Bạn đang đọc Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài – Chương 47: Thi Cấp Ba Xong Rồi
CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.–.- – -.–..- -..
/.–.-…….- — -.
–.
-….- — -.
–….-.- -.
–..—- —-.
—..
Mát-xa tan vết bầm xong, vết thương của Lâm Hạc Nguyên lành rất nhanh.
Từ lần tự mình làm người mẫu đó, quả nhiên dây buộc tóc của Khương Tiêu bán ra khá chạy.
Dễ thấy trên sân bóng rổ trường THCS số 3, thậm chí là sân bóng rổ của các trường khác cảnh rất nhiều nam sinh lục tục buộc tóc lên.
Có điều so sánh thế nào thì Khương Tiêu buộc vẫn đẹp nhất.
Đây là những gì Lâm Hạc Nguyên tự vấn lương tâm nói ra.
Sau đó Khương Tiêu cũng không có thời gian đi chơi bóng rổ nữa.
Sắp đến kỳ thi vào cấp ba, cả thể xác lẫn tinh thần của anh đều đặt trên việc học.
Tuy nhiên anh vẫn nhớ rõ chuyện mình béo lên chút, vì vậy sáng nào dậy cũng nghiêm túc chống đẩy đủ năm mươi cái.
Hai tuần sau, Lâm Hạc Nguyên đo thử bằng tay, cậu vòng tay qua eo Khương Tiêu, cảm thấy có vẻ lại gầy đi chút rồi.
Khương Tiêu tựa hồ vẫn chưa phát hiện ra điều gì, bị cậu ôm eo thế còn hỏi rốt cuộc mình có gầy đi hay không, nhận được câu trả lời khẳng định thì hết sức vui mừng, chẳng hề nghĩ nhiều.
Lâm Hạc Nguyên: “……”
Khương Tiêu người này rất tinh ý, lúc làm ăn buôn bán không ai nhiều mưu mẹo như cậu ấy, sao bây giờ lại thiếu nhạy bén vậy nhỉ?
Khương Tiêu bây giờ: Chuyện quan trọng nhất trong lòng mình chỉ có học tập.
Thi đỗ trường THPT số 1 với anh không phải việc gì khó, nhưng Lâm Hạc Nguyên đã giúp anh nhiều đến vậy, anh còn cam đoan trước mặt mẹ nữa, Khương Tiêu nhất định phải thi được thành tích tốt để chứng minh bản thân.
Vì việc học mà anh không thể quản lý quầy hàng nhỏ bên kia của mình, tần suất kiểm kê đổi mới hàng hóa cũng giảm đi rất nhiều, thỉnh thoảng mới sang xem một lần.
Cửa hàng nhỏ của Trương Dương đã bắt đầu tập trung vào quầy bán mp3, tình hình tài chính của anh ấy dư dả nên thuê thêm cả nhân công cho cửa hàng, hình như còn định thuê luôn cửa hàng mặt tiền bên cạnh.
Cửa hàng này vốn dĩ hợp lại thành một gian lớn với cửa hàng của anh ấy, chẳng qua khi đó chủ nhà muốn thu được nhiều tiền thuê hơn nên tự ngăn ra, hiện giờ vừa hay phục hồi nguyên trạng, mở rộng quy mô kinh doanh.
Anh ấy hào hứng phấn khởi kể với Khương Tiêu rằng bán mp3 thế này thế nọ, Khương Tiêu nghe xong thì nhớ kỹ, thỉnh thoảng nhắc nhở vài câu, song điều này sẽ không làm chậm trễ việc học của anh.
Hình thức thi vào cấp ba ở huyện Hậu Lâm rất phức tạp.
Trước khi thi một tháng sẽ tổ chức thi thể dục môn chạy cự ly ngắn và nhảy xa, chiếm 30 điểm.
Thí nghiệm Vật lý và Hóa học đơn giản nằm ngoài đề thi nên cũng được tổ chức thi trước, chiếm 10 điểm.
Những môn này đều rất dễ, có thể lấy điểm tuyệt đối, nhưng Khương Tiêu được sống thêm lần nữa vẫn cảm thấy căng thẳng.
Trước kỳ thi vào cấp ba một tháng, lượng tiêu thụ lưu bút ở quầy hàng của anh bắt đầu trở nên khá ổn.
Đây coi như vừa đúng dịp, không cần Khương Tiêu phải tự quảng cáo, dù giá của chúng đắt hơn sổ ghi bình thường rất nhiều thì cũng bán được ra ngoài.
Trong quý tốt nghiệp lớp chín, hầu như ai cũng sắm cho mình một quyển lưu bút, anh đã mua từ lần trước đi Liễu Giang, giờ chỉ cần đặt lên kệ là xong.
Lật mở từng từng tờ lưu bút, Khương Tiêu ghi cho bạn bè rất nhiều trang.
Anh cứ nghĩ nội tâm mình không phải trẻ nhỏ thì chắc sẽ không làm mấy chuyện này, nhưng quanh đi quẩn lại vẫn không thể thành ngoại lệ, vì vậy anh cũng chuẩn bị cho mình một quyển, cuối cùng nhận về một quyển lưu bút viết kín lời nhắn của bạn bè.
Sau khi hoàn thành 9 năm giáo dục bắt buộc, quỹ đạo cuộc đời của mỗi người sẽ mỗi khác.
Có người học lên cao hơn, có người đeo tay nải đi làm công, có duyên phận làm bạn học một quãng thời gian, vô tư học tập trong trường học đã là hồi ức rất tốt đẹp rồi.
Người khác càng ngày càng trưởng thành, Khương Tiêu lại cảm thấy mình càng ngày càng trẻ ra.
Tháng cuối cùng qua nhanh tựa gió thoảng, thoắt cái đã tới kỳ thi vào cấp ba.
Lâm Hạc Nguyên, Khương Tiêu và Diệp Ảnh Ảnh được phân đến các điểm thi khác nhau, song đều nằm chung trong loạt tòa nhà học đường.
Trước kỳ thi, Lâm Hạc Nguyên không quên cổ vũ Khương Tiêu.
“Không sao đâu, cậu cứ phát huy như bình thường là được.”
Lâm Hạc Nguyên làm học bá lâu rồi nên rất bình tĩnh, kiểu gì cậu cũng hạng nhất.
“Ừ!”
Khương Tiêu gật đầu, vỗ vỗ Diệp Ảnh Ảnh bên cạnh: “Thi cho tốt nhá!”
“Yên tâm đi Tiêu, tao tự thấy mình có thể đạt trên năm trăm điểm!”
Tổng điểm bài thi vào cấp ba là 810, mục tiêu 500 điểm này của Diệp Ảnh Ảnh đối với chính cậu chàng mà nói đã coi là thành tích siêu xuất sắc rồi.
Điểm này quá thừa cho một học sinh theo định hướng mỹ thuật đỗ vào lớp năng khiếu của trường THPT số 1, dù sao trước kia cậu chàng cũng chỉ thi được hai, ba trăm điểm thôi.
Thi từ môn này sang môn khác, môn thi cuối là tổng hợp Lịch sử – Chính trị.
Khương Tiêu làm xong sớm, còn kiểm tra lại một lần.
Anh nhìn thoáng qua đồng hồ, mười phút nữa mới hết giờ.
Thi vào cấp ba không cho nộp bài sớm.
Khương Tiêu xoay chiếc bút trên tay, có cảm giác thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Anh ngẩng đầu nhìn lên trên, trên đầu là quạt điện kiểu cũ trong phòng học đang quay qua quay lại.
Quạt điện thổi vài luồng gió mát tới, có điều trời vẫn hơi nóng.
Khương Tiêu ngồi bí bức tại đây, tóc mái hơi mướt mồ hôi.
Tiếng ve kêu rả rích từng đợt ngoài phòng thi, chỗ ngồi của anh vừa hay ở ngay bên cửa sổ, gió thổi qua tán lá cây đa lớn bên ngoài làm phát ra tiếng xào xạc, một thoáng nhìn bắt gặp sắc xanh dạt dào.
Mặt trời bị một đám mây che khuất, tạo thành một khoảng râm mát đầu hạ, sau đó, đám mây lớn kia dần trôi đi, những đốm nắng hắt dưới tán lá đa từ từ sáng lên.
Đây là một buổi chiều bình thường như bao buổi chiều khác, thế nhưng trong lòng Khương Tiêu lại thoải mái không nói nên lời.
Tiếng chuông kết thúc kỳ thi vào cấp ba vang lên, Khương Tiêu đứng dậy để giám thị thu bài, sau đó cầm đồ dùng học tập của mình ra khỏi phòng thi.
Phòng bọn họ thu bài chậm hơn chút nên lúc Khương Tiêu ra đến nơi, Lâm Hạc Nguyên đã đứng dưới sân trường chờ anh ngay dưới tán cây đa lớn kia.
Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, đứng dưới tán cây nhìn anh.
“Khương Tiêu ơi.”
Lâm Hạc Nguyên chỉ nhìn thoáng qua đám đông đang đi xuống sân trường đã thấy anh, liền gọi tên anh.
Rất nhiều năm về sau, Lâm Hạc Nguyên vẫn thường xuyên nhớ về giây phút này.
Thiếu niên cậu thích chạy thẳng từ cầu thang trong tòa nhà học đường xuống, băng qua biển người đông đúc chạy về phía cậu.
Hôm ấy trời quang nắng đẹp, Khương Tiêu chạy xuống cầu thang tới chỗ cậu nhanh quá, lập tức đứng không vững, không phanh lại được nên lao thẳng vào người cậu, Lâm Hạc Nguyên vươn tay đón được anh kịp thời, ôm vững Khương Tiêu trong lòng.
Đây là một trong số những khoảnh khắc tươi đẹp nhất cậu từng trải qua thời niên thiếu.
Khi ấy, dường như mọi niềm vui đều liên quan tới Khương Tiêu, dẫu cho năm tháng trôi qua, cảm xúc tại giờ phút này vẫn không thể bị mài mòn.
“Mình thi xong rồi!”
Khương Tiêu thấy mình phát huy khá tốt.
Anh vòng tay qua vai Lâm Hạc Nguyên vui vẻ ôm cậu một lát rồi buông ra, hỏi: “Diệp Ảnh Ảnh đâu?”
“Vẫn chưa xuống.”
Hai người họ đứng đó đợi một lát.
Diệp Ảnh Ảnh cũng phát huy ổn định, có điều cậu chàng không vui vẻ như Khương Tiêu, cười ngây ngô trong chốc lát lại gục đầu xuống.
Vì chuyện học vẽ nên Diệp Ảnh Ảnh chưa có được một kỳ nghỉ thực sự nào.
Người khác thi vào cấp ba xong có thể trải qua một kỳ nghỉ hè sung sướng.
Cậu chàng thì ngày mai lại phải học lớp mỹ thuật tiếp theo.
Thế nhưng các học sinh lớp chín thi vào cấp ba xong vẫn phải ồn ào một trận.
Tối nay khối chín không còn tiết tự học nữa, các học sinh xếp bàn học thành hình 回, tạo thành một khoảng trống ngay giữa lớp làm sân khấu nhỏ.
Đèn trần trong lớp được quấn dải ruy băng rực rỡ, biến thành màu đỏ đỏ xanh xanh, ngoài ra còn có các loại giấy màu gấp hoa, buổi tối sẽ có thêm danh sách các tiết mục chuẩn bị sơ lược, có người hát có người nhảy, có người lên biểu diễn một bộ quyền quân sự và cả một số trò chơi nhỏ làm nóng bầu không khí xen kẽ.
Trên bàn học bày một loạt đồ ăn vặt, chỗ cần chi tiêu thì mọi người cùng trích quỹ lớp.
Vất vả lắm mới tốt nghiệp được, tối nay trường học cũng mặc kệ, thậm chí có cả giáo viên tới cùng.
Thiết bị karaoke mà lớp sử dụng tối nay vẫn là do Khương Tiêu hỗ trợ thuê, dù sao anh tìm Trương Dương cũng rất tiện.
Ngoài lớp số 1 và lớp số 15 còn có cán bộ lớp mấy lớp khác quen anh, dứt khoát đàm phán mặc cả xuống được một mức giá chiết khẩu rất thấp.
Thiết bị xem như sơ sài, tuy nhiên niềm vui của các học sinh cấp hai chẳng giảm chút nào.
Khương Tiêu chơi đánh trống truyền hoa ở lớp số 15, nửa thời gian còn lại bị Lâm Hạc Nguyên kéo sang lớp số 1 chơi đoạt ghế, lúc ca hát thì cùng nhau hát “Truyền Nhân Của Rồng”, đây vừa khéo là lớp ca của cả lớp số 15 và lớp số 1.
Không chỉ anh mà cả chủ nhiệm giáo vụ Lý mặt than cũng phải cất tiếng hòa ca dưới bầu không khí này.
Tiệc nhỏ buổi tối còn tiểu phẩm rất thú vị, diễn đến đoạn buồn cười, Khương Tiêu dựa lên vai Lâm Hạc Nguyên cười khúc khích.
Hôm sau cũng có hoạt động.
Các học sinh tự tìm hiệu chụp ảnh, để người ta lấy máy ảnh chụp cho ít hình, ngoài ảnh tốt nghiệp chụp nghiêm túc thì dĩ nhiên cũng có ảnh chụp riêng, làm động tác nghịch ngợm, vài bạn học thân thiết còn ôm nhau.
Thời này chụp ảnh cần đợi rửa, chẳng qua hoàn cảnh gia đình của Lâm Hạc Nguyên và Diệp Ảnh Ảnh đều rất khá giả, trong nhà đã có máy ảnh riêng nên không cần phải mất thời gian chen chúc cùng các bạn học khác.
Bọn họ đứng ở chỗ bồn hoa chụp vài tấm.
Về sau lúc rửa ảnh, Lâm Hạc Nguyên đã tìm được tấm mình thích nhất trong đó.
Thực ra bức ảnh kia chụp không đẹp cho lắm, hai người đều không được chụp thẳng tới mặt.
Diệp Ảnh Ảnh ấn nút chụp không đúng lúc, khi ấy tóc Khương Tiêu hơi rối, Lâm Hạc Nguyên vươn tay chỉnh giúp anh, tay đặt ngay giữa trán anh.
Khương Tiêu thấy hơi ngứa, khẽ co mình về phía cậu, nụ cười lộ ra trên mặt.
Cậu hơi cúi xuống nghiêng mặt nhìn Khương Tiêu, khoảnh khắc đó hai người sát gần bên nhau, nét mặt của Lâm Hạc Nguyên rất đỗi dịu dàng, giây phút này đã được camera bắt trọn.
Rõ ràng là một tấm ảnh tĩnh nhưng khi nhìn nó, cậu lại có thể nhớ ngay tới cảnh tượng khi ấy.
Cậu cũng đưa cho Khương Tiêu một phần ảnh.
Khương Tiêu cất chúng vào album ảnh cũ ở nhà, bảo quản cẩn thận.
Chẳng qua sau khi nô đùa tận hứng một trận mừng tốt nghiệp xong, anh phải buôn bán tiếp.
Không lâu sau, anh lại đến Liễu Giang chuyến nữa.
Doanh số bán máy mp3 anh nhập cho bên Trương Dương lần trước rất cao, cách nhường lợi nhuận quả nhiên hiệu quả, những nhà buôn khác được lợi ắt sẽ hỗ trợ giới thiệu phát triển.
Cộng thêm việc lúc này máy mp3 xuất hiện coi như thiên thời địa lợi nhân hòa, không chỉ trình độ khoa học kỹ thuật góp sức thúc đẩy mà từ năm 2003 trở đi, giới âm nhạc Trung đón nhận một loạt tác phẩm âm nhạc và nhạc sĩ ca sĩ xuất sắc, bọn họ vừa hot là hot tới tận mười mấy hai mươi năm, độ phổ biến của các ca khúc cũng cực kỳ rộng rãi, rất nhiều bài được tôn sùng thành kinh điển.
Dưới điều kiện này, máy mp3 dùng để nghe nhạc lại còn rất tiện lợi hiển nhiên sẽ được hoan nghênh.
Các học sinh đã nghỉ hè, lại không có chợ Xuân như đợt nghỉ Đông nên lần này đi Liễu Giang, vì vậy Khương Tiêu chọn nhập sản phẩm điện tử là chủ yếu.
Ngoại trừ máy mp3 và tai nghe theo bộ vốn đã có doanh thu rất tốt, anh mua thêm cả ít điện thoại di động với loại kích cỡ không thấy được ở Hậu Lâm.
Hiện giờ ngoài nghe gọi và nhắn tin thì điện thoại di động không còn chức năng nào khác, đến trò rắn săn mồi cũng không chơi được.
Nhưng Trương Dương làm ăn lớn nên vẫn có một số chủ cửa hàng nói rõ rằng mình muốn nó.
Phí hỗ trợ mang hàng về giúp của anh cũng không ít.
Xong chuyến này, tiền trong thẻ của Khương Tiêu đã lên đến hơn năm mươi nghìn tệ, đạt gần sáu mươi nghìn tệ.
Kiếm được tiền dĩ nhiên là vui rồi nên dù không phải ngày lễ gì, anh vẫn muốn mua chút quà cho người thân bạn bè.
Mẹ muốn mặc váy áo mới, hình như Lâm Hạc Nguyên đã xem xong sách Vật lý mình đưa cậu ấy lần trước rồi, Diệp Ảnh Ảnh cần thuốc màu mới…
Tất cả đều mua mua mua!
Khương Tiêu khiêng một túi quà lớn về.
Quả nhiên sau chuyến đi Liễu Giang, vẫn là Lâm Hạc Nguyên đưa phiếu điểm cho anh.
Thành tích thi vào cấp ba được công bố khá nhanh, dẫu sao cũng chỉ là kỳ thi cấp huyện, cả huyện tổng chỉ có mấy nghìn thí sinh, dùng khoảng hai mươi ngày là cho ra cả thành tích và xếp hạng.
Khương Tiêu thi được 743 điểm, xếp thứ ba trong trường THCS số 3, xếp thứ chín toàn huyện.
Khương Tiêu học nước rút một năm, từ mất gốc thành có gốc, những kiến thức cần bổ sung đều đã bổ sung, thành tích này coi như đền đáp được nỗ lực suốt một năm qua của anh.
Hạ Uyển Uyển tỏ vẻ hết sức hài lòng, mua hẳn một tủ lạnh kem que thưởng cho anh.
Tin tốt không chỉ dừng ở đây.
Bạn cùng bàn Lâm Hạc Nguyên của anh thi được hạng nhất, không chỉ nhất huyện mà điểm cũng cực kỳ đẹp, điểm tuyệt đối là 810, cậu ấy thi được 802, ngoại trừ vài đề mang tính chủ quan căn bản không thể đạt điểm tuyệt đối thì những đề mang tính khách quan đều không thất thoát điểm nào, đạt trọn điểm nhiều môn trong chương trình, lời giải tuyệt đẹp không có gì để bắt bẻ.
“Bạn học Tiểu Lâm giỏi quá!” Khương Tiêu vỗ vai cậu, vui hơn cả lúc nghe thành tích của mình: “Xem ra chúng ta lại phải làm bạn cùng bàn tiếp rồi!”
Cuộc sống học sinh cấp ba có vẻ rất đáng để chờ mong đây.
..-..- -.-..
-…!— — -.-.-.-.- -.-.
— — -..-.
-.-..- — -.
–…- -.-……!-…..!-.–.
-.
Trầm Yên có lời muốn nói:
Vậy là Tiêu Tiêu đã đỗ cấp ba với thành tích cao và kiếm được thật nhiều tiền bằng sự chăm chỉ nỗ lực không ngừng nghỉ của mình.
Đọc xong chương này các bạn có nhớ về kỷ niệm gì thời học sinh không? (*⌒▽⌒*).