Đọc truyện Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài – Chương 167: Thấy Đủ Rồi
CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
– ..-..
-….-.-…- -….- -.-..- — -….- -.
–…- -….- -.-……!-…..!-….- -.–.
-.
Ngay khi y đang thấp thỏm không biết phải làm sao, ngón tay Khương Tiêu lại cử động.
“Ngủ đi.”
Lận Thành Duật đang trong trạng thái này, anh thực sự không tiện nói gì thêm.
Cứ nghỉ ngơi trước đã vậy.
Nghĩ rồi, Khương Tiêu viết lên tay y mấy chữ.
“Tôi ở (đây).”
Anh cố gắng viết ngắn gọn nhất có thể, không rõ đối phương có hiểu không.
Anh viết rất chậm, ý nghĩa của những lời này cũng rõ ràng.
Khương Tiêu đã tới thì tất nhiên sẽ ở lại bệnh viện.
Anh cũng cần phải chữa trị nên tạm thời chưa đi đâu.
Bao giờ thăm được thì anh sẽ đến thăm y.
Hiện tại chưa nói được gì, mấy ngày nữa chắc sẽ ổn.
Lận Thành Duật nhận tín hiệu này xong thì đờ ra một lúc lâu.
Tiếp đó, y yên tâm hơn hẳn.
Y thực sự không còn sợ gì nữa, chút đau đớn này chẳng đáng.
Ngón tay Khương Tiêu rời khỏi lòng bàn tay y.
Cuối cùng, y vẫn chưa đủ dũng cảm nắm lấy, song chỉ vậy thôi cũng đủ rồi.
Các cuộc phẫu thuật tiếp theo của y diễn ra rất thuận lợi.
Biết Khương Tiêu đang ở đây, cõi lòng y đã được yên ổn.
Khi nằm trên giường bệnh, y không thấy Khương Tiêu nhưng nghe được tiếng bánh xe lăn của anh di chuyển lại gần, có cả ngón tay đặt nơi lòng bàn tay y.
Vậy là y biết người ấy đang ở đây.
Thực ra, Lận Thành Duật không thầm chờ mong điều gì.
Y hiểu rất rõ rằng lòng biết ơn và tình yêu là hai thứ khác nhau.
Chỉ cần Khương Tiêu không ghét y là tốt rồi.
Vết thương của Khương Tiêu khá nhẹ.
Hai ngày sau, giọng anh đã ổn, chỉ hơi khàn khàn.
Và anh có thể trò chuyện với Lận Thành Duật.
Không có sự đụng chạm từ ngón tay Khương Tiêu, Lận Thành Duật hơi thất vọng, tựa hồ thiếu đi gì đó.
Tuy nhiên, biết Khương Tiêu khỏe, y vẫn rất vui mừng.
Khương Tiêu gãy xương cấp độ nhẹ, anh cũng chỉ bị thương một chân nên mấy ngày sau là không phải ngồi xe lăn lùng bùng nữa.
Anh vịn vào các thứ để đi, khập khà khập khiễng.
Tiếng xe lăn làm yên lòng Lận Thành Duật biến thành tiếng quải trượng.
Lận Thành Duật khỏe lại chậm hơn, tuy nhiên tình hình hồi phục của y đã được các bác sĩ và y tá trong bệnh viện nhất trí công nhận.
Từ khi Khương Tiêu tới, y đã dần thoát khỏi trạng thái nguy kịch, ít nhất không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.
Chẳng qua, cơ thể y vẫn thảm thương như cũ.
Vết thương trên đầu do va đập, khi gần khỏi hẳn có thể tháo băng gạc.
Cuối cùng y cũng gặp được Khương Tiêu.
Mới gặp ánh sáng, đôi mắt Lận Thành Duật hơi khó chịu.
Y quay mặt sang nhìn, ban đầu chỉ thấy được bóng người mờ mờ.
Y nỗ lực mở to đôi mắt, sau đó mới nhìn rõ.
Y cứ cảm giác Khương Tiêu gầy đi chút, đôi mắt cũng to hơn.
Mấy hôm nay, anh được Hạ Uyển Uyển chăm sóc nên mặt mày cũng có vẻ hồng hào hơn.
Y quan sát anh kỹ lưỡng một lượt, xác định anh thực sự không sao mới thở phào nhẹ nhõm.
Quan sát Khương Tiêu xong, y cúi đầu nhìn lại mình mới phát hiện bản thân rách rưới te tua thật.
Khương Tiêu cũng đang nhìn y, chủ yếu xem vết thương trên mặt y.
Không biết vết thương ở trán Lận Thành Duật có để lại sẹo không, chỗ hàm dưới cũng có mảng da bị bỏng.
Cơ thể thì khỏi phải nói, đợi vết thương lành chắc phải tìm bệnh viện khác để chữa trị thêm bước nữa.
Để lại sẹo không phải chuyện tốt, dù vì vẻ bề ngoài hay hình tượng công ty.
Khương Tiêu hiểu rằng y đã chịu những vết thương này thay anh.
Anh cũng sẽ nỗ lực hết sức giúp y khôi phục dáng vẻ ban đầu.
Có điều, khi đang quan sát và cân nhắc xem bước tiếp theo phải làm gì, anh bỗng phát hiện Lận Thành Duật quay mặt sang chỗ khác.
Làm gì vậy?
Khương Tiêu khó hiểu sờ mặt, thầm nghĩ: Chẳng lẽ trên mặt mình có gì? Tháo băng là không nhận mặt người ta à? Còn không cho người ta nhìn là sao?
Bác sĩ vẫn đang ở đây.
Tháo băng trên đầu xong thì bắt đầu tháo băng trên người để thay thuốc.
Cơ thể y có khá nhiều vết bỏng lớn nhỏ phân bố khắp nơi, tháo băng ra trông rất sợ.
“Xấu quá.” Khương Tiêu nghe thấy y nhỏ giọng nói: “Tiêu Tiêu đừng nhìn.”
Khương Tiêu: “…”
Lận Thành Duật mà không bị thương thì anh sẽ gõ đầu đối phương.
Đã là lúc nào rồi còn nghĩ mấy cái này.
Nhưng Lận Thành Duật quan tâm thật.
Y luôn sửa soạn chỉnh tề trước mỗi lần đến gặp Khương Tiêu.
Y cũng biết Khương Tiêu hơi mê sắc đẹp, vả lại dù không có yếu tố mê sắc đẹp thì bất cứ ai cũng sẽ mong mình đẹp hơn khi gặp người mình thích.
Mặc dù nằm viện không bằng ngày thường nhưng vết thương dữ tợn quá nên trong vô thức, y vẫn không muốn Khương Tiêu thấy.
Đến vẻ ngoài xấu hơn nữa của cậu tôi còn thấy rồi.
– Khương Tiêu nghĩ.
– Mới có chút xíu đây thôi đã là gì.
Anh thích ngắm gương mặt đẹp thật nhưng không tới nỗi đó.
Không sai, Khương Tiêu đã thấy Lận Thành Duật vào mấy năm cuối đời ở đời trước, khi mà y đang trong trạng thái tệ hại nhất của người đã mất sạch ý chí sinh tồn.
Lận Thành Duật lúc đó tựa một chiếc lá khô vàng héo hon, thời gian trôi đi rất nhanh chóng trên cơ thể y.
…!Có một số đặc điểm ở Lận Thành Duật chưa từng đổi thay.
Khương Tiêu nhớ lại lần ở nghĩa trang, cậu chàng nghĩ mình xấu nên chỉ dám nấp sau thân cây dõi trông về phía ngôi mộ chứ không dám tiến lên.
Cái tính tình này lạ lùng thật.
Khương Tiêu hơi bất đắc dĩ.
May mà bây giờ anh đã di chuyển thuận lợi hơn.
Lận Thành Duật quay về bên nào thì anh sang bên đó ngồi.
Quả nhiên, Lận Thành Duật không dám cử động nữa.
Khương Tiêu nhìn y.
Bất giác, anh nhớ tiếp về những gì mình thấy trước kia, cực dễ liên tưởng.
Anh từng nghĩ phải chăng Lận Thành Duật cũng rơi vào mộng cảnh như mình, chứng kiến những chuyện đó cùng mình tại một nơi khác.
Tuy nhiên, thực tế đã cho thấy không phải vậy.
Chỉ mình anh thấy được.
Để cậu chàng trải qua một lần nữa thì tàn nhẫn quá.
Khương Tiêu không định nói ra, anh cũng không biết nói sao.
Lận Thành Duật chỉ nghe thấy anh khe khẽ thở dài.
Hết thảy chìm trong thinh lặng.
Khương Tiêu nhanh chóng chứng minh những điều lộn xộn y đang lo lắng chỉ là dư thừa.
Sao anh lại thấy vết thương xấu xí được?
Sau đó, vết thương của y lành lặn hơn chút thì không cần hộ lý chuyên nghiệp bôi thuốc nữa, người bình thường cũng làm được.
Vì vậy, Khương Tiêu bắt đầu đảm nhận công việc bôi thuốc cho một số chỗ bị thương trên người y.
Khương Tiêu chưa căng thẳng gì mà Lận Thành Duật đã căng thẳng trước.
Hễ gặp Khương Tiêu, y sẽ quên hết cơn đau, lực chú ý bị người này cuốn đi hết, phần lưng cứng đờ.
Khương Tiêu nhẹ tay.
Anh rủ mi mắt, ở khoảng cách gần với y đến vậy.
Lận Thành Duật suýt nảy sinh ý tưởng ở lại bệnh viện cả đời.
“Cậu mau khỏi đi thôi.” Khương Tiêu liếc y, như thể đoán ra y đang nghĩ gì: “Đừng mặc kệ công ty mãi.
Ông Lận cũng phải xuống núi giúp cậu quản lý công ty rồi đấy.”
Lận Thành Duật ngoan ngoãn: “Được.”
Trên thực tế, hai người họ đều bề bộn công việc.
Nhập viện không chỉ ảnh hưởng đến bản thân họ mà còn ảnh hưởng đến cả công ty.
Đặc biệt là Khương Tiêu.
Anh là người rất có trách nhiệm.
Ở bệnh viện một tuần, anh thấy mình khỏe re rồi nhưng Hạ Uyển Uyển vẫn không cho anh ra viện.
Bản thân anh cũng không thể bỏ lại Lận Thành Duật nên quyết định xem văn kiện tại đây luôn.
Khương Tiêu vốn là vậy.
Với anh, đi du lịch cũng chỉ là thay đổi địa điểm làm việc.
Hiện giờ, anh đồng ý với ông cụ Lận rằng sẽ chăm sóc Lận Thành Duật.
Do đó, Lận Thành Duật đã chứng kiến cảnh anh ngồi trên chiếc ghế sô pha cạnh giường bệnh của y, giữ khư khư chiếc laptop, thường xuyên gõ chữ “lạch cạch”.
“Tiêu Tiêu ơi.” Lận Thành Duật không kìm lòng được, gọi anh.
“Sao vậy?” Khương Tiêu đáp một tiếng, quay sang nhìn y: “Khó chịu ở đâu nữa hả? Để tôi gọi bác sĩ tới.”
“Không ạ.” Lận Thành Duật thở dài: “Anh nghỉ ngơi cẩn thận trước được không? Chuyện công việc tính sau.”
Khương Tiêu bị thương ở một cánh tay.
Mặc dù cánh tay còn lại không bị thương nhưng gõ bằng một tay cũng muốn làm việc không biết là kiểu tinh thần gì nữa.
“Sao phía chị Miểu Miểu lại gửi công vụ cho anh vào lúc này?” Lận Thành Duật không khỏi lẩm bẩm, y chỉ đang hơi đau lòng: “Rõ ràng biết anh bị thương chưa lành mà.”
Câu sau y nói nhỏ như muỗi kêu, không biết Khương Tiêu có nghe thấy không.
Sau đó, y thấy Khương Tiêu nhìn thoáng qua y rồi gõ mấy chữ trên bàn phím, tiếp theo nhắn vài tin trên điện thoại.
Cuối cùng, anh đặt máy tính sang một bên, đi ra ngoài.
Lận Thành Duật: “…”
Y bắt đầu hơi hối hận.
Tuy lời nói xuất phát từ sự quan tâm nhưng y lại sợ Khương Tiêu giận.
Lúc này, y không tiện cử động, không thì chắc chắn sẽ đuổi theo anh.
Có điều, Khương Tiêu chỉ ra ngoài một lát, khi về còn cầm theo một chiếc bình giữ nhiệt.
Khương Tiêu đặt bình giữ liệt lên tủ đầu giường, nói: “Tôi nhờ người hầm canh cá cho cậu.
Hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói bây giờ cậu có thể ăn mấy thứ nhiều đạm, thúc đẩy quá trình khép lại của miệng vết thương.”
Khương Tiêu không về nhà được nên không thể vào bếp.
Nếu được thì anh đã tự nấu rồi.
Không giận.
– Lận Thành Duật thở hắt ra một hơi mạnh.
Khương Tiêu kéo chiếc bàn nhỏ ra.
Lượng canh đủ cho hai người ăn.
Lận Thành Duật có thể tự uống chút canh, canh cá tươi mát ngon lành.
Tuy vậy, y vẫn len lén nhìn Khương Tiêu.
Y không ngờ Khương Tiêu sẽ chủ động nhắc về chuyện vừa rồi.
“Không phải sự vụ bên công ty gửi, đây là tài liệu tôi tự tìm được.” Khương Tiêu nói: “Tôi biết mọi người đều muốn tôi nghỉ ngơi tử tế, nhưng tôi ở bệnh viện rảnh rỗi quá mà.”
Anh lại nhìn thoáng qua Lận Thành Duật, nói: “Sao tôi có thể giận vì chút chuyện nhỏ này được?”
Lận Thành Duật không biết trả lời anh sao.
Y cúi đầu, hơi sợ sệt vì được chiều.
“Vâng, em biết.” Y nói: “Em chỉ không muốn anh vất vả quá.”
Không rõ có phải vì mình cứu anh ấy hay không mà Lận Thành Duật cảm giác mối quan hệ của Khương Tiêu với mình đã khác trước.
Trước đây, Khương Tiêu luôn buông lời từ chối, bây giờ ít ra đã giao lưu qua lại được vài câu.
Còn có canh cá để ăn!
Y thấy vậy là đủ lắm rồi.
Chẳng qua, mấy hôm sau, Lận Thành Duật lại gặp chướng ngại vật — Y thấy Phó Nhược Ngôn tới.
Thực ra Phó Nhược Ngôn cũng từng tới nhưng tới đúng thời gian Lận Thành Duật hôn mê, huống hồ lúc tới hắn chỉ qua thăm mình Khương Tiêu.
Biết Lận Thành Duật không gặp nguy hiểm tính mạng là đủ rồi, biết nhiều thêm làm gì.
Ấy thế nhưng lần này Lận Thành Duật đã thấy hắn tới.
Lận Thành Duật nhớ rõ về chuyện đám cháy nhất.
Nếu không có hắn thì việc cứu Khương Tiêu ra sẽ gặp rất nhiều phiền phức.
Y thấy Khương Tiêu đi ra ngoài, không biết hai người định nói gì.
Lận Thành Duật ngóng dài cổ cũng không trông thấy.
Thấy đủ rồi là một chuyện, sốt ruột là một chuyện khác..