Trà Môn Khuê Tú

Chương 175: Ta thay Uyển nha đầu đáp ứng hôn sự


Đọc truyện Trà Môn Khuê Tú – Chương 175: Ta thay Uyển nha đầu đáp ứng hôn sự

“Đi thôi.” Tô Ngọc Uyển bước ra ngoài.

Lúc nàng và Lê ma ma tới chỗ của Ân thị, bà ấy vẫn đang ngồi ở trong phòng lau nước mắt, thấy nữ nhi tới thì mặt lại càng thêm đỏ, cũng không dám ngước mặt lên nhìn nàng, “Uyển tỷ nhi, nương… Nương nhất thời nhanh miệng…”

“Không sao. Lê ma ma đã kể cho con nghe rồi. Con cũng không trách người.” Tô Ngọc Uyển bực bội đi tới ghế ngồi xuống, cũng không có tâm tư đi an ủi người thích khóc như Ân thị. Hết chuyện Hình gia lại đến Nhan gia, nàng cũng chẳng còn mặt mũi nào mà ra ngoài gặp người nữa.

Ân thị hai mắt đẫm lệ nhìn Lê ma ma, thấy bà hơi khẽ gật đầu thì biết là nữ nhi không trách mình thật, trong lòng cũng thư thả hơn chút, từ từ ngừng khóc, nhưng nhìn nữ nhi xong lại há miệng thở dốc, không biết phải nói gì mới tốt.

Lê ma ma hiểu tâm tư của Tô Ngọc Uyển, biết chuyện này chỉ có thể để mặc cho nó chậm rãi trôi qua mới là tốt nhất, nói nhiều chỉ càng khiến cô nương phiền lòng. Vì vậy mới nói: “Cô nương sợ phu nhân không thoải mái cho nên mới tới đây nhìn một cái, chứ nàng vẫn còn đang bệnh đó. Lập Xuân, ngươi đỡ cô nương về nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng

để bị trúng gió.”

Lập Xuân liền tiến lên đỡ Tô Ngọc Uyển. Tô Ngọc Uyển cũng không muốn ở lâu chỗ này nên nói với Ân thị: “Vậy con xin phép về trước.”

“Con không sao chứ?” Ân thị nghe tới hai chữ “Bị bệnh” liền lo lắng.


“Không sao, chỉ hơi đau đầu một chút thôi, ngủ một giấc sẽ ổn.” Tô Ngọc Uyển nói xong liền vịn tay Lập Xuân ra ngoài.

Ân thị đứng lên muốn hỏi cho kĩ càng nhưng Lê ma ma đã vội vàng ngăn cản: “Phu nhân, để lão nô bảo nha hoàn múc nước cho người rửa mặt.” Lại nháy mắt ra hiệu với bà.

Ân thị đành phải dừng bước, nhìn theo bóng dáng rời đi của nữ nhi.

Lê ma ma nói: “Trong lòng cô nương không thoải mái chứ cũng không phải bị phong hàn thật, phu nhân cứ để nàng thanh tĩnh mấy ngày điều chỉnh tâm tình rồi sẽ tốt thôi.”

Ân thị gật đầu, lại khóc thút thít, “Đều tại ta vô dụng…”

……………………………………………..

Trần lão phu nhân sau khi về phủ, chờ Trần lão thái gia hạ nha liền cho người mời hắn tới nội viện rồi kể lại cho hắn nghe, sau đó nghi hoặc nói: “Chuyện này cũng không biết là thật hay giả nữa, ta cứ có cảm giác không thực thế nào ấy. Hình gia tục huyền nàng còn chưa đủ trình độ, thế tử hầu phủ làm sao có thể coi trọng nàng chứ? Chẳng lẽ Ân thị nghe xong lời châm chọc của nhà lão tam nên mới cố ý nói như vậy?”

Nhưng Trần lão thái gia lại không để tâm tới chuyện này, chỉ kinh ngạc hỏi: “Ngươi nói cái gì cơ? Nhan công tử là thế tử gia hầu phủ hả?”


Điểm chú ý của nữ nhân và nam nhân vốn không giống nhau, nghe Trần lão thái gia hỏi xong Trần lão phu nhân mới nhớ tới vị Nhan công tử kia chính là bằng hữu của Thẩm Nguyên Gia – ngoại tôn tử của bà. Nếu hắn là thế tử hầu phủ vậy thì Thẩm Nguyên Gia chẳng phải đã ôm được một cái đùi to hay sao?

Bà vội vàng gật đầu nói: “Đúng là Ân thị đã nói như vậy. Hình như nàng nói là…” Bà nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu mới do dự nói, “Hình như là Vĩnh cái gì đó, Là Vĩnh Bình hầu? Không đúng, hình như là Vĩnh An hầu. Đúng, đúng, đúng, chính là Vĩnh An hầu.”

Tin tức này quá lớn, Trần lão thái gia có chút không tiêu thụ nổi, đứng dậy đi tới đi lui trong phòng, miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Không ngờ Thẩm gia vậy mà lại có quan hệ với tầng lớp huân quý trong kinh.”

Trần lão phu nhân làm phu nhân quan gia đã mấy chục năm nên góc độ nhìn nhận sự việc cũng không giống như nữ nhân nội trạch bình thường. Bà cũng bắt chước Trần lão thái gia nghĩ xem có thể khiến cho Trần gia được dính chút ánh sáng hay không, nhưng ngẫm lại, Thẩm Nguyên Gia quen biết Nhan công tử cũng không phải chỉ mới một hai ngày, hắn lại là thân cháu ngoại của bà, là nhi tử thân sinh của nữ nhi bà. Nếu thân phận của Nhan An Lan có thể đem lại chút chỗ tốt nào cho Trần gia thì Trần gia đã sớm dính hào quang lên rồi.

Nghĩ như vậy xong Trần lão phu nhân liền nghĩ tới Tô Ngọc Uyển, nhưng bà còn chưa suy nghĩ xong thì Trần lão thái gia đã hỏi, “Lúc nãy ngươi nói Uyển nha đầu đã cự tuyệt cửa hôn sự này rồi?”

“Ân thị nói vậy.” Trần lão phu nhân gật đầu, “Nàng nói là vì dòng dõi của Tô gia quá thấp, Uyển tỷ nhi gả vào đó liền phải thấp hơn một cái đầu, cuộc sống nhất định sẽ càng thêm khó khăn. Tô gia bây giờ không lo ăn, không lo mặc, không cần phải dùng cả đời của nữ nhi đi mưu tính lợi ích.”

“Hồ đồ!” Trần lão thái gia vỗ bàn một cái thật mạnh, khiến chung trà trên bàn nảy lên, may mắn là đế chung lớn nên đã nhanh chóng ổn định lại, không có lăn xuống đất.


Trần lão thái gia cũng không thèm để ý tới nó, lúc nãy hắn đã ngồi xuống ghế, bây giờ lại không nhịn được mà đứng lên, chắp tay sau lưng đi quanh phòng hai vòng mới bình ổn tâm tình, ngồi xuống hỏi: “Ngươi cảm thấy chuyện này là thật hay giả?”

Trần lão phu nhân còn đang nghĩ sao Tô Ngọc Uyển lại hồ đồ thì nghe trượng phu hỏi câu kia, không khỏi ngẩn ra một lúc, sau đó mới nhíu mày lắc đầu nói: “Lúc nãy ta cũng nói rồi còn gì, ta chỉ e Ân thị bị nhà lão tam chọc tức mới nói như vậy để dỗ chúng ta thôi. Lão gia thử nghĩ mà xem, trong kinh thành có biết bao nhiêu tiểu thư khuê các, Nhan công tử tuấn tú lịch sự, lại còn là thế tử hầu phủ, muốn cưới khuê tú dạng nào mà không được, hà cớ gì lại đi coi trọng một nữ nhi thương hộ? Uyển tỷ nhi mặc dù cũng không tệ nhưng cũng đâu phải nghiêng nước nghiêng thành gì cho cam có đúng không?”

Trần lão thái gia nhíu chặt mày, nghĩ nghĩ một lát lại nói: “Không phải ngươi nói Ân thị là người thật thà nhát gan sao? Chẳng lẽ nàng dám đem chuyện này ra lừa ngươi?”

Trần lão phu nhân thấy trượng phu nghiêm túc cũng không dám bịa đặt lung tung, sợ mình làm ảnh hưởng suy đoán của hắn. Bà nghĩ nghĩ một lúc mới nói: “Ta nghĩ Ân thị cũng không giống như là nói xạo. Nếu nhà lão tam không châm chọc kích nàng thì nàng cũng sẽ không nói chuyện này ra. Sau khi nói xong Lê ma ma còn đưa mắt ra hiệu cho nàng, Ân thị thấy vậy mới hồi thần ảo não.”

Trần lão thái gia vuốt râu trầm ngâm không nói. Trần lão phu nhân liền không dám nhiều lời, lẳng lặng ngồi chờ ở một bên.

“Hình gia thật không có ý tứ kia?” Bỗng dưng Trần lão thái gia hỏi.

Hắn hỏi đột ngột khiến Trần lão phu nhân hơi bất ngờ, mất một lúc mới phản ứng kịp. Ban đầu bà còn rất chắc chắn cho nên mới mang theo hai tức phụ tới Tô phủ hưng sư vấn tội, chỉ là trượng phu vẫn coi trọng Tô Ngọc Uyển nên mới không xé rách mặt với Tô gia.

Nhưng mà bây giờ nghe trượng phu hỏi bà lại có hơi chần chờ: “Hình như cũng không phải. Lúc ta hỏi Hình phu nhân chuyện hôn sự của Hình đại thiếu gia thế nào, ánh mắt của Hình phu nhân nhìn ta dường như còn mang theo tiếc hận, do dự một hồi lâu mới nói thân thích trong kinh đã giúp đại thiếu gia thu xếp được một mối hôn sự rồi, qua một thời gian nữa nàng sẽ lên kinh xem thử. Lúc đó Hình cô nương cũng có mặt, nghe xong còn rất không cao hứng.”


Trần lão thái gia nhíu mày: “Nói vậy, ban đầu nàng quả nhiên cũng đã nghĩ tới Uyển nha đầu?”

Trần lão phu nhân gật đầu: “Có khả năng.”

Trần lão thái gia trầm mặc trong chốc lát, vỗ mạnh lên tay vịn của ghế dựa: “Xem ra chuyện của thế tử Vĩnh An hầu phủ cũng là thật.”

Trần lão phu nhân hơi không phục: “Không thể nào? Uyển tỷ nhi cũng không phải người xuất sắc gì, sao ai cũng nhìn trúng nàng ta chứ? Hân tỷ nhi nhà chúng ta cũng đâu có kém nàng?

Nhắc tới việc này Trần lão thái gia lại càng thêm tức giận, quát khẽ: “Uyển nha đầu là có bản lĩnh thật, cho nên mỗi người đều cảm thấy cưới được tức phụ như nàng về là có thể phát hưng gia tộc. Cũng chỉ có tam tức phụ kia của ngươi ngu xuẩn, chính mình cũng xuất thân từ thương hộ, không có bản lĩnh còn tối ngày nhướng mày dựng mắt với Uyển nha đầu, cảm thấy người ta không với được tới nàng.”

Trần lão phu nhân liền im miệng, không dám nhiều lời nữa. Bà biết Trần lão thái gia trong miệng mắng Triệu thị nhưng cũng là trách cứ bà. Trách bà ngay cả tức phụ của con vợ lẽ cũng không quản được, để nàng làm mưa làm gió.

Chuyện này Trần lão phu nhân cũng rất không phục. Nếu không phải trước đây hắn sủng ái vị thiếp thất kia, sau khi nàng ta chết còn che chở cho một nhà lão tam, bà làm sao lại không quản được chứ?

Có điều phu thê bà vì chuyện này đã tranh cãi giận dỗi mấy chục năm, đại sự trước mặt, bà cũng không thèm tranh cãi với hắn, bèn nói sang chuyện khác, “Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”

Trần lão thái gia đứng lên, “Bây giờ ta sẽ đi gặp Nhan công tử, thay Uyển nha đầu đáp ứng cửa hôn sự này.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.