Bạn đang đọc Trà Hương Mãn Tinh Không – Chương 174
Trời tờ mờ sáng, ánh nắng ban mai mới xuất hiện đang còn mờ nhạt, từ rất xa cũng có thể nhìn thấy một tầng hào quang màu vàng nhạt bao phủ thánh điện, dù ở trong hay ngoài hoàng cung cũng đều có thể thấy được. Ở một nơi đặc biệt trống trải trong đình viện thánh điện, một loạt cọc gỗ bé xíu được sắp đặt đan xen vào nhau, một thân ảnh màu trắng xinh xắn không ngừng nhảy lên nhảy xuống trên những cọc gỗ, làm ra các động tác linh hoạt, nửa ngày, lại bắt đầu các loại tư thế xoay người lộn nhào, nhảy nhót trên không trung, từ xa nhìn lại thật giống như một tinh linh nhỏ nhắn nhanh nhẹn, chuyển động nhanh đến mức khiến kẻ khác không cách nào nhìn rõ.
Bỗng nhiên, một trận tiếng bước chân tiến tới càng ngày càng gần, giây lát, đã dừng lại ngay hành lang đình viện.
“Tốt lắm tiểu bảo bối, luyện tập buổi sáng đã xong, con nên đi nghỉ ngơi.” Thanh âm thuần hậu của nam nhân mang theo ý cười nồng đậm vang lên.
Thân ảnh khéo léo bỗng nhiên dừng lại, khiến người ta có thể thấy rõ đây là một đứa nhỏ mặc trang phục Hoa Hạ. Đứa nhỏ từ trong túi lấy ra một chiếc khăn mặt mềm mại lau mồ hôi nơi thái dương, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế của đứa nhỏ phồng lên, một đôi mắt cực giống Úc Thịnh Trạch, nghiêm túc nhìn về phía hư ảnh phía cọc gỗ, kháng nghị: “Cậu không được gọi con là tiểu bảo bối! Con đã sáu tuổi, cũng sắp có tiểu đệ đệ!”
Trữ Khang Viễn nhìn bộ dáng đáng yêu của đứa cháu nhỏ, không tiếng động nở nụ cười.
“Tiểu Cẩn Tu, đệ đệ con còn chưa sinh ra, con vẫn là bảo bối nhỏ nhất của hai nhà chúng ta!” Trữ Khang Viễn nhẹ nhàng dỗ dành.
Đối với đứa cháu nhu thuận lại hiểu chuyện, Trữ gia thật sự là đau đến tận xương tủy. Ngay cả vào năm đứa nhỏ này ba tuổi, trong lúc vô ý phát hiện huynh đệ Trữ Thần An học tập võ thuật Hoa Hạ cường thân kiện thể, cũng kiên trì muốn học. Trữ gia cũng đồng ý, đặc biệt mời một thầy dạy võ về dạy dỗ, thậm chí mấy ca ca của Trữ Khang Viễn sáng nào cũng mở màn hình thị tấn, phối hợp cùng tập với mấy đứa nhỏ.
Ngay cả Đoạn Sở có những buổi sáng không dậy nổi, Úc Cẩn Tu vẫn kiên trì đi học. Chỉ khổ mấy đứa nhỏ Trữ Thần An, từ năm ấy đến tận bây giờ không có được một chút thời gian nghỉ ngơi nhàn hạ. Đệ đệ chăm chỉ như vậy, bọn họ làm ca ca, sao có thể không biết xấu hổ mà lười biếng cơ chứ.
Úc Cẩn Tu lúc này còn chưa kháng nghị, chỉ chớp đôi mắt màu đen thật to nhìn Trữ Khang Viễn, trên mặt tràn đầy hưng phấn: “Cậu, tiểu đệ đệ của Cẩn Tu lập tức sẽ ra đời! Ba ba nói, chỉ trong mấy ngày nay thôi!”
“Cẩn Tu thích tiểu đệ đệ như vậy sao?” Thanh âm mỉm cười của Trữ Khang Hạo thông qua thị tấn truyền đến.
Úc Cẩn Tu đứng thẳng tắp, nghiêm trang ngẩng đầu, hai mắt phát sáng nói: “Con là ca ca, con phải bảo vệ đệ đệ, nhất định không để cho người khác khi dễ đễ đệ!”
Trữ Khang Hạo không khỏi ngẩn người, lập tức nhớ tới trước kia trong lúc vui đùa với Đoạn Sở đã từng đề cập qua, lúc trước nói là sợ sinh một đứa sẽ dễ bị bắt nạt, tính toán một lần sinh hai đứa luôn, đáng tiếc khoa học kỹ thuật không phải vạn năng, bởi vì liên quan đến nuôi dưỡng tinh thần lực một cách tự nhiên, chỉ thành công sinh ra một đứa. Chờ Úc Cẩn Tu sinh ra, dưỡng dục đứa nhỏ vất vả, tự nhiên sẽ khiến Đoạn Sở cùng Úc Thịnh Trạch không có tinh lực lập tức muốn sinh đứa thứ hai.
“Là vì có người khi dễ con sao?” Trữ Khang Hạo quan tâm hỏi, trong lòng lập tức cảnh giác. Mấy ca ca của Úc Thịnh Trạch, hình như đều đã có đứa nhỏ, chẳng lẽ là do hoàng thất tăm tối, khiến con của hoàng tử nào đó ức hiếp Tiểu Cẩn Tu? Đứa cháu ba năm này cố gắng như vậy, chính là vì nguyên nhân này?
“Không có!” Úc Cẩn Tu nhanh chóng lắc đầu, trên mặt tràn ngập vui sướng, hiển nhiên vẫn còn nghĩ đến đệ đệ sắp ra đời.
Trữ Khang Hạo lập tức nổi giận, hoàn toàn quên mất Úc Cẩn Tu mới sáu tuổi, làm sao có thể bị người khi dễ mà không kinh động tới Đoạn Sở cùng Úc Thịnh Trạch tinh thần lực đã đạt cực hạn. Hắn chờ Úc Cẩn Tu được thị vệ cung nữ mang đi rửa mặt nghỉ ngơi, bất chấp thời gian vẫn còn sớm, trực tiếp thông tin cho Đoạn Sở.
“Đại ca?” Đoạn Sở đáng thương đang ngủ trên giường, trong giọng nói vẫn còn nồng đậm buồn ngủ.
Thông tấn của Trữ Khang Hạo sau khi chớp lên một cái, tầm mắt liền dừng trên áo ngủ nửa mở rộng của Đoạn Sở, thấy da thịt trắng nõn chi chít hôn ngân, vội vàng lia mắt sang chỗ khác, liền chống lại sắc mặt Úc Thịnh Trạch đã biến thành màu đen, khóe miệng co rút: “Đệ đừng cứ vây quanh Thịnh Trạch như vậy, cũng nên quan tâm tới Cẩn Tu một chút, nó rốt cuộc vẫn còn nhỏ, đừng để người ta có lý do khi dễ.”
Nói xong, Trữ Khang Hạo cũng không đợi Đoạn Sở phản ứng, trực tiếp cắt đứt thông tin.
Trong tẩm điện, Đoạn Sở cùng Úc Thịnh Trạch nhìn nhau liếc mắt một cái. Thấy trong mắt Úc Thịnh Trạch hiện lên tức giận, Đoạn Sở lắc lắc đầu: “Nhìn thời gian có lẽ luyện tập buổi sáng đã xong, khẳng định là đại ca hiểu lầm mới nói như vậy.”
Đoạn Sở tuyệt không lo lắng, hắn bình thường quả thực là vội vàng, nhưng Cẩn Tu trừ bỏ luyện tập vào buổi sáng cùng đi học ở thái học viện, cũng chỉ có buổi tối sau khi đi ngủ mới rời khỏi tầm mắt của hắn, sao có thể bị người khi dễ dưới tầm mắt của hắn. Huống chi lấy thân phận cùng sức chiến đấu của Úc Cẩn Tu, trong đám huynh đệ cùng con cháu gia tộc huân quý, tuyệt đối không có khả năng chịu thiệt.
“Bạch Bạch cùng Đoàn Tử, gần đây không đi tới thái học viện với Cẩn Tu.” Úc Thịnh Trạch nhăn lại mi, vẫn cảm thấy lo lắng. Cũng không phải nhớ tới thời gian trước kia đánh nhau với thất hoàng huynh, năm đó hắn căn bản không quá thiệt thòi, cũng không thật sự hạ thủ tàn nhẫn. Úc Thịnh Trạch hiện tại lo lắng chính là, Úc Cẩn Tu chỉ có một người, kẻ muốn nịnh bợ đứa con của bọn họ tự nhiên sẽ có, nhưng người đố kỵ cũng càng nhiều. Những người đó sẽ không giống bọn họ có chừng mực như vậy.
Đoạn Sở vừa nghe, nhịn không được co rút khóe miệng. Từ khi Úc Cẩn Tu năm tuổi vào học ở thái học viện, Bạch Bạch cùng Đoàn Tử luôn luôn nằm trên bả vai của đứa nhỏ cùng đi theo học, Úc Thịnh Trạch nghĩ đó là vì bảo hộ đứa nhỏ. Nhưng trên thực tế, căn bản là hai Tử Tinh thú sau khi mở ra linh trí, đã bắt đầu hiểu biết về hệ thống học tập của con người. Trông cậy vào hai dị thú giống người khế ước cấp 9 bảo hộ, chúng nó chắc chắn sẽ đem thái học viện san thành đất bằng.
“Vừa lúc gần đây không có việc gì, chúng ta hôm nay lặng lẽ đi theo tới thái học viện?” Đoạn Sở khó có lúc nổi lên hưng trí, nghĩ tới đứa con thứ hai cũng sắp ra đời, tính toán khiến cho Úc Thịnh Trạch chú trọng việc học võ của Úc Cẩn Tu một chút.
Tinh tế từ xưa vẫn luôn chú trọng tinh thần lực chiến đấu, chỉ cần lực sát thương lớn, chiến sĩ sơ cấp đã có thể thong dong đối phó với gần trăm người bình thường, rèn luyện thân thể chính là rèn luyện sức chịu đựng, độ linh hoạt cùng tốc độ. Cho nên lúc Trữ gia phái người đến dạy công phu quyền cước cho Úc Cẩn Tu, Úc Thịnh Trạch cũng chỉ chú ý thân thể đứa con có bị thương hay không. Về phần có thể có hiệu quả gì, đối với hắn có lẽ chỉ là một loại phương thức rèn luyện thân thể.
Nhưng Đoạn Sở thì không giống vậy, cảm thấy Úc Cẩn Tu như vậy không chỉ có thể tăng mạnh sức chiến đấu của bản thân, cũng là một loại rèn luyện nghị lực. Hơn nữa võ thuật Hoa Hạ am hiểu lấy nhu thắng cương, lấy nhược chế cường, không nói điều này đối với cách thức chiến đấu cũng là một loại lý thuyết khác biệt, rất nhiều quyền cước công phu đều được dựa theo động vật hung mãnh, mạnh mẽ trong tự nhiên, Đoạn Sở vài năm này cùng Úc Thịnh Trạch lưu lại thật lâu ở thú vực tinh cầu, chủng loại dị thú am hiểu nhất chính là kích đấu, cảm thấy hoàn toàn có thể lấy mạnh bù yếu, nói không chừng có thể còn giúp cho Úc Thịnh Trạch có thêm càng nhiều linh cảm trong biến hóa chiến lực.
“Hảo.” Úc Thịnh Trạch tự nhiên không có ý kiến.
Chờ hai người thu thập tốt đi khỏi tẩm điện, vừa lúc nhìn đến thân ảnh nho nhỏ của Úc Cẩn Tu thẳng tắp tiêu sái đi tới, Đoạn Sở liếc mắt một cái liền thấy được chùm lông tơ màu trắng trên vai con mình, Đoàn Tử sử dụng tứ chi bám chặt vào áo Úc Cẩn Tu, dưới chân, Bạch Bạch chợt trước chợt sau, chợt trái chợt phải chạy xung quanh chân Úc Cẩn Tu.
Úc Cẩn Tu nhìn thấy hai người cha thì nhãn tình sáng lên, sau đó quy củ hành lễ: “Phụ thân, ba ba!”
“Cẩn Tu.” Đoạn Sở cười nhìn đứa con bộ dáng đại nhân. Không biết là do di truyền, hay là tiểu hài tử vốn giỏi bắt chước, mà Úc Thịnh Trạch lại vừa vặn là đối tượng Úc Cẩn Tu lựa chọn bắt chước, chỉ mới sáu tuổi, không chỉ lời nói cử chỉ, ngay cả tính tình cũng y hệt Úc Thịnh Trạch. Đương nhiên, Đoạn Sở đối với chuyện này cũng vui vẻ nhìn xem.
“Ân.” Úc Thịnh Trạch mặt không chút thay đổi gật đầu, tinh thần lực lặng yên không một tiếng động đảo qua thân thể nhỏ bé của đứa con, không phát hiện có gì khác thường, đang định thu hồi.
“Ô” Đoàn Tử bỗng nhiên trợn tròn mắt nhìn lại đây, thân thể nhỏ bé căng chặt, lông cả người dựng thẳng lên.
Đoạn Sở đối với tinh thần lực của Úc Thịnh Trạch là nhạy bén nhất, lại nhìn đến bộ dáng tạc mao của Đoàn Tử, buồn cười lộ ra tinh thần lực, tính toán trấn an Đoàn Tử, lại vừa vặn đụng tới năng lượng màu tím mà Đoàn Tử phóng ra, mà Úc Thịnh Trạch chưa rút lại tinh thần lực của bản thân thì phát hiện tinh thần lực của Đoạn Sở tồn tại. Theo bản năng thân cận, ba cỗ tinh thần lực bất đồng lập tức giao triền cùng nhau.
Úc Thịnh Trạch sửng sốt, lập tức phát hiện năng lượng trong thân thể trở nên hỗn loạn, tinh thần lực khổng lồ không thể khống chế mà phóng thích ra ngoài.
Đoạn Sở cũng phát hiện điểm này, lắp bắp kinh hãi, quyết định nhanh chóng đem tinh thần lực phân thành hai, một bên thông qua tinh thần lực chung đoan bắt đầu khai thông, một bên thử tách tinh thần lực đang giao triền của Tử Tinh thú cùng Úc Thịnh Trạch.
Nhưng Đoạn Sở vào lúc hai Tử Tinh thú còn chưa hoàn toàn tiến hóa, đã từng cùng năng lượng của chúng nó sinh ra cộng hưởng, vội vàng muốn tách ra căn bản là chuyện không có khả năng, điều khiến Đoạn Sở kinh sợ nhất chính là, khi hắn đồng thời thông qua tinh thần lực chung đoan khai thông cho Úc Thịnh Trạch, năng lượng màu tím của Đoàn Tử thế nhưng cũng dung hợp vào cùng một chỗ rồi tiến vào cơ thể Úc Thịnh Trạch.
Đoạn Sở thay đổi sắc mặt, bối rối muốn tìm kiếm biện pháp giải quyết, lại có một bàn tay nắm chặt tay hắn, Đoạn Sở quay đầu lại, Úc Thịnh Trạch nhìn hắn, ánh mắt sáng kinh người.
“Đừng nóng vội, là chuyện tốt.” Úc Thịnh Trạch thập phần khẳng định nói xong, ánh mắt nhìn về phía Úc Cẩn Tu bởi vì phát hiện khác thường mà không dám nhúc nhích, thong dong phân phó: “Cẩn Tu đừng động đậy.”
Úc Cẩn Tu tuy tuổi còn nhỏ, nhưng tâm chí cũng kiên nghị, Úc Thịnh trạch vừa nói như vậy, đứa nhỏ quả nhiên xuất ra định lực lúc tập võ, đứng thẳng tắp không nhúc nhích.
Đoạn Sở lúc này cũng phát hiện, tinh thần lực trong cơ thể Úc Thịnh Trạch liên tiếp tăng vọt, đã sớm vượt qua tinh thần lực bạo động ngày xưa, theo lý thuyết, hành lang hẳn là đã sớm bị kích phát hệ thống phòng ngự mới đúng, nhưng hiện tại, thân ở giữa lốc xoáy, Úc Cẩn Tu là người không có sức chống cự nhất, lại ngay cả góc áo cũng không bị bay lên.
Đoạn Sở trong lòng vừa động, phân phó Bạch Bạch dưới chân vẫn có vẻ bất an trông nom Úc Cẩn Tu cho tốt, sau đó điều động phương thức dung nhập năng lượng dị thú đã sớm thông hiểu, mạnh mẽ thông qua tinh thần lực chung đoan mà gia tăng tinh thần lực phóng ra ngoài, gần như đồng thời, nguyên bản ba cổ tinh thần lực còn đang giao triền quấn quít ở trung tâm, không ngừng cắn nuốt tinh thần lực của Úc Thịnh Trạch, dần dần trở nên bình thản đồng thời bắt đầu thu nhỏ lại. . .
Không biết qua bao lâu, tinh thần lực của Đoạn Sở phát ra càng ngày càng khó khăn, thái dương dày đặc mồ hôi, chỉ nghe “Ba” một tiếng, tinh thần lực chung đoan vẫn làm cầu nối cho năng lượng tham nhập bị đánh rơi trên mặt đất, cùng lúc đó ba cỗ năng lượng dao động quấn quanh cùng một chỗ cũng hóa thành vô hình.
Đoạn Sở lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống, bị Úc Thịnh Trạch duỗi tay ra kéo vào trong ngực.
“Ba ba!” Úc Cẩn Tu mở to hai mắt nhìn, đã sớm gấp đến độ không thể đứng yên, hiện tại thấy Đoạn Sở như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nhịn không được kêu to, dưới chân lại không chút nhúc nhích, ngay cả Đoàn Tử chú ý tới cũng trở nên nôn nóng, nhưng Úc Cẩn Tu cũng không dám thò tay ôm lấy nó.
“Ba ba con chỉ là mệt mỏi.” Úc Thịnh Trạch khó có được mà ôn nhu trấn an, lại thấp giọng nói: “Ôm Đoàn Tử đi theo ta, Bạch Bạch đuổi kịp.”
Nói xong, hắn cũng không để ý Đoạn Sở giãy dụa, ôm lấy hắn, vội vã rời khỏi tẩm điện.
Úc Cẩn Tu đem Đoàn Tử nằm úp sấp ôm vào trong ngực, lại cúi đầu, nhìn Bạch Bạch dịu ngoan ghé vào bên chân, ngồi xổm xuống cũng đem nó ôm ở khuỷu tay, sau đó nhanh chóng bước lên, bịch bịch chạy theo.
Đoạn Sở bị đưa đến trên giường một hồi, người liền lâm vào hôn mê. Úc Thịnh Trạch trong lòng biết đây là tinh thần lực của hắn bị hao hết, vội giúp hắn uống một lọ thuốc bổ sung tinh thần lực, lại cho Đoàn Tử uống một ly trà.
“Ba ba mệt nên ngủ sao?” Úc Cẩn Tu nhỏ giọng hỏi, rốt cuộc không còn duy trì được bộ dáng bình tĩnh như đại nhân nữa.
Úc Thịnh Trạch quay đầu lại, nhìn thấy đứa con vẻ mặt bất an, nghĩ đến hắn vừa rồi nghe lời đứng thời gian dài như vậy, duỗi tay ra, đem đứa con ôm lấy đặt lên đùi.
“Phụ thân, con đã trưởng thành.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Úc Cẩn Tu đỏ lên, ngay cả cái cổ cũng đỏ theo, lại cố gắng dựng thẳng thắt lưng, một cử động cũng không dám.
“Con cũng mệt mỏi rồi, có muốn cùng ba ba con ngủ một lúc không?” Ánh mắt Úc Thịnh Trạch trở nên càng thêm ôn nhu.
Úc Cẩn Tu nhãn tình sáng lên, nhìn nhìn Đoạn Sở mê man trên giường, cuối cùng lưu luyến không rời lắc lắc đầu nhỏ, buồn bực trả lời: “Con cùng phụ thân ăn sáng xong, còn phải đi tới thái học viện.”
Úc Thịnh Trạch khó có lúc cảm thấy xấu hổ, cũng không kiên trì, đem Úc Cẩn Tu đặt ở trên mặt đất.
Úc Cẩn Tu không nghe được thanh âm của phụ thân, nghĩ rằng hắn sinh khí, nhất thời đỏ hốc mắt, cái miệng nhỏ nhắn không tự giác mà mân thành một đường thẳng. Một bàn tay to duỗi đến trước mặt, Úc Cẩn Tu chớp mắt, ngửa đầu nhìn lên, Úc Thịnh Trạch đã đứng dậy.
“Đi thôi, phụ thân mang con đi ăn cơm, sau đó đưa con tới thái học viện, được không?”
Úc Cẩn Tu ánh mắt sáng lên, cuống quít gật đầu, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng ổn trọng lúc trước. Úc Cẩn Tu cao hứng nâng lên cánh tay nhỏ bé, đem tay đặt vào bàn tay to lớn của phụ thân, quay đầu lại nhìn Đoạn Sở ở trên giường, rồi cố gắng bước theo thật nhanh, cùng Úc Thịnh Trạch rời khỏi tẩm điện.
Hoàn chính văn
2
Tháng Sáu 16, 2016
175