Bạn đang đọc Trả Lại Tự Do Cho Anh – Chương 40: Cáo Gian Xảo Hay Rắn Độc
Lục Hàm Dương vừa tuyên bố chủ quyền vừa nhẹ nhàng ôm lấy Nghiêm Hạ Nhi, không ngại ngần thể hiện tình cảm trước mặt Lục Bách Dịch và Diệp Châu Anh.
Trước chuyện này, Lục Bách Dịch khó lòng có thể chấp nhận được.
Anh lập tức tỏ ra không hài lòng, vội vàng kéo tay anh trai mình vào phòng sách rồi lạnh lùng nói:
“Anh, em nghĩ chúng ta cần nói chuyện.”
Lục Hàm Dương không phản kháng mà đành đi theo em trai.
Sau khi hai người đàn ông rời khỏi thì chỉ còn hai người phụ nữ đứng nhìn nhau.
Nghiêm Hạ Nhi luôn tỏ thái độ với Diệp Châu Anh, chỉ cần nhìn gương mặt của cô ta thôi đã khiến Châu Anh chán ghét.
“Nghiêm Hạ Nhi, tôi thật sự ghê tởm cô.
Ve vãn em trai không được nên bây giờ cô chuyển sang anh trai sao?”
Nghiêm Hạ Nhi vênh váo tiến thêm một bước, áp sát lại gần Châu Anh như muốn tạo áp lực cho cô vậy.
“Diệp Châu Anh, thứ tôi không có được thì cô cũng đừng hòng có được.
Sau này chúng ta có khi lại trở thành người nhà với nhau vì thế đối xử với nhau tốt một chút nhé.”
Diệp Châu Anh lạnh lùng liếc nhìn bàn tay dơ bẩn của Nghiêm Hạ Nhi chạm vào vai mình, cô không nghĩ gì mà lập tức hất tay cô ta ra.
“Không đời nào tôi chấp nhận trở thành người một nhà với cô.
Rốt cuộc thì cô đang nhắm đến cái gì ở trong ngôi nhà này? Vợ của Lục Bách Dịch hay vợ của anh Hàm Dương?”
Nghiêm Hạ Nhi thản nhiên nhún vai:
“Cái đó thì cô thử đoán xem, rằng tôi sẽ ở lại căn nhà này với danh phận gì.
Nhưng tôi có thể chắc chắn một điều đến khi tôi có được mọi thứ cũng là lúc tôi đá cô ra khỏi ngôi nhà này đấy.”
Ngoài này, hai người phụ nữ đang đấu khẩu vô cùng căng thẳng nhưng ở bên trong phòng sách, hai người đàn ông còn căng thẳng hơn thế.
Lục Bách Dịch tức giận đẩy anh trai mình ngồi xuống ghế, anh không kiêng nể mà nổi nóng với anh trai:
“Lục Hàm Dương, anh bị điên rồi sao? Sao anh lại đòi cưới Nghiêm Hạ Nhi chứ?”
Lục Hàm Dương ngước mắt nhìn em trai, anh ta tưởng em trai vẫn còn tình cảm với Nghiêm Hạ Nhi nên mới hành xử như vậy.
“Bách Dịch, lý do gì mà em không ủng hộ anh với Hạ Nhi?”
Lục Bách Dịch lập tức trả lời:
“Cô ta là một con cáo gian xảo, cô ta chỉ đang lợi dụng anh để trả thù em mà thôi, anh đang bị cô ta lừa đấy.”
Câu trả lời của Lục Bách Dịch không chỉ không khiến Lục Hàm Dương lung lay quyết định mà còn khiến anh ta nghi ngờ hơn về mối quan hệ của hai người họ.
“Em nói cô ấy lợi dụng anh để trả thù em sao? Nhưng em đã làm gì có lỗi với cô ấy chứ?”
Đến đây, Lục Bách Dịch chỉ biết ấp úng vì đây không phải lúc nói sự thật cho Lục Hàm Dương biết.
“Nói chung là ai cũng được nhưng em không chấp nhận Nghiêm Hạ Nhi trở thành chị dâu em.”
“Vì sao? Vì cô ấy từng là bạn gái cũ của em nên em thấy khó xử hay là em vẫn còn yêu cô ấy, muốn độc chiếm cô ấy?”
Trước sự cứng đầu của Lục Hàm Dương, Lục Bách Dịch chỉ biết bất lực thở dài.
“Anh, rốt cuộc anh có hiểu những gì em nói không vậy? Anh đang bị cô ta dắt mũi đấy biết không? Cô ta dụ anh ngủ với cô ta, lợi dụng tình yêu anh dành cho cô ta rồi thực hiện cái âm mưu bẩn thỉu của cô ta.”
Lục Hàm Dương vẫn bày ra bộ mặt không chút biến sắc, có lẽ những gì mà Lục Bách Dịch nói nãy giờ đều không lọt tai anh ta một chút nào cả.
Trong mắt Lục Hàm Dương, Nghiêm Hạ Nhi đúng là luôn có những âm mưu xấu nhưng anh ta chẳng quan tâm.
“Đủ rồi! Bách Dịch, chuyện giữa anh và Hạ Nhi em đừng xen vào.
Còn nữa, em phải giữ khoảng cách với cô ấy, đừng để anh bắt gặp hai người gần gũi với nhau nếu không…!anh sẽ không để yên nữa đâu.”
Nói rồi, Lục Hàm Dương liền đứng dậy rời đi.
Anh ta đi lướt qua Lục Bách Dịch còn huých nhẹ vào vai của em trai một cái giống như lời cảnh cáo.
Lục Bách Dịch thật sự không hiểu anh trai mình đang nghĩ gì nữa, chẳng lẽ đây gọi là “sự mù quáng khi yêu”?
…
Tối hôm đó,
Lục Bách Dịch tìm đến quán rượu của Tiêu Đằng để uống rượu giải khuây.
Cũng đã lâu lắm rồi anh không tới đây vậy mà bạn thân cũng chẳng chịu ló mặt ra tiếp.
Lục Bách Dịch ngồi một mình uống rượu ở hàng ghế vip, dáng vẻ lúc đó của anh thực sự rất cuốn hút khiến một cô gái đang ngồi trong quán để mắt tới.
Cô ta mỉm cười nhìn anh sau đó nhấc ly rượu đến ngồi ngay bên cạnh Lục Bách Dịch.
“Đàn ông đến quán rượu nếu không đi cùng bạn bè thì cũng phải có mĩ nữ bầu bạn.
Anh chàng đẹp trai này, em có thể làm mĩ nữ bầu bạn cùng anh không?”
Nghe thấy giọng nói cực kỳ ngọt ngào văng vẳng bên tai, Lục Bách Dịch liền liếc mắt sang.
Ánh mắt của anh khiến cô gái kia khẽ giật mình nhưng phải nói là gương mặt của anh thực sự rất thu hút.
Hai má của Lục Bách Dịch đã đỏ lên vì say, anh chỉ lạnh giọng đáp lại cô gái kia đúng một chữ:
“Cút!”
Cô gái kia có chút bất ngờ trước thái độ cự tuyệt đó.
Dù có hơi thất vọng nhưng cô ta vẫn chưa bỏ cuộc mà cố tình ngồi sát lại gần anh hơn.
“Đừng lạnh lùng thế mà, để em rót rượu cho anh.”
Lục Bách Dịch đang bức xúc trong người lại gặp phải loại người phiền phức như cô gái này nên không tránh khỏi tức giận.
Anh đùng đùng hất tay cô ta ra, lớn tiếng quát:
“Tôi bảo cô cút đi, không nghe thấy hay sao? Cô muốn chọc tôi phát điên lên à?”
Tiếng chửi của Lục Bách Dịch khiến những vị khách ngồi đó cũng phải nín lặng nhìn về phía anh.
Tiêu Đằng nghe thấy ồn ào bỗng từ trong chạy phắt ra, thấy bạn thân là người gây ồn vì thế liền chạy tới, đồng thời thay bạn thân xin lỗi:
“Xin lỗi mọi người, mọi người cứ tiếp tục đi nhé, đừng để ý đến cậu ta.”
Sau đó Tiêu Đằng vội vàng đi đến lôi cô gái kia rời khỏi Lục Bách Dịch và nói:
“Cô rất đẹp nhưng tôi rất tiếc, bạn tôi đã có vợ rồi vì thế mời cô đi cho.”
Cô gái kia hậm hực cầm ly rượu rời đi, vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Có cần phải lớn tiếng thế không chứ!”
Sau khi mọi chuyện đã ổn thỏa Tiêu Đằng mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta ngồi xuống bên cạnh Lục Bách Dịch, khoác lấy vai anh rồi thỏ thẻ:
“Này bạn thân của tôi, cậu muốn quán của tôi đóng cửa hay gì? Chỗ này của tôi là chỗ làm ăn nhé, không phải chỗ cậu chửi rông.”
Lục Bách Dịch không để ý đến lời của Tiêu Đằng, anh lẳng lặng cầm chai rượu dốc thẳng vào miệng.
Tiêu Đằng chán nản giật lấy chai rượu đặt xuống bàn, cằn nhằn:
“Hôm nay Lục tổng của tôi lại có chuyện gì thế?”
Lục Bách Dịch lên tiếng đáp:
“Anh trai tôi muốn lấy Nghiêm Hạ Nhi làm vợ.”
Tiêu Đằng đứng hình mất năm giây khi nghe được tin sốt dẻo này, anh ta có chút bất ngờ có chút không.
“Chuyện anh trai cậu thích bạn gái cũ của cậu thì tôi biết rồi.
Nhưng cái chuyện lấy làm vợ đó thì sao cậu phải buồn? Chẳng lẽ cậu vẫn còn gì đó với Nghiêm Hạ Nhi sao?”
“Tôi còn gì đó với cô ta sao? Đúng là nực cười! Tôi muốn giết cô ta, bóp chết cô ta nhưng vì anh trai tôi nên tôi mới không làm vậy.
Còn cô ta thì không biết sợ, dùng anh trai tôi để làm lá chắn.”
Tiêu Đằng bỗng tặc lưỡi:
“Chà…! sao trước đây cậu còn hẹn hò với Nghiêm Hạ Nhi trong khi tôi đã khuyên cậu khàn cả cổ? Con người như Nghiêm Hạ Nhi chính là rắn độc, mà rắn độc rất nguy hiểm.”
“Tôi chỉ lo cho anh trai tôi, tôi không muốn anh ấy bị Nghiêm Hạ Nhi làm tổn thương.”
Tiêu Đằng bày ra bộ mặt đăm chiêu nghĩ ngợi sau đó vỗ vai Lục Bách Dịch và mỉm cười:
“Xem ra chuyện này cũng thú vị đấy!”
Biệt thự Lục gia.
Vì chuyện Nghiêm Hạ Nhi từng bị kẻ xấu bắt cóc ở khách sạn riêng nên người nhà họ Lục đã đồng ý để Nghiêm Hạ Nhi ở lại biệt thự Lục gia một thời gian.
Viện vào cái cớ tâm lý còn hoảng sợ cộng với sự thương người của Lục lão phu nhân nên Nghiêm Hạ Nhi đã thành công ở lại đây.
Hôm đó, phòng riêng của Nghiêm Hạ Nhi đã được chuẩn bị xong.
Cô ta làm ra vẻ mình là chủ căn nhà, sai người hầu tới lui một cách khó chịu, chắc chắn Nghiêm Hạ Nhi đã mắc bệnh ngôi sao nặng.
“Đừng đặt cái bàn ở đó, vướng chân lắm, dịch sang bên kia chút! Trời ạ! Các người có biết nhìn không vậy? Tôi bảo dịch sang bên này cơ mà? Đúng là vô dụng!”
Diệp Châu Anh đi qua phòng của Nghiêm Hạ Nhi thì thấy cô ta đang chửi người giúp cô ta dọn dẹp phòng.
Cảm thấy bức xúc thay Diệp Châu Anh liền lên tiếng:
“Nghiêm Hạ Nhi, muốn vừa đúng ý cô thì cô tự đi mà làm.
Tại sao lại sai họ làm rồi chửi họ?”
Nghiêm Hạ Nhi lập tức đáp trả:
“Đây là việc của họ, họ không làm được thì tức là vô dụng, cô quản làm gì chứ?”
Diệp Châu Anh tiến lên một bước, cô lớn tiếng nói với những người đang dọn dẹp rằng:
“Mọi người lui xuống làm việc của mình hết đi.”
“Vâng, thưa thiếu phu nhân.”
Nghiêm Hạ Nhi thấy vậy liền ngăn lại:
“Ai cho các người đi, còn chưa dọn xong mà?”
Tuy nhiên lời nói của cô ta không khiến người hầu đứng lại.
Nghiêm Hạ Nhi bực tức trút giận lên người Diệp Châu Anh, cô ta quát cô:
“Diệp Châu Anh, tại sao cô lại làm thế? Cô là cái gì chứ?”
Trước câu hỏi đó, Diệp Châu Anh chỉ thản nhiên đáp:
“Cô có nghe thấy họ gọi tôi là gì không? Là thiếu phu nhân đấy! Trong cái nhà này, cô là khách, còn tôi là chủ, nếu cô biết điều thì cô sẽ được tiếp đãi tử tế còn không thì…!tôi sẽ ném cô ra ngoài ngay bây giờ đấy biết chưa?”
“Cô…”
Nghiêm Hạ Nhi dù có tức giận đến thế nào thì cũng không có quyền hạn gì cả vì thế đành phải ngậm ngùi nuốt cục tức vào trong.
Diệp Châu Anh sau khi cảnh cáo xong liền đi xuống dưới nhà, cô đang đun nước sôi để pha trà cho ba chồng vì thế xuống xem nước đã sôi chưa.
Trong lúc Châu Anh mải pha trà không để ý, Nghiêm Hạ Nhi đã có mặt từ phía sau, cầm bình nước sôi đi đến chỗ của Châu Anh.
Cô ta căm phẫn nhìn cô sau đó không do dự mà hất bình nước sôi vào Diệp Châu Anh để trả thù.
“Châu Anh! Cẩn thận…”
“Oái!”
Đúng lúc ấy, tự dưng có ai đó dùng thân mình ôm lấy Châu Anh nên cô mới không bị bỏng.
Choang!
Nghiêm Hạ Nhi hoảng sợ làm rơi bình nước sôi xuống nền nhà khi vừa lỡ tay khiến Lục Bách Dịch bị bỏng.
Đúng lúc nguy cấp, Lục Bách Dịch xuất hiện và thấy Nghiêm Hạ Nhi đang tính hãm hại Châu Anh, khi đó anh đã không nghĩ gì mà lao tới.
“Không…!em không cố ý…” Nghiêm Hạ Nhi run sợ lùi về phía sau.
Diệp Châu Anh hoảng hốt đỡ lấy Lục Bách Dịch, nước nóng đổ vào vai anh khiến da thịt như bị cháy xém.