Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 173: Sống Cùng Với Y


Đọc truyện Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài – Chương 173: Sống Cùng Với Y


CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
– ..-..

-….-.-…- -….- -.-..- — -….- -.

–…- -….- -.-……!-…..!-….- -.–.

-.
Khương Tiêu thấy y hơi kỳ lạ, nhưng đây là chuyện anh khó nói ra thành lời.
Lúc đó cậu ta đang nghĩ gì vậy?
Tuy nhiên độ nóng trên gương mặt Lận Thành Duật đã vơi bớt rất nhanh.

Khương Tiêu không nói thêm gì nữa.
Hiện giờ, bọn họ chưa tới mức nhất quyết phải làm rõ ngọn ngành.
Khương Tiêu hiểu được phần nào.

Song, anh không nghĩ tiếp.

Cứ giữ nguyên trạng thái này đi, anh đã quen với nó rồi.
“Đi thôi.” Khương Tiêu nói: “Tôi dẫn cậu tới một nơi.”
Ca phẫu thuật này diễn ra khá nhanh.

Khi bọn họ ra khỏi bệnh viện, trời vẫn sáng.

Khương Tiêu và Lận Thành Duật chưa chào tạm biệt nhau vội.

Thay vào đó, bọn họ đi thẳng tới Liễu Giang.
Hiện đang là cuối năm 2013, tòa nhà văn phòng của Khương Tiêu ở Liễu Giang đã hoàn thành xây dựng.
Tính ra cũng gần hai năm kể từ ngày khởi công vào đầu Xuân năm ngoái.

Bây giờ phạm vi kinh doanh của Vô Hạn mở rộng, số lượng nhân sự theo đó tăng lên.
Vì dạo trước bận rộn nên Khương Tiêu chưa sang xem được.

Vào lần gần nhất anh tới, nơi đây mới được lên khung, hiện tại thì gần như đã hoàn thiện rồi.
Trên đường đi, Khương Tiêu vừa chờ mong vừa lo lắng.

Đến nơi, anh mới yên tâm hẳn.
Tòa chính của văn phòng gồm 36 tầng, bên cạnh là tòa phụ 6 tầng.

Tòa phụ dành phần lớn không gian cho canteen công ty và một số địa điểm tổ chức hoạt động.

Lối vào rộng mở với hoa cỏ làm tiểu cảnh, những cây trồng hai bên đường đã vượt qua sàng lọc kỹ càng, một thời gian sau lớn lên thì ven đường sẽ có tán cây xanh um che bóng mát.


Tiến lên phía trước một đoạn, tới khu vực tòa nhà chính, Khương Tiêu sẽ thấy rất nhiều cây ngân hạnh mình thích.
Mùa này, lá ngân hạnh vẫn đang màu vàng kim.

Lận Thành Duật đã tự tay chọn lựa tất cả, cây mới trồng nên chưa nhiều lá lắm, chỉ lấm tấm sắc vàng.
Tương lai lớn lên, chúng sẽ đẹp ngay.
Hồi ấy, Khương Tiêu không chọn Vịnh Giang làm bên thiết kế tổng thể tòa nhà.

Tuy nhiên, kiến trúc sư anh tìm được cũng khá giỏi, hoàn thành rất tốt khâu thiết kế tiểu cảnh, cực kỳ hợp với sở thích của Khương Tiêu.
Vô Hạn có một khu vực độc lập trong toàn bộ khuôn viên.

Khu vực này giống một khoảng sân lớn.

Phong cách anh thích khác với phong cách cao ốc hiện đại tạo cảm giác sắc sảo đang phổ biến hiện nay, trái lại mang cảm giác mềm mại ấm áp, rất giống với Khương Tiêu.

Đối với anh, chỉ cần không gian được như ý mình là đủ rồi.

Sau này có nhu cầu khác thì bên cạnh vẫn còn một mảnh đất tạm được thiết kế thành bãi cỏ với một số tiểu cảnh đơn giản để làm khu vực hoạt động ngoài trời, thậm chí xây được cả một tòa nhà mới trên đây.
Diện tích tổng thể rất rộng.

Ngoài nhu cầu cấp thiết là xây dựng một nơi cho đông đảo nhân sự trong công ty thì khi phát triển đến mức này, Vô Hạn cũng cần có mặt tiền đại diện, họ không thể sử dụng tiếp chỗ thuê ban đầu nữa.
Tiến độ xây dựng công trình hiện nay nhanh hơn trước rất nhiều.

Mặc dù còn một số công đoạn trang trí nữa mới hoàn thiện nhưng cũng coi như gần xong rồi, chắc đến cuối năm nay là mọi người có thể chuyển vào.
Văn phòng của Khương Tiêu ở tại tầng cao nhất – tầng 36.

Cả tầng đều thuộc về anh, bên cạnh có cả phòng nghỉ và phòng cho khách.

Do được trang trí đầu tiên nên mùi nồng của đồ mới tại đây đã tan gần hết, vừa hợp cho Lận Thành Duật tới xem cùng anh hôm nay.
Thực chất, Lận Thành Duật cũng biết anh sẽ làm vậy.

Khương Tiêu bận rộn mấy hôm nay nên hễ có thời gian rảnh là chắc chắn sẽ sang.

Vì vậy, y mang theo cây xanh mình trồng sẵn tới, vừa vào đã chọn được góc đặt nó xuống.
Cây xanh sẽ giúp thanh lọc không khí.

Dù gì cũng là nơi ở mới, để ít cây cỏ vào trông khá ổn.
Lận Thành Duật tất bật xong thì cẩn thận quan sát tiếp những chỗ khác, để lỡ phát hiện khu vực nào bất hợp lý là sẽ có thể điều chỉnh kịp thời.
Khương Tiêu không để ý tiểu tiết, Lận Thành Duật lại rất quan tâm.

Ngoài chất lượng của nội thất, kể từ sự cố lần trước, y đã bắt đầu dành nhiều sự quan tâm đến độ an toàn của công trình.

Y quan sát nơi này một lượt và phân tích bằng kinh nghiệm của bản thân.


Khương Tiêu chỉ xem qua vài lần rồi ra cạnh cửa sổ đứng, nhìn xuống.

Tòa nhà văn phòng của anh nằm tại vị trí đẹp nên thấy gần hết toàn bộ khuôn viên.
Các tòa nhà trong khu quy hoạch cao thấp đan xen, kết hợp với cảnh quan được thiết kế tỉ mỉ.

Bên cạnh chính là nhà thi đấu mới xây, bảo tàng khoa học và ga đường sắt trên cao.

Thời gian gần đây, đã có một số công ty chuyển vào, do đó sẽ thấy khá nhiều người đi lại trong khuôn viên, nhìn từ tầng cao, bọn họ hệt những con kiến nhỏ.
Dáng dấp đầu tiên của khu vực phát triển khoa học công nghệ đã thành hình.

Về cơ bản, Vô Hạn của Khương Tiêu đã chiếm khoảng vị trí trung tâm nhất tại đây.

Đứng ở tòa nhà văn phòng của mình, trong lòng anh có cảm xúc mênh mang khó diễn tả.
Qua bao nhiêu năm, cuối cùng anh cũng đạt đến trình độ này.

Vậy nhưng bản thân anh lại luôn thấy điều đó thật hư ảo.
Đúng lúc này, Lận Thành Duật vừa dạo xong một vòng đã quay lại, còn cầm theo một chai sữa thương hiệu Vô Hạn đứng tên.

Đây là sữa xoài Khương Tiêu thích nhất gần đây.
“Xem xong rồi à?” Khương Tiêu dịch chuyển ánh nhìn về lại chỗ y, quan sát chai sữa y đưa cho: “Cậu lấy ở đâu thế?”
Bỗng dưng xuất hiện.
Chẳng qua, khi trông thấy logo nho nhỏ của Vô Hạn trên chai đồ uống này, cảm giác hư ảo đang lơ lửng trong lòng anh lập tức rơi xuống đất.
Mọi thứ trước mắt anh đều là sự thật.
“Em xem một lượt rồi, không vấn đề gì cả.” Lận Thành Duật nói: “Trong xe có tủ lạnh mini, em tiện tay cầm lên.”
Nơi này rất rộng, y không biết Khương Tiêu sẽ ở lại bao lâu.

Bên trong lại không có đồ ăn thức uống gì nên y tiện mang theo luôn, sợ Khương Tiêu khát.
Chỉ là một thứ nho nhỏ thôi.

Năm nay y đã tạo lập cho mình thói quen luôn thủ sẵn bên cạnh những thứ có khả năng Khương Tiêu sẽ cần sử dụng.
“Không phải phiền phức vậy đâu.

Một mình cậu sao xem xét hết được chỗ lớn thế này? Bao giờ tôi tìm một đội ngũ tới nghiệm thu là được rồi.” Nói xong, Khương Tiêu mở nắp chai sữa, chỉ về một nơi xa xa: “Đó là Vịnh Giang nhỉ?”
Lận Thành Duật gật đầu.
Công ty Vịnh Giang nằm ở góc chéo phía đối diện, có thể thấy logo công ty từ đây, tính khoảng cách theo đường thẳng thì tầm 800 mét, khá gần.
Tòa nhà văn phòng của Vịnh Giang cao hơn Vô Hạn một chút.

Nếu đứng ở văn phòng mình, y cũng có thể thấy được tầng cao nhất của Vô Hạn từ đằng xa.
Y biết Khương Tiêu ở đó.
Với Lận Thành Duật, việc Khương Tiêu sắp chuyển đến gần Vịnh Giang là một chuyện rất tốt lành.


Chẳng qua dù gần nhau thì giữa hai người vẫn tồn tại khoảng cách.

Do Vô Hạn chuyển địa điểm nên Khương Tiêu cũng phải thay đổi chỗ ở.
Lệ Thị nằm ngay cạnh Liễu Giang, song, vẫn tốn hai tiếng đồng hồ lái xe mới tới nơi.

Để thuận tiện, chắc chắn anh ấy sẽ phải tìm chỗ ở tại Liễu Giang.
Lận Thành Duật không cho rằng Khương Tiêu sẽ đồng ý tới ở với mình ngay lúc này, dẫu cho căn biệt thự nhỏ kia phù hợp về cả khoảng cách và tình trạng đường xá.

Khương Tiêu tuyệt nhiên sẽ từ chối, vì vậy y cũng tuyệt nhiên không dám đề cập.
Hai người họ vẫn chưa tới mức có thể chung sống với nhau.
Lận Thành Duật tìm một căn nhà khác cho anh.

Xét về lòng riêng thì nơi này chỉ được coi như khá gần với nơi ở của y mà thôi, Khương Tiêu vẫn cảm ơn rất khách sáo, có điều, anh không chọn.

Thay vào đó, anh tự tìm ra nơi ở cách công ty năm phút đi xe, rất tiện lợi.
Về sau biết chuyện, Lận Thành Duật cũng không nói năng gì và không hề thấy khó chịu.
Ngày tháng còn dài, y còn vô số cơ hội khác trong tương lai.
Tòa nhà văn phòng hoàn thiện, công ty nhanh chóng chuyển sang.
Cuối năm nay, Vô Hạn tổ chức xong lễ hội mua sắm hàng Tết thì tổ chức đến tiệc liên hoan cuối năm.

Bữa tiệc đã được tổ chức tại trụ sở mới, niềm vui nhân đôi.

Ngoài tặng thưởng cuối năm, công ty còn tổ chức rút thăm trúng thưởng với phần thưởng khá hậu hĩnh.
Khương Tiêu là sếp lớn sẽ phát biểu mấy câu trước như thường lệ.
Anh không phải người dông dài, chỉ nói vào trọng điểm.

Đầu tiên, anh dành đôi lời cảm ơn từ tận đáy lòng tới mọi người, phần nhiều thời gian còn lại thì nói về quy hoạch tương lai của công ty.
Nội dung bao gồm các kế hoạch phúc lợi liên quan đến nhân viên và những điều chỉnh về tiền lương sắp tới.

Chế độ đãi ngộ của Vô Hạn được xem như khá tốt trong ngành.

Khương Tiêu cũng mong các nhân viên sẽ có phần nào sự trung thành với công ty, để mọi người làm việc cùng nhau về lâu về dài.

Anh phát biểu một cách rất chân thành, hầu hết các nhân viên bên dưới đều nghiêm túc lắng nghe.
Lận Thành Duật cũng tới tặng chút quà.

Vì y quen với người trong công ty sẵn rồi nên thậm chí Vô Hạn còn sắp xếp chỗ ngồi cho y tại bàn chính.
Phó Nhược Ngôn cũng ở đây, sao hắn lại không tới cho được.
Trên thực tế, Phó Nhược Ngôn vẫn đang nắm giữ một ít cổ phần của Vô Hạn và hắn là một cổ đông không gánh vác trách nhiệm quản lý của Vô Hạn.

Bởi vì khi công ty Vô Hạn chính thức được thành lập, hắn đang làm quản lý dưới quyền Khương Tiêu, được Khương Tiêu cho cổ phần sáng lập.
Phó Nhược Ngôn ngồi tại bàn chính, Lận Thành Duật lại không nhắm tới đó.
Bàn chính gần sân khấu quá, không thấy được người phát biểu trên bục ở góc nhìn đẹp nhất, phải lùi về sau chút mới có thể thấy rõ Khương Tiêu.
Vài ánh đèn chiếu lên người anh, khiến đôi mắt anh trở nên sâu thăm thẳm.
Hôm nay, Khương Tiêu mặc bộ âu phục mới, phong cách khác với bộ âu phục anh mặc hồi Đại học.

Khương Tiêu lúc này hiên ngang chững chạc hơn hẳn.
Anh nghiễm nhiên trở thành trung tâm của sự chú ý, với tốc độ nói vừa phải, chất giọng hơi khàn khàn cuốn hút.


Tất cả mọi người đều đang nhìn anh.

Lận Thành Duật nghe bên cạnh có vài người đang thì thầm với nhau, nói rằng “Hôm nay ông chủ của chúng mình vẫn đẹp như ngày thường! Người đẹp trai nhất trong ngành chính là chủ tịch Khương của chúng ta chứ ai.”
Khương Tiêu dĩ nhiên là đẹp rồi.
Lận Thành Duật không biết diễn tả thành lời ra sao.

Bỗng chốc, y cũng có chung cảm giác vinh dự và tự hào.

Y nhìn Khương Tiêu không chớp mắt.
Y đứng ở góc hơi tối, cho rằng Khương Tiêu không thấy được mình.

Nào ngờ, khi nói xong câu cuối, anh lại nhìn chuẩn về phía y.
Y thấy Khương Tiêu cười khẽ với mình.
Anh cười thật.

Chiếc răng khểnh của Khương Tiêu lộ ra chút.

Vốn dĩ anh luôn rất nghiêm trang, dù gì cũng đang phát biểu với tư cách là một ông chủ, phải có khí thế.

Vậy mà nét cười thoáng qua kia lại khiến Lận Thành Duật cảm nhận được sự ngọt ngào.
Khương Tiêu chỉ nói ngắn gọn rồi xuống sân khấu.
Đằng sau còn có các tiết mục khác, các nhân viên cực kỳ sôi nổi.

Anh không quay lại hội trường, vì vậy cả Phó Nhược Ngôn và Lận Thành Duật đều đang tìm anh.

Có điều, Lận Thành Duật phản ứng mau lẹ, đoán được Khương Tiêu đang ở đâu.

Chắc chắn là tại văn phòng tầng 36 rồi.

Phó Nhược Ngôn đi lên chưa tìm ra anh ngay nhưng Lận Thành Duật thạo nơi này hơn chút đã tìm được.
Chức năng của tầng 36 rất đầy đủ và phức tạp, Lận Thành Duật đã từng đến đây.

Y biết sở thích của Khương Tiêu.

Do đó, y có thể suy đoán ra anh sẽ chọn nơi nào để thư giãn.
Y vòng qua phòng làm việc, mở một cánh cửa bí mật.

Sau cánh cửa là một sân thượng ngoài trời, diện tích không lớn nhưng tầm nhìn tại đây đẹp nhất.
Mùa Đông ở Liễu Giang rất ấm áp, buổi tối cũng không lạnh lắm.

Khương Tiêu lên đây đã cởi bộ âu phục rất trang trọng ra, thay một chiếc áo khoác khiến anh trông có vẻ lười biếng hơn.
Khi tới, Lận Thành Duật thấy anh đang cầm một chiếc bình nhỏ tưới nước cho cây sen đá của mình một cách chậm rãi.
Nhìn kỹ sẽ thấy trên bàn có một túi sỏi trắng và một số món đồ trang trí tiểu cảnh.

Khương Tiêu cẩn thận rải đá xuống đáy chậu, tiếp đó đặt từng món đồ trang trí vào.
“…!Cậu tìm được cả nơi này ư?”
Thấy Lận Thành Duật tới, Khương Tiêu vẫn tiếp tục công việc của mình, sau lại lẩm bẩm một câu: “Tôi cứ tưởng mỗi mình tôi biết về nơi này.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.