Đọc truyện Tra Công Trọng Sinh Sổ Tay – Chương 53: Gâu gâu
“… Không nghĩ sẽ phá cậu ấy, tôi còn chưa biết thích là có tư vị gì.” Trần Nhất Nặc thành thật nói, ngửa đầu hiện lên khuôn mặt rõ ràng góc cạnh, sạch sẽ đầy sức sống, nhìn lên ánh trăng nở nụ cười: “Làm bạn bè vẫn là tốt hơn, hai người các cậu đều rất tốt. Tôi cái gì cũng thiếu, ngay cả mấy người bạn để tin cậy.”
“Ha!” Trang Húc Nhiên không khách khí nói thẳng: “Cậu thiếu nên phải cho cậu, cậu là ai a?”
Trần Nhất Nặc nói: “Tôi là Trần Nhất Nặc, cậu đừng có nhỏ nhen như vậy, tôi thật sự không ngấp nghé người đàn ông của cậu.” Nói xong còn đặc biệt nhìn qua Diệp Lăng, vẻ mặt tự nhiên không chút dao động, chỉ kém trên trán không viết lên mấy chữ tiểu lang quân thành thật. (tiểu lang quân: danh xưng tôn trọng người trẻ tuổi?.)
Khiến Diệp Lăng xấu hổ đến mặt ửng hồng, bản thân là người trong cuộc bị nghị luận, thế nhưng hai người kia tự biên tự diễn, hoàn toàn không xem mình ra gì, như vậy làm sao được.
(Nguyên văn là 自顾自说 tự cố tự thuyết: không để ý đến phản ứng của người khác, làm theo ý của mình.)
Hắn nói: “Uống bia đi, ăn gì thì ăn đi, đừng nói những thứ này nữa.”
Trang Húc Nhiên: “Những thứ này là thứ gì? Không nói rõ ràng sao được, trừ phi về sau anh đừng lui tới cùng cậu ta. Trần Nhất Nặc, cậu nói có đúng hay không?” Lông mày nhướng cao, rõ ràng là tư thế khiêu khích cùng tự đắc.
Trần Nhất Nặc cười khổ, phục cậu luôn rồi: “Được được, cho cậu định đoạt, tôi thề được chưa, tôi thật không có ý định đi phá hoại cậu, nói dối là chó nhỏ.”
“Cái đó mà là thề độc cái gì, chó nhỏ dễ thương như vậy.” Trang Húc Nhiên cười như không cười nói: “Nói dối chính là heo, có dám hay không.”
Trần Nhất Nặc thay đổi tư thế, ngồi thẳng lại, thực chưa thấy qua người nào để ý đến như vậy.
“Được, nói dối chính là heo! Lão tử không thèm đếm xỉa đến có được không?”
“Cái này còn tương đối.” Chạm lon: “Đến, uống đi!”
Diệp Lăng ở một bên, trong lòng hỗn loạn… Hắn không hề biết Trần Nhất Nặc là người ngây thơ như vậy, về phần tại sao lại dùng từ này, vì hắn đã sớm biết, Trang Húc Nhiên rất ngây thơ.
(Nguyên văn 风中凌乱 phong trung lăng loạn: lời nói thịnh hành trên intetnet, ý chỉ tâm tình sa sút, u buồn, hỗn loạn như gió.)
“Làm gì đó?” Vừa nghĩ tới người nào đó oán thầm trong lòng, Trang Húc Nhiên đưa tay qua, đặt lên bả vai Diệp Lăng, dùng ngón tay quấy rối gương mặt hắn.
“Không có gì, em có lạnh không?” Diệp Lăng sờ sờ ngón tay cậu, rất lạnh, trách không được khiến cho mặt mình lạnh như vậy, hắn nói: “Anh đi lấy áo khoác cho em, em đợi đấy.”
Đứng dậy hấp tấp lên xe, mở cửa lấy ra áo khoác của mình.
“Cậu ta là đồ ngốc sao, tay cậu cầm lon bia, không lạnh mới lạ…” Trần Nhất Nặc nói, ánh mắt quái lạ, thật sự không hiểu nổi cái này.
“Cẩu FA như cậu làm sao hiểu được.” Trang Húc Nhiên lười biếng mà quơ quơ lon bia trước mặt, khóe miệng hơi cong muốn cười nhưng lại không cười, giọng nói thiếu đánh.
“Này…” Trần Nhất Nặc muốn nói cậu cái này, đã nhìn thấy Diệp Lăng hấp tấp chạy về, trong tay quả nhiên là cầm theo cái áo khoác kaki, lập tức choàng lên người Trang Húc Nhiên, cẩn thận gói gém kỹ lưỡng.
Thôi, Trần Nhất Nặc cái gì cũng không muốn nói nữa, bởi vì nói ra cũng là tự tìm ngược tâm.
“Diệp Lăng, cậu đối tốt với cậu ấy như vậy…” Không nên nói, nhưng mà vẫn không nhịn được mà mở mồm, aizz.
“Em ấy đối với tôi cũng rất tốt.” Diệp Lăng lại ngồi xuống, cách người kia chỉ khoảng một nắm tay, giống như là chỉ cần bọn họ bên cạnh nhau sẽ không bao giờ kéo dài khoảng cách.
“Thiệt hay giỡn?” Trần Nhất Nặc nhìn Trang Húc Nhiên, không tưởng tượng nổi một người như vậy mà sẽ đối tốt với Diệp Lăng.
“Tôi đối tốt với anh ấy hay không bản thân anh ấy rõ ràng.” Trang Húc Nhiên nói, lại giơ tay lên, vuốt ve lỗ tai Diệp Lăng chơi tới chơi đi.
“Đừng nghịch.” Diệp Lăng bắt xuống hùng hài tử, nắm trong tay, trả lời vấn đề của Trần Nhất Nặc: “Thật sự.”
(Hùng hài tử: Từ địa phương, ý chỉ những đứa trẻ không nghe lời, tính tình ngang bướng, dễ khiến người khác ghét, là một loại phê bình.)
Trần Nhất Nặc lắc đầu, tràn ngập hận ý với cái thế giới ngược cẩu này.
“Trang Húc Nhiên, biết nhà cổ của Trần thị không?”
“Biết.”
“Vậy chờ chút.” Trần Nhất Nặc đứng lên.
Bọn họ nhìn Trần Nhất Nặc trèo lên xe, lát sau trong tay cầm hai thứ nhìn giống như giấy mời, kín đáo đưa cho Diệp Lăng: “A, hai mươi sáu tháng tư lão gia tử nhà tôi mở một buổi tiệc xã giao, các cậu có hứng thú có thể đến xem.”
Thư mời theo phong cách cổ xưa, Diệp Lăng cầm lấy nhìn chăm chú, còn Trang Húc Nhiên thì dùng ánh mắt hoài nghi: “Lão gia tử nhà cậu quen biết với ai, nếu là có người quen với tôi và Diệp Lăng thì không đi được.”
“Cậu cứ yên tâm, lão gia tử nhà tôi không thường đi tụ tập với những gia đình quyền quý.” Trần Nhất Nặc nhún nhún vai nói: “Lão gia tử nhà tôi tính cách đạm bạc, bằng không cũng không giữ được một chỗ ở Trần gia.”
Nghĩ đến mấy năm trước xảy ra chuyện nhà cổ chấn động một thời, Trang Húc Nhiên gật gật đầu, cậu quả thật có nghe qua lão gia tử Trần gia là nhân vật như thế nào, nghe nói là một người cố chấp.
“Được rồi, có thời gian tôi cùng Diệp Lăng sẽ đến một chút.” Không phải xã giao, chỉ là đi thăm hỏi, cảm nhận một di tích lịch sử cổ xưa, coi như là một cuộc hẹn.
Trần Nhất Nặc nhìn Diệp Lăng, hỏi ý tứ hắn.
“Ừ.” Diệp Lăng cũng gật đầu, cẩn thận cất thư mời, phát hiện Trần Nhất Nặc vẫn nhìn mình, hắn nói: “Chúng tôi sẽ đi.”
“A…” Trần Nhất Nặc ngạc nhiên hỏi một chuyện: “Tôi muốn biết, thời điểm các cậu cùng một chỗ quyết định việc gì đó, bình thường ai làm chủ?”
Trang Húc Nhiên nhướng cao mày, gia hỏa này thật là không phải muốn đến phá đi? Đã bắt đầu muốn phân chia, làm ly gián?
Cũng may Diệp Lăng là người không có tâm tư, không nghĩ nhiều như vậy, hắn trả lời: “Chúng tôi cùng một chỗ có thể làm chủ liền làm chủ, nhìn tình huống quyết định.” Ví dụ như chuyện lớn nhỏ trong sinh hoạt: “Mọi người nói ra ý kiến của mình, không ai làm chủ, nếu như không giống, liền thương lượng.” Trong lúc đó nhìn qua Trang Húc Nhiên, thấy lông mày của đối phương cũng đã giãn ra, biểu hiện tán thành.
“Ừ.” Là loại này.
Cùng một chỗ sống hơn nửa năm, ngoại trừ chuyện chia tay là ồn ào, thời điểm còn lại đều rất hài hòa.
Mặc kệ là trên sinh hoạt hay là tinh thần, Trang Húc Nhiên dám khẳng định, đời này cậu sẽ không tìm được một người bạn đời nào thích hợp hơn Diệp Lăng.
Tình cảm hài hòa không đổi, hẳn là thứ mà bất cứ ai đều muốn.
Cho dù Trần Nhất Nặc cảm thấy không hiểu được cái này, nhưng mà khi nhìn đến bầu không khí khi bọn họ tác động lẫn nhau, những nghi hoặc cùng những thứ không xác định liền không cánh mà bay.
Nhìn bọn họ, có loại an tâm, cảm thấy yên bình.
Khi bọn họ ngưng mắt nhìn chăm chú đối phương, thời điểm kìm lòng không được mà mỉm cười, sờ lên khóe miệng của mình, cũng là vui mừng.
“Aizz, thật là ghen tị các cậu.” Trần Nhất Nặc nói, thật sự.
Một đêm ba người, bên bến tàu gió biển, nói chuyện trên trời dưới đất. Từ lúc chưa quen thuộc đến lúc quen thuộc lẫn nhau, từ cười nhạo đến tùy ý cười to, đều là tuổi trẻ đầy sức sống.
Lúc này thuần túy mà lại thoải mái.
…
Thời điểm Diệp Lăng giặt đồ cho Trang Húc Nhiên, nhìn thấy quần chỗ mông hai người đen sì, phải dùng tay vò mới sạch được.
Cạch một tiếng, Trang Húc Nhiên đẩy cửa phòng tắm, đi vào chỗ WC.
Đứng trước mặt Diệp Lăng, cởi quần xuống, tự nhiên ngáp một cái: “Tắm xong rồi đi ngủ thôi, ngày mai hẵn giặt đồ.”
Ngày mai là thứ bảy.
Diệp Lăng suy nghĩ một chút thấy cũng được: “Để anh ngâm với bột giặt trước.”
Trang Húc Nhiên nói: “Loại vải này không được dùng hóa chất, bị anh ngâm qua một đêm mai liền hỏng nha.”
Những lời này thành công khiến Diệp Lăng ngừng bỏ bột giặt, hắn đặt xuống, đổi nước xà phòng thành nước sạch, cái này được chưa.
“Cứ như vậy đi.”
Trang Húc Nhiên rất hưởng thụ việc Diệp Lăng nghe lời, người này tuy rằng bướng bỉnh, nhưng mà nhiều chuyện vẫn là nghe mình.
Bỏ qua mọi công việc, mở nước ấm rửa tay sạch sẽ, Diệp Lăng quay đầu nhìn Trang Húc Nhiên, cậu còn chưa tiểu xong?
Kỳ thật đã tiểu xong rồi, chẳng qua là quên kéo quần lên.
Hơi lầm bầm một chút, Diệp Lăng đi qua, hai tay hướng về phía trước của Trang Húc Nhiên, thuận lợi kéo lên quần ngủ cho cậu.
“Không phải mệt rồi sao, đi ngủ.”
Người nọ thuận thế dựa vào hắn, được một bức tường thịt ấm áp bao lấy, làm cho người ta cảm thấy an tâm mà dựa vào.
“Nghe nói, trên thế giới này có mệnh trung chú định phải không?”
(Mệnh trung chú định: mệnh trung là sinh mệnh, chú định là đã định trước. Nghĩa cả câu là định mệnh đã được đặt trước, hay vắn tắt chỉ đơn giản là định mệnh.)
Anh là nghiêm túc?
Diệp Lăng dùng ánh mắt hoài nghi, xác định đối phương là vô cùng nghiêm túc, mắt trợn trắng.
“Em suy nghĩ nhiều quá.” Có chỗ kỳ quái.
“…” Trang Húc Nhiên ngang bướng nhìn hắn, không chịu bỏ qua.
Cái này là vừa cố chấp lại có chút ngây thơ, hơn nữa còn có tố chất thần kinh.
“Chắc là có đi, ví dụ như chuyện gặp được em.” Trải qua hai đời vẫn không trốn thoát, rõ ràng có cơ hội rời xa, vẫn là quay trở về.
“Cắt…” Tuy rằng khinh thường, nhưng mà muốn chính là đáp án này, cảm thấy mỹ mãn, Trang Húc Nhiên dùng giọng nói nhẹ nhàng: “Ngủ thôi.”
Khóe mắt cong cong, không thể gạt được ánh mắt Diệp Lăng, toàn bộ hiện lên trong mắt, chiếu vào trong lòng.
Chính là thích xem bộ dạng vui vẻ của cậu, thích người này đều tràn ngập sức sống, mỗi ngày đều mỉm cười.
Diệp Lăng nói với chính bản thân mình, mày thật sự thích em ấy, vậy phải làm sao mới tốt đây?
Làm thế nào mới tốt…
Cùng nhau chui vào chăn, cho dù không làm tình nhưng tay chân vẫn quấn cùng một chỗ, hôn hôn sờ sờ, náo loạn ầm ĩ, lăn qua lăn lại.
Không mở miệng cũng không sao, mở miệng là nói ra những lời không đứng đắn mà ban ngày không dám nói… trêu chọc ai đó, mình cũng đỏ mặt.
Vì sao lại như vậy.
Ngày tháng vui vẻ cùng nhau, giống như bị trộm đi…
“Ngủ ngon.” Không thể cứ nháo mãi vậy được, ngày mai cuối tuần thì thế nào, Diệp Lăng giam cầm Trang Húc Nhiên bằng thân thể, cẩn thận ôm cậu vào trong ***g ngực, hôn nhẹ bờ môi, để cho cậu ngủ.
“Diệp Lăng…”
“Ừ, đây.”
“Hôn nữa.”
Môi cong cong, em cho rằng mình là loli à?
Diệp Lăng ghét bỏ mà ấn xuống, đêm nay đã hôn thật nhiều thật nhiều nụ hôn chúc ngủ ngon rồi = =
“Diệp Lăng.”
Cậu kiên trì quấy rầy, quấy rầy.
Anh không cho em an tâm ngủ, em cũng sẽ không cho anh được ngủ thoải mái.
“Em phiền quá.” Diệp Lăng một tay ôm mặt Trang Húc Nhiên, cho cậu một nụ hôn tiêu chuẩn cực hạn ẩm ướt như muốn hút hết dưỡng khí, nụ hôn cuồng nhiệt.
Sau khi xong liền an tĩnh lại, ngoan ngoãn.
Nhưng vì cái gì ngón tay vẫn không ngừng đâm chọt vào ***g ngực, thú vị sao? Thú vị!
Ai nói cùng một chỗ chỉ có vui vẻ, có đôi khi rất phiền a, hận không thể làm gì được cậu.
“Diệp Lăng, vẫn chưa khuya lắm, mới hơn một giờ mà thôi.”
“…”
Một ngày trung tuần tháng tư tươi đẹp, sáng sớm đón nhận từng cơn gió mát lành, nhiệt độ không cao cũng không thấp, thoải mái dễ chịu hợp lòng người.
(Trùng tuần: tương đương từ ngày 11 đến ngày 20.)
Trang Húc Nhiên chống cằm, ngồi một bên nhìn Diệp Lăng làm sủi cảo, nhân bánh lúc này là cải thảo chua, bỏ thêm chút ớt cùng thịt băm.
Cả một chậu lớn nhiều như vậy.
Diệp Lăng một bên gói một bên nói: “Gọi điện thoại cho hai người bọn họ, có muốn qua đây ăn sủi cảo không.”
Trang Húc Nhiên không tình nguyện lấy điện thoại ra, mới hơn tám giờ, làm xong chắc cũng hơn kém chín giờ gì đó, đó mới là thời điểm hai gia hỏa kia rời giường.
“Sớm như vậy, bọn họ không dậy nổi.”
“Anh làm nhiều như vậy.” Ngay từ đầu Diệp Lăng đã có ý định đó.
“Để tủ lạnh, ăn từ từ.”
Lại nói, rất nhiều sao?
Trang Húc Nhiên nhìn qua đống sủi cảo chỉnh tề xinh đẹp, trong lòng nghĩ, mỗi ngày đến tối đói bụng lấy ra ăn, có thể ăn nhiều được bao nhiêu chứ.
“Dậy không nổi là một chuyện, em gọi điện tới hỏi thăm là một chuyện khác, bọn họ là bạn của em a.”
Tuy rằng Diệp Lăng không có bạn thân, nhưng không phải cái gì hắn cũng không hiểu.
“Ừm.” Dùng ánh mắt có chút cố chấp nhìn qua bên kia, Trang Húc Nhiên ngoan ngoãn ấn xuống số điện thoại mấy đứa bạn thân, gọi đi.
Sau khi gọi xong Diệp Lăng hỏi cậu: “Như thế nào?”
Trang Húc Nhiên nói: “Bọn họ nói sẽ đến.”
Diệp Lăng liếc cậu một cái, nhìn một cái, anh đã nói mà.
“Anh đắc ý cái gì nha?” Trang Húc Nhiên vừa buồn cười lại vừa bực mình, lấy chút bột mì bôi lên mặt Diệp Lăng, ai bảo hắn khoe khoang.
“Em còn như vậy, anh không cho em ăn sủi cảo!” Diệp Lăng vội vàng tránh đi, nhíu mày lại uy hiếp.
Có để yên cho người ta làm sủi cảo không đây?
“Anh dám?” Trang Húc Nhiên so với hắn càng có uy hơn, trừng mắt.
“Vì cái gì không dám, sủi cảo là do anh làm a.” Diệp Lăng nâng tay lên, chùi chùi hai má —— sốt ruột.
Hùng hài tử.
“Anh là người của em, sủi cảo làm ra cũng là của em.” Trang Húc Nhiên tiếp tục bôi lên mặt hắn.
“Em đi đi, đi rửa tay, giúp anh bật bếp.” Diệp Lăng tức giận nói, tiến độ bị giảm sút, đang đói bụng.
“Hừ.” Trang Húc Nhiên hừ lạnh, sau khi giằng co với Diệp Lăng xong, cậu ngoan ngoãn vào phòng bếp bật bếp.
Chín giờ, tiếng chuông cửa lần lượt vang lên, Tiếu Chí Hiên cùng Tào Chính đã đến.
Hai vị đại thiếu gia hai tay trống trơn, vừa vào cửa đã kêu đói, muốn ăn muốn ăn.
Trang Húc Nhiên nhìn Diệp Lăng bận rộn, cười lạnh, đáng đời anh hầu hạ…
“A, sủi cảo này ăn ngon quá.” Tào Chính nếm thử, vô cùng hợp khẩu vị, rất thích mùi vị này, cậu cười hì hì nói: “Chim cút, còn tưởng rằng anh chỉ biết làm món thịt nướng mới lạ, không nghĩ tới làm sủi cảo cũng không tệ.”
Diệp Lăng nói: “Nói hưu nói vượn, cậu cũng không phải là chưa từng ăn đồ tôi nấu.”
Thuận tay múc cho Trang Húc Nhiên thêm mấy cái, đã bớt nóng rồi, có thể cho vào miệng.
“Cảm ơn.” Trang Húc Nhiên nói, trong miệng là một cái, ăn ngon, mùi vị yêu thích, mùi vị gia đình.
“Ừm, Diệp Lăng…” Tiếu Chí Hiên ăn không dừng được miệng, dựng cho hắn một ngón cái, ăn ngon.
Bốn đại nam nhân, ồn ào náo nhiệt mà ăn xong một nồi lớn sủi cảo, no đến mức ợ một cái.
“Ực… mùi của bắp cải chua…” Ợ.
“Uống nước đi.”
Tào Chính bụng no căng như mang bầu, trơ mắt nhìn Diệp Lăng lần lượt bưng nước đưa khăn cho Trang Húc Nhiên, vẻ mặt quan tâm hỏi: “Có no quá không, có cảm thấy trướng bụng không?”
Trang Húc Nhiên kiêu ngạo nói: “Coi như cũng được, đều cho hai cái đầu heo ăn hết rồi, lần sau anh làm cho một mình em thôi.”
Diệp Lăng lúng túng, Tào Chính cùng Tiếu Chí Hiên lười biếng nhấc mí mắt, lão tử ăn no rồi, không quản cậu.
“Hôm nay làm gì đây?” Uống nước, súc miệng, mọi người đều lười biếng, cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm.
“Tớ muốn đi dạo trung tâm mua sắm với Diệp Lăng, mua cho cha mẹ anh ấy ít đồ, gửi về.” Trang Húc Nhiên không nhận ra vẻ mặt mình tràn đầy sung sướng, khiến cho Tào Chính nhìn sang mà sững sốt: “Cậu nha, mua đồ cho cha mẹ Diệp Lăng, rồi còn gửi về?”
Ngay cả Tiếu Chí Hiên cũng kinh ngạc: “Húc Nhiên, cậu dám lộ mặt ra trước mặt cha mẹ Diệp Lăng?” Đây là tình huống gì?
“Cũng không phải lần đầu, đã sớm gửi qua, năm trước đã biết rồi.”
Cái này… Hai người lập tức nhìn qua Diệp Lăng, để người trong cuộc nói một chút.
“Ừ.” Diệp Lăng nói: “Em ấy gửi cho nhà tôi rất nhiều đồ.”
“Đệt.” Tào Chính nhặt lên cằm của mình, vẻ mặt nhìu chuyện mà hỏi Trang Húc Nhiên: “Đây là cái tình huống gì a, cậu làm sao lại…” Đây không phải là tiến dần từng bước sao? Gián tiếp ra mắt phụ huynh?
Tiến độ cũng quá nhanh rồi, quá dũng mãnh… Cha mẹ người ta có chịu được không?
Tốt xấu gì cũng đừng dọa sợ.
“Giữ mồm giữ miệng, cái không nói thì đừng nói.” Trang Húc Nhiên có thể không thừa nhận mình đang tiến dần từng bước, còn chưa tới trình độ đó đâu: “Tớ chỉ là lấy thân phận bạn bè mà mua chút quà gửi về cho gia đình anh ấy, người nhà anh ấy sẽ không suy nghĩ nhiều.”
Diệp Lăng gật đầu nói: “Tôi cũng đã nói với cha mẹ, nói là bạn của tôi, bọn họ nói…”
Trang Húc Nhiên liền hỏi: “Cha mẹ nói cái gì rồi hả?”
Lúc này đừng nói Tào Chính cùng Tiếu Chí Hiên gặp phải quỷ a, ngay cả Diệp Lăng cũng lúng túng, cho dù đây không phải là lần đầu nghe thấy Trang Húc Nhiên gọi cha mẹ mình…
“Tớ đệch, tớ như thế nào cảm thấy…” Tào Chính sẽ không nói, nhưng mà nét mặt của cậu đã nói lên toàn bộ.
“Khụ khụ khụ, Húc Nhiên, cậu tự trọng một chút.” Tiếu Chí Hiên tỏ vẻ, chưa bao giờ thấy qua đứa bạn thân có lúc da mặt dày như vậy.
Mặt cũng chưa nhìn được, cũng không dám đến thừa nhận, đã dám gọi cha mẹ.
“Cổ hủ, đó không phải là chuyện một sớm một chiều sao.” Trang Húc Nhiên tiếp tục truy vấn Diệp Lăng: “Cha mẹ nói cái gì rồi hả?”
Diệp Lăng lúng túng cười cười, ngược lại không có vẻ như không đồng ý, em ấy thích thì cứ kêu.
Bởi vì bản thân mình biết rõ, đời này Trang Húc Nhiên đều khó có khả năng đường đường chính chính mà gọi một tiếng cha mẹ, bởi vì quá rõ ràng, thật sự không được, em ấy không phải là con gái, không gả được…
Nghĩ đến những thứ này, trong lòng liền chua xót, không nỡ làm tổn thương cậu: “Bọn họ nói a, em là đứa nhỏ tốt, kêu anh phải quý trọng em.”
Cha mẹ vĩnh viễn cho rằng, bọn họ chỉ là bạn bè mà thôi, dạy bảo hắn quý trọng bạn bè mà thôi.
“Nha…” Tào Chính nhìn Trang Húc Nhiên đầy tinh quái, chỉ thấy đứa bạn thân giả vờ giả vịt nghiêm mặt, biểu lộ bình tĩnh đến quái dị: “Ha ha, giả bộ cái rắm a, vui liền cười đi! Có ai cấm cậu đâu.”
Trang Húc Nhiên nhấc lên mí mắt, nhìn mọi người chung quanh, chậm rãi nở nụ cười, như hoa mùa hạ, như ánh nắng mặt trời, còn hơn cả bức tranh đẹp nhất.
Trong cuộc đời này, nụ cười xinh đẹp đó đã mãi khắc sâu vào trong hồi ức, Diệp Lăng vĩnh viễn không bao giờ quên được.
Mỗi lần nửa đêm mộng nhớ lại, vừa yêu thích lại vừa đau lòng.
Cho nên mới không biết, muốn hắn phải làm như thế nào mới tốt.
Mặc dù đã nói là không muốn nghĩ về chuyện tương lai, nhưng làm sao mà không nghĩ.
Bình thường, ngày qua ngày, lại có giới hạn ở bên trong, chỉ có thể dùng toàn lực, không phụ thời gian không phụ người.
“Mẹ thích mặc màu gì, có thích màu đỏ không?”
Chỉ có hai người ra ngoài, Trang Húc Nhiên cùng Diệp Lăng đi dạo ở trung tâm mua sắm, chọn cho cha mẹ Lăng gia hai bộ quần áo.
“Đúng rồi, vợ em trai anh ở nhà đúng không, lần trước mấy món đồ ăn dinh dưỡng dành cho phụ nữ có thai đã ăn hết chưa? Để em mua thêm.” Một bên nhìn một bên nói luyên thuyên, từ cha mẹ Diệp Lăng đến em trai em gái Diệp Lăng, em vợ, đều lần lượt được nhắc tới.
Bản tính của em ấy vốn không phải là như thế này, Diệp Lăng thầm nghĩ.
Trang Húc Nhiên sao lại có thể lải nhải như vậy, cẩn thận như vậy, giống như là cô vợ nhỏ muốn lấy lòng nhà chồng.
Nhưng mà em ấy….. hết lần này đến lần khác….
Bước lên nắm chặt bàn tay kia, lấy ra bộ quần áo đỏ chót đang cầm, Diệp Lăng lắc đầu nói: “Đừng xem cái này, mẹ không thích mặc mấy màu quá sặc sỡ, chúng ta đi xem cái khác.”
“Thật sự? Mẹ bao nhiêu tuổi rồi, hay là lớn tuổi hơn lão thái thái của em? Lão thái thái nhà em vẫn còn mặc đồ màu đỏ đấy, đặt biệt đẹp rực rỡ…”
Hai người một bên nói một bên đi dạo, nhìn thấy thứ gì phù hợp với Diệp Lăng, Trang Húc Nhiên liền lấy ra cho hắn, lại chờ hắn thử.
“Đẹp, lấy cho em một bộ số nhỏ hơn.”
“Thôi, ai mà thèm mặc đồ đôi với anh.”
“Không thèm? Ngạc nhiên a, ngay cả cái này em cũng niệu tính nữa…” Diệp Lăng sửa sang lại đồ trên người, nhìn thấy phù hợp, trở về phòng thay lại quần áo của mình.
(Niệu tính: (尿性): một loại nhạo báng thiện ý, ý chỉ một người rất giởi trong phương diện nào đó, trở mặt, giỏi sai khiến.)
Trang Húc Nhiên xoạt một cái liền chui vào: “Em giúp anh thay.”
Nụ cười kia, không biết vì sao lại khiến cho Diệp Lăng có loại cảm giác như cọng lông xẹt qua lòng, là ảo giác sao?
“Như vậy không được, em vẫn là ra ngoài chờ đi.” Hắn nói, đứng ở chỗ đó không vội thay đồ, thực sợ hãi Trang Húc Nhiên tùy thời tùy chỗ đều không có tiết tháo.
“Cởi đi.” Trang Húc Nhiên động tay động chân, cởi nút áo cho hắn.
“Aizz, Diệp Lăng nắm lấy vạt áo của mình, trốn cũng không trốn thoát, cái móng vuốt của con sói con này… Muốn hắn cởi quần áo sao, quả thật là sàm sỡ mà, còn chiếm tiện nghi nữa.
“Cơ bụng của anh thật rắn chắc, sờ vào thật cứng…” Trang Húc Nhiên cởi áo hắn, bàn tay lại để dưới bụng sờ tới sờ lui, vẻ mặt hưởng thụ.
Diệp Lăng vội vàng lấy quần áo của mình ra, nhanh chóng mặc vào.
Nhưng mà hai bàn tay vẫn còn trên bụng, không muốn buông ra.
Bóp bóp, nhéo một cái xoa một cái, vô cùng thú vị?
“Em như thế nào lại như vậy…” Nắm chặt bàn tay kia, muốn mắng hai câu, nhưng khi nhìn thấy cậu ngửa đầu nhìn mình, vẻ mặt sung sướng cùng say đắm, Diệp Lăng lời gì cũng không nói ra.
Đừng nói là câu gì nặng lời, ngay cả trừng mắt em ấy một cái cũng khó.
Thầm nghĩ cứ để cho em ấy tiếp tục vui vẻ, tiếp tục cười…
“A…” Trang Húc Nhiên bị ôm vào trong ngực, hôn lên môi, nắm chặt vòng eo, thật triền miên thật ôn nhu, vô cùng chân thật cùng ấm áp. Tất cả đều thuộc về mình, thật tốt.
“…” Hôn xong, nhìn xem ánh mắt của nhau ngập đầy hơi nước, anh cười tôi, tôi cười anh, thật không biết xấu hổ, ở phòng thử đồ mà dám chơi đùa như vậy, muốn được lên trang đầu phải không.
Đạo lý đó đều rõ ràng, nhưng mà vẫn nhịn không được, chỉ có vui vẻ.
“Diệp Lăng, anh đánh lén em.” Trang Húc Nhiên liếm liếm môi, rõ ràng là một bộ dạng thỏa mãn, nhưng lại ôm cánh tay Diệp Lăng làm nũng.
“Ha, lần sau anh không trộm đánh lén em nữa.” Diệp Lăng cười cười, mở cửa bước ra.
“Em đã đồng ý sao!” Trang Húc Nhiên vô cùng căm tức, đồ đầu gỗ! Nghe mà không hiểu tiếng người! Đi chết đi!
Diệp Lăng đi tính tiền, tính luôn cả mình thì mua tổng cộng năm bộ quần áo, trong đó có bốn bộ là của cha mẹ.
“Này, nhỏ hơn một số rốt cuộc muốn hay là không muốn, không muốn là thôi nha.”
“…” Trang Húc Nhiên mất hứng đứng khoanh tay, loại cửa hàng dành cho người trung niên này, căn bản không phù hợp với lứa tuổi của cậu.
Diệp Lăng chọn bộ kia là thuộc loại vạn dặm mới tìm được một, duy nhất có thể nhìn được.
“Có muốn hay không?”
“Nhỏ hơn một số cũng rộng quá, em có thể mặc không?” Trang Húc Nhiên tức giận nói, cậu gầy a.
“Cho em làm áo ngủ.” Diệp Lăng nói, nở nụ cười không phúc hậu, gọi nhân viên cửa hàng mang lên cho hắn.
Trang Húc Nhiên đi qua, âm thầm đá hắn một cái.
“Xem này gầy đến mức… cơm đổ cho chó ăn hết rồi.” Diệp Lăng đặt tay lên eo Trang Húc Nhiên, phối hợp với lời của hắn, nhân viên trong tiệm căn bản không hiểu sai. Chỉ cho bọn họ là bạn thân rất thân, đùa giỡn lẫn nhau.
“Ăn vào trong bụng anh, anh chính là con chó a.” Trang Húc Nhiên âm thầm nhéo eo Diệp Lăng, hung hăng mà nhéo.
Diệp Lăng đau đến nhe răng trợn mắt, rốt cuộc không dám tiếp tục trêu chọc vị đại thiếu gia này, để tránh cho mình vết thương đầy người.
Nhanh chóng thanh toán xong hóa đơn: “ĐƯợc rồi đừng nghịch nữa, chúng ta đi thôi.”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Lăng, Trang Húc Nhiên ngại ngùng buông tay, không nhéo hắn nữa.
Không biết vì cái gì, thời điểm cùng một chỗ với Diệp Lăng, sẽ nhịn không được mà ngứa tay, nếu không bóp một cái bấm một cái, thì là nhéo một cái ngắt một cái. Giống như đã đoán rằng Diệp Lăng sẽ không phản kháng, hắn sẽ ngoan ngoãn tùy ý mình khi dễ, hơn nữa còn dung túng.
Trang Húc Nhiên không quản được hành động của mình, cậu sợ chính mình sẽ biến nó thành thói quen, về sau càng ngày sẽ càng tàn nhẫn mà khi dễ Diệp Lăng, lỡ như Diệp Lăng có ý kiến thì làm sao?
Có một ngày sẽ không dung túng nữa sẽ làm sao bây giờ?
Mua một đống đồ, ngồi trên xe chuẩn bị về nhà.
Diệp Lăng thắt dây an toàn cho hai người, trước khi lái xe đột nhiên xoay mình về phía Trang Húc Nhiên: “Gâu gâu.” hai tiếng.
“…” Vẻ mặt Trang Húc Nhiên như vừa gặp quỷ, đồng thời trong lòng hoài nghi có phải mình nghe lầm rồi không, người kia đã như không có việc gì mà xoay qua chỗ khác lái xe.
Thật sự là…
Không thể nào làm ra vẻ mặt không vui được, mọi áp lực đều bị đè xuống, xúc động muốn cười.
Còn có chính là, xúc động mà muốn yêu hắn.