Bạn đang đọc Trả Lại Tự Do Cho Anh – Chương 3: Lên Giường Đi!
Gương mặt của Lục Bách Dịch không chút biến sắc, vô cảm nhìn Diệp Châu Anh nức nở cầu xin mình dừng lại.
Bàn tay vẫn thô bạo giằng lấy chiếc khăn quấn quanh cơ thể của Châu Anh, lạnh lùng kéo thật mạnh khiến chiếc khăn tuột khỏi người cô.
“A…”
Lúc này, toàn bộ những gì đẹp nhất trên cơ thể của Châu Anh đã bị lộ ra hoàn toàn ngay trước mắt Lục Bách Dịch.
Hai mắt anh quét dọc cơ thể cô từ trên xuống dưới, đây là lần đầu tiên anh được chiêm ngưỡng một tuyệt tác đẹp tới như vậy.
Những người phụ nữ trước đây mà anh từng quen, hầu hết toàn là hàng “giả” chứ không đẹp một cách tự nhiên như Diệp Châu Anh.
Diệp Châu Anh bất lực ngồi phịch xuống đất, một dòng nước mắt bỗng chảy xuống đầu gối của cô.
Cô đưa đôi bàn tay run run vơ lấy đống quần áo trên sàn nhà rồi che lấy cơ thể, sau hành động có phần quá đáng của Lục Bách Dịch, cô cảm thấy tủi nhục vô cùng.
Lục Bách Dịch ném chiếc khăn tắm lên mặt giường, anh đứng trước mặt cô lạnh lùng chỉnh lại tay áo và cà vạt nhưng ánh mắt vẫn luôn chú tâm tới cô gái đang ngồi dưới đất kia.
Một lúc sau, anh bất ngờ lên tiếng:
“Từ lần sau trở đi nếu không có sự cho phép của tôi cô không được động vào đồ của tôi.
Tôi là người sạch sẽ vì thế không thích kẻ bị bệnh như cô động vào đồ của mình.”
Nhắc nhở xong xuôi Lục Bách Dịch liền mở cửa bước ra khỏi phòng.
Còn Diệp Châu Anh thì vẫn ngồi ôm cơ thể trần trụi của mình ở dưới nền đất lạnh lẽo, nếu như cho cô cơ hội lựa chọn lại lần nữa cô nhất định sẽ không đồng ý mối hôn sự này.
Nhưng hiện tại đã không thể quay lại như trước đây nữa rồi, có lẽ cả cuộc đời ngắn ngủi này của Diệp Châu Anh phải sống một cuộc sống tẻ nhạt này mất thôi.
Một lúc sau khi Lục Bách Dịch rời đi, Diệp Châu Anh cũng chậm rãi bước xuống dưới nhà.
Cô chạm mặt quản gia Kim ở phòng khách sau đó nhờ vả anh ấy rằng:
“Quản gia Kim, phiền anh chuẩn bị cho tôi một phòng ngủ nữa nhé!”
“Nhưng để làm gì ạ?”
“Ừm… tôi sẽ nói lý do sau, anh cứ chuẩn bị giúp tôi đi, cảm ơn anh rất nhiều.”
Dù không biết tại sao Diệp Châu Anh lại muốn chuẩn bị một phòng ngủ khác nhưng có lẽ chuyện này có liên quan tới Lục Bách Dịch.
Vì anh không ưa cô, không thích cô nên mới đuổi cô ra khỏi phòng trong chính đêm tân hôn như vậy.
Diệp Châu Anh sợ rằng đêm nay cũng sẽ tái diễn như đêm qua nên mới cẩn thận nhờ quản gia chuẩn bị phòng trước cho mình.
Bệnh viện Cicia, trung tâm thành phố Kiều Thành.
Ngồi trên chiếc xe Mercedes E – Class màu trắng sang trọng, Diệp Châu Anh được tài xế riêng của Lục gia đưa tới bệnh viện để khám bệnh.
Đây là xe riêng của Châu Anh lúc còn ở nhà họ Diệp nhưng cô không biết lái xe vì thế mới nhờ đến tài xế đưa cô đi.
Diệp Châu Anh mở cửa bước vào trong bệnh viện, đây là bệnh viện lớn nhất Kiều Thành và là nơi mà cô thường xuyên lui tới.
Mỗi lần Châu Anh xuất hiện ở bệnh viện là mấy nữ y tá lại xúm lại nói chuyện với nhau về các món đồ trên người của Châu Anh.
Nhìn cô mặc giản dị thế thôi nhưng khui giá ra thì hết cả đống tiền, đúng là tiểu thư con nhà danh giá có khác.
Diệp Châu Anh đi tới phòng làm việc của bác sĩ Trương Hạo Phàm – bác sĩ riêng phụ trách bệnh tình của cô cũng là học trưởng của cô hồi còn học cấp ba.
Cốc… cốc…
Châu Anh nhẹ nhàng gõ cửa phòng, phải đợi sau khi có giọng nói phát ra từ bên trong cô mới mở cửa bước vào.
Trương Hạo Phàm đang xử lý một số thông tin về bệnh nhân nên chưa kịp để ý là ai vừa vào phòng.
Nét mặt của Châu Anh rạng rỡ hẳn lên so với lúc ở bên cạnh Lục Bách Dịch, cô nhẹ nhàng đi tới trước bàn làm việc của Hạo Phàm khẽ lên tiếng:
“Học trưởng, em tới rồi!”
Nhận ra giọng nói quen thuộc, Trương Hạo Phàm bất ngờ ngẩng mặt lên.
Vị học trưởng này của cô là một bác sĩ có tay nghề cao, tốt nghiệp đại học y bên nước ngoài và được mời tới bệnh viện Cicia này làm việc.
Anh ấy có nụ cười má núm rất đẹp, đó là đặc điểm nổi bật nhất trên gương mặt điển trai tựa như ánh nắng mặt trời ấy.
“Em tới rồi à? Em đợi anh một chút nhé, chờ anh xử lý xong chỗ thông tin này rồi đưa em đi kiểm tra tổng quát.”
Việc kiểm tra sức khỏe tổng quát mỗi lần đến bệnh viện của Diệp Châu Anh đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời cô rồi.
Từ lúc cô bị bệnh tới giờ, bệnh viện giống như ngôi nhà thứ hai của cô vậy, dường như ngày nào cũng có mặt ở đây.
Diệp Châu Anh ngoan ngoãn ngồi trên ghế chờ đợi Trương Hạo Phàm làm xong việc.
Anh ấy sợ cô chờ lâu vì thế đã đẩy nhanh tiến trình rồi đứng dậy dẫn cô đi khám tổng quát.
“Châu Anh, chúng ta đi thôi.”
“Vâng.”
Trương Hạo Phàm đẩy gọng kính đứng dậy, dáng vẻ của vị bác sĩ này trong chiếc áo blouse trắng trông thật thu hút.
Châu Anh đi qua người của Hạo Phàm để ra ngoài, ánh mắt anh ấy nhìn cô trông âu yếm một cách kỳ lạ.
Diệp Châu Anh nằm trên máy kiểm tra tổng quát cơ thể, việc làm này của cô đã tái diễn trong vòng vài năm qua.
Bệnh của cô không biết bao giờ sẽ khỏi mà có lẽ sẽ không khỏi hẳn được nữa.
Sau khi kiểm tra xong, Trương Hạo Phàm lại đưa Châu Anh trở về phòng để tiến hành khám chi tiết.
“Học trưởng, bệnh của em liệu có chữa được không?”
Mấy năm nay, Diệp Châu Anh đều lặp đi lặp lại câu hỏi này rất nhiều lần nhưng Trương Hạo Phàm cũng chỉ có một câu duy nhất để trả lời cô.
“Anh sẽ sớm tìm ra cách chữa cho em, em yên tâm đi.”
Câu nói ấy thực chất chỉ là một câu an ủi bình thường chứ thực ra Trương Hạo Phàm không thể tìm ra cách chữa triệt để bệnh tình của Diệp Châu Anh.
Cô buồn bã cúi mặt xuống nhưng trên môi vẫn nở nụ cười, cô hỏi:
“Không biết em còn sống được bao lâu nữa nhỉ?”
“Châu Anh, em đừng lo lắng quá! Anh đã hứa sẽ chữa khỏi bệnh cho em thì chắc chắn sẽ làm được.”
Trên đời này có những người xa lánh cô vì ngại bệnh tật của cô nhưng cũng có người không hề xa lánh cô mà còn ngày đêm tìm cách chữa khỏi bệnh cho cô nữa.
Một người tốt như Trương Hạo Phàm đúng là khó kiếm, hạnh phúc của Diệp Châu Anh chính là được quen biết với Trương Hạo Phàm.
Trong lúc giúp Châu Anh kê đơn thuốc, Trương Hạo Phàm đã cất tiếng hỏi:
“Anh nghe nói Lục Bách Dịch là người khá ngông cuồng và khó tính, em lấy anh ta liệu có bị anh ta bắt nạt không?”
Bắt nạt?
Đúng là có thật nhưng trước mặt người khác cô không nên nói xấu chồng mình.
“Không đâu anh, anh ấy… không tới mức như anh nói.”
“Nếu vậy thì tốt rồi! Anh mong em sẽ có một cuộc sống hạnh phúc bên người chồng lý tưởng.
Dù sao Lục Bách Dịch cũng là CEO của tập đoàn Lục thị, một người có thể giúp em dựa vào.”
Diệp Châu Anh cũng rất mong sẽ được hạnh phúc như lời Trương Hạo Phàm vừa nói.
Nhưng sự thật nghiệt ngã lại khiến những hi vọng dù là nhỏ nhất của cô trở thành hão huyền.
Tối hôm ấy,
Trong lúc ngồi ăn tối cùng với ba chồng, Lục lão gia đã hỏi Châu Anh một câu khiến cô sững cả người ra.
“Châu Anh, có phải Bách Dịch không cho con ngủ cùng nó không?”
Lục Bách Dịch đang gắp thức ăn cũng phải dừng lại, gương mặt anh lộ rõ vẻ khó chịu.
Thấy vậy, Châu Anh liền mỉm cười:
“Không phải đâu ba.”
“Vậy tại sao con lại muốn ngủ ở phòng khác? Đã là vợ chồng thì phải ngủ cùng nhau chứ?”
Thì ra ba chồng cô đã phát hiện ra việc cô muốn ngủ riêng nên ông ấy mới hỏi như vậy.
Lục lão gia yêu thương Châu Anh như con gái ruột, ông ấy gắp thức ăn cho cô rồi từ tốn nói:
“Ăn đi Châu Anh, con phải bồi bổ cơ thể để sớm sinh cháu cho ba nữa…”
Nghe tới đây, Lục Bách Dịch đang uống nước thì suýt chết sặc.
Lục lão gia cau mày nhìn thái độ của anh rồi tiếp tục nói chuyện với Châu Anh:
“Sức khỏe con đã yếu, người lại gầy như thế này nếu có em bé thì sao có thể khỏe mạnh được.
Con cứ ăn mạnh lên, ăn nhiều vào.”
Bữa cơm hôm ấy chỉ có Lục lão gia là nhiệt tình nhất còn Lục Bách Dịch và Diệp Châu Anh lại cảm thấy không thoải mái chút nào.
Nhờ có ba chồng mà Châu Anh không phải chuyển sang phòng khác nữa nhưng liệu Lục Bách Dịch có cho cô ngủ chung phòng với anh không?
Đêm hôm đó, Diệp Châu Anh đã lấy hết can đảm để bước vào phòng ngủ của Lục Bách Dịch.
Cô thấy anh đang ngồi trên giường xử lý công việc, gương mặt chăm chú dán chặt vào màn hình máy tính.
Lần này, Lục Bách Dịch đã không đuổi cô đi như lần trước nữa nên Châu Anh cảm thấy bớt sợ hơn.
“Bách Dịch.”
Nghe thấy giọng của Châu Anh, Lục Bách Dịch liền liếc mắt nhìn cô.
Ánh mắt anh khiến cô giật mình vội cúi xuống né tránh.
“Hay là… em ngủ dưới đất còn anh ngủ trên giường.”
“Cô muốn ba tôi phát hiện rồi lại mắng tôi vì đã để người bị bệnh như cô ngủ dưới đất à? Cô thích đem đến rắc rối cho tôi tới vậy sao? Lên giường đi!” Lục Bách Dịch trừng mắt nhìn cô.
Dù anh đã đồng ý cho cô lên giường nằm nhưng sao giọng điệu lại khó nghe thế không biết.
Diệp Châu Anh cúi người xuống kéo chăn ra định trèo lên nhưng vô tình để lộ khe ngực trắng nõn đập thẳng vào mắt của Lục Bách Dịch.
Anh nuốt nước bọt sau đó để máy tính sang một bên rồi nói:
“Chờ đã… muốn lên giường thì cởi đồ ra.”
“Sao cơ?”
Diệp Châu Anh có chút hoảng chậm rãi lùi về phía sau, cô lắp bắp:
“Tại… tại sao em phải cởi đồ ra chứ?”
Lục Bách Dịch mỉm cười:
“Không phải cô muốn ngủ với tôi lắm sao? Cởi đồ ra rồi lên giường nằm, tôi sẽ toại nguyện cho cô.”
“Không, ý em ngủ cùng không phải ý đó!” Diệp Châu Anh lắc đầu nguây nguẩy.
“Một là cô tự cởi, hai là để tôi, cô chọn đi đừng để tôi phải điên lên.”.