Tra Nam! Đến Giờ Phán Quyết Rồi!

Chương 49: Đồ Nhi! Ngươi Không Được Đè Vi Sư! 11


Bạn đang đọc Tra Nam! Đến Giờ Phán Quyết Rồi! – Chương 49: Đồ Nhi! Ngươi Không Được Đè Vi Sư! 11


Cổ tay bị người thô bạo nắm lấy, Lạc Thiên Kỳ khẽ nhăn mặt, cái tên tiểu thử này hôm nay ăn phải cái gì hay sao, tự dưng khó ở thế.
Khúc Tư Duệ cầm tay Lạc Thiên Kỳ kéo đi, trước khi bước khỏi cửa còn không quên quay đầu nghiêm mặt nhìn Lâm Tử Hạo.
“Ở phía sau là hồ tắm, ngươi từ nay tắm ở đó.”
Nói xong liền kéo người rời khỏi không hề dư thừa một cái liếc mắt, Lâm Tử Hạo nhìn theo bóng lưng hai người tặc lưỡi, xem ra cuộc sống sau này của nó cũng không dễ dàng gì với vị sư huynh kia rồi, càng nghĩ khóe môi càng cong lên, thật đáng mong chờ.
“Tiểu Duệ, ngươi sao thế?”
Khúc Tư Duệ đột ngột dừng lại làm Lạc Thiên Kỳ mất đà mà tông thẳng vào lưng hắn, y đưa tay xoa xoa cái mũi tội nghiệp của mình.
“Cái tên này tự nhiên…!”
Lời muốn nói ra đều bị nghẹn lại trong cổ họng khi nhìn thấy ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào người mình, Lạc Thiên Kỳ bị nhìn đến đỏ mặt, không được tự nhiên quay đầu sang hướng khác.
“Ngươi…!nhìn gì thế?”
“Đi tắm.”
Khúc Tư Duệ nói hai chữ không đầu không đuôi rồi kéo y đi thẳng về phòng.

Lạc Thiên Kỳ ngơ ngác nhìn bóng người cao lớn trước mặt mình, đến khi đứng trong phòng nhìn hắn đổ từng thùng nước lớn vào bồn tắm gỗ y cũng chưa thể tỉnh táo, nhìn xuống vệt bẩn dính trên áo Lạc Thiên Kỳ có chút trầm mặc, phải tắm thật hả ta?
Khúc Tư Duệ đổ một ít hương liệu vào trong nước quậy đều, phút chốc căn phòng tràn ngập hương thơm thanh mát của bạc hà, hương liệu này là do chính tay hắn chế tạo, mùi hương vô cùng nhẹ tạo cho con người cảm giác thoải mái cực kì, Lạc Thiên Kỳ thắc mắc có cái gì mà tên này không biết làm hay không?
Xong xuôi mọi thứ Khúc Tư Duệ bước ra ngoài ôm sư tôn đang đứng ngốc của mình vào trong.
“Người tự cởi hay hay để con cởi giúp người?”
Lạc Thiên Kỳ mù mờ quay qua nhìn hắn.
“Cởi gì?”
“Y phục.”
Lạc Thiên Kỳ nhìn xuống người mình sau đó giật mình vội vàng đưa tay kéo chặt vạt áo lại, lắp bắp nhìn hắn.
“Ta…!ta tự cởi, mau đi ra ngoài.”
Khúc Tư Duệ cười cười rồi bước ra bên ngoài vách ngăn, thấy hắn đã ra ngoài y mới vuốt ngực thở phào, nhìn hơi nước tỏa ra nghi ngút Lạc Thiên Kỳ từ từ cởi bỏ y phục bước vào trong bồn tắm, dù không muốn tắm nhưng không thể để tốn công của đồ đệ được.
Lạc Thiên Kỳ ngửa cổ nhắm mắt hưởng thụ, thật thoải mái, tên này pha nước tắm cũng thật giỏi, độ ấm vừa đủ, mùi hương không quá nồng cũng không quá nhạt, cánh tay thon dài của y đưa lên nghịch nước, y bây giờ giống như đứa trẻ mà thích thú chơi đùa.
Chợt như cảm nhận được điều gì Lạc Thiên Kỳ co người lại, quay phắt ra đằng sau.
“Sao ngươi lại vào đây?”
Lạc Thiên Kỳ khó chịu nhìn Khúc Tư Duệ đang đứng khoanh tay dựa vào vách ngăn đằng sau.

Thấy y tức giận hắn cũng không tỏ ra có gì là sợ hãi, đầy bình thản mà bước lại gần.
“Con nghĩ sư tôn sẽ cần giúp đỡ nên con mới vào.”
“Không cần!”
Lạc Thiên Kỳ vội vàng quay đầu đi đem chân mình bó lại hòng che đi thứ bên dưới, không biết có phải vì hơi nóng hay do thứ gì khác mặt y bây giờ rất nóng, vội vàng cúi xuống né tránh nhưng Khúc Tư Duệ vốn tinh ý sao có thể không nhận ra sư tôn nhà mình đang đỏ mặt.
Khẽ cười một tiếng hắn càng ngày càng tiến lại gần, Lạc Thiên Kỳ cực kỳ căng thẳng khi nghe từng bước chân của hắn, dây thần kinh căng chặt như muốn đứt ra, tim y như trống đánh liên hồi, y không biết tại sao mình lại thấy xấu hổ dù sao cũng là nam nhân với nhau cái y có thì hắn cũng có cơ mà, nhưng lúc này quả thật rất ngượng ngùng.


“Thật sự không cần?”
Tiếng nói trầm thấp mang theo hơi nóng phả vào tai khiến Lạc Thiên Kỳ không nhịn được mà rùng mình run người một cái, lông tơ trên người cũng dựng thẳng lên, không khí xung quanh phút chốc trở nên ám muội cực kì.
Khúc Tư Duệ ánh mắt nóng bỏng mang theo ý dục không hề che giấu mà nhìn xuống thân thể non mềm bên dưới, yết hầu lăn lộn không ngừng, sư tôn nhà hắn quả là cực phẩm trời ban.
“Để con giúp người tắm rửa.”
Giọng của hắn có hơi khàn khàn, không đợi Lạc Thiên Kỳ hoảng hốt tay hắn đã nhẹ nhàng đặt lên vai y bắt đầy giúp y tắm rửa.
Lạc Thiên Kỳ cả người run rẩy, hai mắt mơ màng trong làn khói mỏng, y muốn vùng vẫy đem bàn tay đang làm loạn trên người mình hất ra nhưng lúc này sức lực dường như đã tan biến, cả người bất lực y chỉ đành mím chặt môi hầu ngăn cho miệng mình không phát ra âm thanh kì lạ nào.
Mà hình như Khúc Tư Duệ không muốn để y như ý nguyện, tay hắn không biết vô tình hay cố ý mà chạm nhẹ vào điểm hồng trên ngực, Lạc Thiên Kỳ lập tức rùng mình co người lại sau đó trừng lớn mắt với hắn.
“Ngươi!”
Khúc Tư Duệ chớp chớp mắt gương mặt ngây thơ vô tội không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhìn Lạc Thiên Kỳ, khiến lời muốn nói đều bị trôi ngược vào trong, bực nhưng không thể nói y tức giận truy vấn hệ thống.
Hệ thống, ta nghi ngờ tên này đang khi dễ ta.
1503 hai tay che mũi kịch liệt lắc đầu.
[Không đâu kí chủ, hắn chỉ là quá tận tâm giúp cậu thôi, đừng nghĩ xấu cho người ta.]
Lạc Thiên Kỳ nhìn hệ thống tỏ vẻ, tin được nó sao?
Hệ thống tay vẫn che mũi gật đầu liên tục, nên tin nên tin, nó là hệ thống có tâm nhất trong các hệ thống không bao giờ để kí chủ nhà mình chịu thiệt.
Lâm Tử Hạo chán nản đem y phục bước ra phía sau gian nhà một đoạn, nhìn hồ nước trước mặt có chút ngạc nhiên, không ngờ phong cảnh nơi đây lại đẹp như vậy.

Lâm Tử Hạo đem y phục đặt lên mỏm đá gần đấy sau đó nhanh chóng cởi bỏ y phục trên người, tâm tình cực kì tốt mà nhảy ùm xuống hồ nước.
Lâm Tử Hạo thả lỏng người để cơ thể nổi lên trên, nó cứ thế giữ nguyên tư thế ấy mà ngâm mình trong làn nước trong vắt, nhìn bầu trời trong xanh không một gợn mây nó chợt nghĩ cứ như vậy mãi thì tốt biết mấy, không cần phải tranh giành, không cần phải chiến đấu để bảo tồn mạng sống.
Nơi Lâm Tử Hạo sống trước đây có tên gọi là Huyết Sát, một tổ chức chuyên đào tạo sát thủ, chúng bắt những đưa trẻ mồ côi về để huấn luyện, Lâm Tử Hạo chính là một trong những đứa trẻ xấu số đó.
Nơi đó không khác gì địa ngục, một năm ở trong tổ chức, nó phải chiến đấu để tranh giành thứ hạng trong mỗi tháng, nếu thứ hạng thấp thì sẽ chịu những hình phạt vô cùng khốc liệt, có khi xém mất mạng mấy lần, những đứa trẻ sống ở đó bị đối xử không khác gì thú vật, mà có khi còn không bằng thú vật ấy chứ.
Bị tra tấn thể xác lẫn tinh thần, Lâm Tử Hạo đã sớm mất đi tâm hồn thơ ngây của một đứa trẻ nên có, nó trở nên âm trầm và nguy hiểm hơn.
Hai hôm trước là ngày nó bỏ trốn khỏi tổ chức, nó không muốn ở cái nơi tàn bạo đó thêm một chút nào nữa, nó muốn ra ngoài, và nó muốn tìm một người, một người rất quan trọng đối với nó, người mà đã đem ánh sáng đến cho nó khi nó vùi mình giữa nơi ngục tối trần gian.
Nó cũng thật may mắn vì hôm nay được gặp y, cơ thể vốn đang suy nhược lại không được ăn mấy ngày nên nó mới dễ dàng bị đám trẻ kia đánh, chứ một năm ở trong tổ chức nó không học được gì hay sao? Dù không thể giết người nhưng nó sẽ biết cách làm người khác phải khốn đốn, như bị thương nặng hay bị phế chẳng hạn, huống chi đây chỉ là một đám nhóc.
Khi biết y là Thiên Lạc chân nhân của Thanh Sơn phái nó sung sướng cực kỳ, vì thế mà lúc y đưa ra lời đề nghị liền không nghĩ ngợi gì mà chấp nhận, bởi vì người đó cũng đang ở đây.
Lâm Tử Hạo thở dài đem mặt dây chuyền gỗ hình quan âm được khắc tỉ mỉ lên xem, trong mắt ánh lên tia sáng hiếm thấy, chúng ta sắp gặp được nhau rồi.
Lúc Lâm Tử Hạo trở lại thì thấy sư tôn mới nhận của mình đang ngồi trên ghế nhàn nhã ăn bánh uống trà còn vị đại sư huynh thì đang quỳ gối một bên, gương mặt cực kỳ bất mãn.
Lâm Tử Hạo hoang mang:……….!đã xảy ra chuyện gì vậy?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.