Bạn đang đọc Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài – Chương 120: Bỏ Lỡ
Trước khi tới bệnh viện, Phó Nhược Ngôn đã nhờ người xử lý hiện trường vụ tai nạn giao thông.
Lúc Khương Tiêu đi tắm, hắn nghĩ rồi quyết định gọi cuộc điện thoại kéo dài hai phút kia, tuy nhiên nội dung hội thoại khác với lời của hắn.
Hôm nay vận may của hắn không tệ, như thể số phận đã định sẵn.
Lẽ ra chiều phải về Thâm Thành đàm phán một hợp đồng nhưng đối phương bỗng nhiên đổi ý hủy hẹn, vì vậy Phó Nhược Ngôn định rủ Khương Tiêu cùng ăn tối, đúng lúc giúp đỡ được.
Còn Lận Thành Duật thì mấy hôm nay toàn ở Lệ Thị, dự án chung cư mới nhất của công ty y cũng nằm ở Lệ Thị.
Hôm nào cũng vo ve bên cạnh Khương Tiêu, vậy mà hôm nay lại về Liễu Giang.
Tuy nhiên không phải lúc nào cũng trông cậy hết vào may mắn được.
Phó Nhược Ngôn thấy giờ mình còn không nhân cơ hội can thiệp gì đó thì chính là trái với ý trời.
Ông trời cũng đang giúp hắn, để Khương Tiêu thuộc về hắn.
Những việc hắn vừa làm chẳng qua chỉ là quạt gió thêm củi một cách vô cùng hợp lý.
Điện thoại của Khương Tiêu lại hỏng đúng lúc đó.
Thời này điện thoại di động chưa thể chống thấm nước.
Chiếc điện thoại kia của Khương Tiêu bị dính mưa mà như ngâm nước, trước đó còn miễn cưỡng hoạt động được, anh vừa lên xe Phó Nhược Ngôn, màn hình đã đen ngòm, sau đó không thể khởi động nữa.
Anh không rõ tình hình bên ngoài ra sao, chỉ biết bên cạnh mình có Phó Nhược Ngôn.
Hiện giờ Khương Tiêu cũng không dư sức đi mua điện thoại mới, ít nhất phải đợi Hạ Uyển Uyển ra khỏi phòng phẫu thuật rồi mới tính tiếp được.
Phó Nhược Ngôn đã gọi điện thoại cho người trong công ty giúp anh, kể với nhóm Diệp Miểu Miểu tình huống bất ngờ bên đây, để bọn họ lo liệu công việc và bảo họ đừng lo quá, mấy ngày nữa sẽ ổn thôi.
Công ty đã tự thành lập trật tự công việc, không tới mức Khương Tiêu mới đi một lát đã không vận hành nổi.
Nhóm Diệp Miểu Miểu ngỏ ý muốn đến bệnh viện xem tình hình, Phó Nhược Ngôn lại từ chối.
“Đến cũng không giúp được gì, mọi người chăm nom công ty cẩn thận là được rồi.” Hắn nói: “Mấy hôm nữa nói sau, ở đây có tôi mà.”
Lúc này vắng mặt những người khác mới tốt.
Phó Nhược Ngôn làm hết mọi chuyện Khương Tiêu không nghĩ đến một cách hoàn thiện, khiến cho người ta đủ yên lòng.
Khương Tiêu không biết phải cảm ơn hắn thế nào.
Từ trước anh đã cảm thấy gặp được Phó Nhược Ngôn chính là một điều may mắn lớn lao của mình.
Tuy nhiên vì sự do dự, khủng hoảng, tâm thế đà điểu và mớ cảm xúc hỗn loạn kia mà rõ ràng người ấy đã dựa sát đến vậy, anh vẫn không dám gật đầu.
Chuyện hôm nay tựa hồ đã xóa đi lớp phòng thủ cuối cùng của Khương Tiêu.
Phó Nhược Ngôn nói sẽ ở bên mình, và anh ấy làm được thật, không gì tốt hơn như vậy.
Khương Tiêu nắm lấy tay Phó Nhược Ngôn, anh cũng không muốn buông ra.
Trái ngược với đó, giờ phút này, Lận Thành Duật chạy từ Liễu Giang tới Lệ Thị lại chẳng mấy suôn sẻ.
Chỉ dẫn hiển thị y lái xe nhanh nhất cũng tốn tận hai tiếng rưỡi.
Lái xe chính là cách thức di chuyển qua lại nhanh nhất giữa hai thành phố.
Y nhớ Khương Tiêu nói rằng Phó Nhược Ngôn đã liên hệ với bệnh viện tư nhân gần đó, cũng mường tượng được đó là bệnh viện nào.
Trước khi đến, y đã tìm hiểu qua tình hình xem mình có thể giúp đỡ phần nào không.
Bệnh viện tư nhân này không có liên hệ với nhà họ Lận, tuy nhiên sau khi hỏi người quen một lượt, y vẫn tìm ra bạn bè quen biết và liên lạc được với người bên đó.
Chẳng mấy chốc Lận Thành Duật đã biết rằng họ đã điều xe cứu thương đi đón.
Chưa lo lắng bao lâu, y lại nhận được tin tìm thấy người rồi, vẫn cứu được.
Nghe vậy, Lận Thành Duật coi như thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Không chỉ vì Khương Tiêu, mẹ Hạ cũng đối xử với y rất tốt.
Dù ra sao đi chăng nữa, y cũng mong đối phương không bị gì.
Nếu Hạ Uyển Uyển gặp chuyện thật thì y không thể tưởng tượng được Khương Tiêu sẽ khó chịu đến mấy.
Dẫu Khương Tiêu gọi điện cho ai trước, kết quả cũng tốt rồi.
Lận Thành Duật không rảnh tranh giành tình cảm với Phó Nhược Ngôn vào lúc này.
Y đang vội vã muốn chạy tới bên Khương Tiêu.
Chỉ là…!thời gian tiêu tốn hơn nhiều so với dự kiến của y.
Trời Liễu Giang cũng đang đổ mưa to, y ra còn vào đúng giờ tan tầm cao điểm.
Lận Thành Duật lái xe từ công ty trong trung tâm thành phố, đường kẹt cứng, dòng xe di chuyển quá chậm khiến y bị ngăn cản trên quãng đường tới bên Khương Tiêu.
Hết cách rồi, Lận Thành Duật cũng đâu biết bay.
Sao cứ nhất quyết phải ở lúc này chứ?
Vất vả lắm mới ra khỏi Liễu Giang.
Qua hai tiếng, trời sắp tối đen.
Kết quả là vừa tới Lệ Thị không lâu, dù đã đỡ tắc đường nhưng một chiếc xe con lại bỗng xông tới từ phía sau, đâm sầm vào đuôi xe y.
Lận Thành Duật: “…”
Giờ phút này, y không còn cảm giác nào khác ngoài nôn nóng.
Thực ra không vấn đề gì, chỉ là đuôi xe bị đâm hư hại rất nặng.
Thái độ của bên gây ra vụ việc rất chân thành, liên tục xin lỗi, nói mình bất cẩn, còn chủ động báo công an và gọi điện cho công ty bảo hiểm xe.
Song, Lận Thành Duật không thèm quan tâm đến những điều này.
Y đang nghiêm túc suy nghĩ xem chiếc xe hỏng này còn đi được tiếp không.
Đáp án dĩ nhiên là không.
Dưới sự lôi kéo của tài xế bên kia, y không tiếp tục lưu luyến đống sắt vụn này, gọi điện cho người tới xử lý rồi gọi cho Nhạc Thành xem chú có thể điều chiếc xe nào khác tới không, đồng thời đi đến ven đường, dự định bắt xe đi.
Thời này chưa có ứng dụng gọi xe nhanh chóng, tình hình giao thông ở Lệ Thị lại vô cùng phức tạp.
Hệ thống tàu điện ngầm chưa hoàn thiện, cả chỗ y đang đứng và vị trí bệnh viện tư nhân kia đều cách trạm tàu điện ngầm rất xa.
Lận Thành Duật đứng ven đường một lát, chờ được một chiếc taxi.
Tài xế kia đón y xong thì quan sát cẩn thận một lát rồi mới đi.
Lên xe, y cho rằng đã suôn sẻ hơn, tuy rằng vẫn còn một tiếng đi xe nữa mới tới bệnh viện.
Thế nhưng tài xế này ma lanh hơn y tưởng nhiều.
Lẽ ra lúc lên xe y phải đoán trước được, nhưng khi Lận Thành Duật phát hiện ra, tài xế đã chở y đi đường vòng tới một đoạn đường tệ hại.
Tài xế kia quan sát y vài lần, có lẽ là muốn y vung tiền như rác.
Con đường này vẫn thường kẹt xe từ bốn phía, giờ đang trên cầu vượt, chẳng nhích được bao xa, Lận Thành Duật có xuống xe đổi chiếc khác cũng phải mất một thời gian nữa mới chạy được khỏi khu vực này.
Ở Liễu Giang tắc đường, ở Lệ Thị cũng tắc đường, thậm chí đến bệnh viện kia còn có người chỉ sai đường cho y.
Bệnh viện tư nhân vị trí xa xôi này có một ưu điểm lớn chính là to rộng.
Y chạy từ tòa nhà cao tầng này tới tòa nhà cao tầng khác.
Đến khi y tới được trước cửa phòng bệnh, lộ trình hai tiếng rưỡi dự kiến đã thành hơn năm tiếng trên thực tế.
Kẹt xe, đụng xe, xe taxi đi đường vòng, sau đó là nhầm đường.
Đời này Lận Thành Duật chưa từng gặp nhiều chuyện ngoài ý muốn đến vậy, chúng còn dồn hết lên y lúc khẩn cấp nhất.
Khi đến bệnh viện đã trễ lắm rồi.
Ca phẫu thuật của Hạ Uyển Uyển đã kết thúc từ một tiếng trước một cách rất thuận lợi.
Toàn thân bà băng bó rất nhiều băng vải, có điều bác sĩ nói tình hình không nghiêm trọng lắm, vết thương ngoài da nhiều, trông hơi đáng sợ nhưng cứ chăm dưỡng cẩn thận thì sẽ không để lại bất kỳ di chứng gì, nói Khương Tiêu hãy yên tâm.
Khương Tiêu hỏi kỹ bác sĩ rất nhiều chuyện, xác nhận đi xác nhận lại rằng người ta không dỗ dành mình, cuối cùng mới thả lỏng tâm trạng trở lại.
Hiện giờ, Hạ Uyển Uyển đang nằm yên tĩnh trên giường bệnh, bà được tiêm thuốc tê, đang ngủ.
Khương Tiêu không dám chạm vào bà, chỉ ngồi bên giường.
Đầu tiên, anh nhìn nghiêm túc một hồi lâu, sau đó mới dám chạm nhẹ vào bà.
Tay trái của Hạ Uyển Uyển không bị thương, anh bèn ngoắc lấy một ngón tay của bà, xác định rằng mẹ thực sự vẫn còn sống.
Khi Lận Thành Duật tới, y nhìn qua lớp kính cửa, thấy Khương Tiêu dựa vào mạn giường ngủ thiếp đi rồi.
Bấy giờ, Phó Nhược Ngôn đang đứng ở cửa phòng bệnh.
Y còn chưa đi vào đã bị đối phương đẩy ra.
“Tiêu Tiêu vừa ngủ.” Phó Nhược Ngôn nói: “Đừng đi vào làm ồn đến em ấy.”
Hắn ra hiệu cho Lận Thành Duật đi ra xa chút, ở đây cần yên tĩnh, tiếp theo, hắn bổ sung: “Đã ổn hết rồi.
Nơi này không cần cậu đâu, nếu không có việc gì thì mau mau trở về đi.”
Không lâu trước đó, gánh nặng trong lòng Khương Tiêu cuối cùng cũng rơi xuống, tinh thần căng chặt cũng thả lỏng.
Trời đã vào khuya, anh vừa buông lòng, cơn mỏi mệt đè nặng khi trước lập tức đánh úp lại.
Cộng thêm việc có Phó Nhược Ngôn ở bên, Khương Tiêu đã đủ yên lòng.
Anh không phải lo lắng thêm gì, ngủ rất sâu.
Về một người khác anh cũng từng gọi điện nhưng mãi vẫn chưa xuất hiện, Khương Tiêu không nói gì nữa.
Anh thấy không sao hết.
Đây cũng đâu phải lần đầu tiên…!Lận Thành Duật không tới.
Hiện giờ anh đã tiếp nhận điều này một cách thản nhiên.
Bất kể gọi được hay không, kết cục vẫn như vậy.
Việc ám ảnh vì cuộc điện thoại được kết nối và rất nhiều cuộc gọi không liên lạc được khác cũng chẳng cần thiết.
Trước đây là anh cố chấp rồi.
Khương Tiêu cũng rõ trong lòng.
Hôm nay Lận Thành Duật ở Liễu Giang, không gần bằng Phó Nhược Ngôn, muốn tới đây cần chút thời gian.
Thế nhưng mấy tiếng đồng hồ không là gì vào ngày thường này lại trở nên khác biệt trong hôm nay.
Bởi vì hôm nay, từng phút trôi qua với Khương Tiêu đều dài đằng đẵng.
Trong khoảng thời gian dài lâu quá độ ấy, Lận Thành Duật lại không có mặt.
Không biết do trục trặc hay nguyên nhân gì khác, sự thật chính là anh đợi 4-5 tiếng, cậu ta vẫn chưa xuất hiện.
Vậy chứng tỏ không có duyên rồi, khỏi phải ép buộc làm gì.
Vả lại, bên cạnh Khương Tiêu còn Phó Nhược Ngôn nên anh thấy cũng không khó chịu mấy.
Anh nắm tay Phó Nhược Ngôn, trái lại tự mình thông suốt.
Anh không muốn bỏ lỡ Phó Nhược Ngôn vì sự do dự và nhút nhát không cần thiết phải có ấy.
Lận Thành Duật giờ phút này lại rất chật vật.
Rõ ràng đang là đầu thu lạnh lẽo, đến tối càng lạnh hơn mà y lại chạy đến nỗi mồ hôi đầy người.
Thế nhưng khi nghe rằng Khương Tiêu đã ngủ, ngay cả hơi thở dốc của y cũng trở nên nhẹ nhàng.
Trước lúc đến nơi y vẫn đang nghĩ xem nên giải thích sao với Khương Tiêu.
Y không cố tình đến trễ, song vẫn cứ là muộn rồi.
Y bây giờ không muốn gây sự với Phó Nhược Ngôn, cũng không nổi giận vì mấy lời quái gở hắn vừa nói.
Y chỉ hỏi rốt cuộc tình hình của cô Hạ ra sao, sau đó hỏi Tiêu Tiêu vẫn ổn chứ.
Hai người họ là tình địch, hiển nhiên Phó Nhược Ngôn sẽ không nhiều lời với y, tuy nhiên hắn vẫn có thể đưa ra đáp án khẳng định.
Lận Thành Duật đã hỏi bác sĩ phần lớn những vấn đề còn lại.
Lúc này sao y rời đi được, lại sợ làm ồn giấc ngủ khó khăn lắm mới có được của Khương Tiêu, đành nhỏ giọng nói: “Tôi xem thử tình hình của anh ấy.”
Khương Tiêu vẫn mặc bộ đồng phục bệnh nhân thay sang sau khi tắm qua kia.
Lận Thành Duật không biết chuyện này, lúc nhìn thấy, cơ thể y bỗng chấn động, bước chân khựng tại đó.
Khương Tiêu ngồi trên một chiếc ghế dựa dạng sô pha thấp, ghế rất lớn.
Anh nằm tựa lên giường bệnh, cuộn tròn thành một cục, như thể chính anh mới là một người bệnh.
Sự yếu ớt kết hợp với đồng phục bệnh nhân và ghế sô pha trông có vẻ càng nhợt nhạt hơn, tựa hồ chạm nhẹ thôi là sẽ vỡ tan.
Y lại bỏ lỡ thêm một lần với Khương Tiêu như vậy..