Đọc truyện Tra Công Trọng Sinh Sổ Tay – Chương 59: Giày vò
Trên đường đi là bầu không khí vui vẻ, khi quay về lại là mây đen u ám.
Diệp Lăng cũng không biết vì sao sẽ biến thành như vậy, hắn tuyệt đối không cố ý muốn cho Trang Húc Nhiên mất hứng.
Nhưng mà bây giờ Trang Húc Nhiên đang trầm mặc đến đáng sợ, mà ngay cả vẻ mặt của hắn cũng không được tốt.
Chủ yếu là trong lòng bị đè nén, cảm thấy không chịu đựng được, không hề có chút ham muốn mở miệng nói chuyện.
Suốt cả chặng đường đều là trầm mặc, thẳng đến khi về đến dưới lầu.
“Hôm nay em về nhà.”
Diệp Lăng dừng một chút, mới phản ứng lại rồi nói: “Ừ, để anh lấy cho em mấy thứ, em mang về nhà ăn.” Một mình hắn bận rộn dưới đuôi xe, đem mấy món mang từ nhà đi chia ra từng thứ một.
Xếp cho Trang Húc Nhiên nguyên một thùng, để vào xe cậu.
“Xong rồi, bên trong có măng chua, cải thìa và củ cải đỏ khô, còn có một ít trứng gà, mang về ăn sớm một chút, không thể để lâu.” Diệp Lăng dặn dò một hồi: “Vẫn còn mấy ngày nghỉ, em về nhà giành nhiều thời gian cho người thân một chút, không cần gấp gáp quay lại đây.”
“Được rồi.” Trang Húc Nhiên xách vali của mình, lên lầu lấy chìa khóa xe.
Diệp Lăng im lặng đứng ở dưới, sắp xếp lại đồ còn dư, cũng chia ra từng thứ, chuẩn bị cho Trang Húc Nhiên tặng bạn.
Trang Húc Nhiên đi xuống nhìn thấy hắn đang bận bịu, vốn mở miệng chuẩn bị nói, chọn một ngày để tụ tập, gọi bọn họ chạy tới lấy. Nhưng lời nói vừa đến bên miệng đã nuốt vào, mình cũng về nhà, đoán chừng mấy ngày nữa sẽ không đến đây, muốn tụ tập cũng phải là ở ngoài.
“Em đi đây.”
“Ừ, đi đường cẩn thận.” Diệp Lăng đi qua, muốn chạm vào cậu.
“Không cần tiễn, anh còn đang bận việc.” Trang Húc Nhiên không được tự nhiên mà ngồi vào xe, lái xe rời khỏi.
Diệp Lăng đứng nguyên tại chỗ, rũ mắt nhìn xuống bàn tay của mình, cuối cùng có chút chán nản mà hạ thấp bờ vai.
Buổi tối một thân một mình ăn cơm, sau khi ăn xong thì vẫn còn sớm, Diệp Lăng gọi điện cho Tào Chính, hỏi cậu có ở nhà không.
Tào Chính hỏi: “Hai người về rồi à? Tôi đang ăn cơm ở nhà Chí Hiên.”
Diệp Lăng nói: “Vậy thì tốt quá, để tôi qua đó.”
Cúp điện thoại, Tào Chính nghi hoặc mà ồ lên một tiếng: “Không sai, anh ấy nói ‘tôi’ qua chỗ các cậu, mà không phải nói là ‘chúng tôi’ qua…”
Còn Trang Húc Nhiên đâu?
Tiếu Chí Hiên nói: “Chỉ kém nhau có một từ, vậy mà cậu cũng so đo sao?” Cậu ngược lại không suy nghĩ quá nhiều, dựa vào độ bám dính của hai người kia, có thể không cùng một chỗ sao?
Kết quả sự thật lại hung hăng tát thẳn vào mặt Tiếu Chí Hiên, bởi vì chỉ có một mình Diệp Lăng đi qua, hơn nữa còn mang theo không ít thứ.
Diệp Lăng ôm theo một thùng giấy mang vào trong phòng, nói với Tiếu Chí Hiên: “Đây là mấy món vùng quê của tôi, không phải là thứ gì đáng giá, cho cậu nếm thử chút mới lạ.”
“Cảm ơn, xa xôi mà mang về, cực khổ rồi.” Tiếu Chí Hiên mỉm cười nói cảm ơn, lại bảo Diệp Lăng ngồi xuống uống nước.
Tào Chính nghe xong trong lòng cảm thấy vô cùng vô cùng bất công: “Diệp Lăng anh có lầm hay không, tại sao lại chỉ có phần của cậu ấy? Tôi không có sao?”
Diệp Lăng vội vàng nói: “Có a, để ở dưới xe rồi, cũng không phải cậu ở chỗ này, tôi mang lên không phải là làm chuyện thừa rồi sao?”
Tào Chính nghe thấy mình cũng có phần, thái độ lập tức thay đổi, cười hì hì nói: “Vậy phải cảm ơn anh rồi, không ngờ anh vẫn nhớ đến tôi.”
“Cậu đúng là người cẩu thả!” Tiếu Chí Hiên cười mắng một câu, sau đó nói với Diệp Lăng: “Anh ăn cơm tối chưa? Bọn tôi đang ăn cơm chiên, anh có muốn một phần không?”
“Không cần, tôi đã ăn rồi.” Diệp Lăng nhìn thấy cơm chiên trên bàn, không biết là ai ra tay, nhưng mà chắc chắn là không ngon.
“Hắc hắc, món cơm chiên trứng là do tiểu gia tôi làm đấy, chim cút anh nếm thử đi, xem tôi có thể đào tạo chuyên sâu được hay không.” Tào Chính gắp cho mình một đũa cơm chiên trứng tự mình làm, lông mày hơi nhíu lại.
“Phốc, vẫn là phải đào tạo chuyên sâu đi, tớ là không muốn ăn rồi đấy.” Tiếu Chí Hiên nói, quay người gọi thức ăn bên ngoài.
“Đừng có mà không nể tình như vậy a.. ài, gọi cho tớ một phần luôn đi.” Tào Chính ném đũa đi, thật sự không có cách nào xử lý được cái món ăn thất bại này.
Diệp Lăng nhìn mà buồn cười, nhưng độ cong bên khóe miệng lại có chút miễn cưỡng, cũng đều là do không có tư vị gì.
“Đúng rồi Diệp Lăng, tại sao chỉ có một mình anh? Húc Nhiên đâu? Không phải từ trước đến nay hai người đều một bước không rời sao?” Tào Chính tò mò hỏi.
“Cậu ấy a, cậu ấy đi về nhà rồi.” Diệp Lăng hoảng hốt nói.
“Làm sao vậy?” Tiếu Chí Hiên nhìn Diệp Lăng có chút không đúng: “Có phải hai người lại cãi nhau?”
Không thể a, ngày hôm qua thời điểm liên lạc vẫn rất tốt mà, ân ái đến muốn chọt mù mắt.
“Không có, không tính là cãi nhau.” Diệp Lăng có chút phiền muộn, uống một chút nước làm thông cổ họng: “Trên đường bọn tôi có thảo luận nội dung liên quan đến chuyện sau này, mỗi người đều có tư tưởng không giống nhau, chắc là em ấy ấy giận rồi.”
“Cái gì mà tư tưởng không giống nhau?”
“Haizz, em ấy nói người nhà không đồng ý liền ra nước ngoài, như vậy ngược lại bản thân mình thì được vui sướng tự do tự tại, nhưng mà người trong nhà thì sao?” Diệp Lăng mím môi ưu sầu, Trang Húc Nhiên có thể đơn giản buông tha, còn hắn không làm được.
Gánh nặng trên vai hai người không giống nhau, không thể đánh đồng.
Tiếu Chí Hiên cùng Tào Chính nghe thấy, liền trầm mặc.
Bọn họ cũng không phải là người không phân biệt được, Diệp Lăng đối với Diệp gia mà nói có ý nghĩa như thế nào.
Muốn Diệp Lăng buông tha cho người nhà của mình, lựa chọn cao bay xa chạy cùng Trang Húc Nhiên, là một chuyện vô cùng tàn nhẫn.
Nếu như Diệp Lăng thật sự làm như vậy, bọn họ ngược lại sẽ xem thường hắn a.
Chuyện không có lương tâm vong ơn phụ nghĩa như vậy, hắn làm thì có ích lợi gì?
“Diệp Lăng, tôi hiểu anh.” Tiếu Chí Hiên vỗ vỗ vai Diệp Lăng nói: “Đây không phải là lỗi của anh, anh nghĩ đến người nhà của anh cũng không có gì đáng trách.”
Nhận được lời khẳng định của Tiếu Chí Hiên, Diệp Lăng cảm thấy trong lòng dễ chịu một chút: “Nhưng suy nghĩ của em ấy không giống, hiện tại khả năng là đang giận dỗi rồi, tôi cũng không biết nói thế nào để em ấy nghe theo.”
Tào Chính nói: “Kỳ thật anh không cần nói cái gì với cậu ấy, tôi đã từng nói với anh, Húc Nhiên nháo tới nháo lui không phải vì bởi vì anh sao. Anh tỏ thái độ với cậu ấy, hò hét cậu ấy, chuyện gì nên làm thì không làm.”
Diệp Lăng muốn phản bác, Tiếu Chí Hiên đã nói: “Tuy Tào Chính nói năng bừa bãi, nhưng mà nhất định có đạo lý. Anh suy nghĩ một chút, Húc Nhiên là thật sự ép anh vứt bỏ người nhà sao? Tôi khẳng định cậu ấy không dám làm như thế, bởi vì cậu ấy cũng sợ anh tức giận.”
“Cho nên hôm nay cậu ấy tức giận, hoàn toàn là bởi vì ghen đi, ăn giấm chua của nhà anh. Có phải anh biểu hiện ra với cậu ấy, anh đối với người nhà thì quan tâm nhiều hơn một chút so với cậu ấy đúng không?” Tào Chính vội vàng nâng đỡ người anh em tri kỷ của mình lên, há mồm nói tiếp: “Tôi đã nói với anh a, trong tình yêu mặc kệ là nam hay nữ, đều là động vật giác quan mù quáng, chỉ muốn nghe thứ mình muốn nghe, chỉ muốn nhìn thứ mình muốn thấy, chỉ cần anh thỏa mãn giác quan của cậu ấy, tất cả mọi chuyện đều sẽ trở nên dễ nói hơn.”
“…” Diệp Lăng có chút hỗn loạn, không rõ ý của Tào Chính.
Bộ dạng mê mang như đứa nhỏ, làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng, muốn giúp hắn một chút.
“Tôi đây nói thẳng luôn a, anh không thể ở trước mặt cậu ấy nói ra những lời thật lòng không dễ nghe, chỉ có thể nói những lời dễ nghe thôi, cho dù trái lương tâm cũng được.”
“Cậu kêu tôi lừa dối cậu ấy?” Diệp Lăng lộ vẻ không thể tưởng tượng được.
“Lời nói dối có ý tốt anh biết không, ví dụ như nguyên nhân khiến hai người các anh cãi nhau, là vì người nhà đúng không. Lúc ấy anh chỉ cần nói với cậu ấy, anh quan tâm em nhiều hơn, em tốt như vậy, anh không quan tâm em thì quan tâm ai? Cho dù cậu ấy biết rõ là anh đang nói dối, cũng sẽ vui vẻ nghe theo a, cam đoan sẽ không giận dỗi với anh, còn có thể tích cực đối phó với người nhà của anh, cho dù chịu bao nhiêu ủy khuất cũng không hề một câu oán hận.”
“Đúng, cần chính là một lời khẳng định của anh.”
“…” Diệp Lăng hiểu thì vẫn hiểu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không tưởng tượng nổi như trước, vì sao biết là lời nói dối mà vẫn thích nghe?
“Đều nói là tình yêu có thể khiến con người ta ngu ngốc, nếu như tôi có lợi thế như anh, đã có thể đùa giỡn Trang Húc Nhiên xoay cậu như chong chóng, hiện tại cậu ấy quá ngu ngốc rồi.” Tào Chính cười xấu xa nói, không chút nào cố kỵ đó là đứa bạn thân của mình.
“Khụ khụ…” Tiếu Chí Hiên không thể không nhắc nhở người nào đó, đừng có mà đắc ý.
Cuộc trò chuyện hôm nay của bọn họ, sẽ không để cho Trang Húc Nhiên biết rõ. Lỡ như Trang Húc Nhiên biết, Tào tam nhi tuyệt đối có trò hay để xem.
“Nghĩ thông suốt chưa, thông suốt rồi thì gọi điện thoại cho Trang Húc Nhiên, đừng để quá lâu.” Tào Chính giục hắn gọi.
Diệp Lăng cho là đã nghĩ thông suốt rồi, nhưng mà vẫn do dự không dám gọi điện thoại.
Mặc dù hắn có thể dỗ dành được Trang Húc Nhiên, nhưng mà khi mình khó chịu thì ai tới dỗ dành? Hắn cũng không vui.
“Không phải chứ, chẳng lẽ anh cũng giận dỗi?” Tào Chính trừng to mắt, biểu hiện của Diệp Lăng tuyệt đối không sai.
“Là có chút giận em ấy,” Diệp Lăng khó chịu mà xoa xoa cái trán nói: “Lần trước lúc nói chia tay em ấy bảo sẽ sửa sẽ sửa, nhưng mà từng ngày từng ngày vẫn là tôi nhường em ấy, lâu dần tôi cũng phải phản ứng lại là không đúng.”
“Ha, là anh quá coi trọng cậu ấy đi, chưa từng nói ra suy nghĩ trước mặt cậu ấy?” Tiếu Chí Hiên buồn cười hỏi.
“Ừ… bình thường lúc không có chuyện gì làm, ai mà sẽ cố tình bới móc, chuyện nhỏ nhịn một chút liền trôi qua rồi.” Diệp Lăng bất đắc dĩ nói, bình thường đúng là ôm tâm tư dung túng, rồi cũng không biết sẽ cứ như vậy được bao lâu.
Nghĩ đến có thể dung túng em ấy bao lâu liền dung túng, hiện tại xem ra loại ý nghĩ này là sai lầm đi?
“Anh như vậy là không đúng, đối tốt với Trang Húc Nhiên là một chuyện, thông cảm cho nhau lại là một chuyện. Anh không cần làm ra thái độ thông cảm với cậu ấy, cậu ấy làm sao mà biết được mình làm sai ở đâu?”
“Đúng vậy a, đổi thành tôi là Trang Húc Nhiên, tôi cũng sẽ kiêu ngạo, bởi vì anh quá mềm yếu.” Tào Chính chậc chậc nói.
“…” Diệp Lăng bị thay phiên dạy dỗ, khiến cho vẻ mặt đầy ngượng ngùng, nói như vậy dường như là do mình sai.
“Đương nhiên, anh có thể đối tốt với Trang Húc Nhiên như vậy, bao dung như vậy, bọn tôi vui mừng thay cậu ấy. Về sau cũng phải nhường cậu ấy một chút, có cái gì không thể giải quyết, có thể tìm bọn tôi để cùng thương lượng.” Tiếu Chí Hiên nói, có chút sợ hãi uốn nắn Diệp Lăng quá tay.
Đến lúc đó Trang Húc Nhiên đuổi giết mình cũng không tốt.
“Được, cảm ơn các cậu.” Diệp Lăng nói, lúc này lại cảm nhận được sự đối đãi công bằng của Tiếu Chí Hiên và Tào Chính, cũng không phải vì là bạn của Trang Húc Nhiên mà bọn họ liền chỉ trích mình không đúng.
Điều này làm cho người ta cảm thấy rất dễ chịu, liền đi ra ngoài ban công gọi điện thoại.
Tiếu Chí Hiên và Tào Chính nhìn nhau, hai người đều thấy mừng, đồng thời lại có chút buồn cười… Hai người bọn họ làm sao lại trở thành chuyên gia cố vấn tình cảm cho Diệp Lăng cùng Trang Húc Nhiên a?
Nói đến Diệp Lăng, hắn đứng ở ban công do dự một lát, rồi bấm số của Trang Húc Nhiên, chờ người nghe máy.
Sau một hồi, Trang Húc Nhiên mới nhận máy, cậu ở nhà vừa cơm nước xong xuôi, đang uống trà cùng lão gia tử. Vì nhận cuộc điện thoại này của Diệp Lăng vì sợ bị gặn hỏi, nên đến chỗ khác để nghe.
“Có chuyện gì à?” Cậu hỏi.
Diệp Lăng nói: “Đang ở nhà sao, ăn cơm chưa?”
“Rồi.” Bốn phía im ắng, Trang Húc Nhiên ngồi xuống trước vườn hoa, dưới mông vừa vặn là cầu thang làm bằng đá cẩm thạch, lạnh lẽo, giọng nói của cậu cũng là lạnh lùng: “Anh gọi điện thoại cho em, chỉ để hỏi em ăn cơm chưa?”
“Không phải.” Diệp Lăng thành thực: “Anh thấy lúc em rời đi tâm tình không tốt lắm, anh sợ em mất hứng, sinh hờn dỗi.”
“…”
Đối phương không nói chuyện, Diệp Lăng liền thở dài nói: “Trang Húc Nhiên, em vì cái gì mất hứng có thể nói trực tiếp với anh, anh không nỡ chiến tranh lạnh với em, như vậy thật không dễ chịu.”
Trang Húc Nhiên nói: “Ai chiến tranh lạnh với anh, nếu thật sự là chiến tranh lạnh, em còn có thể nhận điện thoại của anh sao?”
Diệp Lăng nói: “Vậy là tốt rồi, nhưng mà anh biết em vẫn là mất hứng.” Dừng một chút, tự mình khơi gợi ra: “Không phải là do cảm thấy anh quan tâm em chưa đủ, cảm thấy anh vẫn là quan tâm đến người trong nhà hơn?”
“…”
“Vậy em suy nghĩ một chút, nếu như anh không nhiều lời liền bỏ đi theo em, ngay cả người nhà cũng không cần, em sẽ vẫn để ý loại người như vậy sao?” Diệp Lăng trách móc, vẫn là không thể nào trái lương tâm, vẫn dựa vào suy nghĩ của mình để khuyên bảo: “Em sống không phải chỉ để bản thân mình khoái hoạt, anh cũng muốn như vậy a, nhưng mà tình huống không cho phép, chúng ta có thịt có máu có tình cảm, ai đối tốt với mình thì mình sẽ nhớ thương. Vậy em nói, đối với mình tốt nhất không phải là người trong nhà sao? Tuy rằng người yêu cũng tốt, người yêu là người bạn tâm giao, hơn nữa còn hiểu nhau, yêu nhau, lý giải đối phương.”
“…”
Diệp Lăng thở dài, nói tiếp: “Em yêu anh, nhưng mà em quá yêu bản thân mình rồi, chẳng những ích kỷ với người nhà anh, mà ngay cả với anh cũng là ích kỷ đấy. Dù em yêu anh. nhưng em lại không hiểu anh, không thể thông cảm cho anh, như vậy giữa chúng ta sẽ luôn có một khoảng cách, em sẽ không bao giờ cảm thấy thỏa mãn.”
Vĩnh viễn cảm thấy, Diệp Lăng yêu chưa đủ.
“..”
“Trang Húc Nhiên, anh nói với em những lời này, không phải chỉ trích em, em đừng hiểu lầm. Thật ra là anh cũng đang tự nói với chính mình, thời điểm bên cạnh em, anh làm không được tốt, khiến em đối với đoạn tình cảm này sinh ra hiểu lầm. Không phải là anh trách em, muốn trách cũng phải trách anh. Bất kể là ở phương diện tình cảm hay là phương diện khác, anh quá chậm chạp, không theo kịp được tiến độ, yêu cầu của em. Nhưng mà anh sẽ cố gắng.”
Trong khoảng thời gian có hạn, cố gắng làm được tốt nhất, không muốn để lại tiếc nuối, như thế này.
Qua thật lâu, Trang Húc Nhiên nói: “Anh cũng đã nói thẳng ra em ích kỷ, còn không phải đang trách em?”
Diệp Lăng nghiêm túc nói: “Em ích kỷ là do lỗi của anh, anh đã khiến em hiểu lầm không tốt.”
“…” Giọng Trang Húc Nhiên có chút buồn buồn: “Vậy bây giờ anh muốn thế nào? Nói một đống, cũng không nói cuối cùng là có ý gì?”
“Ý là.. giải thích với em, hôm nay thật xin lỗi, khiến em không vui rồi. Anh muốn em thông cảm cho anh, nhưng mà tự bản thân mình cũng không cố gắng để hiêu rõ em.” Diệp Lăng chủ động nhận sai, nói rất thành khẩn.
“…” Trang Húc Nhiên gẩy gẩy cỏ dại phía trước, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói cái gì, chỉ có thể trầm mặc.
“Thật xin lỗi, anh hiểu lầm em, nhưng em cũng không cần phải như vậy.” Diệp Lăng cẩn thận nói, nghiêm túc xoa đi ấn tượng xấu từ kiếp trước còn ở trong lòng, bắt đầu từ đời này sẽ nghiêm túc phân tích, để mình thấy được Trang Húc Nhiên, rốt cuộc cậu là hạng người gì.
Sau đó Diệp Lăng phát hiện, đối mặt với mình là một người, trẻ trung, còn chưa tròn hai mươi hai, là một chàng trai hay xúc động hay bạo lực, nhưng đầy nhiệt huyết.
Kỳ thật cậu rất đơn giản, là một người đơn giản nhất trên đời.
Người trước mặt mình, không hề che dấu, mỗi một giờ một phút đều là bộ dạng chân thật nhất, chưa bao giờ tính toán, không hề có tâm cơ.
Có chút tiểu tâm tư, cũng chỉ là ở bên miệng trực tiếp uy hiếp.
Nhìn như hung ác, giống như một con sói nhỏ, kỳ thật chỉ là, muốn bảo vệ khối thịt kia của mình mà thôi.
Bởi vì không có khối thịt đó, nó sẽ chết đói.
Diệp Lăng tiếp tục lải nhải liên miên rất nhiều, cả quá trình đều là Trang Húc Nhiên im lặng lắng nghe, còn hắn thì chậm rãi giải thích.
Tay hai người đều nâng đến mỏi, từ tay trái đổi qua tay phải, tiếp tục nghe, tiếp tục nói.
Thẳng đến khi điện thoại trên tay nóng lên, nhắc nhở pin không đủ, cuộc điện thoại này mới chậm chạp chấm dứt.
“Ừ, tạm thời nói mấy thứ đó, những cái khác chờ em về chúng ta lại từ từ nói. A, em đi tắm rồi nghỉ ngơi sớm một chút, buổi tối sẽ không gọi điện cho em nữa.” Diệp Lăng muốn cho cậu chút thời gian, để cho cậu yên tĩnh một chút, suy nghĩ thoáng một phát.
“Em có hẹn bọn họ rồi, tối ngày mai chín giờ ra ngoài uống vài ly.” Trước khi cúp điện thoại, Trang Húc Nhiên nói.
“Ừ, được.” Diệp Lăng nói.
Trải qua cuộc điện này, tuy rằng không thể đạt được đáp án trực tiếp, nhưng mà hắn tin tưởng, Trang Húc Nhiên nghe lọt lời của mình.
Trở lại phòng Diệp Lăng phát hiện, hai người Tiếu Chí Hiên và Tào Chính đang ăn đồ ăn bên ngoài, hơn nữa đã sắp thấy đáy.
“Chim cút, anh gọi điện thật lâu nha.” Tào Chính ngẩng đầu trêu ghẹo hắn.
“Ừ, nói tương đối nhiều,” Diệp Lăng nói: “A, đúng rồi, Trang Húc Nhiên nói, tối mai chín giờ ra ngoài uống vài ly.”
Tiếu Chí Hiên nói: “Được, để tôi gọi điện báo cho A Chấn.”
“Nói cách khác hai người làm hòa rồi hả? Không có việc gì đi?” Tào Chính mở to hai mắt, thấy Diệp Lăng thật sự có chút năng khiếu dỗ người.
“Hả? Cái đó…” Diệp Lăng chần chừ, cũng không dám khẳng định, giữa bọn họ xem như xong chưa? Đối phương bề ngoài hình như… chưa có biểu hiện gì.
“Húc Nhiên đã nói như vậy, nhất định là làm hòa với Diệp Lăng rồi, nếu không làm sao sẽ hẹn chúng tôi ra ngoài?” Tiếu Chí Hiên nói, ăn cơm tối xong cậu lập tức gọi điện cho Diêm Chấn Quân.
Diệp Lăng thầm nghĩ, cảm thấy chắc là vậy, nghe giọng nói không giống là đang cáu kỉnh.
Vì vậy trong lòng buông lỏng không ít, hắn nói: “Tôi về trước, còn chưa tắm rửa.”
Tiếu Chí Hiên nói: “Được, hôm nay anh lái xe mệt nhọc, nhanh về tắm rửa nghỉ ngơi đi.” Cậu cũng không quá yên tâm hai người Diệp Lăng và Trang Húc Nhiên, nói tiếp: “Có vấn đề gì cứ gọi điện thoại cho tôi, ngàn vạn lần đừng khách khí.”
“Được, cảm ơn cậu, Tiếu Chí Hiên.” Diệp Lăng nói, trước khi bước ra cửa thì gọi Tào Chính: “Đúng rồi, cậu xuống dưới xe lấy đồ đi.”
…
Từ chỗ Tiếu Chí Hiên trở về nhà mình, Diệp Lăng cảm thấy thật sự có chút mệt mỏi. Không phải là mệt mỏi đến từ thân thể, mà là mệt mỏi từ tinh thần. Cái loại cảm giác mệt mỏi này, làm cho người ta không muốn tiếp tục suy nghĩ đến bất kỳ vấn đề gì.
Hắn ngồi trên ghế sopha nghỉ ngơi trong chốc lát, mới chậm rãi đứng dậy đến phòng tắm.
Phòng ngủ đã xa cách mấy ngày, vẫn giữ nguyên như lúc trước khi đi, chỉnh tề sạch sẽ.
Cùng một chỗ sinh hoạt đã lâu, đúng là sẽ tạo thành thói quen, giống như con người cần không khí, một khi mất đi liền hít thở không thông.
Đương nhiên, đối với phần lớn người mà nói, mất đi người yêu khẳng định không có nghiêm trọng như là mất đi không khí, chẳng qua là cảm thấy cũng tương tự nhau mà thôi.
Muốn hỏi Diệp Lăng là thuộc trong số ít người hay là đại bộ phận người, chỉ sợ hắn cũng không biết trả lời thế nào.
Hắn chỉ biết hai vai gánh trọng trách rất nặng, cho dù không có cũng không thể phụ lòng người nhà…
“Haizz…”
Tắt đèn đắp kín chăn, Diệp Lăng xoay người qua chỗ khác đưa lưng về phía bên kia, dường như làm vậy thì cảm thấy tốt hơn một chút.
Trên thực tế có tốt hơn hay không, cũng chỉ có lòng của hắn mới biết được.
Sau một ngày khó khăn, nghênh đón màn đêm.
Sáng sớm Diệp Lăng đã liên lạc với Trang Húc Nhiên bằng điện thoại, sau đó đi ra ngoài tìm cậu.
Mọi người hẹn nhau uống ở chỗ cũ, một gian tại quán bar tương đối nổi tiếng Kinh Thành, tụ tập ở chỗ đó.
“Em chờ anh ở bãi đỗ xe khu A, anh qua đây đi.”
“Ừm.”
Cúp điện thoại của Trang Húc Nhiên, Diệp Lăng cho xe chạy đến khu A, tìm chỗ Trang Húc Nhiên đỗ xe.
Người kia mặc một bộ quần áo ngày thường thoải mái màu xám nhạt, cách ăn mặc giống như là học sinh cấp 3, đeo tai nghe tựa vào xe chờ người.
Mũ áo che hơn phân nửa khuôn mặt của cậu, chỉ còn thấy cái cằm, còn có bờ môi sáng màu, hình như là đang mất hứng mà mím thành một đường.
Diệp Lăng đậu xe bên cạnh cậu, mở cửa đi xuống.
“Em tới lâu chưa?” Đi đến trước mặt Trang Húc Nhiên, Diệp Lăng đưa tay gỡ xuống mũ áo, lại để cho cậu lộ ra mái tóc cùng gương mặt.
“Không lâu lắm.” Trang Húc Nhiên đứng thẳng lưng, tháo tai nghe xuống, cậu ngẩng đầu nói: “Ngày hôm qua anh nói xin lỗi, em đã chấp nhận.”
Diệp Lăng sững sờ, sau đó chậm rãi cười rộ lên, lần nữa đưa tay sờ sờ mái tóc Trang Húc Nhiên: “Ừ, anh an tâm rồi.”
“Ừm.” Trang Húc Nhiên rũ mắt, không quá vui.
Bóng đen bao phủ, khuôn mặt Diệp Lăng chậm rãi dán sát vào, sau đó cậu nhận được một nụ hôn, bị giam cầm giữa xe và người, nửa đẩy nửa chống đỡ mà tiếp nhận nụ hôn này.
Càng về sau, càng chủ động vòng qua vai Diệp Lăng, triền miên hôn trả lại.
Thật lâu sau đó, Diệp Lăng ôm chặt con khỉ ốm vào ngực, dùng sức hôn lại hai cái, thở dài: “Đừng không vui nữa, em như vậy anh rất đau lòng.”
Trang Húc Nhiên chôn mặt vào hõm vai Diệp Lăng, len lén cong khóe miệng, chính là muốn làm cho anh đau lòng a.
“Buổi tối, chúng ta trở về đi.” Diệp Lăng sờ sờ cái đầu đặt trên hõm vai mình nói, hắn không muốn nhịn, thời điểm nên phóng túng bản thân, liền đi làm những điều mà mình muốn làm.
“Sao vậy, nhớ em rồi hả?” Trang Húc Nhiên có chút ngoài ý muốn, cũng có chút vui mừng.
“Đúng vậy, em không ở nhà, anh một mình ngủ không ngon.” Diệp Lăng mạnh dạn nói ra lời ngon ngọt lần đầu tiên, thành thật như vậy, quá đáng yêu rồi.
“Ha ha, anh cũng có ngày hôm nay.” Trang Húc Nhiên cười nhạo, trong lòng lại thấy may mắn, bởi vì Diệp Lăng cũng có ngày hôm nay.
“Ừ, câu trả lời của em đâu, có về hay không?” Diệp Lăng ôm cậu quay quay, trở về hay không trở về?
“Em đã đồng ý với cha…” Trang Húc Nhiên lộ ra vẻ khó xử.
Diệp Lăng chớp chớp mắt: “A, vậy được rồi.” Không muốn miễn cưỡng cậu.
Trang Húc Nhiên giẫm hắn một cái, không nhịn được mà nói: “Được cái gì mà được, em còn chưa nói xong!”
“Khụ khụ…” Diệp Lăng lén lút cười, cảm thấy đùa đối phương là chuyện vui sướng đến cỡ nào, lúc trước không biết dùng đến kỹ năng này, cũng không tìm thấy chỗ thoải mái.
“Buổi tối về với anh, buổi sáng ngày mai thì ăn cơm ở nhà bên kia.” Trang Húc Nhiên quyết định.
“Được, nghe lời em.” Diệp Lăng lập tức tán thành, thuận tay vỗ cái mông bên dưới: “Chúng ta cũng đi vào thôi, có khả năng bọn họ đã đến.”
“…Ừm.”
Trang Húc Nhiên bị Diệp Lăng kéo đi một đoạn, vẫn cảm thấy mông mình mềm nhũn….