trải qua 15 tháng với thứ hạng đứng đầu sẽ được thách đấu với một trong tứ đại sát, nếu chiến thắng sẽ bước lên thay thế chức vị đó, mà Huyết Tứ chính là tên yếu nhất trong tứ đại sát, nên dĩ nhiên hắn chính là người được lựa chọn để thách đấu nhiều nhất, nhưng để nằm trong tứ đại sát hắn cũng không phải người đơn giản gì, chưa từng có ai lật đổ được hắn, chỉ là tên nhóc kia có chút đặc biệt.
Huyết Tứ cũng biết tên nhóc đó sẽ có khả năng gây bất lợi cho mình nên trong đầu đã nung nấu sẵn một âm mưu diệt trừ, chỉ là âm mưu chưa được thực hiện thì tên nhóc đó đã trốn thoát, tốt nhất là trốn đi thật xa đừng để hắn bắt được, nếu không tên nhóc đó đừng hòng nhìn thấy được ánh sáng thêm lần nào nữa.
“Ngươi có ý gì?”
Huyết Tứ tay siết chặt roi trong tay, ánh mắt đầy lửa giận nhìn về người kia.
“Nào có ý gì, chuyện của chúng ta đến đây đã hết, tạm biệt.”
Dứt lời có thể của hai người kia liền nhạt dần và biến mất, Huyết Tứ tức giận vung roi lên.
Chát
Máu văng tung tóe khắp nơi, Huyết Tứ hai mắt đục ngầu liếm đi vết máu nơi khóe miệng mình, Huyết Nhị, Huyết Tam, các ngươi cứ hả hê đi, sẽ có một ngày ta hạ bệ các ngươi.
Lại nhìn đến bức thư bị vò nát ở một góc, hắn chậc lưỡi một cái rồi bước ra ngoài nói với đám thuộc hạ đã đợi sẵn bên ngoài.
“Dọn dẹp đi.”
“Sư tôn à, dậy thôi.”
Khúc Tư Duệ dỡ khóc dỡ cười nhìn con người đang nằm phè phởn trên giường, hắn rõ ràng nhớ sư tôn của hắn ngày xưa uy nghi cao lãnh biết bao, là một bộ dạng cấm dục khiến người người ngưỡng mộ, sao bây giờ lại trở thành thế này, một con người lười biếng, hời hợt với mọi thứ, lại còn ham ăn ham ngủ, haizzz đúng thật là thời gian trôi qua bản chất của con người sẽ thay đổi mà.
Nhưng sự thay đổi này rất vừa ý hắn, sư tôn như vậy khiến hắn cảm thấy đây mới là tính cách thật của y, thấy y gần gũi và dựa dẫm vào mình hơn hẳn.
Khúc Tư Duệ thở dài một tiếng rồi cúi xuống nhẹ nhàng đem người ôm lên.

Lạc Thiên Kỳ trong cơn mơ ngủ bắt được điểm ấm liền vòng chân quấn chặt ngang hông hắn để người mình dán sát vào, giọng mũi hừ hừ vài tiếng, y giống y hệt một con gấu Kola vậy.
Khúc Tư Duệ có chút hưởng thụ khi y ôm mình như vậy, mặc dù đây không phải lần đầu nhưng cảm xúc lâng lâng trong người đều nguyên vẹn như ban đầu, sư tôn nhà hắn đáng yêu quá đi mất.
Khúc Tư Duệ vui sướng ôm chặt người trong lòng, bàn tay hư hỏng đưa xuống cặp đào căng tròn kia mà bóp nhẹ, như chưa đủ thỏa mãn hắn liền bóp thêm mấy cái đến khi nghe tiếng hừ hừ của y mới dừng lại mà gật gù nhận xét, quả nhiên vẫn mềm như hôm qua.
Hệ thống đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh đau mắt này thì bất lực, tí nó có nên thông báo với kí chủ rằng trong lúc ngủ y bị tên đồ đệ biến thái này ăn đậu hũ hay không đây?
Lúc này ở bên ngoài cửa, Lâm Tử Hạo gương mặt không cảm xúc nhìn vào bên trong, vốn định vào thỉnh an sư tôn sớm mà nhìn thấy cảnh này đây, ai đó làm ơn chọc mù mắt nó đi, mấy người đừng có tùy tiện như vậy được không, ở đây có trẻ nhỏ đó.

Xem ra hôm nay không thỉnh an sư tôn được rồi, nó mà vào lúc này thể nào cũng bị sư huynh dạy dỗ một trận vì tội phá đám, ai chứ cái tên khó ở kia có khả năng lắm.

Lâm Tử Hạo chán nản chẹp miệng một cái rồi xoay người rời đi.
Khúc Tư Duệ bế y lại ghế ngồi xuống, trên bàn đã có sẵn một chậu nước ấm cùng khăn lau mặt.

Hắn một tay đỡ lấy người Lạc Thiên Kỳ để y khỏi ngã, điêu luyện vắt khô khăn bằng một tay như thể việc này đã làm quen từ bao giờ.
“Sư tôn đưa mặt ra để con lau giúp người.”
Lạc Thiên Kỳ theo thói quen đưa mặt mình ra, hai mắt vẫn nhắm chặt chưa thoát khỏi giấc ngủ.

Khúc Tư Duệ mỉm cười nhẹ nhàng lau mặt cho y.
Sự ấm áp từ trên mặt truyền đến khiến y tỉnh tảo đôi chút, mắt cũng đã mở he hé ra nhưng còn rất mơ màng nhìn người trước mặt, Khúc Tư Duệ phì cười khi nhìn thấy biểu cảm đầy đáng yêu này của sư tôn nhà mình, hắn như vô tình mà bóp nhẹ lấy cái má trắng nõn của y.
Lạc Thiên Kỳ khó chịu hừ hừ vài tiếng né đi bàn tay kia rồi gục đầu lên vai hắn, có điều y bây giờ không còn nhắm mắt nữa nhưng biểu cảm trên gương mặt vẫn là một vẻ mơ hồ.
Sống chung đã lâu, Khúc Tư Duệ dường như đã hiểu hết tính cách cũng như thói quen lẫn tật xấu của y, hắn biết sư tôn nhà hắn luôn có một tật xấu vào buổi sáng sớm, đó là hay làm nũng, bởi vì khi mới ngủ dậy y sẽ không tỉnh hẳn mà phải trải qua một đoạn trạng thái đó là mơ ngủ, trong khoảng thời gian này y sẽ vô thức làm ta những hành động đó trong vô thức.
Hắn phát hiện ra điều này là vào ba năm trước, đó là một buổi sáng tinh mơ khi hắn nổi hứng dậy sớm để xem gương mặt sư tôn khi vừa ngủ dậy sẽ đáng yêu thế nào, ai ngờ lại vượt xa hơn mức tưởng tượng của hắn.
Thế là từ lúc đó trở đi, Khúc Tư Duệ tranh luôn công việc đánh thức y dậy mỗi sáng của hệ thống, cảm giác được sư tôn làm nũng quả thật rất sướng.
Hơn nữa khi tỉnh hẳn y sẽ không nhớ về những việc đã xảy ra trong khoảng thời gian đó, y chỉ biết rằng hắn giúp mình lau mặt, thay y phục cùng chải tóc thôi, còn những điều khác đều rất mơ hồ.

Khúc Tư Duệ cũng vì thế rất biết tận dụng khoảng thời này mà làm một số hành động để ăn đậu hũ của y, đáng tiếng là nó hơi ngắn, nếu dài thêm một chút thì được rồi.
– -Lạc Thiên Kỳ tức giận chỉ tay: Nghịch đồ!!–.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.