Đọc truyện Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài – Chương 137: Không Nói Với Anh
CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
– .-..- — -.
–…- -.-……!-…..!-.–.
-..-.-.-.– —.-.
-…–..-………-.-.- -.-.
— —
Suốt quãng thời gian đó, Phó Nhược Ngôn luôn sốt ruột lo lắng cho anh.
Gọi nhiều cuộc như vậy, lẽ ra gặp được mình rồi thì phải thở phào một hơi nhẹ nhõm mới đúng, nhưng anh ấy không hề.
– Khương Tiêu thấy hắn vẫn rất căng thẳng, gặp rồi càng lo lắng hơn, cảm xúc cứ căng chặt mãi.
“Tiêu Tiêu…” Anh nghe Phó Nhược Ngôn gọi tên mình với giọng run run.
Dường như hắn muốn nói gì đó, song lại chọn giấu đi: “Không sao rồi, không sao nữa rồi, mình về nhà đi em.”
Chỉ ra ngoài một chuyến thôi mà, đâu cần phải vậy nhỉ?
Khương Tiêu nhìn cổ tay mình bị Phó Nhược Ngôn siết đỏ, chứng tỏ hắn bóp rất chặt.
Anh linh cảm được vô số điểm kỳ lạ.
Tài xế đi qua đằng kia lái chiếc xe của Phó Nhược Ngôn, hắn thì ngồi lên ghế lái.
Khương Tiêu cũng thay đổi vị trí sang ghế phó lái cạnh hắn.
Anh quan sát tay nắm vô lăng của Phó Nhược Ngôn, ngón tay hắn vẫn đang run.
Thỉnh thoảng, hắn còn liếc nhìn anh, vận tốc lái xe thì rất cao, tựa hồ nóng lòng muốn về nhà lắm rồi.
May mà đã là 1 giờ sáng, đường xá vắng vẻ, Khương Tiêu thì uống rượu nên không dám chạm vào vô lăng, bằng không với trạng thái của Phó Nhược Ngôn, anh không dám để hắn lái xe.
Chuyện nhà đã ảnh hưởng đến Phó Nhược Ngôn thành nông nỗi này rồi ư?
Khương Tiêu muốn an ủi hắn nhưng không biết nói sao.
Phó Nhược Ngôn lại đang lái xe, thành ra anh không thể dời đi sự chú ý của hắn.
Về đến nhà, Khương Tiêu cởi áo khoác, đi sang phòng tắm theo thói quen.
Phó Nhược Ngôn vào nhà sau, treo chìa khóa cạnh cửa rồi bước dài tới kéo Khương Tiêu lại.
“Em đi đâu vậy?”
“Em đi tắm.” Khương Tiêu thấy hơi khó hiểu.
Sau đó, anh an ủi hắn: “Chúng ta đã về đến nhà rồi, Nhược Ngôn à.
Anh chờ em trong phòng, em tắm xong sẽ qua luôn, được chứ?”
Phó Nhược Ngôn lắc đầu, không chịu nới lỏng tay: “Tắm chung đi.”
Khương Tiêu: “…”
Được thôi.
Qua một đợt vận động, Khương Tiêu nằm trên giường.
Lúc trên xe anh buồn ngủ díu mắt, ngồi cũng ngủ được, vậy mà giờ lại không thể ngủ.
Anh đang ôm Phó Nhược Ngôn, cảm giác hắn đã bình tĩnh hơn nhiều.
Anh có hỏi hắn mọi chuyện rốt cuộc là sao nhưng đối phương không đáp, toàn lảng sang chuyện khác.
Phó Nhược Ngôn cũng mở to mắt.
Hắn ngửi được mùi rượu thoang thoảng trên người Khương Tiêu, bèn hỏi: “Em uống rượu à?”
“Một chút thôi.” Khương Tiêu giải thích, “Hôm nay chuyện trò khá vui với bọn họ nên em uống chút rượu trái cây.”
Vừa nhắc về chuyện trước đó, vẻ mặt Phó Nhược Ngôn lại thoáng thay đổi.
“…!Anh xin lỗi, Tiêu Tiêu.
Anh không nên quấy rầy em như vậy.
Trong thời gian này cũng thế, anh cứ quản lý em, từ thuê vệ sĩ đến vô số chuyện khác, chẳng quan tâm thái độ của em.” Phó Nhược Ngôn xin lỗi anh: “Nhưng mà anh thực sự…!rất lo.”
Hai người đã yêu nhau được một thời gian, lẽ ra phải sớm xử lý một số mâu thuẫn trong công việc cũng như trong cuộc sống.
Ít ra thì Khương Tiêu rất biết chừng mực, lúc Phó Nhược Ngôn cần xã giao, dù vì lý do gì, anh cũng chưa từng quấy rầy hắn.
Không thể trách Khương Tiêu không yên tâm như vậy.
Hiện giờ Phó Nhược Ngôn xem lại chuyện gia đình cũng thấy mình xử lý quá bộp chộp.
Có lẽ do sốt ruột muốn báo thù hoặc vì tuổi trẻ hơi thừa năng lượng nên ở độ tuổi đầu hai, hắn khó mà tránh khỏi sự kiểm soát của cảm xúc.
Không một ai đủ khả năng thể hiện hoàn mỹ trong chuyện này cả.
Nếu không nhờ Lận Thành Duật, lần này sẽ hắn không bảo vệ được Khương Tiêu, nghĩ thôi hắn đã thấy run sợ.
Thế nhưng Khương Tiêu không hề hay biết gì cả.
Trông em ấy vẫn thế, vừa mềm mại vừa ngoan ngoãn, chẳng có câu oán trách nào.
“Không sao đâu, em không trách anh.” Khương Tiêu đáp.
Anh cọ cọ lên ngực Phó Nhược Ngôn: “Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.”
Huống hồ lúc ấy ngoài gọi cho anh, Phó Nhược Ngôn còn gọi được cho ai đây?
“Dạo gần đây em chỉ có công chuyện trong mấy ngày này thôi, từ nay về sau em sẽ về nhà sớm hơn.” Khương Tiêu nói tiếp: “Em sẽ trò chuyện với anh, anh cũng…!đừng sợ bọn họ.
Bây giờ chúng ta là người một nhà rồi.
Em sẽ tự bảo vệ bản thân, không để mình gặp chuyện gì đâu.”
Nói xong, anh hôn lên gương mặt Phó Nhược Ngôn.
Phó Nhược Ngôn định nói rằng thực ra không phải lo lắng vậy, những kẻ đó đều đã bị tóm, mai hắn sẽ tới cục cảnh sát giải quyết tốt hậu quả.
Nhưng lời đến miệng rồi, hắn lại không thốt ra được, nghẹn tại đó.
Lận Thành Duật không gọi thẳng cho hắn mà người gọi là một cấp dưới của y.
Khi hắn nhận được điện thoại, đám người kia đã bị đưa đến cơ quan cảnh sát thẩm vấn.
Các loại chứng cứ tường tận rõ ràng, lần này được tính vào tội “Bắt cóc không thành công”, nhưng đây không phải lần đầu tiên nhóm người này gây ra chuyện tương tự nên cộng dồn từng tội sẽ thành một vụ án lớn.
Song, Khương Tiêu không biết chuyện này.
Khi gọi cho hắn, cấp dưới của Lận Thành Duật cố ý nói với hắn điều này.
Khương Tiêu chỉ đi ăn rồi lên xe về nhà một cách bình an.
Phó Nhược Ngôn thầm hiểu rằng dẫu nói ra thì lỡ có chuyện thật, Khương Tiêu cũng sẽ không trách hắn, trái lại còn an ủi hắn.
Giống như hành động điên cuồng gọi điện quấy rầy Khương Tiêu bàn chuyện làm ăn của mình trước đó.
Nếu cứ bị gọi đi gọi lại, ai cũng sẽ nổi giận, chỉ trừ Khương Tiêu.
Em ấy chẳng những không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn, trái lại luôn dịu dàng ấm áp với Phó Nhược Ngôn.
Khương Tiêu luôn đối xử với những người thân thiết của mình như vậy, độ bao dung cực kỳ cao.
Tuy nhiên, chính vì thế, lòng chiếm hữu của Phó Nhược Ngôn với anh mới ngày càng mạnh hơn.
Khương Tiêu lùi một bước, hắn sẽ tiến lên một bước.
Đến bản thân hắn còn chưa ý thức được, kết quả của việc này là Khương Tiêu ngủ rồi, hắn vẫn chưa nói ra.
Phó Nhược Ngôn thức trắng đêm.
Cảm xúc của hắn rất phức tạp.
Khoảng khắc nhận cuộc gọi kia, nghe đối phương kể về kế hoạch Phó Tông Lâm và Trần Linh Nguyệt đang trù tính, hắn toát cả mồ hôi lạnh, phải dừng xe ở ven đường thở ra mấy hơi mới giảm nhỏ được những tiếng ầm vang trong đầu.
Mãi đến lúc đối phương báo là không sao, đã bắt được người rồi, Khương Tiêu đang trên đường về, không bị thương, cũng không biết gì hết, Phó Nhược Ngôn mới thư thái được đôi chút.
Hắn tìm được Khương Tiêu, sau đó lún vào một vòng xoáy mới.
Lận Thành Duật vứt vấn đề “Muốn nói cho Khương Tiêu biết hay không” này cho hắn.
Khương Tiêu không khó chấp nhận việc có người muốn làm tổn thương mình.
Anh nào phải trẻ con, sẽ không bị chút chuyện nhỏ thế này dọa, cùng lắm chỉ hơi bối rối thôi.
Tuy nhiên mối quan tâm chính của Phó Nhược Ngôn và Lận Thành Duật lại khác nhau.
Chuyện này do hắn dựng lên nhưng hắn lại không phải người giải quyết nó.
Người phát hiện ra là Lận Thành Duật, vậy mà người canh chừng sát sao như hắn lại hoàn toàn không hay biết gì về việc này, chỉ ngây thơ cho rằng dùng thế lực và lợi ích ép buộc thì Phó Tông Lâm sẽ không dám làm gì.
Hắn nghĩ đơn giản quá.
Nếu kể chuyện này với Khương Tiêu thì phải giải thích cho em ấy kiểu gì đây?
Dù đang ở bên Khương Tiêu nhưng Phó Nhược Ngôn vẫn rất kiêng dè Lận Thành Duật.
Chẳng qua Khương Tiêu cố ý tránh hiềm nghi nên dạo gần đây y mới hiếm xuất hiện.
Ấy vậy mà Lận Thành Duật lại nhảy ra ngay lúc này khiến Phó Nhược Ngôn rất khó chịu.
Khương Tiêu sẽ cảm ơn Lận Thành Duật vì chuyện này ư? Mối quan hệ của hai người họ sẽ có sự chuyển biến sao?
Hắn nghĩ cả đêm, thực ra trong lòng đã có định hướng.
Phó Nhược Ngôn không muốn nói cho Khương Tiêu.
Tối qua Khương Tiêu uống chút rượu, anh lại ngủ muộn, do đó theo đồng hồ sinh học thì mai sẽ dậy muộn chút, khoảng 9 rưỡi sáng.
Phó Nhược Ngôn dậy lúc 9 giờ, hôn trán anh rồi nhận mấy cuộc điện thoại.
Hắn nấu cháo làm bữa sáng cho Khương Tiêu, bỏ vào túi giữ nhiệt trước khi ra ngoài, dán tờ giấy nhớ lên bàn nhắc nhở anh ăn, sau đó ra ngoài.
Bên cục cảnh sát có rất nhiều việc đang chờ hắn tới xử lý.
Hắn không muốn cho Khương Tiêu biết, cực kỳ không muốn.
Vừa ra khỏi cửa, khí thế của hắn lập tức thay đổi.
Bất cứ kẻ nào dám làm hại Khương Tiêu đều sẽ không nhận được kết quả tốt.
Về điểm này, Phó Nhược Ngôn và Lận Thành Duật giống nhau.
Lận Thành Duật nói y mặc kệ chuyện sau đó là mặc kệ thật.
Phó Nhược Ngôn không gặp y ở cục cảnh sát.
Hắn thấy Trần Linh Nguyệt đang bị cảnh sát thẩm vấn tại đây.
Bà ta cứ khóc mãi, nói chuyện hổn hà hổn hển.
Những kẻ kia đã khai ra bà ta, cách thức và hiệu quả thẩm vấn của cảnh sát thành phố không còn gì để bắt bẻ, chứng cứ được đưa ra cực kỳ xác đáng.
Nhóm người này chắc chắn phải vào tù.
Ngoài Trần Linh Nguyệt, có cả Phó Tông Lâm.
Trần Linh Nguyệt cũng tinh ranh, bà ta ghi âm toàn bộ cuộc trò chuyện.
Sau khi vào cục cảnh sát, để phủi sạch trách nhiệm, dĩ nhiên bà ta sẽ lôi chủ mưu ra.
Phó Tông Lâm là người tỉnh táo nhất trong đám người này.
Ông ta không lươn lẹo hay khóc lóc gì cả.
Khi Phó Nhược Ngôn gặp riêng ông ta, hai người nhìn nhau cách một song sắt, Phó Tông Lâm đang đeo còng số 8.
Từ ông ta toát lên vẻ cô đơn khó diễn tả, cô đơn hơn cả lúc Phó Nhược Ngôn gặp ông ta trong phòng bệnh.
Khí thế lúc ấy cũng đã mất đi.
“Vẫn tiếc thật đấy.” Phó Tông Lâm lắc đầu: “Đúng là cha đã coi thường con.”
Ông ta vốn nghĩ Trần Linh Nguyệt thành công hay thất bại đều được hết.
Nếu thành công thì dĩ nhiên là tốt rồi.
Chuyện lớn như vậy sẽ làm nên rất nhiều điều.
Nếu thất bại thì cũng không ảnh hưởng tới quan hệ của hai người.
Dù sao cũng vì Phó Nhược Ngôn mà Khương Tiêu mới gặp phải chuyện này.
Quan trọng hơn là Khương Tiêu không thấy được một mặt khác của Phó Nhược Ngôn.
Có lẽ việc này sẽ khiến người thương ấy biết rằng Phó Nhược Ngôn còn một mặt khác.
Đến Phó Tông Lâm cũng biết Khương Tiêu là người quan trọng nhất của Phó Nhược Ngôn.
Tuy nhiên ông ta không ngờ giả thuyết này sẽ không được thành lập, Trần Linh Nguyệt đúng là vô tích sự, cái gì cũng làm chẳng xong.
Khi gặp Phó Nhược Ngôn khá bình tĩnh tại đây, ông ta biết mình đã thất bại tới nỗi chẳng còn khả năng phản đòn.
“Ông cứ nói từ từ, tôi không còn lời nào để nói với ông.
Mặt khác, ông nghĩ hành động thất bại là chỉ bị phán vài năm thôi sao?” Phó Nhược Ngôn nhìn ông ta: “Ông yên tâm, sau khi ông ra ngoài, tôi sẽ đưa ông đến viện dưỡng lão.
Ông không thích thì vẫn phải ở đó.”
Trần Linh Nguyệt còn làm ra nhiều chuyện đểu cáng hơn cả Phó Tông Lâm.
Bà ta giẫm lên ranh giới pháp luật hết lần này đến lần khác.
Đến qua tìm bà ta Phó Nhược Ngôn cũng lười.
Kết cục của hai kẻ mà hắn hận trong thời gian dài cứ vậy bị phán xuống.
Thậm chí Phó Nhược Ngôn chẳng tốn bao nhiêu tâm tư vào bọn họ.
Về sau hắn tập trung xử lý tình hình dư luận, dùng mọi thủ đoạn che giấu tin tức này, không để nó khuấy lên gợn sóng gì bên ngoài, tránh ảnh hưởng đến giá cổ phiếu và danh tiếng của Phó Thị.
Lúc Phó Tông Lâm vào tù, cổ phần của ông ta đã được chuyển nhượng cơ bản.
Phó Nhược Ngôn không chịu tổn thất nào.
Người trong công ty biết chuyện này còn nói sau lưng rằng hắn đã toàn thắng và thu hoạch lớn.
Thế nhưng Phó Nhược Ngôn xử lý xong chuyện chỉ cảm thấy bức bối khó tả.
Hắn vốn chẳng quan tâm Phó Tông Lâm và Trần Linh Nguyệt ra sao.
Duy chỉ một việc cứ khiến hắn bối rối mãi.
Cớ sao lần này lại là Lận Thành Duật cứu Khương Tiêu?
Cớ sao không phải mình?
Rõ ràng hắn mới là yêu của Khương Tiêu mà..