Trả Lại Tự Do Cho Anh

Chương 52: Sinh Nhật Con Trai Đầu Lòng 1


Bạn đang đọc Trả Lại Tự Do Cho Anh – Chương 52: Sinh Nhật Con Trai Đầu Lòng 1


Vài ngày sau.
Từ sau hôm gặp mặt và nói chuyện cùng Lục Bách Dịch ở công ty cũng như ở quán cà phê là Hải Lan Na đêm nào cũng nằm mơ về anh.

Cô ấy còn trẻ tuổi, mơ mộng đủ thứ trên đời cũng là lẽ đương nhiên nhưng việc cô ấy đâm đầu vào thích người như Lục Bách Dịch quả thật không đáng.
Hải Lan Na ngồi một mình trong phòng, đang tơ tưởng đến Lục Bách Dịch thì bất ngờ có tin nhắn gửi tới.

Vừa nhận ra tin nhắn ấy là của Lục Bách Dịch, Hải Lan Na đã nhanh chóng cầm điện thoại lên.
[Lát nữa tôi có thể gặp cô không? Bên tôi có chút chuyện muốn trao đổi về vấn đề hợp tác giữa hai bên.]
Lục Bách Dịch đề nghị gặp mặt trước như vậy khiến Hải Lan Na vô cùng mừng rỡ.

Cô ấy vui vẻ nhắn lại:
[Vâng, vậy hẹn Lục tổng ở quán cà phê Nysan nhé.]
Nhắn xong, Hải Lan Na liền vứt điện thoại xuống rồi chạy đến bên tủ quần áo để tìm đồ mặc.

Hải Lan Na vừa ướm đồ vừa ngân nga hát, cảm xúc vui sướng cứ như đi gặp bạn trai vậy, mặc dù đó chỉ là một cuộc hẹn về công việc bình thường.
Đúng lúc đó ngoài phòng của Hải Lan Na bỗng truyền đến tiếng gõ cửa.
Cốc…!Cốc…
“Tiểu thư Lan Na, cô có trong đó không?”
Hải Lan Na dừng thử đồ, nói vọng ra:
“Có chuyện gì thế?”
“Lão gia nói có chuyện muốn nói với tiểu thư nên mời tiểu thư xuống dưới nhà.”
“Được rồi, tôi xuống ngay đây.”
Hải Lan Na ném bộ đồ mình đang thử xuống mặt giường rồi mở cửa đi xuống dưới nhà.

Lúc bước xuống Hải Lan Na đã bắt gặp cảnh ba mình đang trò chuyện vui vẻ với một anh chàng trông khá đẹp trai.
“Ba, ba tìm con có chuyện gì không?”
Ba của Hải Lan Na – tức chủ tịch tập đoàn Hải Hà chỉ có duy nhất một đứa con gái vì thế ông ấy rất quan trọng trong vấn đề chọn con rể.


Dù con gái còn trẻ nhưng ông ấy vẫn muốn gả con gái cho một người đàn ông tốt, mà có lẽ chính lả chàng trai đang ngồi ngay ở đây.
“Tiểu Na, đây là Thái thiếu gia, mau chào anh đi.”
“Chào anh.”
“Chào em, anh là Thái Hiệu Khôi.”
Thái Hiệu Khôi chỉ lớn hơn Hải Lan Na vài tuổi nhưng rất chững chạc và trưởng thành, hiện tại đang điều hành cả một cơ ngơi to vật vã của Thái gia.

Ba của Hải Lan Na đã chấm chàng trai này từ lâu vì thế muốn làm mối cho con gái.
“Tiểu Na, Thái thiếu gia là một chàng trai tốt, cậu ấy cũng chưa có bạn gái hay là con…”
“Con không thích đâu.”
Hải lão gia còn chưa nói hết câu thì đã bị Hải Lan Na chặn họng khiến ông ấy và Thái Hiệu Khôi khó xử.
“Con bé này, có nghe ba nói không thì bảo.”
“Sao lúc nào ba cũng muốn làm theo ý ba thế? Con có người con thích rồi vì thế con sẽ không nghe theo ba mà hẹn hò lung tung đâu.”
Hải Lan Na hôm nay thật mạnh miệng khiến Hải lão gia cũng giật mình.

Ông ấy giả vờ cười trừ như không có gì với Thái Hiệu Khôi:
“Thái thiếu gia, con gái tôi nó vẫn như thế đấy, cậu đừng để bụng.”
“Không sao đâu bác trai, cháu thích những cô gái cá tính như Hải tiểu thư đây.”
Sau khi Thái Hiệu Khôi ra về, nét mặt vờ vui vẻ của Hải lão gia chợt tắt.

Ông ấy hằm hằm bước lên trên tầng, đến cửa phòng con gái thì mở cửa vào trong.
Đúng lúc đó, Hải Lan Na đang định ra ngoài gặp Lục Bách Dịch thì bị ba bắt gặp.

Thấy con gái ăn mặc đẹp khác thường, Hải lão gia liền hỏi:
“Con đi đâu? Đi gặp cái tên mà con thích đó sao?”
“Vâng.” Hải Lan Na trả lời xanh rờn.
“Tên đó là tên nào, xuất thân gia cảnh ra sao?”
“Anh ấy chính là đối tác của ba, Lục Bách Dịch của tập đoàn Lục thị.”
Nghe tới đây Hải lão gia bèn há hốc miệng kinh ngạc, ông ấy không ngờ rằng con gái mình lại đi thích Lục Bách Dịch.

“Sao con lại thích cậu ấy? Con có biết Lục Bách Dịch đã từng có vợ và ly hôn rồi không?”
“Thế thì đã sao chứ? Hiện tại anh ấy độc thân là được.”
“Con bé này đúng là chẳng biết cái gì.

Lục Bách Dịch là người không nên động vào con hiểu chứ?”
“Chẳng lẽ ba không thích con rể là CEO tập đoàn Lục thị sao?”
Hải lão gia tỏ ra bất lực trước đứa con gái cứng đầu của mình, ông ấy tức giận quát:
“Vấn đề chính ở đây là hạnh phúc sau này của con.

Con có biết Lục Bách Dịch có biết bao phụ nữ vây quanh không? Không những thế còn có rất nhiều tin đồn xấu về cuộc hôn nhân trước đây của cậu ta nữa.”
Bản thân Lục Bách Dịch sát gái và có nhiều phụ nữ vây quanh là điều Hải Lan Na thừa biết chẳng qua là cô ấy không để tâm tới thôi.

Trước sự phản đối của ba mình, Hải Lan Na chọn cách mặc kệ ông ấy.
“Mặc kệ ba, con thích ai thì con sẽ lấy người đó, ba đừng có ngăn cản.”
Nói rồi Hải Lan Na liền xách túi chạy đi, Hải lão gia có cất tiếng gọi nhưng cô ấy cũng chẳng quay đầu.

Đáng lẽ Hải lão gia không nên để con gái mình làm người đại diện, vì thế sẽ không có chuyện Hải Lan Na gặp và đem lòng thích Lục Bách Dịch.
Tối hôm ấy.
Lục Bách Dịch vừa lái xe trở về nhà riêng thì bất ngờ nhìn thấy Lục Hàm Dương đang đứng trước cổng nhà.

Anh đã định vờ như không thấy mà đi vào trong nhưng Lục Hàm Dương đã đưa tay ra giữ anh lại.

“Bách Dịch, chờ một lát.”
Hai năm nay, Lục Bách Dịch luôn né tránh anh trai, đến cả đám cưới của anh trai cũng không tới.

Chỉ vì chuyện Lục Hàm Dương cưới Nghiêm Hạ Nhi mà tình anh em hai người họ đã chuyển sang một hướng không ai mong muốn.

“Ngày mai là sinh nhật một tuổi của Hiểu Minh, anh có tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở biệt thự Lục gia, em có thể dành thời gian đến đó được không?”
“Em bận lắm.” Lục Bách Dịch thờ ơ đáp.
“Bách Dịch, em có thể nể mặt cháu trai của mình mà tới không? Anh chỉ muốn thằng bé được gặp chú của mình thôi.”
“…”
Lục Bách Dịch đột nhiên im lặng như đang nghĩ ngợi điều gì đó, tuy anh không từ chối nhưng cũng không nói ra lời đồng ý mà chỉ lẳng lặng đi vào trong nhà.

Lục Hàm Dương đứng nhìn theo bóng lưng của em trai, sau khi thấy em trai đã đi hẳn vào trong mới chịu lái xe đi về.
Biệt thự Lục gia.
Lục Hàm Dương vừa về tới nhà đã nghe thấy tiếng khóc của con trai vang vọng ra tận sân.

Anh ấy cảm thấy lo lắng liền nhanh chóng chạy vào trong thì thấy bà nội cùng mẹ mình đang thi nhau dỗ cháu.
“Cháu ngoan cháu ngoan, đừng khóc nữa, ba về rồi kìa.”
Lục Hiểu Minh là tên con trai của Lục Hàm Dương và Nghiêm Hạ Nhi, thằng bé mới chỉ một tuổi nên rất hay khóc.

Nhưng lúc nhìn thấy ba về, Hiểu Minh đã nín lặng, hai tay bé nhỏ giơ về phía Lục Hàm Dương đòi bế.
“Hạ Nhi đi đâu rồi mẹ?” Lục Hàm Dương vừa bế con trai vừa hỏi.
Lục phu nhân thở dài:
“Nó vừa thay đồ đi rồi, nói là đi chụp hình quảng cáo.

Phụ nữ sau khi có con đáng lẽ phải dành thời gian nhiều hơn cho con cái mới phải, nhưng biết sao được Hạ Nhi nó là người mẫu mà.”
Từ lúc sinh con tới giờ Nghiêm Hạ Nhi trở nên rất lạnh lùng vô cảm, hầu hết thời gian bên con toàn là Lục Hàm Dương mà thôi.

Cô ta bận bịu chạy quảng cáo, chụp ảnh tạp chí rồi làm gương mặt đại diện cho nhiều nhãn hàng, suốt ngày chỉ đi chụp ảnh, nhiều tới mức không có thời gian ở cạnh con trai.
“Con xin phép đưa Hiểu Minh lên phòng trước đây.”
“Ừm, đi đi con.”
Lục Hàm Dương bế con trai trở về phòng ngủ, nhìn đống quần áo Nghiêm Hạ Nhi vứt lung tung trên mặt giường anh ta lại thở dài.

Nghiêm Hạ Nhi từ lúc cưới đến lúc sinh con không hề gần gũi gì với chồng mình, nhiều lúc Lục Hàm Dương còn cảm thấy cả hai như người xa lạ, nếu không có con chung thì chắc chẳng ai nghĩ họ là vợ chồng.
Lát sau, Nghiêm Hạ Nhi với bộ dạng mệt mỏi bước vào trong phòng, cô ta không đoái hoài gì đến con trai cả ngày nhớ mẹ mà nằm dài ra giường.
“Hạ Nhi, em mau bế con đi.”
“Em mệt lắm, anh bế thằng bé đi.” Nghiêm Hạ Nhi khó chịu nói.
Hiểu Minh tròn mắt nhìn về phía mẹ, thằng bé chưa từng khóc đòi theo mẹ dù chỉ một lần.
“Con là của chúng ta mà sao anh thấy em thờ ơ với thằng bé quá vậy?” Lục Hàm Dương bức xúc nói.

Hai năm qua, vợ chồng họ vẫn thường cãi nhau nhưng sau đó lại làm lành nên cũng quen rồi.

Nghiêm Hạ Nhi ngồi bật dậy, không chịu thua mà đáp trả rằng:
“Anh nghĩ em muốn sinh con lắm sao? Nếu không phải đêm hôm đó anh dùng bao thì đã không có nó rồi.”
“Nghiêm Hạ Nhi, em điên rồi à? Ý em là em không mong có Hiểu Minh chứ gì?”
“Em không hề nói điều đó, đấy là anh tự nghĩ thế thôi.

Hôm nay em đã rất mệt rồi vì thế anh đừng có nói gì thêm nữa.”
Nghiêm Hạ Nhi tức tối đứng phắt dậy sau đó đi thẳng vào trong phòng tắm.
Sau hai năm, tính cách của Nghiêm Hạ Nhi vẫn không thay đổi, kể cả đã có chồng và con rồi nhưng cô ta vẫn hành xử khó ưa như vậy.
Nhiều lúc Lục Hàm Dương cũng nghĩ liệu cuộc hôn nhân của anh ta có phải điều đúng đắn không nữa.

Nhưng khi nhìn thấy nụ cười vô tư hồn nhiên của con trai là bao suy nghĩ tiêu cực của Lục Hàm Dương liền tan biến hết.
“Ba yêu con trai của ba nhiều lắm và ba cũng yêu mẹ con nữa…”
Lục Hàm Dương chưa từng hết yêu Nghiêm Hạ Nhi, trong trái tim anh ấy luôn luôn đặt cô ta ở vị trí quan trọng.

Nhưng còn Nghiêm Hạ Nhi thì sao? Hai năm chung sống với Lục Hàm Dương với tư cách là vợ chồng, liệu cô ta có từng thật lòng yêu anh ấy hay không?
Biệt thự nhà họ Hải.
Hải lão gia đang ngồi trong phòng khách thì bỗng nhận được một thứ giống thiệp mời.

Người hầu đem tới cho ông ấy và nói:
“Lão gia, cái này là người của Lục đại thiếu gia nhà họ Lục đem tới gửi lão gia.”
Hải lão gia đưa tay bóc thiệp mời, vừa bóc vừa đọc chữ ghi trên đó.
“Mai là sinh nhật con trai đầu lòng của cậu ấy sao? Vậy phải nhanh chóng đi chọn quà mới được.”
Mối quan hệ giữa Hải lão gia và Lục Hàm Dương vốn đã rất tốt từ trước, hai người họ rất thân thiết tuy khác lứa tuổi nhưng vẫn hợp nhau.
Đúng lúc đó, Hải Lan Na bỗng xuất hiện phía sau lưng ba mình, cô ấy nhìn thấy thiệp mời có ghi tên Lục Hiểu Minh liền hỏi:
“Ba, Lục Hiểu Minh là ai thế?”
“Là con trai đầu lòng của Lục đại thiếu gia nhà họ Lục.”
Nghe vậy, hai mắt Hải Lan Na bỗng sáng rực lên.
“Vậy tức là sẽ có Lục Bách Dịch sao ba?”
“Con đừng mơ tưởng nữa, ba nghe nói Lục Bách Dịch đã dọn ra ở riêng lâu rồi, hình như là có mâu thuẫn với anh trai mình vậy nên con đừng có mơ tưởng gì đến việc gặp Lục Bách Dịch.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.