Tra Công Trọng Sinh Sổ Tay

Chương 15: Tâm phiền


Đọc truyện Tra Công Trọng Sinh Sổ Tay – Chương 15: Tâm phiền

Rõ ràng tối hôm qua mới đại chiến một trận, buổi trưa hôm nay lại trong xe làm bằng tay, mới qua mấy tiềng liền muốn. Diệp Lăng cảm thấy hơi phiền, hắn không nhớ rõ Trang Húc Nhiên đói khát như vậy, kiếp trước bọn hắn làm, tần suất nhiều nhất là một tuần ba lần, bình thường thì một tuần hai lần.

Một ngày ba lần như thế này, Diệp Lăng chưa thử qua.

“Chẳng lẽ không lên được?” Trang Húc Nhiên sờ thử, nơi đó của Diệp Lăng cứng ngắc.

Đều là thanh niên ngoài hai mươi, không có lý do gì không được. Diệp Lăng không phải không được, mà là không muốn cùng Trang Húc Nhiên dã hợp (làm tình bên ngoài).

“Về nhà làm tiếp được không.” Diệp Lăng cầm tay Trang Húc Nhiên, kéo ra khỏi đáy quần mình. Hắn thật sự không muốn làm bên ngoài.

“Làm hai mươi phút.” Tay bên kia của Trang Húc Nhiên tiến vào, vô cùng kiên trì.

Liên tục xoa nắn, phía dưới của Diệp Lăng đứng lên, đụng vào tay Trang Húc Nhiên.

Trên sinh lý thì Diệp Lăng có cảm giác, trong lòng lại không muốn làm, bởi vậy vẻ mặt vô cùng phiền muộn. Nhìn Trang Húc Nhiên chắc là sẽ không có ý định từ bỏ, Diệp Lăng mang theo tư tưởng trút giận, bắt đầu lột quần Trang Húc Nhiên xuống.

Hôm nay là ngày nghỉ, hai người đều mặc quần thường, rất dễ cởi.

“Làm như thế nào?” Diệp Lăng nhỏ giọng hỏi, chủ yếu là lần đầu tiên ở bên ngoài làm loại chuyện này, hắn cảm thấy rất không có cảm giác an toàn.

“Đối diện.” Trang Húc Nhiên nâng lên hai chân, tự động vòng qua eo.

“… Lại quên mua bôi trơn.” Còn có bao cao su, Diệp Lăng thật quá buồn bực rồi.

Trang Húc Nhiên nói: “Giống như tối hôm qua cũng được.”

Lần này lại dùng nước miếng của Diệp Lăng, tối hôm qua cũng vừa mới làm, đi vào không tính là khó.

“Mẹ kiếp…” Thời điểm vào trong, Trang Húc Nhiên mắng một câu. Làm cái này chính là trước thì đau nhức sau thoải mái, muốn thoải mái trước hết phải trải qua mấy lần đau nhức, chờ đến khi phía sau thích ứng mới có thể thoải mái.

Diệp Lăng xem như là ôn nhu rồi, cho dù là mang tâm lý trả đũa, cũng không dám làm đau Trang Húc Nhiên.

Nhưng mà ở trong lỗ nhỏ, lực co dãn vẫn còn, Trang Húc Nhiên lần nữa cảm nhận tư vi bị hung hăng xỏ xuyên, tâm lý hòa cùng sinh lý. Lần nữa rất nhanh đạt đến cao trào.

Rất thỏa mãn.

“Fuck.” Trang Húc Nhiên nằm ở mui xe thở dốc, quay đầu nhìn lại, Diệp Lăng bắn toàn bộ dịch thể bắn lên mui xe, làm chiếc xe yêu thích của cậu bị dơ rồi.


“Tôi rửa xe.” Diệp Lăng im lặng nhìn thoáng qua rồi nói.

“Ai bảo anh phải rửa.” Trang Húc Nhiên không phải không chấp nhận được chuyện chiếc xe yêu quý của mình bị dính, mà là… Diệp Lăng vậy mà lại không bắn vào cậu.

Diệp Lăng mặc quần lót, đưa chăn cho Trang Húc Nhiên, chính mình thì đi vào lấy khăn lau xe.

“Lần này như thế nào lại không hôn tôi?” Nhớ rõ mỗi lần làm xong, Diệp Lăng đều hôn phớt qua một cái. Trang Húc Nhiên rất nghi hoặc, đây là do Diệp Lăng xuất phát từ thói quen hay là do bị bắt buộc.

“…” Trong lòng Diệp Lăng, dã hợp không nằm trong phạm vi phục vụ, không muốn tặng kèm nụ hôn sau khi làm.

“Này?” Trang Húc Nhiên nhìn hắn.

Diệp Lăng giả chết tiếp tục lau xe.

“Này…”

Diệp Lăng ngẩng đầu, Trang Húc Nhiên chống nửa người trên, dựa vào phía sau hắn, quay cổ hắn lại.

Một nụ hôn bá đạo kéo dài.

“Mau chóng thích tôi, nếu không… Thiến anh.” Trang Húc Nhiên một bên hôn, một bên nhẹ nhàng phun ra một câu.

“Cậu có bệnh.” Diệp Lăng hé miệng ra rồi nhanh chóng hợp lại, vụng trộm nói thầm.

“Xùy, có gan nói lớn một chút.” Trang Húc Nhiên nắm lỗ tai hắn, nhẹ nhàng vuốt quanh.

“…” Diệp Lăng ném khăn bẩn đi, trốn vào trong xe, vành tai bị Trang Húc Nhiên nắn đến vừa đỏ vừa nóng.

Trang Húc Nhiên xuống đất mặc quần xong, không được tự nhiên mà quay lại trong xe, nhìn thấy Diệp Lăng thư thư phục phục ngồi ở vị trí ghế phụ, chờ cậu lái xe.

“Ông đây bị làm còn phải lái xe, chỉ có anh là thoải mái nhất.” Cậu nói.

Diệp Lăng vụng trộm lộ vẻ xem thường, nói muốn làm chính là cậu, nói vất vả cũng là cậu: “Nhanh trở về, tôi đói bụng rồi.” Hắn cài dây an toàn.

Trên đường, bầu trời dần chuyển sang màu đen, trở lại trong nội thành đèn đuốc sáng trưng. Diệp Lăng muốn đi siêu thị mua thức ăn, mua xong đến quầy thu ngân tính tiền. Tại khu vực bán Durex Diệp Lăng liếc mắt nhìn sang, cầm hai hộp bao cao su, thuận tiện cầm hai chai gel.


Trang Húc Nhiên nhìn Diệp Lăng thanh toán, sau đó cầm đồ đi ra ngoài.

Về đến nhà, Diệp Lăng chịu trách nhiệm đi làm cơm, Trang Húc Nhiên bật máy tính, xem mail.

Chờ đến khi Diệp Lăng làm xong cơm thì gọi Trang Húc Nhiên vào ăn, Trang Húc Nhiên đang ngồi ở phòng khách xem tivi,  nghe thấy thì  đứng lên theo sau Diệp Lăng tiến vào phòng bếp: “Có cái gì cần giúp không?”

Diệp Lăng ngẩn người, giao cho cậu đĩa đồ ăn trong tay: “Cẩn thận nóng.” Diệp Lăng lo lắng Trang Húc Nhiên chưa làm bao giờ, sẽ rơi vỡ.

Trang Húc Nhiên nhìn hắn, vững vàng bưng ra ngoài.

Hai người yên lặng ăn xong cơm tối, Diệp Lăng đi rửa chén, Trang Húc Nhiên đi tắm.

Sau khi Diệp Lăng tắm xong đi ra, cùng Trang Húc Nhiên ngồi một chỗ ở phòng khách xem tivi, Trang Húc Nhiên vỗ đùi hắn: “Tôi muốn ăn nho.”

Một lời nói một động tác, Diệp Lăng buông điều khiển tivi, đi vào phòng bếp rửa nho.

Trang Húc Nhiên bưng tô thủy tinh, dựa vào sopha ăn nho, thỉnh thoảng sẽ nhét một quả vào miệng Diệp Lăng.

Mười hai giờ, Diệp Lăng nói: “Ngày mai còn có tiết, tôi đi ngủ.”

“Ừ.” Trang Húc Nhiên tắt tivi xỏ dép đi theo vào.

Cuối tuần đủ điên cuồng, cho nên đêm nay cái gì cũng không làm, im lặng nằm một chỗ cũng đủ tốt rồi.

“Ngủ ngon.” Diệp Lăng theo thông lệ cho Trang Húc Nhiên một nụ hôn chúc ngủ ngon, tắt đèn đi ngủ.

“…” Trang Húc Nhiên dựa vai vào vai Diệp Lăng, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Bảy giờ bốn mươi phút ngày hôm sau, Diệp Lăng thức dậy làm bữa sáng, 8:30 gọi Trang Húc Nhiên dậy ăn điểm tâm.

“Buổi sáng tốt lành.” Sau khi làm theo thông lệ, Diệp Lăng đã biết rõ còn cố hỏi: “Khi nào cậu đi làm?”

Trang Húc Nhiên mặc áo sơ mi ngồi bên bàn nói: “9:30.”


Diệp Lăng gật đầu: “Ừ, 9:30 tôi cũng đi học.”

Chín giờ mười phút đi ra ngoài, Trang Húc Nhiên chở Diệp Lăng đến cổng trường: “Có muốn tôi dẫn anh vào hay không.”

“Không cần.” Diệp Lăng tháo dây an toàn, mở cửa vừa bước một chân xuống… hắn lại quay trở về, vươn người hôn một cái lên trán Trang Húc Nhiên: “Tạm biệt.”

“…” Trang Húc Nhiên đỗ ở trường học rất lâu, nhìn Diệp Lăng đi vào cho đến khi biến mất không thấy bóng dáng.

Diệp Lăng giơ cổ tay xem đồng hồ, phát hiện không kịp quay lại phòng ngủ lấy sách, liền trực tiếp đến phòng học.

Lúc Diệp Lăng đi vào, phòng học đã kín chỗ ngồi, bên trong bỗng chốc an tĩnh, loại cảm giác này rất kỳ quái. Nhưng mà may mắn ở chỗ, Diệp Lăng cũng không phải là lần đầu tiên đối diện với tình huống như thế này, nhớ rõ kiếp trước hắn bị cả lớp vây xem, lúc đó biểu tình cứng ngắc, trong lòng cảm thấy không thoải mái.

Hiện tại khác nhau, Diệp Lăng tự nhiên tìm một chỗ ngồi xuống.

Lúc này lớp học lại tiếp tục huyên náo.

“Aizz, thì ra là sinh viên, hại ông đây tưởng rằng giáo viên…” Thẳng đến khi Diệp Lăng tìm được chỗ ngồi xuống, bọn họ mới nói.

“Người kia là ai? Như thế nào cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua?” Hôm nay chỉ có một tiết nhưng là môn chuyên ngành, như thường lệ sinh viên đều đến đông đủ.

“Không biết, dù sao cũng là trai đẹp, lớp chúng ta thật nhiều người đẹp trai a, nhưng mà người này chất lượng thật tốt.”

Bên cạnh, một nữ sinh am hiểu nói: “Là một người đẹp trai lại giàu có, giá trị trang phục cùng với đồ đạc trên người ít nhất là con số này.” Cô duỗi ra ba ngón tay.

“Ba ngàn?” Một nam sinh bên cạnh kinh ngạc nói.

“Xùy xùy, ba ngàn thì là cái rắm gì.” Nữ sinh liếc qua cổ tay Diệp Lăng: “Chỉ là cái đồng hồ kia cũng không dừng ở con số ba vạn rồi.”

Nam sinh trợn mắt há mồm: “Cậu nói… là ba mươi vạn?”

Nữ sinh nói: “Xấp xỉ, chỉ có hơn không có kém.”

Lưu Nghệ Hàm nhích qua bên này, sau khi nghe thấy mấy lời đó,  cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc giống như nam sinh kia. Chỉ mới qua một ngày cuối tuần, Lưu Nghệ Hàm cảm thấy mình đã muốn  không còn biết Diệp Lăng là ai rồi.

Nghe được trang phục và đồ vật của Diệp Lăng có giá trị không chỉ có ba mươi vạn, Lưu Nghệ Hàm không rõ là trong lòng có tư vị gì.

Vừa mới nhìn thấy Diệp Lăng tới, phản ứng nhanh nhất chính là bạn gái Lâm Tử Văn của Lưu Nghệ Hàm, không sai, trải qua một thời gian nỗ lực gắng sức, Lâm Tử Văn đã đồng ý làm bạn gái cậu.

Lâm Tử Văn nhìn thấy Diệp Lăng, vội vàng kéo Lưu Nghệ Hàm qua nói: “Nghệ Hàm mau nhìn, đây không phải là Diệp Lăng bạn của cậu sao? Qua bên đó kêu cậu ta lại đây, tớ có chuyện muốn nói với cậu ấy.”

Ngay từ đầu Lưu Nghệ Hàm cũng không quá cam tâm tình nguyện qua, liền hỏi bạn gái: “Cậu thì có chuyện gì muốn nói với cậu ta?”


Lâm Tử Văn nói: “Bạn của tớ thích cậu ấy nha, cậu không thấy cậu ấy rất ưu tú sao?” Quả thực là tình nhân trong mộng, Lâm Tử Văn vẫn sợ Diệp Lăng chướng mắt Trương Thục Ny. Nhưng mà thử một lần cũng không mất gì, không ra tay làm sao biết có thành hay không?

Lúc này Lưu Nghệ Hàm mới nguyện ý qua, ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng: “Diệp Lăng, chuyện hôm chủ nhật làm xong chưa?” Không phải lúc trước Diệp Lăng nói có chuyện muốn làm sao.

“Ừ, làm xong rồi.” Diệp Lăng nhìn thấy Lưu Nghệ Hàm, nở nụ cười hiếm khi có.

Lưu Nghệ Hàm sững sờ nhìn nụ cười của Diệp Lăng, khó trách nữ sinh đều thích, ngay cả mình nhìn thấy ở khoảng cách gần, cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

“Diệp Lăng, có phải gần đây cậu…. phát tài hay không? Trúng vé số. Giải nhất?” Lưu Nghệ Hàm vẫn không thể nghĩ ra, cái gì có thể làm cho Diệp Lăng trong vòng một đêm phất lên, Lưu Nghệ Hàm nhìn quần áo của Diệp Lăng nói: “Nghe nói những đồ trên người cậu có giá trị hơn ba mươi vạn? Thật hay giả?”

Diệp Lăng là một người hết hy vọng, Lưu Nghệ Hàm hỏi hắn liền thành thật trả lời: “Quần áo không đáng tiền, đồng hồ đáng giá, khoảng năm mươi vạn.” Đồng hồ này Trang Húc Nhiên đã đeo rất lâu, kiểu dáng không mới, nhưng mà Diệp Lăng thích.

“Cậu… Tôi hỏi cậu một câu được không?”  Lưu Nghệ Hàm hạ giọng nói: “Cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

Diệp Lăng không muốn nói dối Lưu Nghệ Hàm, nhưng lại vừa không muốn nói ra tên Trang Húc Nhiên, hắn nói: “Đây là tiền vay mượn, tương lai có thể kiếm được tiền để trả.”

Lưu Nghệ Hàm nghe hiểu, rồi lại cảm thấy vô cùng kỳ quái: “Cậu xác định tương lai có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.”

Diệp Lăng gật đầu: “Tôi xác định.”

Hắn bình thường đều nghiêm túc như vậy, khiến cho Lưu Nghệ Hàm không có chỗ phun tào.

“Bạn thân, cậu lừa tớ phải không, nói thực cho tớ biết đi, tớ thật sự rất ngạc nhiên.”

Lại nghiêm túc suy nghĩ một chút, Diệp Lăng nói với Lưu Nghệ Hàm: “Tôi có quen một người bạn học giàu có, cậu ấy cho tôi mượn đấy.”

Đáp án này Lưu Nghệ Hàm tương đối có thể chấp nhận được, nhưng mà với xuất thân của Diệp Lăng, làm sao mà quen biết được bạn học có tiền?

“Là trong trường chúng ta hay sao?” Lưu Nghệ Hàm tiếp tục truy vấn.

“Không phải.” Diệp Lăng lắc đầu, không muốn cùng Lưu Nghệ Hàm tiếp tục thảo luận vấn đề này: “Giáo viên rất nhanh sẽ đến, cậu quay trở lại chỗ ngồi đi.”

Lưu Nghệ Hàm mang theo một lòng đầy nghi hoặc, trở lại bên cạnh bạn gái.

“Này, Diệp Lăng đâu? Không phải nói cậu đi gọi cậu ấy sao?” Lâm Tử Văn đẩy đẩy cậu nói.

“A? A, tớ quên.” Lưu Nghệ Hàm nhìn thấy giáo viên quả nhiên đã đến, liền nói: “Giáo viên đến rồi, trước cứ chuyên tâm học đi.”

Xong tiết học, Diệp Lăng trở lại phòng ngủ lấy sách, lại đi đến tiết khác.

Sau khi tan học có thể trực tiếp đến nhà ăn ăn cơm, Diệp Lăng vẫn luôn muốn được tự mình hoạt động, nhưng mà Tào Chính lại gọi điện cho hắn: “Chim cút, đang ở đâu đấy? Tới nhà ăn dãy số 8, mời anh ăn cơm.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.