Trả Lại Tự Do Cho Anh

Chương 34: Mọi Chuyện Chỉ Mới Bắt Đầu


Bạn đang đọc Trả Lại Tự Do Cho Anh – Chương 34: Mọi Chuyện Chỉ Mới Bắt Đầu


Song, Lục Bách Dịch lại tiếp tục hôn Châu Anh.

Lần này cô không đẩy anh ra mà lại chấp nhận nụ hôn đó, cô cũng chẳng biết bản thân đang bị làm sao nữa.
“Châu Anh, cháu dâu cưng của bà…”
Đúng lúc ấy Lục lão phu nhân bỗng lù lù đi vào trong phòng.

Vừa nghe thấy giọng của bà ấy, Diệp Châu Anh đã lập tức đẩy Lục Bách Dịch sang một bên khiến anh suýt đập mặt xuống giường.
“Bà…!bà nội.”
Diệp Châu Anh mỉm cười nhìn Lục lão phu nhân, cô thực sự cảm thấy xấu hổ tột cùng khi để bà nội chứng kiến cảnh tượng vừa nãy.
“Bà xin lỗi hai đứa, tại bà thấy cửa không đóng cho nên mới bước vào như vậy.

Chắc là bà đã làm phiền hai đứa rồi đúng không?” Lục lão phu nhân cười hiền từ.
Lục Bách Dịch ngồi thẳng dậy, giọng điệu có phần trách móc, anh nói:
“Bà nội, bà không nên vào phòng rồi không báo trước như thế.

Nếu lỡ như bọn cháu đang làm chuyện khác thì…!á…”
Cảm thấy cái miệng của Lục Bách Dịch đi hơi xa nên Diệp Châu Anh mới tặng cho anh một cái véo “nhẹ” ở hông.

Lục Bách Dịch nhăn nhó quay mặt lại, anh gầm gừ:
“Cô làm trò gì vậy?”
Diệp Châu Anh không trả lời Lục Bách Dịch, cô chỉ chăm chăm nói chuyện với bà nội.
“Bà nội, bà tìm cháu có chuyện gì không ạ?”
Lục lão phu nhân tự nhiên quên béng mất lý do chính bà ấy vào phòng để tìm Châu Anh.

Bà ấy suy nghĩ một hồi nhưng không thể nhớ lại điều mình định nói vì thế đã kiếm cớ rời đi.
“À…!Bà không làm phiền hai đứa, bà xuống dưới nhà đây.”
Lục lão phu nhân nhanh nhanh chóng chóng lóc cóc rời khỏi phòng ngủ của hai đứa cháu, bà ấy còn tự trách bản thân vừa phá hỏng không gian lãng mạn của cháu mình nữa.

“Haizzz, tuổi trẻ đúng là thích thật…”
Đúng lúc đó, Lục lão phu nhân chạm mặt Lục lão gia trên hành lang đến phòng ngủ của Bách Dịch và Châu Anh.

Vừa nhìn thấy mẹ mình, Lục lão gia đã đi tới hỏi:
“Mẹ à, con nghe nói Châu Anh bị ngất xỉu, con bé có sao không?”
Lục lão phu nhân vội vàng đẩy con trai quay người lại, càng xa phòng của hai đứa cháu càng tốt.

Lục lão gia ngơ ngác không hiểu gì, ông ấy miễn cưỡng bị đẩy đi trong sự khó hiểu.

“Mẹ, có chuyện gì thế?”
“Đừng có làm phiền hai đứa nó, có chuyện gì để mai hẵng nói.”
“Nhưng con chỉ định đi thăm con dâu thôi mà.”
Lục lão phu nhân phây phẩy tay, tiếp tục đẩy con trai đi ra xa.
“Thăm để mai thăm cũng được, giờ chúng nó đang ở cạnh nhau, đừng có làm phiền hai đứa nó.”
Niềm hạnh phúc của người nhà họ Lục chỉ đơn giản là Lục Bách Dịch và Diệp Châu Anh hòa thuận, yêu thương lẫn nhau.

Vì thế cho nên Lục lão phu nhân đã rất vui khi thấy hai người họ thân mật.
Chỉ cần cháu mình hạnh phúc thì người làm bà này cũng cảm thấy vui rồi.
Đêm hôm đó,
Trong lúc Diệp Châu Anh đã ngủ say thì Lục Bách Dịch vẫn còn lục đục làm việc.

Anh đang chăm chú nhìn vào máy tính thì đột nhiên chuông điện thoại kêu lên.
Reng…!Reng…!Reng…
Lục Bách Dịch tạm thời rời mắt khỏi máy tính, anh cầm điện thoại thì phát hiện người gọi tới là Nghiêm Hạ Nhi.

Lục Bách Dịch không nghĩ ngợi gì nhiều, anh trực tiếp tắt đi rồi đặt điện thoại về chỗ cũ.

Ở phía bên này, Nghiêm Hạ Nhi biết Lục Bách Dịch không chịu nghe máy của mình liền tỏ ra tức giận.

Cô ta bấm điện thoại gọi cho anh lần thứ hai nhưng kết quả vẫn giống như lần đầu tiên gọi.
[Thuê bao quý khách đang gọi hiện đã…]
Bốp!
“Chết tiệt! Sao anh dám không nghe điện thoại chứ Lục Bách Dịch?”
Nghiêm Hạ Nhi như phát điên, cô ta ném điện thoại xuống ghế sofa rồi hét ầm cả nhà lên.
Sau một hồi đi đi lại lại quanh nhà với cục tức trong lòng Nghiêm Hạ Nhi cũng lấy được bình tĩnh.

Cô ta cầm điện thoại lên nhưng lần này không gọi điện mà là nhắn tin.

Ting! Ting!
Điện thoại của Lục Bách Dịch liên tiếp có thông báo tin nhắn gửi đến.

Anh thở dài nhấc điện thoại xem thử, ban đầu anh đã định mặc kệ khi thấy người gửi là Nghiêm Hạ Nhi nhưng dòng tin tiếp theo của cô ta hiện lên trên thanh thông báo đã khiến anh bất ngờ.
[Lục Bách Dịch, nếu anh không trả lời tin nhắn thì những bức ảnh này sẽ bị tung lên mạng.]
Lục Bách Dịch vội vàng mở máy lên xem, anh phát hiện có rất nhiều ảnh nóng của mình và Nghiêm Hạ Nhi vào đêm hôm đó.


Lục Bách Dịch không thể kiềm chế được cảm xúc khi xem được những hình ảnh này, anh đứng dậy mở cửa đi ra ngoài sau đó lập tức gọi điện cho Nghiêm Hạ Nhi.

Reng…!Reng…!Reng…
Chuông điện thoại vừa kêu lên, Nghiêm Hạ Nhi đã biết chắc đó là Lục Bách Dịch.

Nhưng cô ta lại không chịu nghe máy anh ngay lập tức, phải đợi đúng ba giây sau mới chịu nghe.
“Alo?”
[Nghiêm Hạ Nhi, rốt cuộc cô muốn cái gì? Tôi đã cảnh cáo cô rồi vậy mà cô còn dám làm vậy sao?]
“Lục Bách Dịch, ai nói anh ngó lơ điện thoại của em làm gì chứ? Anh cũng biết tính em rồi mà, em chẳng sợ điều gì cả.”
[Xóa những bức ảnh đó đi nếu không cô sẽ không yên với tôi đâu.]
Tút.
Lục Bách Dịch chỉ để lại một lời cảnh cáo sau đó cúp máy.

Nhưng chỉ bằng đó sự đe dọa không đủ để khiến Nghiêm Hạ Nhi nguôi đi ý định xấu xa của mình.

Về phía Nghiêm Hạ Nhi, cô ta một mình đứng trong phòng khách sạn đắt tiền vừa uống rượu vang vừa ngắm nhìn ảnh của mình với Lục Bách Dịch.

Vẻ mặt cô ta lúc đó thực sự rất gian xảo, chỉ nhìn thôi đã thấy rõ được những âm mưu bẩn thỉu rồi.
“Mọi chuyện mới chỉ bắt đầu thôi…”
…!
Hai tuần sau.

Để không phải chạm mặt cũng như bị Nghiêm Hạ Nhi làm phiền Lục Bách Dịch đã sang nước ngoài công tác hai tuần.

Anh vắng mặt ở nhà hai tuần vừa là để giải quyết công việc vừa là để Nghiêm Hạ Nhi bớt gây phiền phức.

Thế nhưng ngay ngày đầu tiên trở về nước Lục Bách Dịch đã chạm mặt Nghiêm Hạ Nhi ở chính văn phòng của mình.

“Bách Dịch, cuối cùng anh cũng về rồi, em nhớ anh lắm đó.”
Nghiêm Hạ Nhi chạy đến ôm lấy anh mà không kiêng nể việc Trình Tranh cũng đang có mặt trong phòng.

Thư ký Trình ban đầu có hơi sốc nhưng về sau đã có thể điều tiết cảm xúc của mình.

Còn Lục Bách Dịch, anh thực sự chán ghét cô ta ra mặt vì thế đã thẳng tay đẩy cô ta thật mạnh.

“Nghiêm Hạ Nhi, cô điên rồi sao?”
“Thư ký Trình, anh ra ngoài một lát nhé?” Nghiêm Hạ Nhi bỗng quay sang nói với Trình Tranh.

Trình Tranh liếc mắt nhìn Lục Bách Dịch sau đó khẽ cúi đầu rồi ra khỏi văn phòng.

Cánh cửa vừa đóng lại, Nghiêm Hạ Nhi đã lao đến ôm hôn Lục Bách Dịch, vừa hôn vừa đẩy anh vào tường.
“Ưm…!hưm…”
Lục Bách Dịch bất ngờ trước hành động của Nghiêm Hạ Nhi, anh giơ tay bóp lấy cằm cô ta rồi giẫy cô ta ngã xuống đất.
“Á!”
“Đồ đàn bà điên, cô đúng là hết thuốc chữa rồi.”
Nghiêm Hạ Nhi đau đớn chống tay ngồi dậy, cô ta trợn mắt lườm anh rồi hét:
“Sao anh dám đẩy em?”
“Tôi cảnh cáo cô, đừng có làm những cái trò bẩn thỉu đó nữa.

Bây giờ thì mau biến đi, biến khỏi mắt của tôi đi.”
Lục Bách Dịch lớn tiếng đuổi Nghiêm Hạ Nhi, điều này khiến cô ta nổi giận.

Cô ta đi tới trước mặt anh đập tay xuống mặt bàn, lên giọng đáp:
“Lục Bách Dịch, anh không được phép đối xử với em như vậy.

Anh đã quên những gì em nói rồi sao?”
Đúng lúc đó bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên:
“Bách Dịch, em có trong đó không?”
Nghiêm Hạ Nhi nhận ra đó là giọng của Lục Hàm Dương, đột nhiên cô ta mỉm cười, đưa tay nắm lấy cà vạt của Lục Bách Dịch kéo lại gần mình.

Cô ta mỉm cười nói nhỏ với anh:
“Hay chút nữa để em nói hết mọi chuyện cho anh trai anh biết nhé, chuyện chúng ta đã ngủ với nhau ấy.”
Lục Bách Dịch trừng mắt nhìn cô ta.
“Cô dám?”
“Nếu anh ấy biết chúng ta ngủ với nhau không biết sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Em cũng rất tò mò đấy…”
Vì trong thời gian này Lục Hàm Dương vẫn còn rất thích Nghiêm Hạ Nhi, Lục Bách Dịch lại quý anh trai nên không muốn anh ấy phải đau lòng.

Hết cách, Lục Bách Dịch đành phải cắn răng nghe lời Nghiêm Hạ Nhi.

“Cô muốn gì đây?”
“Khi nào em gọi điện anh phải nghe máy, em sẽ nói điều em muốn sau.

Bye!”
Nói rồi Nghiêm Hạ Nhi liền xoay gót rời đi, cô ta vui tới mức cười tươi như hoa vậy.

Lục Hàm Dương mở cửa bước vào thì thấy Nghiêm Hạ Nhi, anh ta có chút ngạc nhiên nhưng cũng chỉ hơi khó chịu một tí.


Bởi chuyện Nghiêm Hạ Nhi còn thích và muốn ở cạnh Lục Bách Dịch không phải chuyện Lục Hàm Dương không biết.

Chỉ là anh ta cảm thấy ghen tị với em trai và còn pha lẫn một chút giận nữa.

Cùng thời điểm ấy, tại bệnh viện Cicia.
Diệp Châu Anh đang nằm trên máy kiểm tra tổng quát cơ thể, cô nằm đều đặn trên chiếc máy đó cũng đã hai tuần liền rồi.

Vì hôm nay là lần kiểm tra sau một tháng thực hiện điều trị trước phẫu thuật nên Diệp Châu Anh được các bác sĩ kiểm tra rất kỹ lưỡng, không như những lần trước, cũng chính vì thế mới phát hiện ra một chuyện.
Bác sĩ Lam Kỳ – đồng nghiệp của Trương Hạo Phàm đem kết quả khám bệnh của Diệp Châu Anh tới cho anh ta, nét mặt cô ấy trông có vẻ rất nghiêm trọng.

Thấy vậy, Trương Hạo Phàm bèn lên tiếng hỏi:
“Sao thế? Kiểm tra tổng quát của Châu Anh không được tốt à?”
Lam Kỳ thở dài đưa kết quả khám bệnh của Châu Anh cho Trương Hạo Phàm đồng thời thông báo:
“Bác sĩ Trương này, Diệp Châu Anh đã có thai rồi.”
Trương Hạo Phàm đang lật dở tờ giấy xét nghiệm thì bất ngờ chựng lại, giống như vừa nghe thấy một điều gì đó rất kinh khủng.

“Cô…!cô vừa nói cái gì cơ?”
“Tôi nói Diệp Châu Anh đã có thai.” Lam Kỳ nhắc lại một lần nữa.

Trương Hạo Phàm đã nghe rõ những gì Lam Kỳ nói nhưng anh ta không thể tin nổi vào tai mình.

Anh ta vội vàng kiểm tra kết quả xét nghiệm, đúng như những gì Lam Kỳ nói, Diệp Châu Anh đã mang thai.

“Tại sao lại như vậy chứ? Tại sao phải là thời điểm này chứ?” Trương Hạo Phàm bỗng dưng mất kiểm soát.

“Bác sĩ Trương, anh sao thế? Chẳng lẽ Diệp Châu Anh mang thai là chuyện xấu sao?”
“Nó không đơn giản như cô nghĩ đâu.”
“Nhưng chuyện mang thai là một chuyện lớn, chúng ta vẫn nên thông báo cho cô ấy một tiếng thì hơn.”
Lam Kỳ định đi tới phòng bệnh nói cho Diệp Châu Anh biết tin thì bị Trương Hạo Phàm cản lại.
“Không được nói cho cô ấy biết.”
“Tại sao chứ?”
“Nếu Châu Anh giữ đứa bé đó thì đồng nghĩa với việc cô ấy sẽ không thể làm phẫu thuật.

Mà nếu không làm phẫu thuật trước thời hạn, Diệp Châu Anh có thể sẽ mất mạng.” Trương Hạo Phàm bất lực nói.

Nghe tới đây Lam Kỳ vô cùng sửng sốt.

Cô ấy lúc này không biết phải làm gì, nên nói ra tất cả hay chọn cách im lặng.

“Nhưng sao lại như thế? Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”
“Bây giờ chỉ có hai lựa chọn mà thôi, một là bỏ đứa bé để Châu Anh có cơ hội sống, hai là giữ đứa bé nhưng Châu Anh có thể sẽ mất mạng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.