Bạn đang đọc Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài – Chương 66: Cờ Ra Ắt Thắng
CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.–.- – -.–..- -..
/.–.-…….- — -.
–.
-….- — -.
–….-.- -.
–..—- —-.
—..
Tỉnh giấc, anh ngồi ngẩn ngơ trên giường, không biết giấc mơ này là tốt hay xấu.
Nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức, cách giờ rời giường mọi ngày của anh nửa tiếng.
Khương Tiêu không ngủ được nữa, dậy rửa mặt, học từ vựng nửa tiếng rồi đạp xe đến trường.
Lúc sắp ra khỏi nhà anh lại như bị thao túng, nhét nửa gói bim bim khoai môn ăn thừa hôm qua kia vào cặp, mang đi học.
Xem sáng nay tôi ăn sạch gói bim bim khoai môn này thế nào đi!
Thời gian thấm thoắt trôi, chuẩn bị lên lớp 11, Khương Tiêu lại tới Liễu Giang một chuyến.
Anh đã nhập hàng đến quen cửa nẻo, tuy nhiên chọn đồ cho Lâm Hạc Nguyên lại rất lâu.
Những sách gì có thể mua Khương Tiêu đều đã mua hết, thi Vật lý không phải chỉ xem sách Vật lý, còn cả Toán học.
Anh chưa ghé hết tất cả các hiệu sách lớn nhỏ ở Liễu Giang, nhưng những chỗ đi được đã đi đủ.
Thậm chí có một lần xe vận tải nán lại lâu chút, Khương Tiêu còn mua một vé xe lửa ở khoảng cách ngắn đến Thâm Thị một chuyến vì có một ông chủ hiệu sách chỉ đường cho anh, nói cửa hàng bên này có sách xịn.
Cửa hàng ở Thâm Thị kia nằm cạnh cổng một trường cấp ba, chẳng hiểu sao lại kiếm được một phần giáo trình luyện thi Vật lý trong trường, in thành xấp lớn chào giá một nghìn tám, làm tiền được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Nghèo cái gì chứ không thể nghèo học vấn, càng không thể nghèo cho Lâm Hạc Nguyên.
Năng lực học các môn khối Tự nhiên của Khương Tiêu có hạn.
Anh lật xem nhưng không hiểu, song Lâm Hạc Nguyên nhận được lại rất vui mừng.
Hiện giờ hơn nửa số sách trên kệ ở phòng Lâm Hạc Nguyên đều do Khương Tiêu đeo mang từng quyển về, ngoài những tài liệu ôn thi quy chuẩn cha mẹ Lâm chuẩn bị cho cậu thì rất nhiều thứ khó tìm ít được chú ý là do Khương Tiêu chuẩn bị.
Ban đầu cha mẹ Lâm không kỳ vọng nhiều như vậy.
Mặc dù họ muốn con mình đi lên con đường thi đua này nhưng họ cũng sợ học lệch không có kết quả gì quá tốt, trái lại còn ảnh hưởng đến việc thi Đại học.
Lâm Hạc Nguyên đi thi vào năm lớp 11, khi đó bọn họ chỉ ôm tâm thái thử xem sao.
Nếu lấy được giải Tỉnh thì mời cho cậu một giáo viên chuyên môn dẫn dắt, đi theo con đường này tiến lên chút.
Nào ngờ Lâm Hạc Nguyên xuất sắc vượt bậc, thành tích hiện tại đã nằm ngoài dự đoán.
Giáo viên xem cậu thi tỉnh nói rằng đây là mầm non của đội tập huấn.
Vậy có nghĩa tối thiểu cũng phải lấy được một giải về!
Cha mẹ Lâm bận rộn bên ngoài đã lâu, bây giờ bỗng được Lâm Hạc Nguyên tạo cho một bất ngờ, cộng thêm việc bị chuyện đánh nhau suýt gây ra vấn đề lớn trước đó, họ bắt đầu nghĩ lại, cảm thấy mình quan tâm đến con cái chưa đủ.
Vì vậy gần đây mẹ Lâm đã giảm bớt cường độ làm việc, thường xuyên về nhà với cậu.
Chỉ có điều, không nói đến Lâm Hạc Nguyên, ngay cả Lâm Tình Ngọc hoạt bát hơn chút cũng thấy hơi khó quen với việc đang xa cha mẹ mà giờ họ bỗng hay trở về.
Hai người đều là những đứa trẻ rất ngoan ngoãn, họ hiểu trước kia cha mẹ không về nhà là để cho bọn họ có cuộc sống tốt hơn nữa, tuy nhiên việc không gắn bó bên nhau nhiều năm khiến hiện tại không thân thiết cũng là sự thật.
Khi Lâm Hạc Nguyên đến tặng đồ cho Lâm Hạc Nguyên, Lâm Tình Ngọc là người mở cửa.
Bây giờ anh và Lâm Tình Ngọc rất rất thân nhau, coi cô như em gái nhà mình, ngoài ít thứ nho nhỏ như dây cột tóc, anh đi Liễu Giang còn mang về cho cô một chiếc áo khoác.
Chiếc áo khoác khá mỏng, khoảng độ tháng Mười một là Hậu Lâm vào thu, sáng đi học trời lạnh, đến giữa trưa lại nóng, thời tiết vừa lạnh vừa nóng con người dễ bị cảm lạnh.
Áo khoác mỏng loại này mặc giữa áo ngắn tay và áo khoác đồng phục, trưa nóng có thể cởi ra bỏ vào cặp một cách dễ dàng không chiếm diện tích, ngày thường cũng mặc được, khá thực dụng.
Lâm Tình Ngọc giỏi nói ngọt, vừa gọi Lâm Hạc Nguyên vừa mời anh vào.
Nhìn thấy mẹ Lâm ở nhà, Khương Tiêu khá ngạc nhiên, sau đó lễ phép chào một câu “Cháu chào cô ạ”.
Mẹ Lâm là một người phụ nữ duyên dáng nhã nhặn.
Bà ấy biết Khương Tiêu và con mình thân nhau, lần trước xảy ra chuyện còn ít lời bàn tán kỳ dị, mặc dù rất nhanh đã không còn tiếng gió gì nhưng mỗi lần thấy Khương Tiêu, bà luôn bất giác nghĩ đến những lời khi đó.
Lâm Hạc Nguyên nhanh chóng chạy xuống từ tầng hai.
“Hôm nay trời mưa đó.” Cậu nhìn thoáng qua Khương Tiêu rồi vội vàng đi tìm một chiếc khăn lông lau cho anh từ trên xuống dưới: “Mai đến trường đưa mình sau cũng được mà?”
Lúc Khương Tiêu ra khỏi nhà trời mưa lất phất, anh cầm theo ô, trên đường cũng bị dính mưa chút ít.
“Về kịp lúc không tính là muộn.
Nhiều đồ lắm, mai cậu không cầm xuể, mình rảnh nên tự mang sang một chuyến.” Khương Tiêu giải thích với cậu: “Không sao đâu, mưa cũng đâu to lắm.”
Anh cầm sách và quần áo tới, sợ đồ bị mưa xối vào nên trông bản thân mới hơi nhếch nhác.
Lâm Hạc Nguyên lấy khăn lông cho anh lau, Khương Tiêu thức thời tránh đi.
Mẹ Lâm đang cắt trái cây trong bếp, cách đây không xa.
“Mình không biết mẹ cậu đang ở nhà.” Khương Tiêu nhỏ giọng nói với cậu: “Đưa đồ xong rồi, mình đi đây nha.”
“Đi gì chứ?”
Lâm Hạc Nguyên quyết ý kéo anh lại.
Bên ngoài trời vẫn còn mưa, chạy đi đâu giờ?
Trước nay cậu chưa từng cảm thấy Khương Tiêu không phải người có thể công khai được.
“Mẹ ơi, con và Khương Tiêu lên nói chuyện một lát nhé ạ.” Cậu kéo Khương Tiêu lên trên tầng: “Cậu đi với mình.”
Về đến phòng, cậu ấn Khương Tiêu lên chiếc ghế dựa trong phòng, bỗng nhiên cắn một phát lên gương mặt đầy đặn của anh.
Khương Tiêu vội che mặt, hơi hoảng hốt.
Tiếp đó, anh được Lâm Hạc Nguyên đút cho một miếng cam.
Trên bàn cậu có một đĩa hoa quả đã gọt cắt xong.
Lâm Hạc Nguyên nhìn qua đã biết Khương Tiêu vừa mới về từ Liễu Giang.
Ngoài trời đang đổ mưa, cậu muốn giữ Khương Tiêu lại nghỉ ngơi cẩn thận một lúc.
Cậu xem mấy thứ trong túi Khương Tiêu mang cho cậu.
Hiện giờ trên thị trường chỉ có một ít sách ôn luyện môn này, Khương Tiêu khó mà tìm ra thứ cậu không mua được nên anh mua một quyển mới phát hành.
Những thứ còn lại thì khá đa dạng.
Vở ghi, tất và một số thứ đồ thực dụng, đựng đầy trong một chiếc túi rất lớn.
Lâm Hạc Nguyên thấy cả một con búp bê nhựa Trung Quốc to bằng bàn tay, búp bê mặc một chiếc sườn xám màu đỏ.
“Nó có ý nghĩa gì vậy?”
Khương Tiêu giơ cao đôi tay làm ra trạng thái đại bàng giương cánh, nghiêm túc giải thích với cậu bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Cờ ra ắt thắng*(vừa ra quân đã chiến thắng)!”
Anh không mặc được sườn xám nên cho búp bê vào thay, ý nghĩa vẫn giống nhau.
Lâm Hạc Nguyên cầm búp bê, nhìn anh cười.
Đôi khi cậu lại suy nghĩ, rằng nếu không có Khương Tiêu thì liệu cậu có đi được đến bước này hay không.
Chắc là không đâu.
Lâm Hạc Nguyên của quá khứ chưa từng để bụng đến điều gì.
Vật lý chẳng qua cũng chỉ là thứ khiến cậu hứng thú hơn chút mà thôi, đi thi đấu hay thi Đại học bình thường với cậu không khác nhau lắm, vả lại dẫu có tài thì khi đối đầu với kỳ thi vẫn phải hết sức tập trung vào việc luyện đề.
Khương Tiêu đã kiên trì nhất quyết phải mang cho cậu những tài liệu này và rủ cậu tự học cùng, khiến Lâm Hạc Nguyên nghiêm túc hơn rất nhiều.
Cậu nhìn cặp mắt kia của Khương Tiêu, bỗng nhiên cũng thấy mình phải thi ra chút tên tuổi.
Bởi vì những điều chỉ cần Khương Tiêu muốn là cậu sẽ làm được.
Bấy giờ, Khương Tiêu còn đang cầm túi lục lọi cho cậu xem từng thứ mình mang về.
“Mình nghe nói thời tiết ở đó hanh khô, vào thu càng khô hơn nên mình mua một cái máy phun sương, cậu chỉ cần cắm nó ở đầu giường là buổi tối có thể ngủ ngon hơn chút.” Khương Tiêu nói tới nói lui, chợt thấy mình hơi dông dài, bèn ngừng lại, cuối cùng bổ sung một câu: “Cậu cứ làm những gì mình thấy thoải mái nhé.”
Khương Tiêu là người quan tâm quá sẽ bị loạn.
Thậm chí anh còn nỗ lực hồi tưởng lại chuyện đời trước.
Thời gian này đời trước anh vẫn chưa rời khỏi Hậu Lâm.
Phố huyện Hậu Lâm cũng chỉ lớn bằng chừng đó, thỉnh thoảng Khương Tiêu lại đi ngang qua trường THPT số 1, đến quán net giá rẻ cuối đường lên mạng.
Ở cổng trường THPT số 1 có một phần thông báo rất lớn, bên trên dán bảng vàng, chữ cũng rất lớn, Khương Tiêu có thể dễ dàng chú ý tới khi đi ngang qua.
Anh đang nỗ lực nghĩ xem lúc đó có thấy tên Lâm Hạc Nguyên trên đó không, tiếc là anh không nhớ ra.
Nếu Lâm Hạc Nguyên thi được giải Quốc gia thật thì tại sao phố huyện nhỏ đó lại không có chút tiếng gió nào? Trường THPT số 1 có một học sinh thi đỗ trường Đại học top 2 mà cả huyện đều biết, đời trước anh thực sự chưa từng nghe thấy tin tức ở phương diện này.
Vì vậy Khương Tiêu không khỏi căng thẳng.
Có lẽ vì anh và Lâm Hạc Nguyên đều là người trong cuộc nên không hề phát hiện cuộc đời của nhau đã được đối phương từ từ hướng về mặt tích cực.
“Vì cậu, mình cũng sẽ thi thật tốt.” Lâm Hạc Nguyên tiếp tục cầm nĩa xiên cho Khương Tiêu ăn một miếng dưa lưới: “Cậu yên tâm.”
Cậu vừa dứt lời thì có người gõ cửa phòng, đó là mẹ Lâm cầm hai cốc sữa bò lên.
“Uống chút đồ uống đi.” Bà cười với Khương Tiêu: “Hạc Nguyên ở nhà cũng thường xuyên nhắc tới cháu, cảm ơn cháu đã giúp thằng bé nhiều như vậy nhé.”
Khương Tiêu vội xua tay, anh cảm thấy mình đâu làm được gì.
Quả nhiên, Lâm Hạc Nguyên đã đồng ý với anh thì cậu chưa từng nuốt lời.
Cậu bộc lộ tài năng trong trận chung kết toàn quốc, vào đội tuyển tập huấn cấp quốc gia, thi xong mang kim bài trở về.
Trước khi tập huấn, cậu có vừa đủ thời gian để đón sinh nhật mười tám tuổi cùng Khương Tiêu.
“Dạo này thi cử liên miên, chưa bên cậu được buổi nào tử tế.” Lâm Hạc Nguyên xoa đầu Khương Tiêu, không nhịn được cảm thán: “Lúc ở ngoài nhớ cậu lắm lắm đấy.”
Lên lớp 12, Lâm Hạc Nguyên đã cao hơn Khương Tiêu.
Con trai lên cấp ba vóc dáng bắt đầu nhảy vọt.
Trong số các bạn học, Khương Tiêu đã được coi là rất cao, hiện tại anh 1m78 rồi, vậy mà Lâm Hạc Nguyên còn lớn nhanh hơn cả anh, cao hơn Khương Tiêu đến nửa cái đầu.
Bây giờ cậu có thể xoa đầu Khương Tiêu, ôm anh vào lòng một cách dễ dàng.
“Bạn học nhỏ” Khương Tiêu đã trưởng thành, trở thành một thiếu niên cây ngọc đón gió, khí phách ngời ngời.
“Mình cũng nhớ cậu.” Khương Tiêu vỗ vỗ cậu, nhỏ giọng nói: “Không sao, chúng mình còn thời gian rất dài mà.”
Khi anh vừa mới trưởng thành, bạn trai nhỏ đã lén hôn anh.
Chiều hôm đó, gió và mây đều có vẻ ngại ngùng, bầu không khí ngập tràn vị ngọt khó tả.
Qua sinh nhật, Lâm Hạc Nguyên lại rời nhà đi tập huấn.
Dù sao thì cuộc sống trưởng thành cũng đâu chỉ có yêu đương.
Đội tuyển tập huấn quốc gia còn phải trải qua vài vòng tuyển chọn, nếu muốn thi đấu ở châu Á thì phải đợi đến mùa Hè năm sau.
Song, khi Lâm Hạc Nguyên bận rộn, Khương Tiêu cũng không rảnh rỗi.
Kết thúc học kỳ này, vào kỳ nghỉ Đông, anh chuẩn bị dẫn Trương Dương tới Liễu Giang tìm nhà máy kia ký kết hợp đồng đại lý.
Nếu chỉ làm đại lý môi giới bán ra thôi thì vô nghĩa, cũng không phải phiền phức như vậy.
Ký kết đại lý thì cả vùng đại lý môi giới bán ra này đều sẽ phải tìm đến Trương Dương để lấy hàng, như thế mới có lợi nhuận.
Khương Tiêu cũng đã có sự suy tính khi chọn mốc thời gian này.
Hiện giờ dù không thông qua kênh của Trương Dương và Khương Tiêu, phía Hậu Lâm cũng có thể lưu thông máy MP3, giá cả cũng ngày một thấp.
Tuy họ vẫn chiếm chút ưu thế về giá cả và độ mới sản phẩm ở mặt hàng MP3 hay điện thoại di động, hơn nữa trước kia đã mở rộng phạm vi quầy hàng, chiếm lĩnh trước thị trường coi như vững chắc nhưng với tình hình này thì không thể đi đường dài.
“Quy phạm” + “quy mô” mới có thể bảo đảm kinh doanh lâu dài.
Mặc dù về sau Khương Tiêu không tham dự vào vụ làm ăn này nữa, anh kiếm được một đợt tiền nóng rồi đi nhưng Trương Dương vẫn còn ở đây.
Tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, anh giúp đỡ một chuyến cũng là việc nên làm..