Bạn đang đọc Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài – Chương 4: Tuổi Trẻ Tốt Thật
CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.–.- – -.–..- -..
/.–.-…….- — -.
–.
-….- — -.
–….-.- -.
–..—- —-.
—..
Lâm Hạc Nguyên chỉ đến để cảnh cáo người này một lời về chuyện của em gái, không ngờ thái độ của Khương Tiêu lại tốt ngoài dự kiến.
Cậu không biết liệu người này có đang ôm ý đồ xấu nào khác không, nhưng Khương Tiêu chỉ cất quà đi, chân thành nói xin lỗi, thấy cậu không nói lời nào thì quay người rời đi.
Cuối cùng, trái lại thành Lâm Hạc Nguyên đứng ngẩn ra tại chỗ một lát, rồi mới đi tới bên em gái mình.
Lâm Tình Ngọc hơi căng thẳng, hỏi cậu: “Về sau cậu ta sẽ không tới làm phiền em nữa chứ?”
“Không đâu.” Lâm Hạc Nguyên đảm bảo với cô bé: “Cậu ấy…”
Cậu vốn muốn đánh giá Khương Tiêu vài câu, nhưng nhíu mày suy tư một lát lại không nói gì thêm, thực ra trong lòng đã có ấn tượng đặc biệt về người này.
Giữa trưa Khương Tiêu vội vàng về nhà.
Sáng anh không có thời gian, nhân lúc trưa về lật tìm xem trong phòng còn thừa bao nhiêu sách giáo khoa, nhất là sách lớp 7, lớp 8.
Anh quên sạch kiến thức, nếu muốn học lại lần nữa, ít nhất phải tìm được sách rồi hãy nói tiếp.
Hạ Uyển Uyển phải đi làm, giờ cơm trưa sẽ muộn hơn chút.
Khương Tiêu về nhà luôn cần đợi một lát.
Đồ ăn của hai mẹ con cũng không phức tạp mấy, khi về bà sẽ xào nấu nhanh một hai món.
12 rưỡi là có thể ăn.
Hôm nay lúc Khương Tiêu về mẹ vẫn chưa về.
Anh mở tủ lạnh, thấy bên trong có đủ thịt thà thức ăn, bèn tự mình chọn, xào một đĩa thịt bò rau cần và khoai tây thái sợi.
Anh đã sớm học được cách tự lo cho cuộc sống của mình, không còn là thiếu niên phải đưa cơm tới tận miệng như trước, tay nghề cũng không tồi.
Trưa nay Hạ Uyển Uyển có việc gấp ở văn phòng nên về trễ chút.
Lúc bà vội vội vàng vàng vào nhà, Khương Tiêu đang bưng đồ ăn nóng hôi hổi lên bàn.
“Vừa đúng lúc, mẹ tới ăn cơm luôn nhé.” Khương Tiêu tháo tạp dề ra, chào đón một cách tự nhiên.
…!Con trai học nấu cơm từ khi nào vậy?
Nữ sĩ họ Hạ cảm thấy ngày hôm nay thực sự quá đỗi thần kỳ.
Bà đứng như chìm trong ảo mộng một lát, tiếp đó thấp thỏm không yên ngồi xuống.
Đầu tiên nhìn thoáng qua, cảm thấy hình thức không tệ lắm, thầm nghĩ dù khó ăn cũng phải nhắm mắt khen ngon; không ngờ vừa gắp một miếng ăn thử lại phát hiện hương vị quả thực rất ổn.
Khoai tây sợi tươi mát, thịt bò xào rau cần ăn với cơm.
Xét công bằng thì còn ngon hơn mình làm chút.
“Con học xào rau bao giờ vậy Niên Niên?”
“Không khó mà mẹ, trước kia lúc mẹ tăng ca đã làm một, hai lần.” Khương Tiêu tóm lược qua loa: “Con xem vài lần là biết.”
Mẹ anh khá dễ bị lừa, nghe vậy cũng rất tin tưởng anh, thật sự không hỏi nhiều.
Bà chỉ cảm động nhìn anh, khen Khương Tiêu mấy câu liền.
Cơm nước xong, bà lại vô cùng vui vẻ giúp Khương Tiêu tìm những quyển sách rải rác trong nhà, lúc rửa bát còn ngâm nga bài hát.
Vừa ra khỏi phòng bếp, đập vào mắt bà chính là cảnh Khương Tiêu ngồi yên tĩnh bên bàn học trong phòng, đang đọc sách.
Đang đọc sách! Nghiêm túc!
Bà không dám quấy rầy không khí tĩnh lặng như vậy, nhẹ tay nhẹ chân về phòng mình, ngồi ngẩn ra trên giường một lát, sau đó lau mặt một lượt, ép mạnh nước mắt trở về.
Bà không biết vì sao con trai bỗng quay lại dáng vẻ ngoan ngoãn khi trước, nhưng đối với bà mà nói thì đây thật sự là một niềm vui bất ngờ quá lớn.
Khương Tiêu tìm thấy sách giáo khoa lớp 7.
Hồi đó anh vẫn học hành đàng hoàng, trên sách còn có nét bút ghi chép, lật xem một lát thì thấy đều là một số kiến thức đơn giản, quả thực rất dễ hiểu với anh bây giờ.
Anh đọc xem tổng thể, trong lòng cũng có chút nền tảng.
Thi cấp ba không chuẩn hóa như thi Đại học.
Mỗi nơi có một cách thi riêng.
Kỳ thi vào 10 ở huyện Hậu Lâm thời này gồm mười môn: Văn, Toán, Ngoại ngữ, Sử, Địa, Sinh, Hóa, Lý, Chính trị và Thể dục.
Ba môn chính Văn – Toán – Ngoại ngữ tính 120 điểm/môn, Hóa học – Vật lý 100 điểm/môn, Lịch sử – Chính trị kết hợp lần lượt là 50 và 70 điểm, Sinh học – Địa lý kết hợp mỗi môn 50, cộng thêm 30 điểm Thể dục, tổng cộng 810 điểm.
Thi nhiều môn nhưng đây cũng minh chứng rằng kiến thức THCS không khó.
Lên lớp 8 mới học Vật lý, lớp 12 mới học Hóa học.
Điểm số có thể cải thiện rất nhiều trong một năm.
Trưa nay Khương Tiêu sắp xếp xong sách của mình, lòng có nền tảng rồi nên cũng làm một bản kế hoạch học tập đơn giản dán trước bàn mình.
Buổi chiều đi học, Khương Tiêu vừa nghe vừa lấy sách bài tập ra làm.
Lớp 9-15 là một lớp kém, nhưng các giáo viên đều dạy rất nghiêm túc, giảng cũng khá là tinh tế.
So với học sinh cấp hai bình thường, Khương Tiêu có thể hiểu nhanh hơn chút, bớt được thời gian để làm đề, củng cố chút kiến thức.
Cuộc sống của học sinh thời này nhìn chung luôn thấy buồn tẻ.
Các thiếu nam thiếu nữ nhỏ tuổi rất khó chịu được loại khổ này.
Còn đối với Khương Tiêu mà nói, học tập thật sự quá có ý nghĩa.
Cày cấy bao nhiêu thu hoạch bấy nhiêu, chỉ cần học hành cẩn thận thì sẽ cải thiện được điểm, kiến thức cất trong đầu sẽ không bị cướp đi, nó mãi mãi thuộc về bạn.
Đây quả đúng là chuyện tốt nhất trên đời.
Một khi ra ngoài xã hội, loại đẳng thức này sẽ không còn tồn tại.
Chuyện mọi sự nỗ lực đều hóa thành hư vô không khó gặp, Khương Tiêu không muốn mình trải nghiệm nó quá nhiều.
Sáng nay Diệp Ảnh Ảnh đã khiếp sợ rồi.
Thân là một thiếu niên đang trong hội chứng tuổi dậy thì, năng lực tiếp thu của cậu chàng siêu cao.
Diệp Ảnh Ảnh nhanh chóng chấp nhận sự thay đổi của Khương Tiêu.
Có điều bây giờ cậu chàng cũng có sự nghiệp riêng, không can thiệp đến Khương Tiêu.
Sáng đánh bài đến chán ngấy, chiều lại nhận việc vẽ đồng phục.
Trường THCS số 3 Hậu Lâm yêu cầu toàn bộ học sinh phải mặc đồng phục.
Trường cấp hai công lập tuân thủ khắt khe 9 năm giáo dục bắt buộc có sự khác biệt về bản chất với trường THPT dân lập Thành Nam mà Khương Tiêu từng học.
Phong cách và kỷ luật học đường xét tổng thể đều không tồi.
Cộng thêm tính uy nghiêm của những nội quy cơ bản nhất trong trường vẫn còn, vì vậy đám học sinh kém hồi cấp hai vừa có chút giới hạn, vừa thay đổi cách thức thăm dò bên nội quy trường học.
Vẽ đồng phục là một ví dụ.
Đồng phục cấp ba có hai màu xanh và trắng, màu trắng chiếm phần lớn, cực kỳ hợp để sáng tác lên đó.
Học sinh thời buổi này không dám xăm mình, do đó viết vẽ lên đồng phục vừa cá tính vừa đặc biệt.
Ác ma trên đồng phục Diệp Ảnh Ảnh khiến Khương Tiêu nhìn mà xấu hổ quá độ đặt trong mắt học sinh trường lại chính là xu hướng thời trang hot nhất mùa này, có thể nói là khiến người ta giật nảy mình.
Nhìn chung họa sĩ vẽ thực sự không tồi, đôi mắt đỏ như máu kia của ác ma trông y như thật, khí thế nổi loạn bùng nổ, kỹ thuật vẽ không kém gì những họa sĩ vẽ truyện tranh hot mạng Khương Tiêu từng gặp qua.
Hiệp khách áo trắng cậu chàng từng vẽ lên đồng phục cho Khương Tiêu lúc trước còn đẹp hơn, tiếc là sau trận cãi nhau, nó đã bị nữ sĩ họ Hạ giặt sạch bong.
Hiện giờ hiệp khách vạt áo trắng đeo kiếm từng vang danh, thu hút vô số ánh nhìn ở THCS số 3 Hậu Lâm kia ôm mối hận để lại chút dấu vết màu đen, chẳng còn thấy chút bóng dáng nào.
Diệp Ảnh Ảnh vẽ miễn phí cho bạn cùng bàn Khương Tiêu, vẽ cho những người khác thì phải lấy tiền.
Bản thiết kế riêng thu phí khoảng vài hào đến vài tệ.
Giá hàng hóa ở thị trấn nhỏ thời này không cao, một chiếc xúc xích nướng nhỏ ở cổng trường có giá năm hào, một bát bún ăn sáng giá một tệ, với mười tệ có thể mua kha khá thứ.
Tiền tiêu vặt của học sinh cấp hai bây giờ có hạn.
Việc làm ăn của Diệp Ảnh Ảnh cũng tàm tạm, song ít nhiều vẫn kiếm được chút tiền.
Hôm nay cậu chàng nhận những sản phẩm nhỏ.
Tuy Khương Tiêu nghiêm túc đọc sách, nhưng bạn cùng bàn ngồi gần như vậy, anh vẫn chú ý được một số động tác của cậu.
Diệp Ảnh Ảnh hôm nay thiết kế khá tinh tế.
Ban đầu cậu chàng sẽ vẽ phác thảo trên giấy trắng trước, ra chơi thì chạy sang cho khách hàng lớp bên cạnh xem, được đồng ý mới bắt đầu vẽ lên áo khoác đồng phục.
Từ kích cỡ thì đây hẳn là đồng phục của một nữ sinh.
Cô bạn không dám vẽ trên diện rộng ở phần lưng áo, quá lộ liễu, vì vậy đã bảo cậu chàng vẽ một chiếc vòng tinh tế chỗ cổ tay áo khoác, phải nhìn kỹ mới thấy.
Khương Tiêu nhìn thoáng qua, chiếc vòng kia thực chất là kiểu vòng tay chạm khắc, có hoa có bướm, bên cạnh ghi mấy chữ nhỏ, rất sặc sỡ.
Khương Tiêu thấy chiếc vòng kia quen quen, nhưng anh không hề để ý, tiếp tục đọc sách.
Ai ngờ Diệp Ảnh Ảnh vẽ xong, nhận được sự công nhận của khách hàng nhỏ lớp bên thì lại nhận liên tiếp vài đơn nữa, toàn bộ đều là vẽ vòng tay như vậy, chỉ thay đổi màu sắc cho đặc sắc chút, song về cơ bản kiểu dáng vẫn giống nhau.
Cậu chàng vẽ từ chiều tới tối, hai tiết tự học cũng không trốn ra ngoài khu vui chơi, có thể nói là vô cùng chuyên nghiệp.
Họa sĩ nhỏ Diệp Ảnh Ảnh kiếm được tới mười tệ, vui vẻ ra mặt.
Thực ra nhà cậu chàng cũng cho cậu chàng không ít tiền tiêu vặt, nhưng tiền mình tự kiếm sẽ khác.
Trưa hôm sau, cậu chàng tiêu hai tệ mời Khương Tiêu ăn sủi cảo chiên ở cổng trường.
Trên đường về, Khương Tiêu thuận miệng hỏi một câu: “Sao các bạn nữ ấy lại vẽ cùng một kiểu vậy?”
“Mày không biết à Tiêu? Đó là đồ trong phim truyền hình cổ trang tên “Thiên Hạ Hồng Trần” nổi tiếng nhất hiện giờ.
Mẹ tao cũng đang xem.” Diệp Ảnh Ảnh vừa hào hứng thưởng thức sủi cảo chiên, vừa giải thích cho anh: “Nữ chính trong phim đeo vòng tay kiểu này, những bạn nữ kia siêu thích.”
Nhà Khương Tiêu không xem phim truyền hình nhiều, tuy nhiên anh có chút ấn tượng mơ hồ.
Giai đoạn kinh tế chưa phát đạt, ở thị trấn nhỏ thuộc vùng trung tâm, TV là con đường chính để nhận tin tức.
Khương Tiêu cúi đầu, não bộ anh vừa hoạt động, nghĩ nhiều hơn chút.
Quay đầu nhìn Diệp Ảnh Ảnh, thấy cậu chàng ăn sủi cảo chiên xong còn nở nụ cười ngây ngô mãn nguyện.
Khương Tiêu nhìn đối phương với ánh mắt hơi bất đắc dĩ của người lớn khi nhìn con trẻ.
Dạo gần đây việc Diệp Ảnh Ảnh vẽ đồng phục anh cũng xem trong mắt.
Cậu chàng thực sự rất có tài năng, tài năng hiếm người đạt được.
Thậm chí Diệp Ảnh Ảnh còn chưa từng tham gia hệ thống đào tạo bài bản, chỉ từ ban đầu vẽ lên sách giáo khoa, sau chuyển sang vẽ lên đồng phục, tự học thành tài.
“Vậy…!chuyện tao nói lúc trước ấy, mày có thể cân nhắc chút.” Khương Tiêu nói với cậu chàng.
“Chuyện gì cơ?”
“Nếu không thích học trên trường thì đừng ép mình, nhưng mày có thể đi học vẽ tranh, học về nghệ thuật.” Khương Tiêu nói: “Biết vẽ tranh cũng có thể vào Đại học rất tốt.
Mày cũng không muốn sau này không học nữa, ngày nào cũng bị cha mắng đúng không?”
Diệp Ảnh Ảnh vẫn chưa nghĩ tới chuyện vào Đại học.
Bây giờ cậu chàng còn trẻ, luôn cảm thấy chơi được ngày nào hay ngày đấy.
Học nghệ thuật học vẽ tranh gì đó mà Khương Tiêu nói trong tưởng tượng của cậu chàng chính là loại người nho nhã đội mũ nồi đeo mắt kính nhỏ hay xuất hiện trên phim truyền hình, nói chung là cách bản thân rất xa.
Khương Tiêu thấy biểu cảm của Diệp Ảnh Ảnh là biết cậu chàng không nghe lọt.
Sức mạnh của lời nói có hạn.
Khương Tiêu lắc đầu.
Anh bỗng nghĩ tới gì đó, nói với Diệp Ảnh Ảnh: “Chờ đến nghỉ lễ Quốc Khánh tao tặng mày món quà.”
Diệp Ảnh Ảnh vừa nghe có quà lập tức vui sướng: “Được chứ! Mày ăn sủi cảo chiên nữa không Tiêu? Tao mua thêm ba tệ!”
“Không ăn.” Khương Tiêu nói: “Ăn ít đồ ăn ở quán ven đường thôi, có hại cho sức khỏe.
Người nhà còn chờ mình về ăn cơm mà.”
“Tiêu à, mày đừng học theo cách nói chuyện của cha tao nữa.” Diệp Ảnh Ảnh một lời khó nói hết nhìn anh: “Sao sang học kỳ này mày lại thay đổi nhiều thế?”
Đột nhiên bắt đầu học ngược lại là chuyện nhỏ.
Cậu ta giờ tự dưng như ông cụ non vậy.
Khương Tiêu cười, không nói thêm gì.
Anh nhìn Diệp Ảnh Ảnh xông đi mua sủi cảo chiên, đầu nhím trông ngốc ơi là ngốc, cảm thấy tuổi trẻ tốt thật.
Bây giờ, nội tâm ông cụ non anh lại bắt đầu lên kế hoạch cho chuyện khác.
Giờ cơm trưa, Hạ Uyển Uyển tiện tay mở TV.
Khương Tiêu phát hiện hình như bà cũng đang xem một bộ phim cổ trang, xem vẻ đây là phim hot thật.
Vòng tay giúp Diệp Ảnh Ảnh kiếm được một khoản là đạo cụ rất quan trọng trên người nữ chính, gây ấn tượng không nhỏ.
Khương Tiêu tính toán trong lòng, xem thêm vài lần.
Phim truyền hình phát xong thì tới dự báo thời tiết các thành phố của nhà đài bản địa.
Tòa cao ốc đại diện cho thành phố Liễu Giang dừng lại trên màn hình trong chớp mắt.
Ngày mai Liễu Giang có mưa.
Anh ngẩn ra một lát, sau đó cúi đầu, vẻ mặt chưa thay đổi, lòng lại nghĩ tới một số thứ.
Hết cách rồi, anh và Lận Thành Duật ở Liễu Giang quá lâu, liên tưởng chút là chuyện bình thường.
Từ khi sống lại, Khương Tiêu như đã quên đi người khắc cốt ghi tâm đời trước kia, hiện giờ một cái nhìn thoáng qua chợt gợi nhớ.
Anh đã sống lại một thời gian, giờ đã sắp quen hẳn với cuộc sống.
Đời trước dần như một giấc mơ.
Ký ức vẫn còn, tình cảm lại nhòe đi.
Có lẽ người từng chết một lần thật sự sẽ thay đổi, dù khắc cốt ghi tâm cũng bị nản lòng thoái chí mài mòn sạch sẽ.
Cũng có lẽ trước mắt làm lại mọi chuyện từ đầu quá khó.
Khương Tiêu bị câu đi toàn bộ sự chú ý, dĩ nhiên không rảnh bận tâm đến chuyện khác.
Lần này, quỹ đạo cuộc đời anh khác rất nhiều, anh và Lận Thành Duật sẽ không dính líu đến nhau chút nào…!chỉ mong là vậy.
Chẳng qua lúc này nhìn thấy Liễu Giang, anh lại có chuyện thực sự quan trọng phải tính toán đây..