Bạn đang đọc Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài – Chương 116: Khương Tiêu Là Của Mình
CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
– .-..- — -….- -.
–…- -….- -.-……!-…..!-….- -.–.
-.
Phó Nhược Ngôn xưa giờ luôn rất kiên nhẫn, đặc biệt là với Khương Tiêu.
Nhưng chỉ kiên nhẫn thôi thì còn lâu mới đủ.
Hắn biết ở mặt tình cảm, muốn Khương Tiêu chủ động tiến lên trước một bước là điều cực kỳ khó khăn.
Trước kia hắn không hiểu, chỉ có một Lâm Hạc Nguyên thì sức ảnh hưởng đâu đủ mạnh, huống hồ Khương Tiêu đánh giá không tệ về mối tình đó, lẽ ra không nên sợ đến mức này mới đúng.
Giờ thêm một Lận Thành Duật, còn là Lận Thành Duật của đời trước, tình hình lập tức trở nên phức tạp.
Phó Nhược Ngôn không biết tường tận, tuy nhiên xem trạng thái của Lận Thành Duật là biết không mấy lạc quan, mới dẫn đến một kết cục thảm thiết.
Điều này chứng tỏ sử dụng phương pháp mưa dầm thấm lâu, chờ Khương Tiêu chấp nhận mình sẽ mất thời gian lắm, Khương Tiêu lại bận rộn, công việc bộn bề luôn là cái cớ khá tiện lợi để em ấy thu mình lại.
Cứ tiếp tục, qua ba năm nữa, Phó Nhược Ngôn cũng chưa chắc mình đã theo đuổi được đối phương.
Trừ khi hắn có thể chạm vào chuyện Khương Tiêu chôn giấu trong lòng, đả động đến em ấy theo đúng nghĩa.
Phát hiện đối phương sống lại chính là một điểm mấu chốt.
Vì vậy hắn không giấu giếm, xác định được rồi thì thẳng thắn ngả bài luôn.
Giờ phút này, Phó Nhược Ngôn căng thẳng tột độ.
Hắn không biết nước đi của mình là đúng hay sai…!mãi cho đến khi cảm nhận được động tác của Khương Tiêu.
Hắn ôm hờ đối phương, Khương Tiêu chỉ cần đẩy là có thể đẩy ra, tuy nhiên anh đã không làm vậy.
Hắn đợi một lát, Khương Tiêu vươn tay chầm chậm kéo lấy vạt áo hắn.
Cảm giác bị kéo kia khiến Phó Nhược Ngôn thoáng chốc yên lòng.
Em ấy không trốn tránh.
“Tôi…” Khương Tiêu lưỡng lự chưa biết nên mở lời từ đâu: “Anh đã biết hết rồi…!mà không thấy tôi kỳ lạ sao?”
Trước đó, không ai phát hiện ra điều này.
Với anh, mẹ rất đơn thuần, Khương Tiêu nói gì bà tin nấy.
Bỗng dưng biết nấu cơm, anh giải thích đây là tài năng bẩm sinh, học siêu dễ, Hạ Uyển Uyển tin luôn, chưa từng nghi ngờ về hướng sống lại một đời.
Người nhanh nhạy như Lâm Đào Thanh và ông cụ Lận cảm thấy những chuyện anh trải qua hơi phức tạp, chẳng hề đơn giản như bề ngoài, song họ cũng không tìm hiểu sâu, bởi vì không đủ thông tin, hiển nhiên họ đều không nghĩ đến phương diện ấy.
Chỉ có Phó Nhược Ngôn đủ gần gũi, đủ hiểu biết, còn có lòng hiếu kỳ với Khương Tiêu là thực sự quay tơ bóc kén ra ngọn ngành việc này.
“Sao anh lại thấy em kỳ lạ được?” Phó Nhược Ngôn thắc mắc: “Cùng lắm là thế giới hơi ảo diệu thôi, chứ em vẫn là em mà.”
Với hắn, cùng lắm là Khương Tiêu có thêm một đoạn quá khứ hắn không biết mà thôi.
“Anh xem, tôi nào giống như anh tưởng tượng.” Hắn nghe thấy Khương Tiêu buồn bực nói: “Tôi không thông minh như anh thấy, do tôi từng trải qua rất nhiều chuyện nên mới biết trước được.
Tôi không có gì đặc biệt, tôi chỉ là một người hết sức bình thường…”
Chưa nói xong, anh đã nghe thấy Phó Nhược Ngôn cười lên.
Khương Tiêu: “Anh cười gì?”
“Sống lại không thể giải quyết hết thảy.” Phó Nhược Ngôn cảm thấy Khương Tiêu thật đáng yêu, ôm anh chặt hơn chút, vuốt ve mái tóc mềm mại của anh: “Đây có phải ngày đầu anh biết em đâu, tính cách và tấm lòng em rốt cuộc ra sao, đôi mắt anh xem được, và lòng anh tự hiểu rõ ràng.”
Sống lại 800 lần cũng chẳng thể thay đổi bản chất của một người.
Hắn đã nghe ở chỗ mẹ Hạ, cũng nghe Khương Tiêu đề cập qua bản thân lập nghiệp kiểu gì.
Vừa học vừa chạy đôn chạy đáo khắp nơi, bắt đầu từ bày sạp bày quầy bán hàng, loại khổ gì cũng từng chịu.
Em ấy thi từ tỉnh ngoài vào Nam Liên, thành tích Trạng Nguyên toàn thành phố.
Lên Đại học càng thể hiện rõ năng lực hơn, em ấy được hời từ việc sống lại nhưng điều đó không có nghĩa rằng những thứ đạt được xuất hiện từ hư vô.
Tất cả đều do em ấy một tay dốc sức làm nên, từng chút, từng chút một.
Em ấy nhiệt huyết lương thiện, dịu dàng đáng yêu, kiên định chịu khó.
Đó là sự thật.
Sống lại không phải nguyên nhân thành công của Khương Tiêu, thậm chí còn không phải nhân tố chính, hoàn toàn không đáng là gì giữa vô số điểm đặc biệt hấp dẫn hắn ở Khương Tiêu.
“Anh biết anh đang thích người nào, Tiêu Tiêu à, thực sự không phải do em sống lại một đời đâu.
Em có thể yên tâm về điều này.”
Phó Nhược Ngôn ngồi im một lát, nhận ra cảm xúc của Khương Tiêu tốt hơn, hắn mới cẩn trọng hỏi một câu: “Đời trước chúng ta có quen nhau không Tiêu Tiêu?”
Đây là điều hắn vô cùng mong mỏi được biết.
Nếu quen thì chắc mình cũng thích em ấy nhỉ?
Khương Tiêu: “Không quen biết, còn chưa từng gặp mặt.”
Phó Nhược Ngôn hơi tiếc nuối, sau đó lại thấy may mắn.
Đời này, hắn gặp Khương Tiêu khi em ấy đi lấy hàng.
Cuộc gặp gỡ rất tình cờ.
Nếu Khương Tiêu tới sớm hai mươi phút hoặc muộn hai mươi phút là sẽ chẳng có sự giao thoa giữa hai người.
Duyên phận khó có được biết mấy.
Hắn lại lặng lẽ ôm người chặt hơn chút.
Cứ vậy, qua vài câu chuyện, Khương Tiêu đã hết căng thẳng.
Anh phát hiện Phó Nhược Ngôn còn tỏ ra thản nhiên về chuyện sống lại hơn cả đương sự là mình.
Vì vậy, anh cũng không cần thiết phải nghĩ nhiều để tự khiến bản thân rối bời.
Phát hiện thì phát hiện thôi, đâu phải không thể nói với Phó Nhược Ngôn.
“Thực tế những gì anh đoán đều gần đúng.
Tôi không thể kể hết chuyện ngần ấy năm trong một lát được.” Khương Tiêu cất lời: “Đời trước, tôi chết khi mới hơn 30 tuổi, vì bệnh tật.
Sau đấy, tôi tỉnh lại ở năm lớp 9.
Chính tôi cũng thấy thật thần kỳ.”
Trái tim Phó Nhược Ngôn se lại.
Hơn ba mươi tuổi, Khương Tiêu mất rất sớm.
Lại còn vì bệnh tật.
Lúc đó chắc hẳn em ấy đã đau khổ và bất lực đến nỗi mà mình không thể tưởng tượng nổi.
Hắn cho rằng đây là trọng điểm.
Nhưng tiếp theo, hắn lại nghe được nhiều chuyện còn trầm trọng hơn những gì mình đã tưởng tượng.
Mặc dù Khương Tiêu kể ra với giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ, nhiều lúc còn nói qua loa những chuyện khổ đau, thay vào đó tập trung vào một số cảm xúc không liên quan đã qua, chẳng hạn như đời trước gây dựng sự nghiệp ra sao, trông thấy gì, thậm chí không quên nhắc nhở hắn về quỹ đạo kinh doanh của Phó Thị.
Thế nhưng, dù chỉ qua đôi ba câu từ ít ỏi, hắn cũng cảm nhận được những vất vả gian khổ khi ấy.
Khương Tiêu mất mẹ, bên cạnh không còn người thân nào khác.
Hạ Uyển Uyển rời khỏi em ấy rất sớm.
Không chỉ không học đến Đại học mà cấp ba cũng chưa học xong.
Phó Nhược Ngôn cứ nghĩ phần lớn đau đớn khổ sở của anh chỉ do chuyện tình cảm với Lận Thành Duật không suôn sẻ, ít nhất sẽ không gặp khó khăn ở vấn đề kinh tế.
Lận Thành Duật nào phải đồ vật, ít ra cũng có tiền, đảm bảo được điều kiện sinh hoạt.
Ngờ đâu sự việc hắn phải đối mặt lại là nhà họ Lận phá sản và Lận Thành Duật đi vào ngõ cụt.
Khương Tiêu trải qua những ngày tháng gian khổ dài đằng đẵng, về sau chờ đến khoảnh khắc mây tan thấy trăng sáng thì cũng chẳng tốt hơn.
Khi em ấy bệnh sắp chết, bên cạnh không có nổi một người kề cận.
“Không sao đâu.
Bây giờ năm nào tôi cũng đi kiểm tra sức khỏe, kiên trì tập thể dục, còn rủ cả mẹ theo, tôi cũng đã điều chỉnh việc ăn uống thiếu điều độ, đảm bảo thời gian ngủ đủ, sức khỏe rất tốt, sẽ không bị bệnh.”
Nói xong, Khương Tiêu thậm chí còn ngẩng đầu cười khẽ với hắn.
“Thực ra chỉ vậy thôi.
Đời trước tôi không có gì đặc biệt để kể ra.
Cảm ơn anh, Phó Nhược Ngôn.
Nói ra rồi, tôi cảm thấy đỡ hơn nhiều lắm.
Đều đã qua.
Không sao hết, được trở về lần nữa, tôi đúng là người cực kỳ, cực kỳ may mắn.”
Phó Nhược Ngôn thấy mình không ổn.
Hắn ôm chặt Khương Tiêu trong lòng.
Khương Tiêu vốn đang nở nụ cười, lại bỗng cảm giác vai mình ươn ướt.
“Khóc gì chứ.” Lần đầu thấy cảnh Phó Nhược Ngôn rơi nước mắt, anh hoảng hồn, chầm chậm vỗ lưng hắn: “Thực sự không sao đâu.”
Trước kia, Phó Nhược Ngôn thấy sống lại là một chuyện quá ảo diệu, không thể tin được chuyện này lại xảy ra với Khương Tiêu.
Thế nhưng nghe xong, hắn mới thấy chuyện này thật hợp lý.
Người như Khương Tiêu sao phải chịu khó khăn đến vậy? Em ấy không làm sai gì cả, lại phải trải qua quá nhiều chuyện, cứ thế rời khỏi trần đời với muôn vàn tiếc nuối.
Em ấy vốn phải sống tốt hơn rất rất nhiều.
“Nếu anh là ông trời, anh cũng sẽ cho em sống lại.
Tiêu Tiêu ơi, anh quen em sớm hơn chút thì tốt biết bao.”
Hắn thương, hắn xót cho đối phương, ước mong giá mà người mình yêu chưa từng chịu bất kỳ tổn thương nào.
Ấy vậy nhưng ông trời cũng thật là, mắt nhắm mắt mở.
Để Khương Tiêu trở về thôi là được rồi, cái thằng chết tiệt Lận Thành Duật cũng quay lại theo làm gì?
Không thể giao Khương Tiêu cho tên đó được.
Phó Nhược Ngôn nghĩ.
Khương Tiêu là của mình.
Với Khương Tiêu, trong buổi tối hôm nay, ngoài sự khiếp sợ hoảng hồn ban đầu thì mọi chuyện sau đó có kết quả không tệ.
Sống lại tốt thật, giúp anh quen được Phó Nhược Ngôn.
Anh cảm thấy mình sống lại không uổng công.
Anh thay đổi khá nhiều người bên cạnh, cùng lúc đó, người bên cạnh cũng đang đổi thay anh.
Rất nhiều lúc Khương Tiêu tỏ ra thật thản nhiên.
Những khổ cực đã qua tạo nên anh của hiện tại.
Phải tự mình trải nghiệm mới tích lũy được kinh nghiệm sống và làm việc.
Không biết đời trước Phó Nhược Ngôn thế nào.
Sau trận chiến ác liệt cuối cùng ở Phó Thị, liệu chăng anh ấy vẫn suy sụp tinh thần và sống buông thả ở bên ngoài? Có điều, Phó Nhược Ngôn đời này chắc sẽ không hối hận.
Gặp được đối phương cũng là may mắn của Khương Tiêu.
Anh ấy nói với mình rằng những chuyện đó không phải lỗi do mình, cả hai đời mình đều làm rất tốt.
Khương Tiêu thường xuyên nghi ngờ liệu bản thân có thực sự tốt như lời người khác.
Trước kia được Lâm Hạc Nguyên khen, anh không dám tin cho lắm.
Lâm Hạc Nguyên thích mình nên có lẽ anh chỉ là người tình hóa Tây Thi mà thôi; nhóm Diệp Miểu Miểu nói anh tốt là do họ vốn đã giỏi nói ngọt, khen ông chủ cũng không phải điều gì đáng trách; còn rất nhiều người khác…
Anh không tin những lời nói ngoài miệng này, anh sợ loại quan hệ thân mật là người yêu, thậm chí đôi lúc anh còn sợ hành động đối xử tốt với mình của người khác, sợ giẫm lên vết xe đổ, sợ càng lại gần thì tổn thương phải chịu càng nặng nề hơn.
Phó Nhược Ngôn biết chứ.
Dựa trên cơ sở mọi chuyện, hắn hiểu tại sao Khương Tiêu không dám tin tưởng.
Khương Tiêu nói không sao, em ấy cũng có cuộc đời mới, nhưng chính bản thân em ấy lại chẳng thể phát hiện ra những ám ảnh trong tâm trí.
“Mọi người đều thật lòng đó, bởi vì em xứng đáng nhận được sự yêu thích của bất cứ ai.” Hắn lén hôn lên tóc Khương Tiêu: “Cảm ơn ông trời đã đưa em trở về, để anh quen được em.”
Trước khi tới đây, Khương Tiêu không ngờ được chuyện sẽ thành thế này.
Anh cảm giác hình ảnh Phó Nhược Ngôn trong lòng mình đã khác đôi chút.
Người biết bí mật của mình cứ thế trở thành một người đặc biệt với mình.
Vốn đã rất đặc biệt rồi, bây giờ mức độ đặc biệt lại tăng thêm không ít nữa.
Qua đêm đó, Lận Thành Duật cũng nhanh chóng biết chuyện.
Trong bữa tiệc hôm ấy, y đã cảm giác thời điểm Phó Nhược Ngôn xuất hiện hơi kỳ lạ, dẫn tới việc nghi ngờ một thời gian.
Sau khi Phó Nhược Ngôn và Khương Tiêu xác nhận, họ cũng không định giấu giếm Lận Thành Duật.
Hay nói là ước gì đối phương biết sớm hơn.
Mối quan hệ của hắn và Khương Tiêu đã khác.
Hắn còn biết những chuyện tệ hại y làm rồi, mong y có chút liêm sỉ, sớm ngày buông tha cho Khương Tiêu.
Xét từ mức độ nào đó, Phó Nhược Ngôn đem đến cho y cảm giác đe dọa mạnh hơn hẳn Lâm Hạc Nguyên..