Bạn đang đọc Trả Lại Anh Một Đời Yêu Nhầm – Chương 25: Hối Hận
“Uống đi.” Thẩm Mộ Diễn đã uống quá nhiều rồi, lại còn rót rượu cho Hứa Thiệu.
Hứa Thiệu ngao ngán nhìn những chai rượu hết nằm lăn lóc đầy bàn.
“Mộ Diễn, cậu uống nhiều rồi.”
“Người phụ nữ nên chết cuối cùng cũng đã chết, tôi thấy vui. Nào, uống thêm ly nữa.”
“Cậu thật sự uống nhiều rồi.”
“Cạn ly! Vì cái chết của Đường Tiểu Nhiễm.”
Hứa Thiệu nhìn khuôn mặt say khướt của Thẩm Mộ Diễn, nhịn không nổi:
“Thẩm Mộ Diễn, cậu quậy đủ chưa?”
“Đang vui mà… Uống! Hôm nay là một ngày vui.”
Hứa Thiệu cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, tên điên Thẩm Mộ Diễn này, cậu ta chưa điên đã khiến người nhìn thấy cậu ta muốn phát điên rồi!
“Không phải Đường Tiểu Nhiễm chết rồi sao? Người chết chính là Đường Tiểu Nhiễm, người phụ nữ đáng ghét, bỉ ổi Đường Tiểu Nhiễm. Cậu buồn cái gì? Cô ấy chết rồi phải vui mừng mới đúng.”
“Đúng thế. Tôi đang vui chết đi được đây.”
“Cậu như thế mà gọi là vui mừng à?”
Soạt một tiếng, Hứa Thiệu đứng phắt dậy: “Thẩm Mộ Diễn, cậu có về không? Cậu không về, tôi về.”
Đột nhiên Thẩm Mộ Diễn nhấc tay lên, đặt lên ngực trái, anh nói với Hứa Thiệu: “A Thiệu, chỗ này của tôi đau… Đau như sắp vỡ ra.”
“Mấy ngày nay cậu quá mệt rồi, nghỉ ngơi một chút sẽ khỏi.” Hứa Thiệu vừa nghe liền sững lại, chỉ còn biết quay người đi, nói như vậy.
“A Thiệu, tôi đau lắm… Tại sau tôi lại đau như thế?”
“Ngày mai tôi đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra.”
“A Thiệu, cô ấy chết rồi.”
“Ừ, tôi biết. Đừng quá bận tâm đến một người không quan trọng.”
“A Thiệu, có phải tôi đã đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng không?”
“…”
Hứa Thiệu không có cách nào trả lời câu hỏi ấy, trầm ngâm một lát, trong lòng cố kìm nén nỗi buồn, nhưng cũng không kiềm nổi nữa, nói:
“Nếu cậu bây giờ thấy khó thở, trong lòng đau như dao cắt, cảm giác đau thương, tuyệt vọng, rất có thể cậu đã sớm yêu cô ấy rồi. Cậu đã đánh mất một kẻ ngốc nghếch duy nhất trên thế giới này, chỉ vì cậu là Thẩm Mộ Diễn mà yêu cậu.”
“A Thiệu, tôi hối hận rồi.” Trong lòng ngập đầy sự hối hận, anh đã không dám nhớ tới người phụ nữ ấy, Thẩm Mộ Diễn giống như một đứa trẻ, đôi mắt đỏ hoe rưng rưng. Hứa Thiệu lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của anh, thậm chí năm Hạ An qua đời, cũng không hề thấy người đàn ông này yếu đuối như bây giờ.
Có lẽ. chỉ khi uống say, Thẩm Mộ Diễn mới đủ can đảm, bất chấp tất cả để biểu lộ tình cảm thật. Cứng rắn như Thẩm Mộ Diễn, sao có thể dễ dàng thừa nhận sai lầm của bản thân, sao có thể thừa nhận anh vì người phụ nữ vô cùng đáng ghét ấy, mà hôm nay hối hận rồi.
Nhìn người đàn ông say mèm, Hứa Thiệu đau đầu với những lời trút hết tâm can của Thẩm Mộ Diễn, đợi đến chủ nhật, lúc tỉnh hẳn rồi, lại nên thế nào đây?
“Tôi đưa cậu về.”
[…]
Ngày thứ năm kể từ đêm hôm đó.
Hứa Thiệu lo lắng nhìn người đàn ông trầm mặc vùi đầu vào công việc, đây đã là ngày thứ năm rồi.
Anh ta từ lúc Thẩm Mộ Diễn uống say, đã cấm anh ấy không được quậy nữa.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy người đàn ông im lặng làm việc, Hứa Thiệu lại mong anh ta tiếp tục quậy phá, miễn không phải là dáng vẻ này, không một động tĩnh gì.
“Làm một điếu nhé?” Hứa Thiệu mở lời trước.
“Cậu hút đi.”
Những câu nói khô khan như thế, đã không phải là lần đầu tiên Hứa Thiệu và Thẩm Mộ Diễn nói với nhau.
Chỉ cần có thể tìm được đề tài, cho dù là nói những câu vớ vẩn, linh tinh nhất, Hứa Thiệu cũng cảm thấy còn tốt hơn im lặng như thế này nhiều.
Một lúc sau.
“Tìm ra chưa?” Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc lạnh lùng hỏi, không hề nhắc tới tìm cái gì.
Trong lòng Hứa Thiệu tự hiểu, thứ anh ấy hỏi chính là mộ của Đường Tiểu Nhiễm.
“Không có. Đã dùng hết tất cả các mối quan hệ rồi.”
Hứa Thiệu nét mặt có chút ngờ vực: “Mộ Diễn, cậu nói xem có khi nào Tô Mật đã lừa chúng ta?”
Không có lí gì Thẩm gia đã huy động hết mọi mối quan hệ lại không thể tìm ra được mộ của một người đã chết.
Thẩm Mộ Diễn bỏ tập tài liệu trong tay xuống, đột nhiên đứng dậy: “Tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian, công ty giao lại cho cậu.”
Anh thậm chí còn không nói được một câu rõ ràng, đã cầm chìa khóa xe, đi ra ngoài.
Hứa Thiệu không kịp ngăn lại: “Cậu chuẩn bị đi đâu?”
“Tôi muốn đến nơi hai chúng tôi đã bắt đầu.”