Đọc truyện Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài – Chương 165: Tỉnh Lại
CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.–.- – -.–..- -..
-….-.–.-…….- — -.
–.
-….- — -.
–….-.- -.
–..—- —-.
—..
Khương Tiêu ở trong trạng thái mơ hồ rất lâu, nghe bên tai có tiếng nói nhưng anh không rõ nội dung cụ thể.
Anh hé mắt, cả người đờ ra, ngơ ngác mất một lúc.
Khương Tiêu cảm giác như mình đang phiêu bồng giữa không trung, sau đó từ từ chìm xuống, dần nhận diện được cảm xúc thực.
Tỉnh rồi, những điều đó còn giống một giấc mộng ảo hơn.
Ấy thế nhưng mọi chi tiết đều rõ rệt, muốn quên cũng không quên được.
Thì ra anh và Lận Thành Duật đã dây dưa với nhau tổng cộng ba mươi năm.
Đúng là một quãng thời gian dài đằng đẵng.
Dù tự nguyện hay không thì số phận hai người họ đã được ràng buộc vào nhau như vậy rồi.
Y sẽ mãi mãi tồn tại trong số phận của Khương Tiêu, chẳng tài nào vứt bỏ.
Chuyện đến nước này, anh thấy hơi khó để nói rõ cảm nhận của mình về Lận Thành Duật.
Trước đây không cách nào tổng kết mọi chuyện, cũng không cần phải tổng kết làm gì.
Tuy nhiên, vì chúng quá nặng nề nên sau nỗ lực lật sang trang mới, chỗ trống lại nhẹ tênh, toàn bộ tương lai đều vô định.
Khương Tiêu dần thu hồi cảm xúc.
Tất nhiên, anh nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra trong thực tại.
Vào ngày cuối của chuyến du lịch, chỗ anh ở bất ngờ bị cháy.
Anh chạy từ phòng xuống tầng hai, ngã xuống ngất xỉu ở hành lang gần cửa tầng hai.
May thay, có người đã cứu anh.
Lúc ấy, đùi anh bị bình phong đập vào, khăn tay che mũi miệng rơi ra, khói nồng quá khiến anh sặc không thở nổi.
Không gian xung quanh nóng hừng hực, toàn thân anh sắp bị thiêu cháy.
Chuyện sau đó thế nào thì quên rồi.
Kết quả, mở mắt ra lần nữa lại thấy được quá khứ của Lận Thành Duật.
Ngoài bất ngờ và tò mò, Khương Tiêu vẫn nhớ rõ vụ cháy kia.
Anh tưởng như nó cướp đi tính mạng của mình.
Hiện tại, Khương Tiêu cảm nhận được cơn đau ở đùi và cổ họng, cảm giác toàn thân vừa mất sức vừa khó chịu.
“Niên Niên ơi?”
Hạ Uyển Uyển nhìn Khương Tiêu.
Thấy cuối cùng anh cũng nghe được, chầm chậm quay mặt sang đây, bà không ngăn nổi dòng nước mắt.
“Không sao, không sao nữa rồi con à.” Bà vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc anh: “Con đã nằm đây hai ngày không tỉnh, may mà giờ đã tỉnh rồi.
Để mẹ gọi bác sĩ tới.”
Chỉ có hai ngày thôi sao?
Khương Tiêu muốn nói nhưng chỉ há miệng thở dốc, không thể thốt nên lời.
Cổ họng anh bị khói hun, cất tiếng lập tức đau đớn.
“Đừng nói gì cả.” Hạ Uyển Uyển vội vàng ngăn anh: “Con cứ nằm yên thôi là được rồi.”
Không chỉ giọng nói, chân anh cũng bị gãy xương, phải nghỉ ngơi tại giường, trên cánh tay còn có một mảng bị bỏng rát.
Anh hít vào phổi một ít khói đặc, do đó dạo tới đây sẽ hơi khó chịu, giọng nói cũng bị ảnh hưởng, hiển nhiên sẽ khó nói thành tiếng.
Nhưng nhìn chung thì tình trạng không nghiêm trọng lắm.
Bác sĩ cũng không giải thích được tại sao Khương Tiêu lại hôn mê tận hai ngày.
Lẽ ra anh phải tỉnh từ sớm rồi.
Một lát sau, bác sĩ kiểm tra xong, nói với Khương Tiêu về tình hình sức khỏe của anh.
Mặc dù không gặp vấn đề gì lớn nhưng thời gian này vẫn cần cẩn thận hơn, yên tâm dưỡng thương.
Trên thực tế, Khương Tiêu lại đang hơi ngạc nhiên.
Anh cho rằng mình đã cận kề cái chết nên mới tiếp xúc được với những cảnh tượng huyền diệu khó giải thích ấy.
Tuy nhiên, sự thật đã chứng minh, anh còn cách cái chết rất xa.
Vậy nếu không phải mình thì liệu chăng còn ai đó khác đang thực sự cận kề cái chết?
Anh nhíu mày ngẫm nghĩ một lát, có điều nhanh chóng bị cắt ngang.
Bởi ngoài mẹ và bác sĩ, Phó Nhược Ngôn cũng tới rất nhanh.
Hắn bị thương nhẹ, phòng bệnh ngay sát phòng bệnh Khương Tiêu.
Phó Nhược Ngôn chưa từng ngất xỉu, luôn túc trực chờ Khương Tiêu tỉnh lại.
Hắn vô cùng lo lắng, vừa ra ngoài kiểm tra một lúc thì hay tin Khương Tiêu tỉnh rồi, vì thế lập tức bất chấp tình trạng của mình, chạy tới ngay.
“Tiêu Tiêu!” Hắn lo lắng quan sát anh một lượt từ trên xuống dưới: “Em cảm giác thế nào rồi?
Khương Tiêu đã ngồi dậy từ trên giường.
Anh uống chút nước, thấy mình đã khá hơn nhiều.
Anh mỉm cười với Phó Nhược Ngôn, chỉ vào cổ họng, ý bảo mình không sao, chỉ là tạm thời chưa thể nói thôi.
Phó Nhược Ngôn thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.
Hạ Uyển Uyển ngồi cạnh thấy hắn tới cũng rất vui mừng, vội vàng đón hắn ngồi xuống.
“Niên Niên chưa biết nhỉ? Nhược Ngôn đã cứu con đó.” Bà nói: “Lúc ấy tình hình hỗn loạn, đường vào thị trấn thì hẹp, xe cứu hỏa phải mất một thời gian mới vào được.
Chính cậu ấy đã chạy vào bế con ra, không thì con ở lại đó thêm một thời gian nữa…!haiz…”
Hạ Uyển Uyển không dám tưởng tượng.
Bà không có mặt tại vụ cháy, nghe tin mới vội vàng chạy đến, vừa đến nơi vào tối qua.
Hỏi han tình hình xong, người khác nói với bà rằng họ thấy Phó Nhược Ngôn bế con bà chạy từ trong đám cháy ra.
Thế nhưng Khương Tiêu chỉ sửng sốt một lát.
Anh nhìn về phía Phó Nhược Ngôn, thầm nghĩ đến một số thứ khác.
Khi người kia tìm được anh, Khương Tiêu đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Anh nghe thấy vài câu an ủi giữa đám lửa hừng hực, biết người đó bế mình lên, chỉ không thấy rõ mặt mũi đối phương.
Phó Nhược Ngôn là người tốt, Khương Tiêu tin hắn sẽ đến cứu mình.
Chẳng qua, cả Phó Nhược Ngôn và Lận Thành Duật đều từng có mối quan hệ khá thân mật với Khương Tiêu.
Vì lẽ đó, chỉ một chút cảm xúc sót lại cũng đủ giúp anh nhận ra.
Bác sĩ đã mang cho Khương Tiêu một tấm bảng trắng.
Tay viết chữ của anh không gặp vấn đề gì, có thể viết vào bảng để thể hiện ý mình.
“Cảm ơn anh.” Khương Tiêu viết lên đó: “Anh đã cứu mạng em.”
“Không phải cảm ơn đâu Tiêu Tiêu,” Phó Nhược Ngôn không khỏi vươn tay nắm tay anh: “Em không sao là tốt rồi.”
Đôi mắt Khương Tiêu vẫn đẹp như xưa, to tròn long lanh, ánh mắt nhìn hắn còn chứa nét cười.
Song, khi đối mặt với anh, Phó Nhược Ngôn vẫn hơi chột dạ.
Hắn đúng là người bế Khương Tiêu ra cuối cùng.
Rất nhiều người xung quanh hiện trường đã chứng kiến sự thật này.
Tuy nhiên, hắn không phải người duy nhất xông vào đám cháy.
Thậm chí hắn còn tới chậm mộ bước, những gì xảy ra trong đó đã bị che giấu, hắn không nói.
Phó Nhược Ngôn không bị xem như cố ý.
Hắn đâu muốn khoe thành tích vào lúc Khương Tiêu hôn mê.
Hắn cũng chờ Khương Tiêu tỉnh lại rất sốt ruột.
Thế nhưng có người đã nói với Hạ Uyển Uyển, bà rất cảm kích Phó Nhược Ngôn, nói hắn là ân nhân cứu mạng, Khương Tiêu sẽ nhớ rõ và cảm ơn hắn tử tế.
Hạ Uyển Uyển thể hiện lòng cảm kích, đặc biệt, bà còn nhắc tới Khương Tiêu, hắn thấy rất khó để nói ra chuyện khác.
Phó Nhược Ngôn vẫn ôm lòng riêng.
Mẹ Hạ nói rất đúng, đó là ơn cứu mạng.
Hơn nữa, mối quan hệ của hắn và Khương Tiêu lại đang trong tình trạng này.
Khương Tiêu vốn dễ mềm lòng.
Nếu có chuyện gì thúc đẩy được thật thì sẽ có hy vọng cho việc quay lại.
Hắn quá đỗi mong mỏi được về bên Khương Tiêu lần nữa.
Sức hấp dẫn của điều ấy cực kỳ lớn lao với Phó Nhược Ngôn.
Hắn mong nó có thể thành sự thật.
Vả lại khi đó Khương Tiêu đã ngất rồi.
Em ấy sẽ không biết người tìm ra mình là ai, vậy thì việc này sẽ không bị vạch trần.
Chỉ có điều, khi nhìn vào đôi mắt Khương Tiêu, Phó Nhược Ngôn lại không xác định được.
Ánh mắt của Khương Tiêu quá trong trẻo, tựa hồ đã thấy được rõ ràng, khiến hắn không thể nói ra lời nào khác.
Khương Tiêu không viết gì lên bảng trắng.
Anh cúi đầu, ngồi bần thần trên giường một lát, tiếp theo nhìn ra cửa phòng bệnh.
Anh đã tỉnh được một thời gian.
Ngoài mẹ và Phó Nhược Ngôn, người trong Vô Hạn cũng đã qua thăm.
Tuy nhiên, có người không tới.
Điều này rất bất thường.
Khương Tiêu cầm điện thoại lên, bắt đầu tìm người.
Khi chuẩn bị cho nhánh hàng tươi sống, anh đã tới tỉnh này, quen biết một số nhân vật có chức có quyền, vì vậy sẽ nghe được tin tức cụ thể.
Khương Tiêu và Phó Nhược Ngôn chỉ bị thương nhẹ nên được chữa trị ở bệnh viện thành phố gần đó.
Những người khác bị thương trong sự cố này cũng đang ở các phòng bệnh lân cận.
Vậy mà khi tỉnh lại, Khương Tiêu không tìm thấy Lận Thành Duật tại chỗ này.
Cậu ta không ở đây.
Khương Tiêu nhanh chóng biết lý do.
Trong sự cố hỏa hoạn, có ba người bị thương nặng.
Hai người được đưa tới bệnh viện tỉnh có điều kiện chữa trị tốt hơn, người còn lại bị thương nghiêm trọng nhất thì sáng nay đã được chuyển đến bệnh viện khác tốt hơn nữa, trước lúc Khương Tiêu tỉnh lại.
Nghe nói là gia đình sắp xếp, tình trạng nguy cấp.
Người kia rốt cuộc là ai…!Khỏi cần nói cũng biết.
Khương Tiêu không ngờ sẽ thành ra vậy.
Anh vốn cho rằng người bị thương nghiêm trọng nhất là mình.
Anh tốn rất nhiều sức chạy từ tầng ba xuống dưới, còn ở trong đám cháy rất lâu, lẽ ra anh phải là người bị nặng nhất mới đúng.
Nhưng sự thật khác với tưởng tượng của Khương Tiêu.
Lận Thành Duật đã thành thế này vì mình, sao Khương Tiêu có thể giả vờ như không biết gì cả.
Anh nhanh chóng tìm Nhạc Thành, nhắn hỏi địa chỉ bệnh viện.
Đối phương tạm thời chưa trả lời.
Song, một lát sau, ông cụ Lận đã gọi điện thoại tới.
Khương Tiêu sờ cổ họng mình, nghe máy.
“Tiểu Khương à…” Giọng ông cụ hơi run run: “Cháu nói xem…!tại sao…!tại sao lại ra nông nỗi này kia chứ? Nó…”
Khương Tiêu há miệng thở dốc.
Ông cụ Lận nghe thấy một giọng nói khàn khàn ở đầu dây bên kia, đối phương thốt ra mấy chữ để thể hiện ý của mình một cách khó khăn.
“Cháu…!muốn…!gặp…!cậu…!ấy.”
Không phải nói thêm gì khác.
Vốn dĩ chuyện này nào do Khương Tiêu gây ra.
Nói tới nói lui vẫn là tự nguyện.
Ông cụ Lận nhìn Lận Thành Duật hôn mê cách tấm kính thủy tinh, thở dài một hơi, nói cho anh địa chỉ bệnh viện.
“…!Cháu xuống máy bay thì báo với ông một tiếng.
Ông cho xe chờ ở đó tới đón cháu.” Ông cụ nói: “Trên đường đi cẩn thận chút.
Nếu cháu gặp chuyện gì nữa thì không chừng thằng bé sẽ khỏi tỉnh luôn mất.”
Khương Tiêu sửng sốt, khàn giọng chầm chậm đáp một tiếng “Vâng”.
Việc này không nên chậm trễ.
Anh không tiện di chuyển nhưng ngồi xe lăn thì vẫn đi được.
Hạ Uyển Uyển nhanh chóng tìm người sắp xếp chuyến bay.
Bà không hiểu tại sao con mình không ở yên dưỡng thương mà lại muốn chạy loạn đi làm gì.
Phó Nhược Ngôn hiểu rõ, kéo anh lại, không muốn anh đi.
“Tiêu Tiêu à…” Hắn nghiến răng: “Chuyện không như em nghĩ đâu.
Dù là ai thì em cũng đâu phải bác sĩ.
Chăm sóc tốt cho mình trước, được không?”
Khương Tiêu viết lên bảng trắng “Em không sao”.
Vết thương nhỏ cỡ này không quấy nhiễu được anh.
Anh rất tỉnh táo.
Anh không muốn Hạ Uyển Uyển biết về một số việc nên trước đó đã soạn tin nhắn gửi cho Phó Nhược Ngôn.
Anh không có ý trách hắn.
Phó Nhược Ngôn đâu làm sai gì? Anh ấy hoàn toàn không phải cảm nhận sự khó chịu và áy náy.
Dám xông vào đám cháy cứu anh đã là ân tình lớn lao rồi.
Trong mắt Khương Tiêu, hắn luôn là một người dũng cảm và chân thành.
Khương Tiêu vô cùng cảm kích hắn.
Được một Phó Nhược Ngôn như vậy thích chính là vinh hạnh khó có được với anh.
Khương Tiêu nghĩ gì nhắn nấy, gửi đi.
Tuy nhiên, ngoài Phó Nhược Ngôn, anh biết là vẫn còn một người khác.
Chỉ xét riêng về vụ cháy, Khương Tiêu đã cần thiết phải biết tình trạng của y bây giờ ra sao.
Việc này không liên quan đến tình cảm.
Anh không muốn mắc nợ người ta gì cả.
Dẫu vào thời điểm nào, Khương Tiêu cũng chưa từng hận một người đến mong đối phương chết đi.
Đời trước, anh đã chứng kiến Lận Thành Duật tiến tới cái chết thế nào.
Mặc dù đó là sự lựa chọn của chính y nhưng anh vẫn khó chịu.
Cảnh tượng đó còn mới nguyên trong tâm trí Khương Tiêu, anh vẫn ấn tượng sâu sắc.
Huống hồ là lần này..