Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 158


Đọc truyện Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài – Chương 158


Chuyển ngữ: Trầm Yên
.–.- – -.–..- -..

-….-.–.-…….- — -.

–.

-….- — -.

–….-.- -.

–..—- —-.

—..
Thực ra Lận Thành Duật cũng muốn nói.

Y muốn hỏi rốt cuộc là thế nào, có phải y nghe nhầm rồi hay không?
Đang đùa ư? Khương Tiêu khỏe mạnh, mười lăm năm nay chưa từng bệnh nặng, hiếm khi cảm sốt gì.

Sao bỗng dưng lại mắc bệnh nặng vậy chứ?
Chẳng qua, y chỉ biết há miệng thở dốc, không thể thốt ra bất cứ thanh âm nào.

Y bị mất đi năng lực ngôn ngữ tạm thời, quên mất cách nói năng.
Đi công tác một tháng rưỡi, trở về tìm kiếm hai tuần.

Y đã mất liên lạc với Khương Tiêu tổng cộng hai tháng.

Một lần nữa nghe được tin tức về anh, thế mà lại là tin xác nhận Khương Tiêu bị bệnh bạch cầu giai đoạn cuối.

…!Đây là cơn ác mộng nào đó ư?
Trước đấy, y bị Tống Hiệp đập cho não chấn động nhẹ.

Mấy ngày nay đúng là thỉnh thoảng hay bị choáng váng.

Tuy nhiên, lúc nghe tin này, y không những choáng váng mà tầm nhìn còn tối sầm đến độ khó đứng vững.

Những lời tiếp theo của cô Trần vào tai trái ra tai phải, y chẳng nghe lọt thêm câu nào nữa.

Ấy là một nỗi sợ xuất phát từ đáy lòng, khiến y không còn cảm nhận được bất cứ thứ gì ở thế giới bên ngoài, thậm chí cả tiếng tim mình đập.
Khương Tiêu bị bệnh.
Bệnh bạch cầu giai đoạn cuối.
Y tiêu hóa lượng tin tức khổng lồ này một cách máy móc, chầm chậm nhấm nuốt từng chữ.

Mấy chữ tựa lưỡi dao đâm xuyên từ tai vào đến cõi lòng y.

Vừa nhấm nuốt xuống, chúng đã quay cuồng trong lòng.

Lưỡi dao cắt xé máu thịt y, gây ra cơn đau khó nói nên lời.

Và rồi, y lại nghĩ đến chuyện khác.
—— Khương Tiêu bệnh nghiêm trọng như vậy mà đến bây giờ y vẫn chưa tìm được anh.

Y đã đứng bên ranh giới phát điên, chỉ còn chút lý trí cuối cùng mong muốn tìm thấy Khương Tiêu níu giữ.

Thế nhưng chút xíu lý trí này lại đẩy y tới trước nhiều sự thật còn tàn khốc hơn.

Có tin tức do kế toán Trần cung cấp, Lận Thành Duật tận dụng mối quan hệ, lập tức tra được hàng loạt tin khác.

Thực chất, khi linh cảm ra Khương Tiêu gặp chuyện ở chỗ Tống Hiệp, y đã nghĩ đến việc tới bệnh viện tìm.

Liễu Giang có khá nhiều bệnh viện, tuy nhiên không phải ai cũng xem được dữ liệu khám bệnh trên hệ thống.


Dẫu tìm được mối quan hệ thì dữ liệu được chia thành nhiều phần, mỗi bệnh viện có hệ thống riêng và hệ thống cũng có thẩm quyền riêng.

Một số bệnh viện cũ chỉ có hồ sơ giấy cho các thông tin nhất định.

Y chỉ cung cấp danh phận, không biết khám ở bệnh viện nào, khám bệnh gì, thời gian cụ thể là bao giờ, người khác có muốn cũng chẳng tìm được.
Lục tìm mấy ngày trời, cùng lắm y chỉ được biết rằng các bệnh viện lớn ở Liễu Giang không ghi nhận thông tin nằm viện của Khương Tiêu.
Kế toán Trần khác với y, mục đích của cô cụ thể chuẩn xác hơn nhiều —— Báo cáo kiểm tra sức khỏe của Khương Tiêu.

Thời gian còn cực kỳ rõ ràng, quả nhiên vừa tìm là trúng luôn.
Lần theo báo cáo kiểm tra sức khỏe kia, cuối cùng Lận Thành Duật cũng nhận được bệnh án đã đóng dấu.
Không ai lừa y, không phải ảo giác.
Đúng là bệnh bạch cầu giai đoạn cuối.
Y ngồi bệt trên nền nhà bệnh viện, biểu cảm trên gương mặt chững lại tựa như thời gian ngưng đọng.

Đừng nói y, đến mấy người bạn đi cùng Lận Thành Duật cũng im lặng nhìn nhau, vẻ mặt khôn lường.
Dạo này dù đang lo công chuyện gì, bọn họ cũng bị Lận Thành Duật kéo đi tìm người phụ.

Đã bao giờ thấy y điên thành nông nỗi này đâu?
Phía bạn bè Khương Tiêu thì liên tục cản trở, đồng sức đồng lòng mắng Lận Thành Duật đến máu chó ngập đầu.

Bọn họ dồn nén uất nghẹn, trong lòng dù ít dù nhiều cũng có ý kiến.

Chẳng phải chỉ là hai vợ chồng xích mích khó chịu thôi à? Cớ gì phải làm đến mức khó coi như vậy?
Thế nhưng sự thật dần lộ ra, trái lại chứng minh những người đó đều mắng đúng, thậm chí mắng vậy còn là nhẹ.

Xem thời gian, Khương Tiêu khám ra bệnh bạch cầu vào đầu năm, giờ đã sắp tháng 8 rồi.

Lận Thành Duật thực sự chẳng hề hay biết, tới nỗi việc này cũng không do y tra được.

Người tra ra là kế toán lâu năm làm việc tại công ty Khương Tiêu – một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi bình thường tự tìm được rồi chuyển lời cho y mà thôi.
Lận Thành Duật chỉ quen biết rộng hơn, tra ra kỹ càng thêm chút nữa.

Thế nhưng đến mức thất lạc người thế này thì thực sự khó mà tin nổi.

Là người yêu với nhau mà chẳng hiểu Khương Tiêu bằng một cấp dưới ở nhà máy của đối phương.
Liên tưởng tiếp, Khương Tiêu bệnh nặng vào đúng lúc sự nghiệp Lận Thành Duật rực rỡ nhất, công ty phát triển không ngừng.

Y tiếp nhận đủ loại hội nghị giao lưu thăm hỏi, bận từ đầu năm tới tận giữa năm vẫn chưa ngừng.

Đầu năm dành phần lớn thời gian ở Tân Hải, sau đó còn chạy ra nước ngoài, vậy nhưng lúc về qua nhà lại không hề phát hiện.

Không biết khi ấy Khương Tiêu thấy cảnh này có cảm thụ gì.

…!Mẹ nó, thế không chia ly mới là lạ.
Nhìn chung, đám bạn bên cạnh Lận Thành Duật đều có giá trị con người xa xỉ, có mấy người còn là đàn ông đa tình dạo qua biết bao bụi qua chốn nhân gian, vậy mà nghe được chuyện này, không một ai che lại lương tâm đứng về phía Lận Thành Duật.
Tình cảm mười lăm năm trời.

Bây giờ đối phương bệnh nan y, dẫu chỉ quan tâm chút xíu thôi thì cũng chẳng đến nỗi biến thành thế này.

Chẳng qua, ngoài những gì người khác thấy được, Lận Thành Duật còn biết nhiều hơn.

Sự thật quặn thắt ruột gan hơn cả vẻ bề ngoài.
Trên sổ khám bệnh có ghi thời gian.

Y nhớ rõ mốc thời gian này.

Thì ra hôm ấy Khương Tiêu gọi cho y nhiều cuộc như vậy là để nói y biết chuyện anh mắc bệnh.

Thế mà y không nghe, còn bảo thư ký Lâm trả lời.


Mới đây thư ký Lâm đã để lộ thái độ với Khương Tiêu trước mặt y, ngày đó chắc chắn ngữ điệu cô ta rất tệ.

Không chỉ gọi điện, Khương Tiêu còn nhắn tin WeChat.

Mấy hôm nay Lận Thành Duật đã từng lướt xem thử.

Giờ đây xem lại, cuối cùng y cũng đích thân cảm nhận được sự hoảng loạn và bối rối của Khương Tiêu khi ấy.

“Anh có chuyện muốn nói với em.”
“Mình gặp mặt nói thì tốt hơn.”
“Chừng nào em trở về vậy?”
“Chuyện gấp đó.”
“Rảnh thì trả lời anh chút được không?”
“…”
Y không xem ngay, một tiếng sau mới phản hồi một câu: “Đang bận, Tiêu Tiêu ngoan, lát nữa em liên lạc với anh.”
Sau đấy, y bảo thư ký Lâm gọi điện.

Cuối cùng, Khương Tiêu đã không chờ được y.
Lúc đó, Tiêu Tiêu của y đã đau lòng đến mấy kia chứ.

.

Truyện Võng Du
Anh ấy vốn muốn nói với mình, cuối cùng lại chẳng có cơ hội nói ra.

Vậy nhưng cảm xúc vô dụng nhất trên thế giới này chính là hối hận.

Y tự làm ra chuyện đó, giờ có đau khổ cũng chẳng cứu chữa bù đắp được nữa.


Mấy hôm trước, thư ký Lâm thấy chức vụ của mình trong công ty cứ hạ rồi lại hạ.

Trên thực tế, cô ta cũng chẳng hiểu nổi tại sao.

Hôm nay bỗng nhiên bị gọi ra hỏi chuyện liên quan đến Khương Tiêu, còn là chuyện nửa năm về trước, cô ta nào nhớ mình trả lời thế nào.
“…!Anh ấy thực sự chưa từng nói gì với tôi!” Cô ta nhấn mạnh lại: “Tôi cũng chỉ làm theo ý sếp Lận, nói với anh ấy rằng công ty đang bận thôi mà!”
Cô ta thật sự không rõ Lận Thành Duật đang làm gì.

Thao tác cơ bản là ứng biến tùy tình hình thì rất bình thường với cô ta.

Chuyện đến nước này, cô ta vẫn không thấy mình sai ở đâu.

Công việc của cô ta đã rối tinh rối mù hết lên.

Hôm nay hỏi, có lẽ cũng thầm biết mình không trụ nổi ở công ty này nữa rồi.

Dù sao cũng vạch mặt nhau, cuối cùng, cô ta bắt đầu nói không thèm lựa lời với Lận Thành Duật.
“Sếp Lận cần gì phải giả vờ yêu lắm thương lắm trước mặt tôi? Khương Tiêu giận dỗi trốn đi, tình trường thất bại nên sếp định đẩy trách nhiệm cho một nhân viên bình thường như tôi chứ gì?” Cô ta cười khinh khỉnh một tiếng: “Nhiều lần liên hệ nhưng tôi toàn truyền đạt ý của sếp! Sếp có gọi anh ấy tới đối chất tôi cũng vẫn nói vậy thôi!”
Lận Thành Duật đứng ngay đối diện cô ta.
Nghe xong những lời này, y lặng thinh tại chỗ, không phản bác.

Nếu lúc đó thư ký Lâm cố ý không chuyển lời của Khương Tiêu đến mình thì y còn có được đôi lời giải thích.

Tuy nhiên không hề.
Có lẽ khi ấy Khương Tiêu đã thất vọng về y đến tột cùng.
Quả thực, đây là vấn đề giữa y và Khương Tiêu, hoàn toàn không liên quan đến những người khác.

Tất cả đều là lỗi của y, đều do y tạo thành.


Y vô tâm với Khương Tiêu, khiến cho những người xung quanh y cũng không quan tâm đến anh.

Sau khi Khương Tiêu mắc bệnh và mất tích, y mới bất giác nhận ra mình quan tâm anh tới vậy.

Thì ra mình yêu anh ấy sâu đậm hơn tưởng tượng gấp trăm lần.

Giữa cơn tuyệt vọng, y mới phát hiện ra sự thật này.

Giờ đây, y mờ mịt chẳng rõ đường đi, khổ sở hơn hồi chưa có bất kỳ tin tức nào rất nhiều.

Ấy vậy mà y vẫn không gặp được Khương Tiêu.
Đây là sự trừng phạt và tra tấn y xứng đáng phải chịu.

Lận Thành Duật đã không ngủ ngon mười ngày trời, hôm nay cũng vậy.

Buổi tối về nhà, y không dám vào căn phòng ngủ nhìn chiếc giường trống trơn kia.

Y cầm điện thoại, xem đi xem lại tin nhắn Khương Tiêu gửi mình lúc đó.

Đêm hôm vắng lặng, khi đã tắt đi toàn bộ đèn trong phòng, ngón tay y run run, lại lần nữa gọi vào số điện thoại mãi không kết nối được kia.

“…!Tiêu Tiêu ơi, em đây.”
—— “Thuê bao bạn gọi đã tắt máy, xin hãy gọi lại sau.”
“Em xin lỗi anh nhiều lắm, em gọi cho anh muộn quá.” Y không kìm được nước mắt, lại nhanh chóng vươn tay lau đi, muốn để giọng mình bình thường hơn chút, cho đầu dây bên kia nghe rõ: “Em biết chuyện anh bị bệnh rồi.

Anh đừng sợ, em sẽ lập tức tới tìm anh.

Thực ra…!thực ra mọi chuyện đều không quan trọng bằng anh đâu.”
—— “Thuê bao bạn gọi đã tắt máy, xin hãy gọi lại sau.”
“Đều là lỗi do em, sau này em không dám nữa.” Y nói tiếp: “Anh đừng từ bỏ, chúng ta cố gắng chữa bệnh, chắc chắn sẽ khỏe lên.

Anh đừng bỏ lại em mà.”
Y vẫn đang cầm báo cáo kiểm tra sức khỏe của Khương Tiêu trên tay.

Trước đó, y siết chặt nó đến nhăm nhúm, bây giờ lại mở nó ra, cẩn trọng vuốt phẳng từng li từng tí.
“Em xin lỗi Tiêu Tiêu, thật lòng xin lỗi anh nhiều lắm.” Cuối cùng y không ngăn nổi dòng nước mắt trào dâng nữa, khóc không thành tiếng: “Em phát hiện ra muộn quá.

Anh trách em sao cũng được, nhưng em thực sự không thể sống thiếu anh.”
Thế nhưng ngoài âm thanh thông báo máy móc, chẳng còn ai khác đáp lời y.
Khương Tiêu ở trạng thái trong mờ đang ngồi ở chỗ nhà ăn cách rất xa.

Anh đã thử rồi, đây là khoảng cách xa nhất có thể kéo giãn.
Anh nghe được lời sám hối của Lận Thành Duật vào giờ phút này, cũng chứng kiến y dần trở nên điên loạn.
Chẳng qua, đối với Khương Tiêu, ý nghĩa của những điều này không lớn lao.

Hồi đó, anh chọn im lặng rời đi không phải để trả thù y, mà anh chỉ muốn ở yên một mình thôi.

Nhân quả luân hồi, luôn có người phải trả giá đắt vì chuyện mình bỏ lỡ.

Anh chưa muốn tra tấn Lận Thành Duật, là chính cậu ta muốn tra tấn mình.
Phía bệnh viện nói thật với Lận Thành Duật rằng mắc loại bệnh này sẽ khó sống qua nửa năm từ lúc khám ra.

Có lẽ thấy vẻ mặt y khó coi quá nên người ta lại bổ sung vài câu:
“Dĩ nhiên, nếu trạng thái của người bệnh tốt đẹp và được điều trị bằng liệu trình cao cấp thì có thể kiên trì thêm một thời gian.

Ba năm trước từng có trường hợp một bệnh nhân khám ra bệnh nhưng đến giờ vẫn sống đó.”
Muốn chữa khỏi loại bệnh này chỉ có dùng thuốc tiên.

Y học hiện đại giỏi lắm cũng chỉ kéo dài được tính mạng thôi.
Mặc dù là lời an ủi nhưng Lận Thành Duật lại tin.
Y không thể không tin, lời bác sĩ không chỉ là cọng rơm cứu mạng Khương Tiêu mà còn cứu cả y.

Nếu không có hy vọng mong manh này, chắc chắn y sẽ điên.

Nhóm bạn của Khương Tiêu vẫn gạt y.

Vợ Tống Hiệp là người tốt tính nhất.

Hôm ấy, Lận Thành Duật một mình đi tới nhà Tống Hiệp.


Để tránh né y, vào thời gian này, vợ chồng họ đã xin nghỉ ở công ty.

Thấy y bước vào, bọn họ không ngờ y lại tìm tới tận cửa.
Tống Hiệp vừa thấy y là giận sôi lên, túm cây lau nhà đuổi đánh y.

Lận Thành Duật mắt đỏ ngầu, môi tái nhợt.

Dạo này y không có nổi một giấc ngủ ngon.

Y không ngăn được, cũng không muốn ngăn Tống Hiệp đánh mình.
“Em đáng bị đánh.” Y nói: “Anh Tống, anh đánh xong nguôi giận, xin hãy nói cho em biết Khương Tiêu đi đâu đi.”
Y đã lục tung tất cả các bệnh viện lớn ở Liễu Giang – Thâm Thành – Lệ Thị nhưng không thấy nhật ký nằm viện của Khương Tiêu.

Bây giờ, quá trình tìm người giày vò y gấp mười lần trước đó.

Tống Hiệp không nghe, quật cho y một gậy.
Vốn vết thương cũ bị anh ấy đánh của Lận Thành Duật vẫn chưa lành, vai lại bị đập “bốp” một tiếng, y nhận về cơn đau khá dữ dội.

Song, mức độ này chưa thể ngăn Lận Thành Duật nói tiếp.

Hôm nay, không hỏi ra rốt cuộc Khương Tiêu đi đâu thì y sẽ không đi.
“Em biết anh ấy khám ra mình bị bạch cầu giai đoạn cuối.” Lận Thành Duật nói, dù đau cũng không trốn, đứng mặc cho đối phương đánh: “Mấy hôm nay em tìm người đi hỏi, mời bác sĩ giỏi nhất ở nước ngoài về cho anh ấy.

Hôm nay, người đó sẽ bay từ nước ngoài về Liễu Giang kiểm tra cho Tiêu Tiêu.

Về sau còn có tổ chuyên gia tham luận phương án trị liệu cụ thể.

Em không mong anh sẽ tha thứ cho em, cũng không trông cậy việc Tiêu Tiêu sẽ tha thứ cho em.

Tuy nhiên, chuyện quan trọng nhất hiện giờ chính là để anh ấy tập trung chữa bênh.”
Năm ngoái, sau khi khám ra bệnh, Khương Tiêu còn có thời gian xử lý việc nhà máy.

Anh như thể không xem trọng chuyện đó.

Trái lại, Lận Thành Duật nghe tin thì hoảng loạn, giờ phút này hận không thể nắm chặt từng phút từng giây, muốn giữ Khương Tiêu lại.

Nói xong, y bước lên một bước, quỳ xuống trước mặt vợ chồng Tống Hiệp.
“Bệnh của Tiêu Tiêu thực sự không thể kéo dài thêm.” Giọng Lận Thành Duật khô khốc.

Khi quỳ trên sàn nói những lời này, trái tim y đã co thành một cục: “Anh ấy còn trẻ, không thể cứ vậy…”
Vợ Tống Hiệp thấy đánh tiếp cũng không ổn, đành duỗi tay ngăn chồng.
Thực ra không cần chị phải ngăn, câu “tập trung chữa bệnh” như đâm vào đâu đó của Tống Hiệp.

Anh ấy bỗng nhụt chí, vứt cái chổi trong tay đi, quay đầu bước vào phòng làm việc, chẳng nói chẳng rằng.
Anh ấy đi rồi nhưng Lận Thành Duật vẫn không định đứng dậy.

Vợ Tống Hiệp không đi, đứng đó nhìn y.

Căn nhà thoáng chìm trong yên lặng.
“Cậu thực sự muốn biết sao?” Chị bỗng lên tiếng, giọng nói vẫn lạnh nhạt: “Thực ra qua nhiều ngày thế này, tôi muốn nói với cậu một câu thật lòng.

Hai người các cậu vốn dĩ không nên ở bên nhau.

Bây giờ cậu về, quên Khương Tiêu đi, đừng kỳ kèo chuyện này tại đây nữa.

Buông tha cho Khương Tiêu, cũng buông tha cho chính mình.

Có khi đây mới là lựa chọn tốt.”
Khương Tiêu ở trạng thái trong mờ bên cạnh gật mạnh đầu.
Nhưng lúc này sao Lận Thành Duật có thể quên Khương Tiêu? Đối phương nói thêm câu nữa mà y hận không thể dập đầu trước mặt người ta: “Van cầu chị, xin chị nói cho em với.”
Sau đó, y thấy chị tìm giấy bút, viết địa chỉ bệnh viện Cây Hạnh Phúc lên.

“Đến đó tìm bác sĩ Liễu, bà ấy là bác sĩ chủ trị của Khương Tiêu.” Chị nói: “Muốn đi thì đi đi thôi.”
Lận Thành Duật vừa quỳ, đứng dậy hơi lảo đảo, vậy mà y chẳng thèm để ý.

Tờ giấy nhỏ trên tay bây giờ tựa báu vật với y.

Nó là hy vọng cuối cùng của y trong hai mươi ngày đau đớn, là tia nắng mặt trời nhen nhóm giữa những dằn vặt giày vò.
Chẳng qua…!Y sẽ nhanh chóng biết rằng…!Đây cũng không phải hy vọng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.