Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 149: Lảng Tránh


Đọc truyện Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài – Chương 149: Lảng Tránh


CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.–.- – -.–..- -..

-….-.–.-…….- — -.

–.

-….- — -.

–….-.- -.

–..—- —-.

—..
Sáng nay tỉnh rượu, Diệp Ảnh Ảnh nhớ lại chuyện tối qua cũng biết mình gặp rắc rối rồi.

Tuy đây là sự thật nhưng Lận Thành Duật đã dặn anh chàng đừng nói, vậy ắt hẳn có lý do.

Anh chàng đồng ý với người ta, lẽ ra phải làm được.

Chưa kể đến việc bạn trai Khương Tiêu còn ở đó, đây đúng thực là phiền phức to rồi.

Vì thế khi dậy, anh chàng hận không thể gõ đầu mình một phát, tự hắt lên mặt mấy vốc nước lạnh để tỉnh táo hơn.

Sau đó, Diệp Ảnh Ảnh thấp thỏm gọi cho Khương Tiêu.

Ít nhất cũng phải nhận lỗi với người ta, lỡ gây ra hiểu lầm nghiêm trọng hơn thì tội lỗi quá.

Không ngờ người nhận điện thoại lại là Phó Nhược Ngôn.
Diệp Ảnh Ảnh không thân với hắn nên hơi xấu hổ.

Anh chàng cũng biết Phó Nhược Ngôn là người thế nào, khí thế rất mạnh mẽ.

Do đó, anh chàng đã làm sai này giờ lại thêm phần chột dạ, ấp úng nói không nên lời.

“Vì chuyện đêm qua đúng không?” Giọng điệu Phó Nhược Ngôn vẫn ổn, bình thản, không có vẻ giận: “Bọn tôi…!không có vấn đề gì nữa rồi.

Sáng nay Khương Tiêu mới về nhà, em ấy hơi mệt nên đi ngủ rồi.

Ngại quá, chờ em ấy dậy sẽ trả lời điện thoại của cậu sau.”

Nghe vậy, ban đầu Diệp Ảnh Ảnh còn nhẹ nhàng thở phào, nét mặt giãn ra.

Song, đã đến tuổi này rồi, anh chàng nhanh chóng định hình lại.

Sao đơn giản vậy được?
Đến sáng Khương Tiêu mới về nhà.

Vậy tối qua cậu ấy làm gì mà phải rời nhà?
Trước khi Phó Nhược Ngôn tới, Khương Tiêu nói rằng dạo này không có công chuyện gì bận rộn, thỉnh thoảng sẽ dẫn anh chàng đi chơi.
Tình hình bây giờ chứng tỏ tối qua họ đã cãi nhau, nguyên nhân là gì thì khỏi phải nhiều lời.
Diệp Ảnh Ảnh bắt đầu áy náy.
“Xin lỗi, thật lòng xin lỗi, tôi uống rượu đến hồ đồ, coi như tôi nói bậy đi.” Anh chàng nói tiếp: “Để tôi giải thích cẩn thận với Khương Tiêu sau vậy, ngại quá.”
“Không sao.” Giọng Phó Nhược Ngôn vẫn bình thản, tựa hồ hơi mỏi mệt: “Không liên quan đến cậu đâu, tôi và Khương Tiêu…!ừ, thôi, đều đã qua rồi.

Có điều hôm nay chắc em ấy không có thời gian đi chơi với cậu.

Hay là tôi tìm cho cậu một hướng dẫn viên đi cùng nhé? Tiền nong thì để tôi thanh toán.”
“Không sao, không sao đâu.” Diệp Ảnh Ảnh nào có yêu cầu gì, không gây phiền phức lớn hơn đã tốt lắm rồi: “Hai người cứ lo việc của mình đi, tôi tự có kế hoạch.”
Phó Nhược Ngôn không phải nhiều lời, anh chàng đã tự bổ não rất nhiều, càng áy náy hơn.
Đối phương nhanh chóng cúp máy, Phó Nhược Ngôn tiện tay xóa đi nhật ký cuộc gọi.
Khương Tiêu ngủ rất sâu nên không nghe được gì cả.

Phó Nhược Ngôn đặt điện thoại anh sang một bên rồi lên giường ôm anh, hôn vầng trán anh.

Lông mi Khương Tiêu khẽ rung rung, vô thức nhích vào lòng hắn.
Phó Nhược Ngôn cũng hơi hơi thỏa mãn vì hành động này của anh, khóe môi khẽ cong lên.

Sau đó, hắn cũng nhắm mắt lại ngủ một lát.
Khương Tiêu ngủ đến hai giờ chiều mới dậy.

Phó Nhược Ngôn chuẩn bị đồ ăn sẵn.

Khương Tiêu nhai chậm rì.

Anh ăn no ngủ kỹ, cảm giác thoải mái hơn hẳn.
Anh và Phó Nhược Ngôn không chiến tranh lạnh quá lâu, chỉ là chuyện trong một đêm.

Khương Tiêu ngây thơ cho rằng đối phương vẫn chịu hiểu, thỉnh thoảng ghen chút không thành vấn đề.
Nghĩ đến đây, anh lại ngẩng đầu hôn Phó Nhược Ngôn.
“Hôm nay chúng ta ra ngoài chơi tiếp đi.” Nói rồi, Khương Tiêu nhìn đồng hồ: “Cơ mà hơi muộn rồi.”

Anh còn đồng ý dẫn Diệp Ảnh Ảnh dạo khắp Lệ Thị, nay mới là ngày thứ hai.
Phó Nhược Ngôn cũng không vội.

Hắn gật đầu, nói: “Gọi cho Diệp Ảnh Ảnh đi, không biết cậu ấy đã tỉnh rượu chưa.”
Có điều, khi Khương Tiêu gọi, Diệp Ảnh Ảnh không còn tích cực như hôm qua.
“Tiêu à, xin lỗi mày nhiều nhé, tối qua gây họa cho mày, do tao hết, rượu vào hỏng việc.”
“Không sao đâu.” Chuyện đã qua rồi nên Khương Tiêu cũng không tính toán: “Hôm nay chúng ta tiếp tục…”
“Chuyện đó…!không cần đâu Tiêu, hôm nay tao có chút việc, phải gặp người bên công ty khác gấp.

Hai người đi chơi đi.” Lần này, Diệp Ảnh Ảnh không dám làm bóng đèn nữa: “Khụ…!mày dành thêm thời gian ở bên bạn trai đi.”
Anh chàng không nói gì nữa, nhanh chóng cúp máy.
Diệp Ảnh Ảnh không tới đây một mình.

Anh chàng dẫn theo mấy người trong phòng làm việc của mình, lúc đó nói là tiện tới xử lý chút công chuyện, bây giờ lại bảo gấp.

Khương Tiêu nỗ lực khuyên vài câu nhưng không có tác dụng.
“Chắc do giờ này hơi muộn rồi.” Phó Nhược Ngôn nói: “Cũng sắp ba giờ chiều.

Thôi chờ lần sau cậu ấy có thời gian thì tính tiếp, cũng đâu phải không còn cơ hội.”
Khương Tiêu nghĩ cũng thấy đúng.
Diệp Ảnh Ảnh đã nói anh dành nhiều thời gian hơn cho Phó Nhược Ngôn, vì vậy hôm nay Khương Tiêu không ra ngoài nữa, ở nhà trải qua thế giới riêng của hai người với Phó Nhược Ngôn.
Phó Nhược Ngôn đứng giữa câu chuyện ôm Khương Tiêu vào lòng thật chặt, mãi mãi không muốn buông tay.
Lận Thành Duật cũng nhanh chóng biết chuyện Diệp Ảnh Ảnh lỡ miệng.

Dù sao trước đấy anh chàng đã đồng ý với y sẽ giữ bí mật, giờ lộ rồi thì kể lại với y là chuyện bình thường.
Lận Thành Duật thở dài, cũng nói với anh chàng là không sao, cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Đã làm xong cả rồi thì nói ra cũng không vấn đề gì.
Chỉ không biết Phó Nhược Ngôn có cảm tưởng gì sau khi nghe vậy thôi.
Chẳng mấy chốc, Lận Thành Duật đã biết cảm tưởng và sự ảnh hưởng với Phó Nhược Ngôn rốt cuộc ra sao.
Tòa nhà văn phòng của Khương Tiêu được xây ở Liễu Giang.

Anh mua một mảnh đất lớn ở khu vực khai phá, bây giờ chỉ có một tòa nhà trong diện quy hoạch, những nơi khác thì được thêm đôi ba thảm cỏ và cây xanh để sau này có nhu cầu khác thì có thể xây nhà tiếp.
Hiện tại đã bắt đầu khởi công.

Ngoài tòa nhà này, Vô Hạn cũng phải từ từ chuyển dời một số mối quan hệ từ Lệ Thị sang Liễu Giang.

Anh đã đi gặp một số người cần giao thiệp, phần nhiều là mối quan hệ lợi ích.

Nói tóm lại, chuyển nhà không phải chuyện đơn giản, ảnh hưởng rất nhiều đến bố cục thương mại của Vô Hạn trong tương lai.

Thế nên trước đó Khương Tiêu thường xuyên đến Liễu Giang, một tuần có thể tới 2-3 lần.
Anh tự tìm bên nhận thầu xây dựng công trình tại mảnh đất đó, không liên quan gì đến Vịnh Giang.

Lận Thành Duật khó tìm ra cơ hội được gặp anh công khai.

Khương Tiêu luôn cố tình lảng tránh, hiện giờ hầu như Lận Thành Duật chỉ lén lút tới ngóng trông từ đằng xa.
Thế nhưng từ khi Diệp Ảnh Ảnh nói ra chuyện đó, tần suất Khương Tiêu tới Liễu Giang bắt đầu giảm dần, biến thành một tuần tới một lần.

Về sau, cỡ nửa tháng anh mới tới một lần.

Khỏi phải nói cũng biết người gây ảnh hưởng ở giữa là ai.
Phó Nhược Ngôn càng ngày càng quá quắt.
Để ngăn Khương Tiêu đến đây, hắn đã sử dụng rất nhiều cách.

Sự thật chứng minh cãi nhau vô ích, vậy thì tỏ ra yếu thế, thay đổi từng chút thôi.
Sau đó, Khương Tiêu giao lại một phần công việc nữa cho phó giám đốc dưới quyền như cách đã làm với nhánh hàng tươi sống.

Anh cũng buông tay một số công việc ở bên công trình, thậm chí Phó Nhược Ngôn còn tự vào xử lý cùng với lý do không muốn Khương Tiêu mệt quá.

Trên thực tế, hắn làm vậy chỉ vì không muốn anh tới Liễu Giang thôi.
Lận Thành Duật không thấy Khương Tiêu nhưng lại gặp hắn.
Ngày hai người đụng độ tại công trường, Khương Tiêu không ở đó.

Mùi thuốc súng nồng nặc hơn trước nhiều.

Cả hai cũng không định tránh nhau.
“Khương Tiêu đâu rồi?”
“Mày còn dám mặt dày hỏi à? Cái đồ con giáp thứ mười ba phá hỏng tình cảm của người khác.” Phó Nhược Ngôn nhìn y, sự căm ghét chực trào nơi ánh mắt: “Mày nghe đây.

Khương Tiêu ở bên tao, em ấy sẽ ở bên tao mãi mãi.

Dù mày có sử dụng mưu hèn kế bẩn gì thì Khương Tiêu vẫn ghét mày thôi, em ấy tuyệt đối sẽ không thích lại mày nữa đâu.”
Mấy câu này không thể làm tổn thương Lận Thành Duật của hiện tại.

Y quen rồi.
“Trước đây tôi đã nói rồi.

Tôi chỉ mong Khương Tiêu vui vẻ hạnh phúc.” Y nói với ánh mắt nặng nề: “Nhưng anh của bây giờ chưa chắc đã phù hợp với anh ấy.

Ở bên anh, Khương Tiêu sẽ buồn.”
“Chuyện của hai bọn tao không đến lượt mày xía vào.” Phó Nhược Ngôn tiến lên trước một bước: “Mày cũng không có tư cách khua tay múa chân.”
“Phó Nhược Ngôn, tôi làm những chuyện này chỉ để giúp Khương Tiêu.

Đó là sự nghiệp anh ấy đã kiên trì theo đuổi rất lâu, từ hồi cấp hai, thậm chí là từ đời trước.

Anh không trải qua nên anh không hiểu đâu.” Lận Thành Duật cũng bực, giọng điệu đanh thép hơn hẳn: “Anh chỉ biết bắt anh ấy thỏa hiệp từ bỏ.


Thế nên Phó Nhược Ngôn à, tôi làm những chuyện này là vì anh không làm được thôi.”
Vốn y cũng chẳng ưa gì Phó Nhược Ngôn.

Cảm giác đố kỵ và căm hận không hề kém cạnh.

Tuy nhiên y không nhận được sự bao dung của Khương Tiêu, Lận Thành Duật sớm đã học được cách điều tiết cảm xúc tiêu cực của mình, không thì y đã điên từ lâu rồi.
Những lời này của y quả thực đã giẫm lên nơi Phó Nhược Ngôn kiêng dè nhất.
Phó Nhược Ngôn sợ nhất việc người hiểu Khương Tiêu không phải mình và người đặc biệt nhất trong lòng Khương Tiêu không phải mình.

Hắn sợ sớm muộn gì cũng có ngày Khương Tiêu sẽ rời khỏi mình.
Ngôn ngữ không thể hiện được nỗi sợ và cơn giận của hắn nữa.

Con người bị ép đến nóng nảy thì dã tính và thú tính sâu thẳm nơi tâm hồn cũng bị kéo ra.
Dưới âm thanh máy móc ầm ĩ nơi công trường, hắn tung nắm đấm tới.
Muốn tẩn đối phương một trận lâu lắm rồi.
Hai người đều nghĩ như vậy.

Tối đó, khi Khương Tiêu thấy Phó Nhược Ngôn ở nhà, bác sĩ gia đình đang túc trực bên cạnh hắn.
“…!May mà toàn là vết thương ngoài da.” Bác sĩ nói với hắn: “Nhưng khắp người nhiều vết thương phết, để tôi xử lý luôn một thể.

Mấy ngày sau phải cẩn thận chút, tôi sẽ tới đây thay thuốc đúng giờ.

Cố gắng hạn chế vận động, nghỉ ngơi tại nhà đi.”
“Vâng, tôi sẽ trông nom anh ấy cẩn thận.” Khương Tiêu cảm ơn bác sĩ: “Làm phiền bác sĩ rồi.”
Ban đầu nghe tin này, dĩ nhiên anh cũng lo lắng.

Biết Phó Nhược Ngôn không sao thì ngoài sự lo lắng lại có thêm phần dở khóc dở cười.
“…!Anh làm gì thế?”
Khương Tiêu ngồi xổm xuống quan sát kỹ vết thương của hắn.

Khả năng đánh đấm của Lận Thành Duật đã qua rèn luyện, Phó Nhược Ngôn cũng thế.

Hai người đánh nhau đúng là bất phân thắng bại.
Địa điểm ẩu đả còn nằm ở công trường.

Chỗ đó nhiều đá vụn đinh rơi, trên người có không ít vết cứa.

May mà chỗ đó đông người, người trong công trường phải kéo cả hai ra mới không náo loạn to thêm.
Phó Nhược Ngôn cũng biết mình kích động, hơn nữa còn không đánh thắng, miễn cưỡng coi như ngang tay.

Khi Khương Tiêu hỏi, hắn im bặt.
“Anh là học sinh tiểu học sao?” Khương Tiêu hỏi hắn: “Sau này còn dám vậy nữa không?”
Phó Nhược Ngôn lắc đầu, nắm tay Khương Tiêu tỏ vẻ đáng thương, cho anh xem vết thương của mình.

Sau đó, hắn thầm nghĩ: Sau này nếu đánh nhau thì phải chuẩn bị sẵn sàng, tìm người quần ẩu thằng đó mới đúng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.