Bạn đang đọc Trả Lại Anh Một Đời Yêu Nhầm – Chương 20: Cô Ấy Chết Rồi Sao?
Thái độ và lời nói của Tô Mật làm Thẩm Mộ Diễn cứ phân vân mãi.
Tô Mật nói, anh sẽ không bao giờ còn nhìn thấy Đường Tiểu Nhiễm nữa.
Lúc anh nghe được câu nói đó, quả thực thoáng chút phân vân.
Lời của Dung Đồ Phong đột nhiên vang vọng trong đầu anh: Cô ấy chết rồi, cô ấy tự sát rồi.
Thẩm Mộ Diễn đứng bên cửa sổ trong văn phòng làm việc của tập đoàn Thẩm Thị, trầm ngâm nhìn ra ngoài, Đường Tiểu Nhiễm chết rồi?
Không!
Không thể nào!
Anh lắc đầu, người phụ nữ ấy không phải là kiểu người sẽ tự sát.
Như thế nghĩa là, cô ta đang cấu kết với Dung Đồ Phong và Tô Mật, bọn họ cùng nhau diễn một vở kịch lớn?
Người đàn ông nhếch môi cười.
Cô ta đã thích diễn kịch đến vậy, anh cũng nên thành toàn cho cô ta.
Thẩm Mộ Diễn không ý thức được rằng, sâu thẳm trong lòng anh, có một nơi vô cùng thầm kín, đang chôn vùi một sự hoang mang, sợ hãi, nếu không thì anh sao lại nóng lòng nói ra câu hủy hoại Đường Thị, rồi gấp gáp tiến hành như vậy?
Mấy năm qua, nhất cử nhất động của Thẩm Mộ Diễn, Hứa Thiệu đều nhìn ra cả.
Hứa Thiệu trầm ngâm nhìn người bạn thân mấy ngày qua ra sức nghĩ cách phá hoại Đường Thị, lúc đầu, anh ta cũng cho rằng là vì Thẩm Mộ Diễn căm ghét Đường Tiểu Nhiễm.
Im lặng hồi lâu.
Hứa Thiệu đột nhiên bừng tỉnh nhận ra một sự thật, Thẩm Mộ Diễn muốn dùng đến thủ đoạn phá hoại Đường Thị, để ép Đường Tiểu Nhiễm ra mặt. Anh dùng đến thủ đoạn như vậy để chứng minh một điều là Đường Tiểu Nhiễm chưa chết.
Hứa Thiệu nhìn bạn mình, trong đôi mắt phong lưu thoáng chút ưu tư, trầm mặc, sợ rằng, bản thân Thẩm Mộ Diễn không hiểu, hôm nay anh ấy làm ra những chuyện như vậy, là vì nguyên do gì.
“Mộ Diễn.”
“Có chuyện gì à?” Người đàn ông quay lại, nhìn Hứa Thiệu.
Hứa Thiệu kìm lại mấy lời định nói, liền đánh trống lảng:
“Không có gì. Sắp tan ca rồi, tối nay chúng ta tới Điển Tọa đi, hẹn thêm mấy người nữa, vui vẻ thư giãn một chút.”
Thẩm Mộ Diễn đưa tay lên xem đồng hồ, ngẩng đầu: “Không được rồi, mấy hôm nay tôi hơi mệt, muốn về nhà nghỉ ngơi sớm.”
“Thế cũng được.”
Hứa Thiệu khựng lại, vẫn là nhắc đến: “Đường Tiểu Nhiễm…”
“Hả?” Thẩm Mộ Diễn nghe thấy ba từ Đường Tiểu Nhiễm lập tức có chút phản ứng.
Hứa Thiệu nhìn thấy, trong lòng lại thoáng phân vân, anh ta nuốt nước bọt một cái, cứng rắn hỏi: “Đường Tiểu Nhiễm, vẫn chưa có tin tức gì của cô ấy sao?”
Thẩm Mộ Diễn trườn người, cánh tay hướng về chiếc áo vest trên ghế sofa, không gian trùng lại giây lát, thoắt cái anh đã nhanh chóng vớ lấy chiếc áo trên sofa:
“Cô ta nhất định sẽ ra mặt.”
Giọng nói trầm lắng, đan xen chút lạnh lùng.
Hứa Thiệu cũng không nói gì thêm, cúi đầu như đã ngầm hiểu.
Thẩm Mộ Diễn đi thang máy xuống hầm để xe.
Hôm nay anh tự lái xe.
Chiếc xe rời khỏi bãi để xe, rẽ vào đường lớn, một lúc sau đã đứng ở ngã rẽ giữa Bích Viên và Tiên An Lí, rồi chợt vỗi vã rẽ vào Tiên An Lí.
Ngồi trên xe, người đàn ông thần sắc rất phức tạp.
Anh nhớ rất rõ những lần trước, anh sẽ lái xe rẽ vào hướng Bích Viên, nhưng đứng ở ngã rẽ này, đột nhiên trong đầu lại xuất hiện hình ảnh người phụ nữ ấy nhã nhặn, điềm tĩnh nấu cơm.
Thật sống động, anh chợt quay vô-lăng, rẽ vào hướng Tiên An Lí rồi đi tiếp.
“Tiên An Lí…” Một giọng nói trầm ấm vang lên, lẩm bẩm: “Lúc trước là nơi đáng ghét nhất ư?”
Tiên An Lí là nơi duy nhất lưu giữ những kỷ niệm của cả hai.
Thẩm Mộ Diễn trước sau vẫn vậy, điềm tính nhấn dãy mật mã đã quen thuộc mà không còn quen thuộc.
Cửa mở, anh đẩy cửa bước vào.
Nơi này so với lần trước tới, càng thêm lạnh lẽo.
Anh không bật đèn.
Không gian tối om, chỉ còn chút ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn đường xuyên qua cửa sổ, rơi vãi khắp căn phòng.
Người đàn ông lần mò trong bóng tối, tìm đến chỗ ghế sofa trong phòng khách và ngồi xuống.
Châm điếu thuốc, hút một hơi, phả ra làn khói tráng đục mờ ảo.
Bốn tuần, càng lúc càng yên lặng.
Những dòng ký ức ùa về, đều là dáng vẻ người phụ nữ ấy đêm thâu vẫn đợi anh về nhà, dáng vẻ cô làm cơm trong bếp, dáng vẻ cô ngồi bó gối xem tài liệu trên sofa, cửa vừa mở cô mừng rỡ chạy đến đón lấy chiếc áo vest từ tay anh, ríu rít bên tai: “Đói rồi phải không? Em làm món anh thích rồi, anh ăn một chút đi.”
Thời gian chầm chậm trôi, nhưng trong bóng đêm, dường nhu đến cả sự trôi của thời gian cũng trở nên nhanh hơn.
Tích tắc, tích tắc, tích tắc… Chiếc đồng hồ để bàn trong phòng khách điểm không biết bao nhiêu nhịp, bỗng nhiên, người đàn ông ngồi trên sofa đứng bật dậy, đón lấy những tia sáng yếu ớt từ đèn đường truyền qua cửa sổ, anh bật đèn trong phòng khách.
Ngoảnh đầu nhìn chiếc đồng hồ trên bàn: “Trời gần sáng rồi.”
Anh vì sao lại nhớ đến người phụ nữa ấy?