Trà Hương Mãn Tinh Không

Chương 164


Bạn đang đọc Trà Hương Mãn Tinh Không – Chương 164

Ngày lễ mừng mỗi năm một lần của Đế Ma Tư, từ trước đã luôn là tâm điểm chú ý của cả Cáp Ngói tinh hệ, nhưng có lẽ cũng chỉ có lễ triều bái năm nay, Đế Ma Tư mới xuất hiện sự tĩnh lặng quỷ dị như vậy, nhóm hiển quý đứng ở đại điện hoàng cung, cùng với những người xem lễ mừng qua mạng lưới tinh vực, đều cảm thấy chính mình giống như bị mộng du, sợ rằng tin tức này chỉ là ý nghĩ viễn vông của bản thân hoặc là trò đùa của đế quốc. Cho dù bọn họ rõ ràng biết, thuốc thức tỉnh khẳng định là thật, nhưng tin vui lớn như vậy, thật sự là khiến bọn họ như đang nằm mơ.

Úc Khải Phong ngồi trên vương tọa tự nhiên cũng chú ý tới điểm này, ánh mắt chuyển hướng tới Úc Thịnh Trạch cùng Đoạn Sở đang khẽ tựa vào nhau nói chuyện, trên mặt lộ ra tươi cười ôn hòa, quay đầu đối với bộ trưởng bộ thống soái Văn Thiệu Nguyên, đồng dạng cũng là chiến sĩ cấp 9 trầm giọng mệnh lệnh: “Hôm nay cũng đồng thời là yến tiệc chúc mừng Thịnh Trạch thăng cấp 9, về sau sư đoàn đệ tam quân Đế Ma Tư sẽ được đưa về làm quân cận vệ của Thịnh Trạch, thoát khỏi biên chế quân bộ, ngươi phải nhanh một chút an bài cho tốt.”

“Vâng!” Văn Thiệu Nguyên nghe lệnh cung kính đứng dậy, trong lòng lại khó nén kinh hãi.

Úc Thịnh Trạch là hoàng tử, sau khi thăng lên cấp 9 có thể điều khiển đội thị vệ hoàng gia, bất quá Úc Thịnh Trạch lại có quân chức, lựa chọn đệ tam quân tâm phúc làm đội cận vệ cũng hợp lý. Nhưng đem cả sư đoàn đệ tam quân đưa về làm đội cận vệ, tương đương với đệ tam quân đã trở thành tư quân của Úc Thịnh Trạch. Ngay cả Úc Phi Dương công tước có được sự tín nhiệm của đế vương, cũng không có được đãi ngộ như vậy.

Thành viên không phải hoàng tộc trong hội nguyên lão cũng thực khiếp sợ, bọn họ sau khi thăng cấp, phải gia nhập hội nguyên lão. Tuy rằng đứng ở đỉnh chiến lực của đế quốc, dưới tay cũng chỉ có một tàu chiến bảo vệ cùng đội cận vệ tâm phúc, so về thực quyền thì xa xa không bằng đại nguyên soái quân bộ. Úc Thịnh Trạch thăng cấp 9 không cần gia nhập hội nguyên lão, lại còn có một sư đoàn tư quân khổng lồ như vậy?

Quân bộ tham nghị Phổ Húc Nghiêu trong lòng hiểu rõ, này không chỉ riêng vì Úc Thịnh Trạch điện hạ. Tin tức về thuốc thức tỉnh sau khi lan truyền, ai biết tinh hệ khác sẽ có động tác gì, nếu có người để ý đến Đoạn Sở các hạ, tự nhiên chỉ có thể lấy tánh mạng của Úc Thịnh Trạch để trao đổi. Tư quân, chính là một phần bảo đảm.

Tống Hoài cùng Ứng Kì nhìn nhau liếc mắt một cái, trong mắt tràn đầy vui sướng. Thuốc thức tỉnh trước mắt chỉ mới là sơ đẳng, cho dù có công thức, người khế ước khác cũng không có biện pháp nghiên cứu chế tạo, bảo đảm an nguy của Đoạn Sở là trọng trách nặng nề.

Lộ Dịch Toa nhìn nhìn bốn phía, thấy Đoạn Sở cùng Úc Thịnh Trạch lộ ra vẻ mặt động dung, hoàng tử hoàng nữ khác còn trong trạng thái thất thần, khẽ cười một tiếng, đối với Úc Khải Phong nhẹ giọng nhắc nhở: “Bệ hạ, ba nghìn người khế ước hậu thiên, hơn phân nửa đều phối đôi cho chiến sĩ đệ tam quân, ngài cứ như vậy đem đệ tam quân tách ra khỏi quân bộ, cũng nên cấp cho quân bộ một chút bồi thường đi chứ?”

Ba nghìn người khế ước hậu thiên? Cả Cáp Ngói tinh hệ một năm cũng chỉ thức tỉnh được nhiều nhất là trăm người khế ước.

Lời nói của Lộ Dịch Toa vừa phát ra, trong đại sảnh vốn yên tĩnh, kẻ quyền quý nhóm quyền thế nguyên bản còn lo lắng chỉ là hư ảo, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Không ai có thể ngăn cản được hấp dẫn về tiến giai cùng hy vọng sinh tồn mà người khế ước mang đến, cho dù là kẻ quyền quý hay nhóm quyền thế thì cũng sẽ có lúc cam tâm tình nguyện đi theo người khế ước, nhưng còn con cháu hậu đại, thuộc hạ thân thiết, gia quyến của bọn họ thì sao.

Cho nên sau khi xác thực sự tồn tại của thuốc thức tỉnh cùng người khế ước hậu thiên, việc cung ứng thuốc thức tỉnh, trở thành chuyện bọn họ quan tâm nhất. Lực chú ý của mọi người đều dừng trên người Úc Khải Phong, chờ đế vương của bọn họ trả lời.

Chỉ thấy Úc Khải Phong đồng ý gật đầu, Văn Thiệu Nguyên trông mong nhìn hắn, tay không khống chế được mà nắm chặt, mỉm cười nói: “Vương hậu nói không tồi, Thiệu Nguyên, tuy rằng đệ tam quân có nhiều người khế ước hậu thiên như vậy không phải chủ ý của ta, bất quá đệ tam quân rời khỏi quân bộ, đích xác cần bồi thường. Trước mắt người khế ước hậu thiên chưa xứng đôi có gần ngàn người, ta liền giao cho quân bộ. Bất quá, chúng ta cũng không thể. . . . . .”

Úc Khải Phong dừng một chút, đối với Ứng Kì gật gật đầu, quay đầu nghiêm túc nhìn về phía Văn Thiệu Nguyên: “Người khế ước hậu thiên, chỉ có thể dựa theo ý nguyện của bọn họ mà quyết định có làm bầu bạn hay không. Còn các ngươi cũng có thể chọn lựa chiến sĩ vĩ đại, chỉ cần bầu bạn hoặc người yêu của bọn họ thông qua các hạng mục khảo hạch, là có thể có cơ hội được một lần dùng thuốc thức tỉnh miễn phí. Đương nhiên, những người đó sau khi trở thành người khế ước, nếu đến lúc đó không xứng đôi, phải gia nhập hậu cần quân bộ.”


Văn Thiệu Nguyên cùng Phổ Húc Nghiêu và các tướng lãnh khác của quân bộ mạnh đứng dậy, đối với đế vương trước mắt cùng đám người Đoạn Sở ở một bên hành lễ chào, cảm kích trong lòng căn bản không thể dùng ngôn ngữ hình dung. Nếu dựa theo kế hoạch của Úc Khải Phong, chiến sĩ quân bộ đứng ở tiền tuyến xung phong quyết đấu với dị thú cùng bảo vệ quốc gia, chằng những nâng cao được tỷ lệ sinh tồn, nhiều người khế ước hậu thiên, cũng ý nghĩa muốn thăng cấp thành một chiến sĩ cấp 7 cũng có thể thực hiện được. Quân bộ Đế Ma Tư, chính là chiến sĩ sao trời cường đại nhất trong tất cả tinh hệ.

Úc Khải Phong thấy thế, phi thường vừa lòng biểu hiện của quân bộ, còn tin tức người khế ước hậu thiên có độ thích xứng rất cao, hắn tạm thời che giấu. Đây cũng là điều mà lúc trước Đoạn Sở đã đề cập đến, cũng là một lần khảo nghiệm đối với người khế ước hậu thiên. Về phần những người khác muốn thuốc thức tỉnh, hắn đã sớm có tính toán, sẽ trao quyền cho đệ đệ Úc Phi Dương cùng thất hoàng tử Úc Hạo Bằng, trước lựa chọn trong gia quyến thân vệ hoàng tộc, còn chuyện thêm cả nhóm người quyền quý, hiện tại tự nhiên không có khả năng nói ra.

Dòng họ hoàng thất cùng nhà giàu có quyền quý tuy rằng thực thất vọng, bất quá cũng biết Úc Khải Phong an bài như vậy là hợp lý nhất, mọi người đều nhìn về phía Đoạn Sở cùng Úc Thịnh Trạch, thậm chí còn có cả Nguyên Vĩnh Nghị và Sở Hoa có quan hệ thân thiết với Đoạn Sở, tính toán tìm kiếm cách khác. Vừa nhìn liền kinh ngạc phát hiện, Nguyên Vĩnh Nghị vậy mà đã là chiến sĩ cấp 7, mà Dung Thu bầu bạn bên người hắn vốn nên là người thường, lại đeo quân hàm cùng phù hiệu đại biểu cho thân phận người khế ước.

Cái này làm nhóm hiển quý đang còn rụt rè rốt cuộc không còn duy trì được bình tĩnh, đều lập tức mở ra chế độ nghị luận, đây chính là căn cứ chính xác nhất.

Đại điện như mặt nước bình tĩnh đã bị một tảng đá ném vào tạo nên tầng tầng sóng âm, Lam Tư ngồi ở ghế khách quý nhìn một màn này, tay ở bên người nắm chặt thành quyền, căn bản không thể ngừng hoài nghi: Bốn năm trước hắn thức tỉnh, thật sự có quan hệ với Bích Chi thảo sao?

Đáng tiếc Trữ Khang Hạo còn ở thánh điện, hắn nhất định là biết. Nghĩ vậy, Lam Tư đứng ngồi không yên, hận không thể hiện tại liền rời đi.

“Lam Tư hẳn là đã hoài nghi.” Úc Thịnh Trạch chú ý tới ánh mắt Lam Tư, ghé sát vào bên tai Đoạn Sở cười nhẹ nhắc nhở.

Đoạn Sở tâm tình vô cùng tốt nghe vậy nhìn qua, quả nhiên nhìn đến bộ dáng Lam Tư ngây ra như phỗng, nhịn không được cười mị mắt. Hắn chưa từng nghĩ phải lén gạt Lam Tư, bảo hắn phủ định là không có khả năng. Phải biết rằng Lam Tư là đại tẩu hắn chọn, hiện tại ngẫm lại, hai người đó thật đúng là duyên phận trời định.

“Hắn khẳng định sẽ đi trước tìm kiếm đại ca.” Đoạn Sở cười nói, ánh mắt bỗng nhiên dừng ở một chỗ đại điện.

Úc Thịnh Trạch nhìn theo, chỉ thấy Úc Thanh Hàn mới tròn mười tám tuổi, đầu đầy mồ hôi ôm đứa bé khoảng ba bốn tuổi, trắng ngần đi tới.

“Thanh Hàn, sao lại ôm Sơ Tiểu đến đây?” Úc Thịnh Trạch đè lại Đoạn Sở, nhấc chân đi tới trước người Úc Thanh Hàn, tiếp nhận Sơ Tiểu sau đó xoay trở về, đem muội muội đặt vào trong lòng Đoạn Sở.

“Cửu tẩu, cửu tẩu, Tiểu Tiểu có thể gặp lại tẩu rồi.” Úc Sơ Tiểu vươn cánh tay bé tí béo núc ôm lấy cổ Đoạn Sở, khuôn mặt nhỏ nhắn toàn thịt cũng dán lên.

Đoạn Sở mấy tháng không thấy được tiểu công chúa, lúc này nghe được Úc Sơ Tiểu tức giận nói chuyện, tuy không chịu kêu ca ca cũng không so đo, khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười. Từ nhẫn không gian lấy ra một món đồ chơi mập mạp đầy lông nhung nhét vào trong lòng Sơ Tiểu, sau đó bắt chuyện với Úc Thanh Hàn cũng ngồi xuống.


Úc Thanh Hàn tuy là nữ chiến sĩ, bất quá hôm nay người trong trong đại điện thật sự không ít, nàng vừa muốn đề phòng người khác đụng tới tiểu hoàng cô, vừa muốn ôm tiểu hoàng cô ổn định để tiểu hoàng cô thoải mái, cho nên mệt đến thở hồng hộc. Nghe được lời nói của Đoạn Sở, nàng lộ ra tươi cười hưng phấn, đặt mông an vị, tùy tiện lau mồ hôi, đang muốn nói cái gì, bả vai bị vỗ một cái, nhìn lại, Úc Hồng Trì đang tức giận trừng mắt nhìn nàng.

“Ngươi là quận chúa!” Úc Hồng Trì sắp vô lực. Nữ nhi vẫn vui vẻ, trước kia hắn chỉ cảm thấy thực đáng yêu, nhưng mắt thấy đã mười tám tuổi trưởng thành, làm một nữ chiến sĩ, tại trường hợp như thế này lại thô lỗ như vậy, tương lai làm sao có thể tìm được trượng phu! Hơn nữa nam người khế ước đã ít, hai năm này vất vả lắm mới thấy được ba người, toàn bộ đều bị sự cường hãn thô bạo của nữ nhi dọa chạy.

Úc Thanh Hàn vừa nghe, theo bản năng rụt cổ, hai năm gần đây phụ thân nhìn đến nàng liền lảm nhảm, nàng thật sự rất sợ. Nhìn thấy phụ thân tức giận không giảm, Úc Thanh Hàn chuyển động con ngươi, hạ mắt, vừa lúc chống lại hai mắt mỉm cười của Đoạn Sở, nhãn tình sáng lên, dùng một loại giọng điệu lên án nói: “Đoạn Sở thúc thúc, phụ thân nói ta như vậy tìm không thấy người khế ước xứng đôi làm trượng phu!”

“Phốc”, Đoạn Sở không nhịn được cười lên tiếng, Úc Sơ Tiểu trong lòng ngực vỗ vỗ tay, còn bắt chước nói theo “Trượng phu” “Trượng phu”.

Úc Hồng Trì mặt đều tái rồi, cũng không dám nhìn sắc mặt đệ đệ muội muội chung quanh.

Úc Thịnh Trạch cũng giận tái mặt, một tay ôm trọn muội muội xách lại đây, chỉ vào Úc Thanh Hàn lạnh lẽo nói: “Không được học nàng!”

Úc Sơ Tiểu mờ mịt trợn tròn ánh mắt, bị Đoạn Sở vội vàng bế trở về.

Úc Thanh Hàn cực kì ủy khuất, quyệt miệng bất mãn nhìn Đoạn Sở kháng nghị: “Đoạn Sở thúc thúc, thúc sao có thể chê cười ta chứ!”

Nàng còn chưa thông suốt, nhưng cũng biết vấn đề người khế ước cùng bầu bạn, là chuyện phi thường quan trọng, phải thật sự nghiêm túc với nó.

Đoạn Sở lúc này rốt cục nhịn xuống tươi cười, nhẹ giọng hống: “Thúc thúc chỉ cảm thấy Thanh Hàn không cần phiền não chuyện này, cùng người khế ước ký khế ước là vì khai thông tinh thần lực, thúc thúc có thể cung cấp toàn bộ thuốc ngưng thần khai thông cho ngươi đến tận khi sắp lên cấp 7, thẳng đến khi ngươi tìm được người khế ước thích hợp mới thôi. Về phần bầu bạn, tìm người mình thích là có thể, ai nói nhất định phải là người khế ước.”

Tin tức người khế ước hậu thiên mới xuất hiện, lực chú ý của Úc Thanh Hàn đều ở trên chuyện Đoạn Sở trở thành tông sư chế thuốc, còn chưa đem chuyện thuốc thức tỉnh liên hệ tới trên người chính mình, lúc này nghe lời Đoạn Sở nói, còn có chút lờ mờ. Cái đó và lời Úc Hồng Trì giáo huấn nàng lúc trước, hoàn toàn bất đồng.

Úc Thanh Hàn nhìn nhìn phụ thân chính mình, lại nhìn nhìn Đoạn Sở, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Úc Thịnh Trạch, trông mong chờ đợi cửu hoàng thúc mà nàng sùng bái một cách mù quáng giải thích cho nàng.


Úc Thịnh Trạch lúc này, cũng hung hăng trừng mắt nhìn đại ca nhà mình, lạnh lùng nghiêm mặt gật đầu: “Đoạn Sở thúc thúc của ngươi nói đúng, người khế ước là đồng bọn của ngươi, ngươi thậm chí có thể lựa chọn từ thị vệ hoàng gia hoặc là cung nữ mà mình tín nhiệm, đến lúc đó cho bọn họ dùng thuốc thức tỉnh là có thể, còn bầu bạn chính là người làm bạn cả đời, làm sao có thể chỉ vì phù hợp liền quyết định qua loa.”

Úc Thịnh Trạch dừng một chút, ẩn ý nhìn về phía Mạch Duy cũng đang dựng tai nghe, tiếp tục nói: “Tựa như Mạch Duy đường thúc của ngươi, cuối cùng còn không phải giải khế.”

Úc Thanh Hàn vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, dùng sức gật gật đầu: “Đúng, ta mới không cần giống như đường thúc gặp rắc rối như vậy!”

Mạch Duy vô tội nằm cũng trúng đạn khóe miệng run rẩy, bị Úc Phi Dương trừng mắt nhìn, lạnh lẽo tâm can đồng thời cũng có ý nghĩ muốn thanh minh nhất từ trước tới nay, vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Đoạn Sở khẩn cầu: “Hoàng tẩu hoàng tẩu, có thể cho ta một lọ thuốc thức tỉnh được không?”

Mạch Duy cảm thấy trước tiên lựa chọn một bầu bạn hoàn hảo, sau đó đem bầu bạn biến thành người khế ước, thật sự là chuyện quá mức tốt đẹp. Còn về vấn đề độ thích xứng, cùng lắm thì từ trong hoàng gia tìm một tử sĩ, còn hơn ảnh hưởng tới cảm tình vợ chồng. Bất quá nếu như vậy, hắn tựa hồ còn cần chuẩn bị nhiều hơn một lọ.

Mạch Duy thập phần cơ trí vì chính mình đặt trước thêm một lọ.

Đoạn Sở có điểm buồn cười, nhiều năm như vậy đều hô thẳng tên hắn, hiện tại lại học Sơ Tiểu trái một tiếng hoàng tẩu phải một tiếng hoàng tẩu, Mạch Duy vài năm này tựa hồ bị hoàng thúc giáo huấn không nhẹ. Bất quá sau khi cùng Vệ Thư Lan giải khế, Mạch Duy tiến vào đỉnh cấp 5 cũng thật sự cần phải ký khế ước lại một lần nữa.

“Đương nhiên có thể, ta sẽ giao cho hoàng thúc.” Đoạn Sở cười nói.

Mạch Duy còn chưa có phản ứng, thê tử Toa Luân người khế ước ở bên cạnh Úc Phi Dương đã tràn đầy cảm kích nói lời cảm tạ. Mà cùng ở trên bàn, nhóm hoàng tử hoàng nữ lộ ra thần sắc hâm mộ, mẫu thân Úc Thanh Hàn đồng dạng được hứa hẹn là Đỗ Ngạo Tình, lại thủy chung đều trầm mặc không nói. Úc Hồng Trì chú ý tới điểm này nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.

Đoạn Sở tự nhiên sẽ không để ý tới sóng ngầm trên bàn bắt đầu khởi động, thỉnh thoảng trấn an Úc Thanh Hàn vài câu, chờ yến hội bắt đầu, liền hết sức chuyên chú cho tiểu công chúa trong lòng mình ăn. Nhìn hai má nàng phồng lên, ánh mắt trong suốt đen nhánh trông mong nhìn mình, trong lòng Đoạn Sở mềm đến rối tinh rối mù.

Úc Thịnh Trạch vẫn chăm chú nhìn Đoạn Sở, ánh mắt ám trầm, bỗng nhiên nâng tiểu công chúa đặt ở trên đùi, sau đó đem đồ ăn trên bàn đặt vào trước mặt Đoạn Sở.

“Yến hội qua đi, khẳng định sẽ có không ít chuyện, ngươi ăn nhiều một chút.” Úc Thịnh Trạch thấp giọng dặn dò.

Đoạn Sở ngẩng đầu, dư quang cũng thấy được ánh mắt nóng bỏng thỉnh thoảng phát ra từ trong đại điện, mỉm cười, từ nút thời gian đông lại đưa một ly hồng trà cho Úc Thịnh Trạch, sau đó hết sức chuyên chú bắt đầu trấn an dạ dày chính mình.

Đoạn Sở vốn tưởng rằng, yến hội qua đi, Lam Tư tính tình nôn nóng sẽ là người thứ nhất tìm tới, không nghĩ tới Hà Thải San đã bốn năm không gặp, lại đi tới thánh điện trước một bước.

“Hà Thải San tông sư, đã lâu không thấy, mời ngồi.” Đoạn Sở chủ động tiếp đón, đem Úc Sơ Tiểu vẫn đi theo chính mình đưa cho Úc Thịnh Trạch: “Thịnh Trạch, Sơ Tiểu mệt nhọc, trước hống nàng ngủ một hồi đi.”


Úc Thịnh Trạch ôm muội muội đã ngáp tới chảy nước mắt, đối với Hà Thải San gật gật đầu, xoay người rời khỏi tiền điện.

Hà Thải San nhìn theo nam nhân khuôn mặt lạnh lùng ôm tiểu công chúa trắng ngần rời đi, trong mắt tràn đầy cảm khái. Hà Dược Bân của nàng, chung quy là không có duyên phận này, bất quá đây cũng là may mắn của trưởng tôn.

Cửu hoàng tử Úc Thịnh Trạch thiên phú rất cao, trưởng tôn mặc dù tốt, nhưng vẫn là kém xa không bằng Đoạn Sở. Cho dù lúc trước tính toán của bọn họ thành công, trưởng tôn trở thành chính quân của cửu hoàng tử, có người khế ước xuất sắc như Đoạn Sở ở đó, số phận cuối cùng cũng chỉ là bị hoàng tộc bỏ qua. Tông sư người khế ước vĩ đại như vậy, hoàng tộc Đế Ma Tư không có khả năng yên tâm để hắn đi tìm bầu bạn khác.

“Đoạn Sở các hạ, chúc mừng!” Hà Thải San đầu tiên là khách sáo chúc mừng, rất nhanh liền từ nhẫn không gian lấy ra một cái hộp đưa qua.

“Lúc trước, ta là cậy vào thân phận, thực xin lỗi ngươi.” Hà Thải San phi thường rõ ràng lưu loát giải thích, đem hòm đẩy về phía Đoạn Sở: “Trong hộp này, là nghiên cứu hai mươi năm nay của ta, đều là phương thức tinh luyện thú huyết cùng kỹ xảo dung nhập chế thuốc, còn có phỏng đoán về vận dụng năng lượng dị thú đặc thù. Còn có hai cái chai, phân biệt là thú huyết dị thú cấp 8, cấp 9.”

Hà Thải San nói xong, há miệng thở dốc, rồi lại không nói thêm gì nữa, chỉ là trong mắt lại lộ ra thấp thỏm rõ ràng.

“Cám ơn.” Đoạn Sở có điểm ngoài ý muốn, không phải bởi vì cái hộp này, mà là Hà Thải San vậy mà lại đem thú huyết của dị thú cấp 9 đều tặng cho hắn, quả thực là đã thể hiện đủ thành ý. Một trưởng lão tổ tông, cho dù quá khứ từng xảy ra nhiều chuyện không thoải mái, Đoạn Sở cũng không đến mức đối phương đã cúi người mà còn không bỏ qua.

“Đây là thuốc thức tỉnh.” Đoạn Sở trực tiếp từ nhẫn không gian lấy ra một bình thủy tinh trong suốt đưa qua, nhìn thấy kinh hỉ trong mắt Hà Thải San, nghĩ nghĩ hứa hẹn: “Nếu tương lai, thuốc ngưng thần khai thông có thể có hiệu quả với chiến sĩ cấp 9, ta nhất định sẽ cho Hà gia biết.”

Trong mắt Hà Thải San nhất thời hiện lên mừng như điên không thể tin được, nàng lúc trước căn bản không dám đề cập đến những chuyện đó, sợ đưa tới bất mãn của Đoạn Sở. Lại không nghĩ tới đối phương ngay cả yêu cầu của nàng cũng chưa nghe, đã đoán được suy nghĩ trong lòng nàng mà làm ra hứa hẹn.

“Vì cái gì?” Hà Thải San nhịn không được hỏi.

Đoạn Sở vẫn mỉm cười nhìn Hà Thải San, nghe được câu hỏi của nàng, cũng chỉ là cười cười trả lời: “Về công, chiến sĩ cấp 9 là trụ cột của đế quốc Đế Ma Tư, trong tình hình thực tế, bất kì một nhà bào chế thuốc nào cũng sẽ muốn nghĩ hết biện pháp để có thể trợ giúp cho bọn họ, về tư, nếu Hà Dược Bân trở thành người khế ước, Hà Hướng Minh cũng liền mất đi khả năng thừa kế, tới một mức độ nào đó ta cũng có lợi.”

Đoạn Sở nhìn về phía Hà Thải San thần tình xấu hổ, lại chậm rãi nói: “Huống chi, ngài cung cấp tư liệu cùng thú huyết là nhu cầu cấp bách của ta, mà thuốc thức tỉnh bán ra, cho dù lúc ban đầu sẽ bị hạn chế, nhưng lấy địa vị tông sư của ngài cùng thân phận của Hà Ngang Bình trưởng lão, muốn có được dược này kỳ thật không khó. Nếu không có hứa hẹn phía sau, giao dịch của chúng ta, kỳ thật sẽ không công bằng, không phải sao?”

Hà Thải San kinh ngạc nhìn Đoạn Sở, nửa ngày rốt cục lấy lại tinh thần, đứng lên đối với Đoạn Sở làm một tư thế cúi chào ngang hàng: “Cám ơn, ngài là tông sư người khế ước đáng giá được tôn kính nhất của Đế Ma Tư!”

Tháng Sáu 9, 2016

165


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.