Bạn đang đọc Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài – Chương 31: Khương Tiêu Còn Biết Thắt Bóng Bay Hình Cún Con
CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
– .-..- — -.
–…- -.-……!-…..!-.–.
-..-.-.-.– —.-.
-…–..-………-.-.- -.-.
— —
Thời này nào có phương thức thanh toán điện tử mau lẹ.
Trước khi Khương Tiêu bày sạp, Hạ Uyển Uyển đã cho anh một túi tiền lẻ, đặt trong chiếc hộp nhỏ dưới mặt bàn, chuyên dùng để trả lại khách.
Hai người không mau miệng, cũng không nằm lòng giá cả và công dụng của từng loại hàng hóa như Khương Tiêu, tuy nhiên tính sổ thì vẫn biết.
“…!Trả lại bác bao nhiêu ạ?”
Lâm Hạc Nguyên và Lận Thành Duật đồng thời lên tiếng, rồi liếc nhau sau lưng Khương Tiêu.
“Trả lại tôi tám tệ!”
Cuối cùng, vì Lâm Hạc Nguyên ngồi khá gần hộp tiền nên cậu đã nhận hai mươi tệ kia, sau đó thành công tìm tám tệ trả khách trước Lận Thành Duật.
Con mắt càng ngứa ngáy dữ dội hơn.
Thằng nhãi lông còn chưa mọc dài đã dám tranh với ông đây.
Tên thần kinh bám riết bạn cùng bàn mình chẳng biết từ đâu tới.
Hai người ôm hai luồng suy nghĩ khác nhau, song đều muốn đối phương cách xa Khương Tiêu chút.
Nhưng Khương Tiêu đang bận tối mắt tối mũi, không rảnh quan tâm chuyện khác.
Hàng hóa trong quán chính là toàn bộ gia sản của anh/cậu ấy hiện tại.
Nếu lúc này cãi nhau thì quá vô chừng mực.
Khách tới nhiều hơn, hai người cũng không có thời gian tiếp tục lườm nhau.
Khương Tiêu đứng giữa tất bật, cảnh tượng lúc này lại trở nên hài hòa.
Nói thẳng ra con người đều là động vật thị giác.
Mặt mũi ba thiếu niên này không tồi, bình thường một người đi trên đường thôi cũng đủ thu hút ánh nhìn vô số người.
Bây giờ cả ba còn tụ lại, số người bị thu hút càng nhiều hơn.
Đây có lẽ cũng là một trong số những nguyên nhân giúp tình hình buôn bán ở quầy hàng của Khương Tiêu tốt đến vậy.
Tại chợ xuân huyện Hậu Lâm, không chỉ có các bà chủ gia đình tới dạo.
Nơi này náo nhiệt, muốn gì có nấy, đồ ăn đồ chơi đủ cả.
Đối diện sạp Khương Tiêu là một sạp vẽ kẹo đường và một sạp kẹo bông.
Không ít học sinh các cấp được nghỉ đông tới đây.
Bên ngoài không có hoạt động giải trí gì, đi dạo chợ một chuyến cũng rất thú vị.
Khá nhiều người tới quầy quen Khương Tiêu và Lâm Hạc Nguyên.
Không chỉ bạn học ở trường THCS số 3 Hậu Lâm mà học sinh thuộc những trường cấp hai khác cũng biết hai người họ.
Độ nổi tiếng không thấp chút nào.
Mấy lần thi huyện Lâm Hạc Nguyên đều đạt hạng nhất, là giáo thảo của trường THCS số 3.
Khương Tiêu cũng đẹp trai, lúc anh quậy, tiếng ác còn lan rộng hơn cả tiếng thơm của người khác.
Giờ đã sửa lại, bắt đầu kinh doanh nhỏ.
Không ít người từng mua hàng của anh nên khi gặp anh ở chợ xuân, rất nhiều bạn học nữ vui mừng tới bắt chuyện.
Về phần Lận Thành Duật, thực ra hiếm ai biết tên y, song vẻ ngoài kia của y lại cực kỳ lóa mắt.
“Nhà ông chủ nhỏ Khương lại có hàng mới gì sao?”
“Woa, cái này đẹp thế.”
“Bao nhiêu tiền vậy? Khương Tiêu bạn tính rẻ rẻ chút cho mình đi.”
Còn có một số người mạnh dạn, hỏi Lận Thành Duật là ai.
“Tôi là bạn của Khương Tiêu.” Lận Thành Duật nghe thấy thì tự đáp: “Bình thường tôi không ở đây.
Hôm nay đặc biệt tới đây một chuyến giúp Khương Tiêu bán hàng.
Mặt khác, tôi cảm thấy cái này rất hợp với bạn đó ──”
Y đang cầm một chiếc túi đeo chéo nhỏ đáng yêu hình dâu tây, quả thực rất hợp với bộ đồ bạn học nữ kia mặc hôm nay.
Khương Tiêu bớt thời gian nhìn thoáng qua, vẻ mặt một lời khó nói hết.
Lận Thành Duật rất kiêu ngạo, sống lại một lần vậy mà còn biết cười với người khác.
Càng chưa kể đến đó chỉ là một chiếc túi nhỏ trị giá chưa đến năm tệ mà thôi.
Đối phương nghe y nói vậy thì quan sát y rồi dứt khoát mua luôn.
Vẻ ngoài này của Lận Thành Duật thật sự không tệ.
Sức hấp dẫn với các cô bé tuổi này càng lớn hơn.
Chỗ y bắt đầu rộn ràng, dĩ nhiên Lâm Hạc Nguyên cũng sẽ không nhường một tấc.
Hôm nay mới sáng sớm cậu đã ra ngoài.
Lâm Tình Ngọc vốn đang cảm thấy dạo gần đây anh trai mình cứ là lạ, đúng lúc hôm nay các chị em hẹn cô đi dạo chợ xuân, cô mua một xiên hồ lô ngào đường vừa đi vừa ăn.
Khi quay đầu, thứ đập vào mắt cô đầu tiên chính là sạp hàng náo nhiệt nhất bên trong.
Rất đông người đang vây quanh đó, bên cạnh còn dựng lưới sắt treo một ít hàng hóa có thể thấy từ xa như cặp sách, rất đẹp.
Nhìn qua đã biết khác với hàng ở những sạp khác, khó trách buôn bán tốt như vậy.
Người chị em kéo cô đi tới muốn xôm tụ cùng.
Kết quả vừa chen được vào, cô đã thấy Lâm Hạc Nguyên.
“Anh?”
Trong sự ngạc nhiên của Lâm Tình Ngọc xen lẫn cả hoảng sợ, kẹo hồ lô trên tay cũng sắp rơi.
Cô dụi mạnh mắt, xác định Lâm Hạc Nguyên không phải đang mua đồ…!mà là bán đồ.
Đây là sở thích ông anh mình mới khai quật được sao?
Lâm Hạc Nguyên thấy em gái mình thì lại khá bình tĩnh, thậm chí còn tiếp đón cô: “Tới đúng lúc lắm, em mua chút gì không?”
Lâm Tình Ngọc gật đầu trong vô thức.
Cô phát hiện Khương Tiêu bên cạnh Lâm Hạc Nguyên, đây chắc là sạp hàng của anh ấy.
Là em gái của Lâm Hạc Nguyên, dĩ nhiên cô biết gần đây mối quan hệ của anh trai và Khương Tiêu khá tốt.
Khương Tiêu quả thực cũng sửa đổi, không quấn lấy mình nữa, thành tích còn tiến bộ, không quậy phá như trước.
Tuy nhiên cô chưa từng ngờ anh trai mình có thể làm được tới mức này.
Xem kỹ lần nữa, cô thấy một chiếc cốc đặt sau sạp.
Sáng nay Lâm Hạc Nguyên dậy sớm pha một cốc cacao nóng.
Cô chưa kịp uống hớp nào anh trai đã mang nó đi.
Chiếc cốc đang nằm ở đó chẳng phải nó sao?
Cô lén lút kéo tay áo anh trai mình, hỏi: “…!Anh làm gì ở đây thế?”
“Bán hàng đó.” Lâm Hạc Nguyên tỉnh bơ: “Anh giúp Khương Tiêu.”
Tiện thể so bì với tên thần kinh đằng kia.
Lâm Tình Ngọc híp mắt, cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Tuy nhiên, dưới sự dẫn dắt và cổ vũ của anh trai, cô cùng hội chị em của mình đã mua không ít đồ thật.
Chất lượng hàng hóa ở sạp của Khương Tiêu đúng là không tồi chút nào.
Giờ Lâm Tình Ngọc cũng có thể tán gẫu vài câu tự nhiên với Khương Tiêu.
Bé gái tâm tư đơn thuần, lại không ghi thù, cô còn là em gái Lâm Hạc Nguyên nên được Khương Tiêu cho không ít đồ, đồ tặng nhiều hơn cả đồ bán.
Những cô bé khác quanh đó thấy thế cũng nũng nịu ồn ào với anh: “Mình cũng muốn quà tặng cơ Khương Tiêu!”
Với các bạn học mình quen, Khương Tiêu luôn tặng thêm chút đồ, không nhiều thì ít.
Anh không thiếu chút tiền cho một cái dây buộc tóc hay kẹp tóc linh tinh gì đó.
Người khác cũng mua ở đây không ít, nhưng anh tặng Lâm Tình Ngọc nhiều đồ hơn chút.
“Anh trai người ta đang làm công miễn phí cho mình ở đây nè.” Khương Tiêu chỉ sang Lâm Hạc Nguyên, nhẹ giọng giải thích với mọi người: “Mình không tặng nhiều, lỡ người ta bãi công thì phải làm sao bây giờ?”
Các nữ sinh cũng nghĩ theo hướng đó, bắt đầu giận cá chém thớt.
“Ôi cái ông anh vô dụng kia của mình!”
“Xem anh trai của người ta đây này!”
“…!Hu hu mình không có anh trai.”
Các bạn học hi hi ha ha đùa giỡn một lúc.
Lâm Tình Ngọc ôm đống đồ, tâm trạng cũng rất tốt.
Vì vậy, cô không tính toán chuyện lần trước anh trai lấy đi một phần socola và một số chuyện hơi bất công dạo gần đây nữa.
Lận Thành Duật ở bên cạnh nhìn: “……”
Đó là bạn học của Khương Tiêu.
Y chẳng quen được mấy người, cũng không chen vào nổi cuộc trò chuyện của họ.
So ra, cô em Lận Dung Giai của y được nuông chiều từ bé, việc thành thì ít việc hỏng thì nhiều, cả ngày chỉ biết ăn chơi chẳng khác gì con heo con, không khiến người ta vui vẻ, hấp dẫn sự chú ý của Khương Tiêu được như Lâm Tình Ngọc.
Tức chết rồi!
Cơn tức nghẹn ứ trong lòng Lận Thành Duật.
Y chỉ đành dốc hết sức bán thêm nhiều hàng, để Khương Tiêu nhìn mình thêm chút.
Thực ra bản thân Khương Tiêu kiếm tiền trên phương diện này nên cũng hiểu rõ vì sao tình hình kinh doanh của quầy hàng tốt.
Nguyên nhân chính khiến hàng hóa bán chạy không nằm ở gương mặt của ba người họ.
Khách hàng cảm thấy bạn đẹp, ngắm thêm vài lần cũng không phải bỏ tiền, chứ chưa chắc họ sẽ rút hầu bao mua hàng thật.
Những món hàng trên sạp Khương Tiêu không chỉ mới mẻ, người khác không có nhưng anh có, mà quan trọng hơn chính là phương diện giá cả.
Học sinh cấp hai cấp ba xem bề ngoài, nhìn thấy thứ gì đẹp mình thích là sẽ muốn mua.
Hàng hóa chỗ Khương Tiêu vừa rẻ vừa đẹp, trúng ngay hồng tâm.
Tuy nhiên sự quan tâm của các bà chủ gia đình lại không nằm ở đây.
Bọn họ sành sỏi hơn, vừa sờ qua chất đã ước lượng được một cái giá dựa theo kinh nghiệm từng trải.
Hàng hóa chỗ Khương Tiêu không chỉ chất lượng tốt mà còn rẻ, so thử sẽ biết, giá phải thấp hơn hàng khác khoảng 20-30%.
Người không ta có, người có ta hơn, người hơn ta xịn.
Cộng thêm tài nói ngọt và sự nhiệt tình của Khương Tình, mua mấy món đồ nho nhỏ vài tệ chỗ anh thôi cũng thấy thoải mái.
Anh còn mua một túi bóng bay dài ở Liễu Giang.
Nếu khách hàng dẫn theo trẻ nhỏ tới mua đồ thì anh rảnh sẽ thắt tặng cho người ta bóng bay hình cún con.
Bóng bay không đắt đỏ gì, chỉ cần mấy tệ là mua được cả túi lớn.
Ống bơm hơi là đồ anh đi mượn.
Tài tạo hình bóng bay Khương Tiêu học từ đời trước, so với bên khác, trải nghiệm khi mua sắm tại đây vui không chỉ dừng ở chút xíu.
Khách hàng không phải kẻ ngốc.
Xét tổng thể, đây mới là nguyên nhân giúp tình hình buôn bán ở quầy của anh tốt.
Về phần tại sao giá hời vậy thì cũng rất dễ hiểu.
Đồ anh bán đều được sản xuất theo dây chuyền, nhập hàng càng gần nơi sản xuất giá càng rẻ.
Đầu năm Thiên Hi, phần lớn nhà máy vẫn chưa di dời đến thành phố trung tâm, còn đang cắm rễ tại những thành phố ven biển phát triển như Liễu Giang.
Giá cả ở chợ buôn sỉ Hậu Lâm và chợ buôn sỉ Liễu Giang vốn đã chênh lệch rất lớn, chưa kể phải qua một khâu nữa mới lên đến kệ hàng.
Mặc dù lần này Khương Tiêu tiêu tốn nhiều hơn cho phí thuê xe vận tải nhưng chia ra vẫn chấp nhận được.
Thời này rất nhiều khu vực kinh doanh vẫn đang bị quản thúc rất chặt.
Chủ cửa hàng nhỏ khó mà chạy đến được một nơi xa xôi.
Hiện giờ khắp Hậu Lâm cũng chỉ có Khương Tiêu là người duy nhất dám tới nơi mình không sinh sống nhập hàng.
Anh quá quen thuộc với Liễu Giang, điều này đã trở thành thế mạnh của anh hiện tại.
Do được hời từ khâu nhập hàng rồi nên dù giá cả thấp hơn những hàng khác, lợi nhuận của anh vẫn không hề thấp hơn bọn họ.
Nhờ đó, từ ba nghìn tệ nhập hàng lần đầu, mới non nửa năm anh đã khiến con số đó tăng gấp vài lần, nhảy lên tận mức hơn hai chục nghìn tệ.
Phiên chợ xuân này lại kiếm thêm mấy phần trăm nữa là không bõ công anh vất vả tới lui như vậy.
Hôm nay Khương Tiêu bận chân không chạm đất, mãi đến hai giờ chiều mới có thời gian ăn uống.
Anh mang đồ ăn từ nhà đi, nhưng lúc ra ngoài không nghĩ Lâm Hạc Nguyên và Lận Thành Duật sẽ tới nên chỉ mang suất một người.
Lận Thành Duật rất tự giác.
Hôm nay y mang mọi thứ, cực kỳ phong phú, đầy ắp.
Chủ yếu là muốn cho Khương Tiêu.
Chẳng qua Khương Tiêu chắc chắn lại không muốn ăn đồ ăn của y.
Lâm Hạc Nguyên không có thiện cảm với y, dĩ nhiên cũng sẽ không đụng vào, cậu mua đại chút đồ lấp bụng tại hàng quán nhỏ bên cạnh.
Khương Tiêu vẫn còn rất ngại với Lâm Hạc Nguyên.
Anh mang đủ nhiều, thấy Lâm Hạc Nguyên mua thức ăn đạm bạc về thì mở hộp cơm của mình, chia bò viên và một ít rau xào cho cậu.
“Mình tự nấu đó.” Khương Tiêu cười với cậu: “Hôm nay cậu thực sự đã giúp mình rất nhiều, chờ dọn quán mình phải cảm ơn cậu tử tế lần nữa mới được.”
Lâm Hạc Nguyên cũng lần đầu làm chuyện này, nhưng cậu biết người mệt nhất chính là Khương Tiêu.
Khương Tiêu nhanh tay nhanh chân, rất nhiều lúc trả lại tiền thừa cậu ấy cũng tiện tay làm.
Thực ra cậu cũng không mệt.
Chứng kiến cuộc sống của Khương Tiêu, cậu càng thương người này.
Bày sạp ở chợ xuân là một chuyện vừa rườm rà vừa tốn sức.
Nói là mang ghế để ngồi nhưng quầy hàng không nhỏ, để tiện duỗi tay lấy hàng và giới thiệu, hầu như Khương Tiêu chỉ đứng.
Chưa kể trời đông gió rét, chợ xuân là tập hợp các sạp hàng dựng từ lều lán, ngoại trừ nóc che thì gió lùa bốn phía.
Khách hàng cũng đủ thể loại, có người vì một hai tệ mà đứng cò kè trước sạp rất lâu, có cả người quấy rối, may mà cậu và Lận Thành Duật ở đây, cản lại giúp cậu ấy được.
Thế nhưng Khương Tiêu lại có thể cười với người khiến Lâm Hạc Nguyên cũng không ngăn nổi tức giận kia suốt quá trình, quả thực thử thách cả thể lực lẫn tâm tính.
“Thế đã là gì?” Khương Tiêu còn có thời gian an ủi mình, tiện tay thắt bóng bay tặng cho bạn nhỏ kia kìa.
Cậu đáp: “Việc nhỏ thôi, đừng để trong lòng.”
Món mì Lâm Hạc Nguyên mua đại có hương vị bình thường, nhưng bò viên Khương Tiêu chia cho cậu lại rất ngon.
Cậu nhìn đối phương, lòng ấm áp không nói nên lời.
Khương Tiêu vẫn quay lưng về phía Lận Thành Duật nói chuyện với Lâm Hạc Nguyên, như thể y là người vô hình, anh không nhìn thấy.
“Tiêu Tiêu ơi.” Lận Thành Duật vừa ghen tỵ vừa xót xa, lại không dám nổi nóng trước mặt Khương Tiêu: “Chia cho người khác thì anh không đủ no, nếm thử món này được không? Em nhớ rõ anh thích ăn món này.”
Y bận rộn đến mấy cũng không dám nói để Khương Tiêu cảm kích.
Y chỉ muốn anh nhìn mình nhiều hơn chút, liếc qua một lần thôi cũng được rồi.
Khương Tiêu thở dài, cuối cùng đành quay lại nhìn y.
Nói trắng ra, anh thực sự rất đau đầu về người tên Lận Thành Duật này.
Chân mọc ra trên người y, y đi đâu Khương Tiêu không quản được.
Anh cũng không hiểu tại sao rõ ràng đời trước người này không thích mình, vậy mà sau khi sống lại cứ thích dính lấy mình, bám riết không buông, đuổi cũng không đi.
Lận Thành Duật đúng là hèn mọn, lúc ở trong lòng bàn tay cậu ta thì cậu ta không cần, giờ lại hối hận, chẳng biết cậu ta nghĩ sao.
“Tôi không gọi cậu tới.” Khương Tiêu nói: “Tôi không thích cậu tới, cậu còn muốn tôi nói thêm bao nhiêu lần nữa?”
Anh cười với khách tới quầy, cười với Lâm Hạc Nguyên, thế nhưng khi quay người nhìn y lại xụ mặt không cười.
“Em biết.” Lận Thành Duật đã nghe nhiều lời từ chối của Khương Tiêu.
Bây giờ tuy trong lòng vẫn khó chịu, song y có thể giả điếc: “Em sợ anh không lo liệu hết quá nhiều việc, anh ăn thêm chút đi.”
Khương Tiêu: “……”
Anh biết Lận Thành Duật lại không nghe lọt.
Lâm Hạc Nguyên nhìn cảnh này, ít nhiều cũng thăm dò được rõ thái độ của Khương Tiêu với Lận Thành Duật.
“Khương Tiêu đừng giận.” Cậu tiếp tục thu hút sự chú ý của Khương Tiêu về chỗ mình: “Uống chút cacao đi.”
Sáng nay cậu mang cacao nóng cho Khương Tiêu, chất lượng cốc giữ nhiệt kia của cậu rất tốt, bây giờ cacao pha bên trong vẫn còn âm ấm.
Đây không phải lần đầu tiên Lâm Hạc Nguyên mang thứ này cho Khương Tiêu, anh đã quen, vì vậy cảm ơn một câu rồi mở ra uống một ngụm.
Đồ ngọt làm giảm bớt chút mỏi mệt trong anh.
Thực ra Lận Thành Duật cũng mang theo cacao nóng.
Y biết lần trước Khương Tiêu muốn mình đi nhanh nhanh nên uống một ngụm rồi vứt, song y vẫn cố chấp mang đi.
Bây giờ y ngửi thấy mùi cacao bên môi Khương Tiêu.
Lâm Hạc Nguyên cho anh, anh bằng lòng nhận lấy.
Rõ ràng chỉ là một cốc đồ uống mà thôi, nhưng trong khoảnh khắc, trái tim Lận Thành Duật lại như bất ngờ bị giáng một đòn nặng nề.
Mọi thứ y nâng niu đưa tới đều bị Khương Tiêu từ chối.
Mỗi khi khó chịu, y lại nhớ về những hồi ức ngọt ngào của hai người năm xưa mà người khác không có, cảm xúc mới dịu đi chút.
Y biết mùa đông Khương Tiêu thích uống cacao nóng, mấy lần y đã được nếm hương vị bên môi anh.
Tuy rằng chuyện đã qua rồi, nhưng đó là những phút giây thân mật chỉ thuộc về hai người họ, là báu vật duy nhất trên đời y trân trọng gìn giữ trong lòng.
Thế nhưng khi Lận Thành Duật chứng kiến Khương Tiêu và Lâm Hạc Nguyên đi đến bước này, y lại cảm giác như Khương Tiêu thuộc về chính mình bị y khoét sống ra, giao cho người khác..