Bạn đang đọc Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài – Chương 69: Ngoài Dự Liệu
CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.–.- – -.–..- -..
/.–.-…….- — -.
–.
-….- — -.
–….-.- -.
–..—- —-.
—..
Ban đầu Diệp Binh chỉ định mua một cửa hàng mặt tiền để kinh doanh nhỏ với vợ mình thôi.
Tiền thuê tiết kiệm được, buôn bán cũng chỉ hai người là đủ, kiếm chút tiền nhỏ, ăn nên làm ra thì thuê thêm vài nhân viên, cũng chẳng tốn kém là bao.
Chú chưa chuẩn bị sẵn tâm lý mua một lần nhiều đến vậy.
Diệp Binh không nói lời nào, Khương Tiêu biết chú đang suy nghĩ điều gì.
Trên thực tế, chú không để khoản tiết kiệm kia cho bản thân tiêu.
Chú muốn tiết kiệm khoảng năm trăm nghìn tệ để làm của hồi môn cho con gái.
Ở thời này, đó là một số tiền khổng lồ, cô con gái cầm nó sẽ rất tự tin.
Tuy nhiên Diệp Linh Linh mới đang học lớp 5 Tiểu học.
Chờ cô bé lớn, mấy trăm nghìn tệ này sẽ giảm giá trị đi rất nhiều, đến độ cọc một căn nhà cấp hai cũng phải trả tiền một cách gian nan.
Khương Tiêu giảng giải theo tình hình thực tế, giảng giải cho Diệp Binh bắt đầu hơi do dự.
“Thay vì giữ tiền cho em ấy, chi bằng mình để lại cho mấy căn nhà sẽ hữu dụng hơn.” Khương Tiêu nói: “Chú Diệp, cháu sẽ không hại chú, chú cứ nghĩ cẩn thận nhé.”
Anh cũng không gấp gáp.
Mua nhà không phải mua cải trắng, phải suy nghĩ thật kỹ.
Ba ngày sau, thím Diệp lại là người chủ động đi tìm Khương Tiêu.
Thím là một người hào sảng quyết đoán.
“Mua!” Thím nói: “Dĩ nhiên phải mua chứ! Đầu óc chú Diệp của cháu hơi mù mờ, thím sẽ làm chủ khoản tiền này!”
Khương Tiêu mới thi cuối kỳ xong, trường cho nghỉ mấy ngày, anh rảnh nên đi ký hợp đồng cùng.
Hạ Uyển Uyển vốn cũng muốn theo đi nhưng đơn vị công tác có việc, thành ra không đi được.
Tuy nhiên một mình Khương Tiêu cũng đủ chốt thành công.
Đây không phải lần đầu anh mua nhà, có thể xem giúp bản hợp đồng.
Đã bàn trước về giá cả, chú Diệp tìm thêm mối quan hệ, thương lượng cả buổi, cuối cùng mặc cả được xuống còn hơn ba trăm sáu mươi nghìn.
Những phương diện khác thì không có vấn đề gì nữa.
Thế nhưng lúc ký lại xảy ra chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn.
Môi giới kia bỗng nhận một cuộc gọi, sau đó thu lại bút và hợp đồng, nở nụ cười còn sáng rỡ hơn.
“Thì ra ngài là bạn của tổng giám đốc Hứa ạ!?” Anh ta nói: “Phải nói sớm chứ.
Ngài xem, giám đốc chúng tôi đích thân gọi cho tôi.
Tổng giám đốc Hứa đã lên tiếng thì còn giảm giá được thêm chút nữa.
Ngài đừng vội, tôi làm lại cho ngài bản hợp đồng mới.”
Tổng giám đốc Hứa? Ai vậy?
Khương Tiêu hơi thắc mắc, quay sang nhìn thoáng qua chú Diệp Binh.
Diệp Binh cũng ngẩn mặt nhìn anh.
Chú không quen người này.
Mối quan hệ chú Diệp Binh cậy nhờ là ông chủ công ty vận chuyển của các chú, có chút quan hệ ở địa phương, cộng thêm việc mua nhiều, giảm được mười phần trăm đã coi như rất khó rồi.
Tổng giám đốc Hứa là người quen của ai vậy?
Nghĩ tới nghĩ lui quanh mình chỉ có Lận Thành Duật, song Khương Tiêu đã mau chóng phủ nhận.
Rồng mạnh không nạt rắn đất, mặc dù nhà họ Lận giàu nhưng trong phố huyện nhỏ này lại có một mạng lưới quan hệ riêng.
Chủ đầu tư cũng là một chủ đầu tư nhỏ trong vùng, nhà họ Lận khó mà chịu tìm tới cấp độ này, thà rằng đưa tiền luôn còn hơn.
Họ ký hợp đồng ngay tại tòa chung cư đang rao bán căn hộ.
Nơi này nhỏ, ở ngã rẽ có một chiếc ghế sô pha, ba người ngồi ngay tại đó.
Vào lúc Khương Tiêu nghĩ mãi không ra thì bỗng có người đi từ trên tầng xuống, gọi tên Khương Tiêu.
“Bạn học Khương Tiêu.”
Một giọng nữ rất tao nhã, nghe cũng rất quen thuộc.
Lần này Khương Tiêu ngạc nhiên thật, anh ngoảnh lại nhìn đối phương, do dự chốc lát mới đáp một tiếng: “Cháu chào cô Lâm ạ.”
Đây là mẹ của Lâm Hạc Nguyên.
Bà ấy xuất hiện ở đây có vẻ cũng không phải tình cờ.
Khương Tiêu nhìn bản hợp đồng trên bàn rồi lại nhìn bà, đã định hình được gì đó.
“Là thế này, cô và ông chủ công ty bất động sản là bạn bè lâu năm.
Cô biết nhà cháu muốn mua căn hộ nên chào hỏi qua với họ một câu.
Cháu đã giúp Hạc Nguyên nhiều như vậy, đây chẳng qua chỉ là chút chuyện nhỏ không tốn sức thôi, coi như để cảm ơn cháu.” Bà tỏ ra chẳng hề xa lạ, ngồi xuống chiếc ghế chéo bên đối diện Khương Tiêu, cười dịu dàng với anh: “Không ngờ trùng hợp vậy, cô cũng có một số chuyện muốn nói với bạn học Khương Tiêu, có thể chứ cháu?”
Một lát sau, hợp đồng mới đã được in ra.
Khương Tiêu nghía giá mới, ba trăm hai mươi nghìn tệ.
Đã giảm 20% so với giá gốc, một số phí thủ tục khác bị lược bỏ thẳng.
“Một câu” của mẹ Lâm giúp nhà họ Diệp bớt gần năm mươi nghìn tệ.
Ơn huệ này thật sự rất lớn.
Khương Tiêu nhìn bà, lòng bắt đầu căng thẳng.
Anh từng gặp mẹ Lâm Hạc Nguyên vài lần rồi.
Bầu không khí giữa hai người vẫn ổn, tuy nhiên chưa bao giờ quen thân tới mức độ này.
Anh không nói chuyện vợ chồng nhà họ Diệp mua căn hộ với người ngoài, cũng chưa từng đề cập với Lâm Hạc Nguyên, bởi dù sao đây cũng là việc riêng của gia đình người ta, trước khi chốt không tiện nói ra ngoài.
Sao cô ấy lại biết được, còn cất công nói giúp một câu?
Từ “tình cờ” không thể giải thích cho mọi thứ đang xảy ra.
Vợ chồng nhà họ Diệp thì lại thật lòng vui mừng, Khương Tiêu quen người phụ nữ có khí chất rất khác biệt này, vì vậy bọn họ nhìn Khương Tiêu với ánh mắt rất cảm kích.
Khương Tiêu:……
Mình không thể nói lý do lòng mình căng thẳng cho vợ chồng chú Diệp được.
Anh không nói thêm gì, chờ ký tên giao một phần tiền xong, vụ mua bán này xem như đã được chốt.
Anh quay sang, nói với mẹ Lâm một cách lễ phép: “Cháu thật lòng cảm ơn cô đã giúp đỡ ạ, cháu mời cô một bữa cơm nhé cô?”
“Lý nào lại để bạn học Khương mời? Phải để cô mời cháu bữa cơm mới đúng.” Đợi một lát, nét mặt mẹ Lâm vẫn chưa thay đổi, vẫn hiền lành dịu dàng như vậy: “Đi thôi, cô đặt chỗ rồi.”
Cô ấy còn đặt chỗ ăn trước, quả nhiên là đến với sự chuẩn bị.
Phố huyện cũng có mấy quán cơm trang hoàng không tồi.
Chẳng qua khi ăn cơm cùng mẹ Lâm, bầu không khí trong quán lại kỳ lạ không diễn tả được thành lời.
Đây là một gian phòng nhỏ rất yên tĩnh, món ăn cũng khá ngon, thế nhưng Khương Tiêu không thấy thèm ăn.
Đối phương có vẻ cũng không phải người tới với mục đích ăn một bữa.
Cuối cùng vẫn là Khương Tiêu phá vỡ sự yên tĩnh.
“Chuyện hôm nay, cháu cảm ơn cô.” Anh nói: “Cô có chuyện gì cứ nói thẳng đi ạ.”
Khương Tiêu có thể nghĩ ra chủ đề bọn họ sắp nói tới.
Lâm Hạc Nguyên, chỉ có Lâm Hạc Nguyên.
Chắc là phát hiện…!mối quan hệ của hai người họ rồi nhỉ?
Trước kia cha mẹ Lâm bận rộn làm việc bên ngoài, thường xuyên không về nhà nên giấu được mối quan hệ này.
Tuy nhiên từ vụ đánh nhau kia, cùng với thành tích thi đấu của Lâm Hạc Nguyên tác động, mẹ Lâm đã rất hay về nhà.
Lâm Hạc Nguyên ôn luyện bên ngoài, bà ấy cũng là người thường xuyên đi thăm nom chăm sóc.
Qua thời gian dài như vậy, phát hiện chút dấu vết cũng rất dễ hiểu.
Nhớ lại những lúc Lâm Hạc Nguyên ở bên mình, rất nhiều khi cậu chẳng tránh né gì cả.
Có thể tìm thấy ảnh chụp với Khương Tiêu trong phòng, vô số thứ trong đó cũng do Khương Tiêu đưa cho.
Mỗi lần ra ngoài, bất kể thời gian nào, Lâm Hạc Nguyên sẽ luôn mang quà về cho Khương Tiêu, đồ ăn vặt chọn cũng là vị Khương Tiêu thích, cứ vừa về Hậu Lâm là sẽ đi tìm anh đầu tiên…
Hết chuyện này tới chuyện kia, kết hợp lại coi vẻ thật nổi trội.
Khương Tiêu đang nghĩ xem liệu mình và Lâm Hạc Nguyên có lộ liễu quá hay không.
“Cháu và Tiểu Nguyên…”
Đầu bà ấy hơi cúi xuống, chén trà trong tay tỏa ra khí nóng: “Cô…!cỡ khoảng vài tháng trước, bắt đầu thấy hơi là lạ.”
Tiếp đó, bà ấy lại nói thêm một câu: “Cháu yên tâm.
Bây giờ cô không có ý trách cháu.”
Thứ “là lạ” này thực chất đã sớm lộ manh mối.
Mấy năm gần đây, sự nghiệp của cha mẹ Lâm phát triển rất tốt, trọng tâm dần chuyển dời từ thành phố đến tỉnh thành.
Tuy con cái lớn rồi, ở nhà cũng tự thu xếp được nhưng khi chúng lên cấp ba, họ vẫn có ý định đưa hai đứa bé này tới trường tỉnh học.
Vậy mà cả Lâm Hạc Nguyên và Lâm Tình Ngọc đều không đồng ý, thái độ rất kiên quyết.
Ngẫm lại, đột ngột thay đổi môi trường học tập ở cấp ba cũng không ổn, khả năng sẽ ảnh hưởng tới thành tích nên họ cũng không kiên trì, nghe theo ý hai đứa bé.
Hiện giờ xem ra đằng sau thái độ kiên quyết này không căng thẳng đến vậy.
Phát hiện ra mối quan hệ của Lâm Hạc Nguyên và Khương Tiêu, phản ứng đầu tiên của bà ấy là khiếp sợ.
Đó là hai đứa bé trai.
Bà ấy nghĩ phải kéo Lâm Hạc Nguyên đi gặp chuyên gia tâm lý.
Từ nhỏ đứa bé này đã rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, không nên làm ra loại chuyện khác người này mới đúng.
Nhưng dẫu đã quyết định nói chuyện với Lâm Hạc Nguyên thì khi thấy dáng vẻ đó của con trai mình, lời nói còn chưa đến miệng, bà ấy đã do dự.
Năm nay Lâm Hạc Nguyên đã mười tám tuổi, là một người trưởng thành rồi.
Bởi vì trước kia rất hiếm khi về nhà nên đôi khi nhìn đứa bé này, chính bà ấy còn cảm thấy lạ lẫm.
Nhớ lại cẩn thận, phần lớn hồi ức về Lâm Hạc Nguyên của bà ấy đều chỉ dừng lại ở những năm tháng con học Tiểu học.
Bây giờ con trai bà ấy đã trở thành thế nào rồi? Và tại sao lại trở thành thế này? Bà ấy chẳng hề hay biết gì cả.
Rất nhiều lúc Lâm Hạc Nguyên cũng không tránh bà ấy.
Qua vô số chi tiết phát hiện được, có thể thấy con bà không hề nhất thời sinh nông nổi mà thằng bé thích đối phương thật.
Vả lại thời gian này rất quan trọng, con còn phải thi đấu.
Nếu lôi chuyện này ra làm ảnh hưởng tới kết quả thi đấu thì mẹ Lâm cũng không chấp nhận được.
Trái lo phải nghĩ, bà ấy tạm thời giấu đi, thậm chí không nói chuyện này cho người chồng không mấy tốt tính, tính cách lại hơi cổ hủ của mình.
Bà ấy bắt đầu muốn tìm hiểu về mối tình này, cũng muốn thấu hiểu Lâm Hạc Nguyên.
Khương Tiêu thực sự đã giúp con bà ấy rất nhiều.
Đó cũng là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn và ưu tú.
Bà không thể nói là đối phương dạy hư con cái nhà mình được, bởi nhiều lúc Lâm Hạc Nguyên còn chủ động hơn.
Nhưng nếu nói như vậy thì Khương Tiêu lại không rõ lý do bà ấy tới tìm anh lúc này.
Thái độ của bà ấy…!vậy mà lại rất cởi mở, vượt ngoài dự liệu của Khương Tiêu.
Khi nhắc đến Lâm Hạc Nguyên, trong mắt bà ánh lên những tia sáng ấm áp, Khương Tiêu cũng từng thấy ánh sáng ấy trong mắt Hạ Uyển Uyển.
“Bây giờ…!Tiểu Nguyên đang trong giai đoạn thi đấu.” Bà lưỡng lự một lát mới nói tiếp: “Vốn dĩ thằng bé muốn cầm một suất tuyển thẳng vào Đại học trong nước về, nhưng nếu đạt giải thì cô và cha thằng bé…!muốn đưa thằng bé ra nước ngoài.”
Cha mẹ Lâm kinh doanh sản xuất trong cả ngành Giáo dục.
Lâm Hạc Nguyên cầm giải thưởng về thật thì đưa ra nước ngoài cũng không khó khăn gì.
Tham gia thi cấp thế giới vốn cũng phải rèn tiếng Anh, cậu đủ thời gian làm thủ tục trước khi nhập học.
Từ khi cậu vào đội tuyển tập huấn, cha cậu đã bắt đầu hỏi thăm khắp nơi, chuẩn bị lót đường cho cậu vào một trường Đại học rất nổi tiếng, thế mạnh Vật lý đứng đầu thế giới, từng bồi dưỡng ra vài người đạt giải Nobel.
Khương Tiêu đã nghe qua về trường học này.
…!Ra nước ngoài…!ư?
Mẹ Lâm đang quan sát phản ứng của anh.
Nghe bà ấy nói vậy, trên mặt Khương Tiêu không có bất cứ cảm xúc gì dao động.
Thực tế anh đang ngẩn ra, im lặng chốc lát mới hỏi một câu: “Lâm Hạc Nguyên đã quyết định chưa ạ?”
Bà ấy vốn định nói dối anh rằng Lâm Hạc Nguyên đã đồng ý ra nước ngoài, nhưng hé miệng mãi vẫn không thể thốt nên thành lời.
“Cô chú chưa nói với thằng bé.” Bà ấy nói: “Định đợi thằng bé đạt giải rồi nói tiếp, cũng chính trong mấy ngày này.”
Tấm huy chương này chính là nước cờ đầu, đảm bảo cho việc xin nhập học thành công.
Mặc dù đã lường trước rằng mối quan hệ của hai người sẽ bị vạch trần, song Khương Tiêu hoàn toàn không ngờ được chuyện đang diễn ra trước mắt.
Anh yên lặng một lát, mới cất lời: “Cô đang cảm thấy…!cháu sẽ trở thành chướng ngại ngăn Lâm Hạc Nguyên ra nước ngoài sao?”
Mẹ Lâm cũng không nói nên lời.
Mấy hôm trước bà tình cờ phát hiện Khương Tiêu dẫn người đi mua căn hộ.
Bà đã hỏi thăm được hoàn cảnh gia đình đối phương, vì vậy đi chào hỏi bạn lâu năm để đưa ra ưu đãi, ôm theo chút lòng riêng.
Nói là bồi thường cũng không thỏa đáng lắm, thế này hơi giống mua chuộc hơn.
Bà ấy mong Khương Tiêu có thể ủng hộ mình, có thể tìm ra một biện pháp tốt giải quyết vấn đề này.
Bà ấy không muốn làm tổn thương bất kỳ ai.
“Cô muốn cháu giúp cô…” Mẹ Lâm nói: “Hiện giờ cha thằng bé chưa biết chuyện của các cháu, nếu ông ấy biết…”.