Bạn đang đọc Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài – Chương 77: Thu Hút Cả Nam Lẫn Nữ
CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.–.- – -.–..- -..
/.–.-…….- — -.
–.
-….- — -.
–….-.- -.
–..—- —-.
—..
Sau một đêm đi tàu hỏa, họ tới Lệ Thị.
Liễu Giang, Lệ Thị và Thâm Thành nằm ngay cạnh nhau, tạo thành một tam giác.
Đời trước Khương Tiêu đã tới cả ba khu vực này rồi nên anh rất thông thạo, có điều Lệ Thị trước mắt vẫn chưa phát triển, mới thấp thoáng bóng dáng ban sơ của thành phố lớn đứng đầu.
Khương Tiêu dẫn Hạ Uyển Uyển đi thuê nhà.
Anh quen thuộc cửa nẻo, thuê tạm một căn ở gần trường.
Mấy năm gần đây Đại học liên kết Hoa Nam chuyển sang khu học mới, vị trí này khá giáp ranh, không thuộc trung tâm thành phố nên mới gần Liễu Giang và Thâm Thành.
Tuy nhiên khu học mới này cũng không thiếu thốn gì, hiện tại đã có vài trạm giao thông công cộng, năm sau thông ga tàu điện ngầm, mấy năm nữa thì thêm ga tàu cao tốc.
Quần thể công nghệ và trung tâm mua sắm cạnh trường đều đã được mở, năm ngoái lại có hai Đại học nữa dọn tới đây, mặc dù độ nổi tiếng và số lượng sinh viên kém Đại học liên kết Hoa Nam nhưng đã phác ra được dáng hình của một làng Đại học.
Qua thêm mấy năm nữa, ga tàu điện ngầm, đường sắt cao tốc cũng được khơi thông, vài công ty khoa học công nghệ dọn vào, khu vực này mới chính thức trở nên náo nhiệt.
Sau mấy ngày nghỉ ngơi ở Lệ Thị, Hạ Uyển Uyển ra ngoài nộp hồ sơ xin việc, Khương Tiêu ở lại dọn dẹp nhà.
Giấy chứng nhận CPA của bà đã phát huy tác dụng, đây là một bước đệm rất mạnh mẽ.
Những công ty bà tìm đến gần đây đều đưa ra offer, tiền lương ở Lệ Thị cao hơn Hậu Lâm rất nhiều, vừa vào công ty đã nhận được sáu, bảy nghìn tệ, phải gấp ba lần ở quê, sau này nếu làm việc tốt sẽ còn tăng lương nữa.
Lệ Thị phát triển nhanh quả thực đang tận dụng nhân lực ở mức tối đa.
Chỉ trong nửa tháng, Hạ Uyển Uyển đã chốt được công việc tại một văn phòng kế toán khá nổi tiếng của khu vực.
Mấy ngày nữa bà sẽ đi làm chính thức, chỗ làm cách đây không xa, ngồi xe buýt tầm nửa tiếng là tới.
Có nguồn thu ổn định rồi, Hạ Uyển Uyển mới yên lòng.
Bà bắt đầu thực sự thích nghi với thành phố này.
Song dẫu bà không tìm được công việc đi chăng nữa thì Khương Tiêu vẫn có cách chăm sóc bà.
Bây giờ có khi anh còn nhiều tiền hơn cả mẹ mình.
Anh nhớ rõ cổ phiếu được xưng là ngựa ô của năm nay.
Từ đầu năm đến cuối năm tăng khoảng bốn lần, tháng Chín đã tăng ổn ổn rồi.
Anh tới sàn giao dịch một chuyến, rút tiền ra, trừ đi một số khoản chi phí thì trong tay Khương Tiêu có hơn một triệu tệ.
Tiền vốn ban đầu của anh chỉ tầm hai trăm nghìn tệ.
Hồi tháng Sáu, tháng Bảy, Lâm Hạc Nguyên cho tiền, cộng thêm học bổng Trạng Nguyên toàn thành phố, anh đầu tư hết số tiền đó, hiện tại thực sự đã đạt đến bảy chữ số.
Lên Đại học dĩ nhiên anh vẫn phải kinh doanh, nhưng trước đó Khương Tiêu còn dự định khác.
Thuê nhà ở đây mãi cũng không thích hợp.
Anh muốn mua một căn phòng nhỏ, sau khi công việc của Hạ Uyển Uyển ổn định, ý tưởng này càng trở nên mãnh liệt hơn.
Anh tìm một vị trí nằm giữa trường Đại học của mình và đơn vị công tác của Hạ Uyển Uyển với yêu cầu giao thông thuận lợi, sinh hoạt tiện nghi.
Cuối cùng tìm được một căn nhà đã qua sử dụng rộng khoảng một trăm mét vuông, bởi vì không nằm ở trung tâm thành phố nên giá thị trường hiện tại đang vào khoảng trên dưới 7000 tệ/mét vuông.
Khương Tiêu chọn một tiểu khu khá ổn, không phải dạng chung cư mới xây, khu vực sinh hoạt cạnh đó đều đã ổn định.
Năm 2006, Lệ Thị là thành phố lớn đứng đầu cả nước, giá nhà đã bắt đầu có xu hướng vụt tăng, 7000 tệ cao hơn tiền lương bình quân rất nhiều, điều này khiến vô số người kêu ca, nhưng Khương Tiêu biết giá này vẫn kém xa.
Căn nhà trị giá 700.000 tệ, trả trước 30%, thêm các loại thuế + phí, trang hoàng cải tạo đơn giản thì chỉ cần bỏ ra 300.000 tệ là đủ, còn lại trả góp thời hạn ba mươi năm, mỗi tháng chỉ phải chi 2000 tệ, quả thực hời không tưởng.
Hạ Uyển Uyển đi xem nhà với anh.
Đẹp thì đẹp đấy mà tận 700.000 tệ, bà chưa từng mua gì đắt đến vậy.
Khương Tiêu đã cho bà xem số dư tài khoản ngân hàng của mình, tuy nhiên bà vẫn do dự.
“Mẹ thích chứ?”
Khương Tiêu hỏi bà.
Hạ Uyển Uyển suy nghĩ, gật đầu.
Căn nhà này là một căn hộ ở tầng cao, nằm tại tầng 12, ánh sáng đủ đầy, nằm giữa tiểu khu nên không bị ồn, nửa căn hộ nhìn ra sông, ngắm được cả cây cầu lớn, lúc chiều tối cầu hơi tắc đường, đèn từ những chiếc xe trên đó lấp lánh tựa ánh sao, tràn ngập không khí thành thị.
“Thích thì con mua cho mẹ, những vấn đề khác mẹ đừng nghĩ nhiều.” Khương Tiêu vỗ cửa: “Con trai mẹ có tiền.”
Anh nhanh chóng quyết định cọc tiền và trả trước, có điều quy trình cho vay trả góp của ngân hàng không nhanh đến vậy, ngoài ra cũng phải sửa chữa nhà cửa đôi chút nên anh đến trường đăng ký nhập học trước.
Khương Tiêu vung tiền như rác mua nhà, ấy vậy mà bước chân vào cổng lớn trường Đại học lại lơ ngơ hệt một học sinh Tiểu học.
Hạ Uyển Uyển còn phải đi làm, tiền lương kế toán văn phòng khá cao nhưng đồng thời cũng bận rộn, không thể đi đăng ký nhập học cùng anh, Khương Tiêu mới tự đi một mình.
Thú thực, lúc bước vào trường, người thi Đại học chẳng căng thẳng mấy như anh lại đổ mồ hôi đầy lòng bàn tay.
Rõ ràng anh từng tới Đại học liên kết Hoa Nam rồi, vậy mà giờ đây cứ như lần đầu đặt chân vào.
Khu học mới siêu rộng lớn, Khương Tiêu đi lên theo chỉ dẫn.
Anh cầm thư báo trúng tuyển muốn đi lấy thẻ học sinh, kết quả là vừa vào trường không lâu, anh đã bị bên tuyển thành viên cho câu lạc bộ của trường bắt được.
Khương Tiêu còn đẹp trai nữa.
Anh đội một chiếc mũ phớt, mặc áo thun giản dị, vừa ấm áp như ánh mặt trời vừa đẹp trai ngời ngời, cộng thêm dáng vẻ trông rất ngoan ngoãn và dễ bắt chuyện.
Lận Thành Duật đứng chờ ở cổng khác mãi lâu chưa thấy, chạy tới tìm thì phát hiện Khương Tiêu đã bị một đám người nam nữ đủ cả bao vây xung quanh.
“Là đàn em bên Học viện Quản lý của chúng ta, em vào Hội Sinh viên nha em!”
“Tới Câu lạc bộ Hí kịch đi em! Hợp lắm đó!”
“Vào Câu lạc bộ Manga Anime của bọn anh là tốt nhất!”
“Đàn em ơi, số điện thoại của em là gì thế? Đây là số của chị, hay chị dẫn em đi đăng ký ký túc xá nhé?”
Còn dám đòi số điện thoại?
Tôi thấy cô đang âm mưu gây rối thì có!
Lận Thành Duật xông lên kéo Khương Tiêu từ trong đám người ra.
Hai người họ đứng chung chỗ càng nổi bật hơn, vẫn có người muốn tiến lên, lại bị Lận Thành Duật lườm trả.
Khương Tiêu thấy y thì hơi ngạc nhiên, hỏi một câu: “Sao cậu cũng ở đây thế?”
Sau đó anh mới nhớ ra hai người họ là bạn cùng lớp, Lận Thành Duật cũng tới đăng ký là chuyện hết sức bình thường.
“Em quen đường, em dẫn anh đi.” Lận Thành Duật kéo tay anh tiến lên: “Đừng quan tâm tới bọn họ, nếu muốn vào câu lạc bộ chơi thử thì có thể tranh thủ thời gian học quân sự qua đây.”
Y nhận lấy va li của Khương Tiêu một cách tự nhiên rồi dắt tay Khương Tiêu đi về phía trước.
Khương Tiêu đi theo y, cuối cùng cũng nhận được thẻ học sinh.
Tiếp đó lại đi thẳng một đường đến ký túc xá.
Anh không nhịn được quan sát đánh giá khắp nơi.
Ký túc xá của khu học mới không tệ, phòng bốn người, ở giường tầng, chăn và một số đồ dùng sinh hoạt khác thì chờ chút nữa Khương Tiêu sẽ mang từ nhà thuê sang.
Không hề bất ngờ, Lận Thành Duật ở chung phòng ký túc xá với anh.
Ngoài ra còn có hai bạn cùng phòng, một bạn là người bản địa Lệ Thị, hơi kiệm lời, còn khá ngại ngùng, tự giới thiệu mình tên Từ Lượng.
Một bạn khác tới từ phương Bắc, tên Trần Lãng, người cũng như tên, tính cách hào sảng hơn nhiều.
Khương Tiêu đi nhận quần áo quân sự.
Chất liệu bình thường, kích cỡ khá rộng, Khương Tiêu lần đầu mặc đồ quân sự, anh cao ráo, dáng người thẳng tắp, mặc lên trông rất đẹp.
Lận Thành Duật vươn tay định đội mũ giúp anh, Khương Tiêu vô thức né đi.
“Anh đừng nhúc nhích.” Lận Thành Duật kéo anh lại: “Để em chỉnh giúp anh, mũ này hơi khó đội.”
Thấy bọn họ như vậy, Trần Lãng hỏi một câu: “Hai người quen nhau từ trước rồi hả?”
“Quen chứ, rất nhiều năm luôn.” Lận Thành Duật đáp lời cậu ấy đầu tiên, sau đó ngắm kỹ Khương Tiêu: “Đẹp.”
Sự thật chứng minh, không chỉ riêng y thấy được vẻ đẹp của Khương Tiêu.
Hồi cấp ba mọi người vùi đầu vào học, nhà trường cũng quản lý nghiêm khắc, dù các học sinh có thiện cảm với nhau thì cũng hiếm người dám yêu đương trắng trợn.
Thế nhưng lên Đại học sẽ không ai quản lý vấn đề này nữa.
Lận Thành Duật nghĩ: Mình phải canh phòng nghiêm ngặt.
Hiện giờ vất vả lắm mối quan hệ của mình và Khương Tiêu mới dịu bớt chút, y rất sợ lúc này đây lại xuất hiện thêm một Lâm Hạc Nguyên thứ hai.
Tuy nhiên sự thật đã chứng minh rằng – Có rất nhiều chuyện không thể đề phòng.
Chưa đợi đến kỳ học quân sự, vào ngày họp lớp toàn khóa, khoa họ có hai lớp, mỗi lớp 35 người, tổng cộng 70 sinh viên, sinh viên nữ chiếm phần đông, số điện thoại của Khương Tiêu về cơ bản không phải bí mật gì nên trong cuộc họp lớp kéo dài nửa tiếng, anh đã thêm cả một danh sách bạn bè trên QQ.
Lận Thành Duật lại bắt đầu ghen đến xù lông, chẳng qua y không đón đỡ nổi.
Dù gì cũng là bạn cùng lớp, lưu phương thức liên hệ là một điều hết sức hợp lý.
Sinh viên nữ thì thôi đi, đây Khương Tiêu còn thu hút cả nam lẫn nữ.
Ngày học quân sự đầu tiên chỉ chia nhóm xếp hàng và tập vài động tác cơ bản, đá đá chân mà thôi, không mệt, bốn rưỡi là kết thúc.
Mọi người đều không có chuyện gì để làm, vì vậy Khương Tiêu dẫn sinh viên nam trong lớp đi chơi bóng rổ.
Qua mấy trận, cả tốp đã kề vai sát cánh trở về, gọi hết tiếng “anh Tiêu” này tới “anh Tiêu” khác khá thuận miệng.
Lận Thành Duật ghen cũng chẳng thể làm gì.
Chuyện Khương Tiêu được chào đón chưa phải lần đầu tiên.
Nói thật thì gương mặt con lai kia của Lận Thành Duật còn tinh xảo nổi bật hơn Khương Tiêu rất nhiều, có điều lực hấp dẫn nào chỉ quyết định bởi khuôn mặt.
Với tính chó kia của Lận Thành Duật, bây giờ y chỉ chiều nghe đủ đường với Khương Tiêu, nếu đổi sang người khác thì khi không phải nói y sẽ chẳng hé răng nửa lời, vừa nhìn đã biết chẳng phải người dễ chung sống, cũng có người xông lên nhưng không mấy ai trụ lại nổi.
Tuy nhiên may mắn là Khương Tiêu mới vào Đại học nên tạm thời chưa có ý định yêu đương.
Từng qua biển rộng e gì nước, tính tình Khương Tiêu có vẻ ấm áp, song thực tế ngưỡng cửa động lòng của anh rất cao, lý do tiếp theo là vì anh có rất nhiều chuyện khác đáng để bận rộn hơn trên Đại học, chẳng hạn như kiếm tiền.
Lượng vận động của đợt quân sự này không tính là gì với anh.
Hạ Uyển Uyển tăng ca, đôi khi sẽ về muộn chút nên anh hay ngồi xe buýt về nhà, nấu món ăn khuya gì đó cho bà, sau đấy lại bận việc của mình.
Anh chi một khoản tiền lớn mua nhà, giờ phải nỗ lực kiếm lại tiền mới được.
Ba ngày trước đợt quân sự, Khương Tiêu tranh thủ buổi tối rảnh rỗi, dạo một lượt phố thương mại dịch vụ và khu sinh hoạt gần trường học.
Trong khu vực Đại học liên kết Hoa Nam có ba phố thương mại dịch vụ cung cấp cho sinh viên, nằm gần các ký túc xá khác nhau.
Ăn, mặc, ở, đi lại, đủ cả.
Hàng hóa ở cửa hàng trong trường đều khá rẻ, dĩ nhiên Khương Tiêu cũng xem xét cả chất lượng.
Tiền nào của nấy, phần lớn đều có chất lượng chẳng ra làm sao.
Ngoài trường học có trung tâm thương mại, xuất phát từ cổng Tây Bắc, đi bộ khoảng mười phút.
Nó nằm chéo phía đối diện công viên khoa học công nghệ.
Giá cả của hàng hóa trong đây khác một trời một vực với hàng hóa trong trường, khá đắt, người đi làm ở công viên khoa học công nghệ chiếm phần đông trong nhóm khách hàng, các sinh viên có chuyện vui gì cũng sẽ tới đây tiêu hoang một bữa.
Vùng đất Lệ Thị này rõ ràng đã và đang phát triển, nhìn sơ qua như thể không còn chỗ trống nào trong trung tâm thương mại.
Ở đây không thiếu hàng hóa, mọi người không sợ không mua được thứ mình muốn.
Thế nhưng cơ hội kinh doanh lại thường nằm ở những nơi thế này.
Thứ nơi đây đang thiếu chính là bên kết nối khách hàng với sản phẩm.
Khương Tiêu dạo qua một vòng, lòng hơi hơi tự tin.
Vào ngày học quân sự thứ năm, anh bắt đầu đi bán hàng.
Trường học không cho bày sạp nên anh hướng đến đối tượng khách hàng ban đầu là những người bên cạnh mình, dự định tạo bước đệm..