Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 123: Tôi Chỉ Cần Khương Tiêu


Bạn đang đọc Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài – Chương 123: Tôi Chỉ Cần Khương Tiêu


Lên xe rồi Khương Tiêu vẫn hơi thấp thỏm, hỏi Phó Nhược Ngôn: “Hồi nãy anh có nghe thấy không? Em cũng không ngờ cậu ta sẽ chờ tại đó, em không cố tình ở chung chỗ với cậu ta.”
Đã đồng ý ở bên Phó Nhược Ngôn, Khương Tiêu sẽ bắt đầu tự giác giữ khoảng cách với những người khác.
Nói thế nào thì cũng khác với trước đây.

Làm người yêu, không thể khiến đối phương đau lòng.

Việc gì giải thích rõ ràng được thì phải nói rõ, cho đối phương đủ cảm giác an toàn.

– Đó là quan điểm yêu đương mộc mạc nhất của Khương Tiêu.
Trước đấy anh chỉ nói chuyện với Hạ Uyển Uyển trong phòng bệnh.

Lúc sắp rời khỏi mới đụng phải Lận Thành Duật ở lối nhỏ.
“Không sao hết.” Phó Nhược Ngôn xoa đầu anh, cảm thấy Khương Tiêu thật ngoan, vì vậy cúi đầu hôn nhẹ khóe môi anh: “Anh biết Lận Thành Duật là dạng người gì, không trách được em.

Em đừng lo, cứ để anh giải quyết.”
Hắn nghe được toàn bộ lời Khương Tiêu, chẳng vấn đề gì hết, trái lại Phó Nhược Ngôn nghe còn thấy rất vui vẻ.
Khương Tiêu nói thích hắn, thích hắn từ rất lâu rồi.
Hắn nhìn theo bóng dáng Khương Tiêu đi vào tòa nhà công ty, mãi cho đến khi không thấy bóng dáng người mình yêu, hắn mới lái xe rời khỏi.
Lúc mới yêu, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh hai người họ được về bên nhau thật thôi là nét cười lập tức xuất hiện trên mặt Phó Nhược Ngôn.
Hắn nói sẽ giải quyết chuyện Lận Thành Duật cũng không phải nói chơi.
Dù sao qua cuộc trò chuyện vừa rồi, Lận Thành Duật không chiếm được chỗ tốt từ phía Khương Tiêu thì sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến hắn.
Quả nhiên, không lâu sau khi hắn rời khỏi công ty Khương Tiêu, Lận Thành Duật đã tìm tới cửa.
“Anh nhân lúc nguy cấp chiếm của hời.”
Đó là câu nói đầu tiên của Lận Thành Duật.
Với Phó Nhược Ngôn, trước giờ y chưa từng khách sáo, huống hồ là hiện tại.
“Cậu nói sao cũng được.” Phó Nhược Ngôn liếc y: “Lận Thành Duật này, tôi khuyên cậu đừng đi tìm Khương Tiêu, dù sao cậu cũng đâu mong sẽ khiến em ấy bối rối.

Mỗi lần cậu tìm Khương Tiêu, em ấy lại phải tốn công lo lắng vội vã giải thích với tôi rằng hai người không có quan hệ gì.

Tôi thì dĩ nhiên là tin em ấy rồi, nhưng Khương Tiêu mệt biết bao, cậu nói có đúng không?”
Phó Nhược Ngôn xưa nay luôn độc mồm độc miệng, hiện giờ có thêm thế mạnh lý lẽ, âm điệu cố tình châm chích người ta của hắn càng rõ rệt hơn.
Trước đây không vấn đề, song với Lận Thành Duật như con thú bị nhốt trong lồng của hiện tại, điều đó chẳng khác nào bị cầm dao đâm một nhát.
Để y hết hy vọng, Phó Nhược Ngôn còn không định dừng.
“Nói tôi nhân lúc nguy cấp chiếm của hời càng nực cười hơn, thứ “nguy cấp” Khương Tiêu gọi kia chẳng phải do chính cậu tạo thành sao? Cậu không chạy tới thì trách được ai?” Hắn nói tiếp: “Mình làm ra chuyện này mà vẫn còn mặt mũi thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt Khương Tiêu? Giờ lại nói em ấy ở bên tôi chỉ vì cảm kích, vì xúc động nhất thời? Tôi nói cho cậu nghe, dẫu vì điều gì đi chăng nữa, Khương Tiêu ở bên tôi vẫn là sự thật.


Về sau cậu còn quấn lấy em ấy thì cậu sẽ chẳng khác con giáp thứ mười ba đâu! Biết chút liêm sỉ thì nên rời xa em ấy mới đúng.”
Lận Thành Duật bị hắn nói mà không phản bác được dù chỉ một câu.

Y thực sự không có tự tin phản bác lời Phó Nhược Ngôn.
Cơ sở hỏi tội của y thiếu sự vững chắc.

Khi một mình nghĩ lại những chuyện này, phần nhiều thời gian y dành để tự trách bản thân.
Tại sao hôm đó lại ở Liễu Giang? Tại sao lại có nhiều chuyện ngoài ý muốn đến thế? Lẽ ra hôm đó y phải nghĩ đến việc con đường kia sẽ tắc, có lẽ đổi sang con đường khác vòng qua sẽ tới nhanh hơn chứ.
Song, dù có thay đổi ra sao thì vẫn quay lại lỗ thủng ban đầu kia.
“…! Anh muốn nói sao cũng được, Phó Nhược Ngôn, coi như tôi cầu xin anh, đừng cướp đi Khương Tiêu…” Y thở hổn hển mấy hơi, giọng điệu trở nên khẩn thiết: “…!Anh không biết Khương Tiêu có ý nghĩa thế nào với tôi đâu.

Tôi có thể không cần bất cứ thứ gì, tôi chỉ cần mình anh ấy thôi.”
Thậm chí không cần Khương Tiêu yêu y, chỉ cần anh ấy chịu để mình ở bên cạnh anh ấy là đủ rồi.
Tuy nhiên một khi Khương Tiêu hẹn hò với Phó Nhược Ngôn, anh ấy sẽ chủ động né tránh hiềm nghi.

Vì thế, đến mối quan hệ bạn bè có thể gặp mặt lâu dài trước kia của y với Khương Tiêu cũng không thể duy trì.
“Tôi cũng chỉ cần mỗi Khương Tiêu,” Phó Nhược Ngôn nói.

Trong chuyện này, hắn không có chút xíu ý định nhượng bộ nào: “Cậu không hợp với em ấy đâu, cậu chỉ biết khiến em ấy khó chịu thôi.

Tôi biết chuyện đời trước của hai người, nhưng Lận Thành Duật à, sự thật đã chứng minh rằng hai người bỏ lỡ nhau rồi.

Nếu cậu yêu em ấy thật lòng thì phải chúc cho em ấy vui vẻ hạnh phúc.

Tôi làm được điều này, còn cậu thì không.”
Đã nói tới nước này rồi thì không có bất kỳ đường sống nào nữa.
Lận Thành Duật không biết mình rời đi kiểu gì.
Cùng lúc đó, Khương Tiêu đến công ty lại phát hiện bầu không khí công ty nhà mình cứ là lạ.
Một số nhân viên bình thường vẫn vậy, lịch sự chào sếp Khương, nhưng tới nhóm quản lý cấp cao, nụ cười của một số người lại hơi kỳ dị.
Kết quả là vừa mở cửa văn phòng mình, đập vào mắt Khương Tiêu chính là một dải biểu ngữ màu đỏ được treo trước bàn làm việc của anh.

– – Chúc mừng sếp lớn Khương Tiêu của tôi thành công thoát độc thân!
Khương Tiêu: “…”
Diệp Miểu Miểu vừa đưa văn kiện cho anh xem vừa hỏi: “Vui không nào!”
Khương Tiêu lấy văn kiện gõ đầu cô một cách nhẹ nhàng, anh không giận.
Diệp Miểu Miểu cũng tới thăm Hạ Uyển Uyển với tư cách bạn bè của anh, hiển nhiên biết Khương Tiêu và Phó Nhược Ngôn đã thành đôi.

Hai bạn cùng phòng là Trần Lãng và Từ Lượng còn hơi bất ngờ, xen lẫn vào đó là sự tiếc hận.

Từ hồi khai giảng Đại học, bọn họ đã thấy Lận Thành Duật làm những chuyện kia với tâm tư rõ như ban ngày, không ngờ hai người lại không đến với nhau.

Cuối cùng Khương Tiêu bị Phó Nhược Ngôn nửa đường xông ra chiếm trọn.
Hai anh nam thẳng sớm đã chấp nhận này bày tỏ thái độ khiếp sợ “CP của mình thế mà lại BE”, Diệp Miểu Miểu lại hết sức mừng rỡ.
Ai cũng được hết, miễn Khương Tiêu thích là tốt rồi.
Vì thế cô đặt cả biểu ngữ treo trong văn phòng Khương Tiêu, thể hiện lòng vui sướng và ý chúc phúc của mình.
“Chị đừng quậy, gỡ xuống đi.” Khương Tiêu nói: “Em thấy là được rồi.”
Trước anh không ở đây, không ai vào được văn phòng anh.

Bây giờ anh về rồi thì phải khôi phục nhịp điệu làm việc của công ty.

Trong công ty có quá nhiều người, Khương Tiêu không muốn công khai đời sống tình cảm của mình.
“Yên tâm đi.” Diệp Miểu Miểu nói: “Chị có giới hạn, chỉ vài người chúng ta biết thôi, sẽ không nói cho ai khác đâu.”
Khương Tiêu yên tâm hơn chút.
Tình cảm của anh và Phó Nhược Ngôn là tình cảm đến từ hai phía, ở bên nhau bình đẳng, thế nhưng không phải ai trong xã hội này cũng chấp nhận mối quan hệ đồng tính.

Cả anh và công ty của Phó Nhược Ngôn đều không mong sẽ bị ảnh hưởng bởi tin tình cảm này vào giai đoạn đang phát triển.
Đặc biệt là Phó Nhược Ngôn, trường hợp này đặt ở nhà anh ấy còn phức tạp hơn nhà Lâm Hạc Nguyên nhiều.

Anh ấy làm CEO công ty giải trí, vốn đã được tính là một nửa nhân vật của công chúng, vậy nên Khương Tiêu có điều kiêng kỵ.

Anh vô cùng lo lắng cho Phó Nhược Ngôn.

Anh không biết rằng đối phương chẳng hề kiêng kỵ như anh.
Phó Nhược Ngôn đặt bữa tối ở một nhà hàng nổi tiếng dành cho các cặp đôi ở Lệ Thị.

Khi đi đến đó cùng hắn, Khương Tiêu còn hơi lo lắng dè chừng.
Phó Nhược Ngôn không nói với Khương Tiêu chuyện hắn và Lận Thành Duật gặp mặt.

Hắn toàn thắng, hiển nhiên không bắt buộc phải kể chuyện này để Khương Tiêu phiền lòng.


Tuy nhiên có một số việc vẫn cần giải thích cẩn thận với Khương Tiêu: “Cha và mẹ kế của anh thành thế kia nên anh không dẫn em đi gặp, gặp cũng chỉ khiến em khó chịu.

Nếu em bằng lòng thì anh dẫn em tới thăm mộ mẹ anh trước, giới thiệu em với bà ấy.

Bà ấy là người rất tốt, sẽ thích em mà.

Về phần những người khác trong nhà, anh chưa từng gặp ông bà nội anh, bọn họ đã mất từ rất lâu rồi, ông bà ngoại đối xử với anh khá tốt, tuy nhiên sáu năm trước bọn họ đã định cư ở châu Âu.

Chờ em có thời gian, anh dẫn em đi gặp họ, tiện thể ra nước ngoài chơi một lần.

Phong cảnh nơi đó khá đẹp, ông bà anh còn mua mấy trang viên nhỏ rất đẹp, anh đoán em sẽ thích chúng.”
Hắn nói rất nhiều điều, sau đó hơi cẩn trọng quan sát vẻ mặt Khương Tiêu.

Thấy đối phương nhất thời chưa nói gì, hắn lại bổ sung một câu: “Có phải anh vội vã quá không em?”
Vì Khương Tiêu đã nói chuyện họ yêu nhau cho Hạ Uyển Uyển trước nên Phó Nhược Ngôn cũng muốn kể hoàn cảnh của mình cho anh.
“Không đâu không đâu, em rất sẵn lòng đi.” Khương Tiêu chưa từng yêu một cách qua loa tùy tiện.

Phó Nhược Ngôn nói những chuyện này còn khiến anh rất vui.

Điều đó chứng tỏ đối phương cũng rất quan tâm đến anh: “…!Nhưng mà em hơi lo lắng.

Chúng ta sẽ không bị chụp ảnh chứ? Liệu có ảnh hưởng đến anh không?”
Bọn họ ngồi ở vị trí sát cửa sổ.

Nhà hàng dành cho các cặp đôi còn có rất đông khách, nhưng hình như không ai cảm thấy việc hai người đàn ông như họ ngồi ở đây có gì kỳ lạ.
Chủ yếu là Khương Tiêu lo lắng cho Phó Nhược Ngôn.
“Không sao hết.” Phó Nhược Ngôn nói, “Em tập trung chút nào.

Anh sẽ giải quyết tất cả những chuyện khác, em chỉ việc tin anh là được rồi.”
Hương vị đồ ăn ở nhà hàng dành cho các cặp đôi này không tính là ngon nhất, bởi không gian được chú trọng hơn vị thức ăn.

Tuy nhiên đôi khi với các cặp đôi đến đây, bầu không khí mới quan trọng, dưới khung cảnh ngọt ngào này, ăn gì cũng thấy ngon.
Qua bữa tối, bọn họ cũng giống các cặp đôi bình thường, đến công viên nhân dân gần đó đi dạo.

Đèn trên con đường nhỏ ở công viên mờ mờ, Khương Tiêu và Phó Nhược Ngôn nắm tay nhau, lén hôn ở nơi không người, dù không nói gì nhưng vẫn cảm nhận được niềm vui.
Đúng như lời Diệp Miểu Miểu, yêu đương chính là một việc rất thú vị.
Tối hôm đó, Lận Thành Duật một mình trở về nhà.
Căn nhà y và Khương Tiêu từng ở.
Hắn hơi mông lung, vì thế vô thức đi đến nơi này.

Căn biệt thự kia đã được trang hoàng gần hoàn thiện rồi.


Khi Hạ Uyển Uyển tới xem, nó đã sắp được đi vào sử dụng.
Sớm muộn gì Lận Thành Duật cũng phải dọn ra khỏi nhà cổ nhà họ Lận.

Trước kia y hy vọng thái độ của Khương Tiêu bớt cứng rắn, một ngày nào đó có thể về lại nơi đây sống cùng mình.

Thế nhưng vào giờ phút này, chút hy vọng ấy sao quá xa vời.

Phần lớn đồ đạc trong biệt thự đều không thay đổi mấy, đi vào lập tức có thấy thân thuộc.

Sau khi Khương Tiêu rời đi, trong thời gian mấy năm đó, hầu như ngày nào y cũng ở lì trong nhà không đi đâu cả, nỗ lực tìm kiếm từng đồ vật có dấu vết của Khương Tiêu, ấn tượng sâu sắc, do đó mới khôi phục được nguyên trạng những sự vật này.
Chẳng qua, thiếu vắng người quan trọng nhất kia, toàn bộ mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.
Y không biết bản thân ngẩn ngơ tại đó bao lâu, điện thoại reo, y thấy phiền nên tắt máy.

Thẫn thờ ở đây khiến y tựa hồ không cảm giác được thời gian trôi.

Đôi khi thậm chí y còn hoảng hốt đến bị ảo giác, thấy như Khương Tiêu đang ngồi bên cạnh mình.

Song, vừa duỗi tay ra chạm, Khương Tiêu trong ảo tưởng của y lập tức tan biến.
Bên tai lại loáng thoáng vang lên tiếng thở dài của Khương Tiêu — “Cậu không cần thiết phải như vậy.”
Nhưng điều đó không trong sự kiểm soát của Lận Thành Duật.
Đôi lúc y cảm thấy đây là một loại trừng phạt.

Bởi vì y đã mất quá nhiều thời gian để hiểu rõ tâm tư của mình nên mới vứt bỏ tình yêu vươn tay là có thể chạm tới như giày rách, làm tổn thương người mình yêu.

Nhận sự trả thù, sau khi phát hiện ra, toàn bộ tình yêu bị đè nén của y lập tức ập tới mãnh liệt, vượt hẳn khỏi quyền quyết định của y.
Tuy nhiên, đôi lúc y lại thấy đây như một sự ban ơn.
Y đồng hành cùng Khương Tiêu tám năm.

Mỗi lần chứng kiến sự nỗ lực của anh ấy, sự kiên trì của anh ấy, thành công của anh ấy, y đều có chung niềm vinh dự, vui sướng từ tận đáy lòng.

Chính như lời y nói lúc trước, chỉ cần cho y ở bên người ấy thì tình yêu của y sẽ có bến đỗ.

Y vui vẻ chịu đựng trong thời khắc này, thậm chí từng bước từng bước, ngày càng yêu người ấy hơn.
Khương Tiêu từng khuyên y rất nhiều lần, mong y từ bỏ, làm như vậy sẽ dễ chịu hơn.
Vậy nhưng, y vốn không thể làm được.

Kể cả trong khoảnh khắc này, trong lòng y vẫn là tình yêu sâu đậm với anh.

Vì đó là Khương Tiêu mà..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.