Tra Công Nhẹ Chút Đi!

Chương 67: Ghen Rồi Sao 4


Bạn đang đọc Tra Công Nhẹ Chút Đi! – Chương 67: Ghen Rồi Sao 4


Tôi mất hết lí trí chỉ có thể nghe lời anh há miệng khóc to hơn.

Nhưng tiếng khóc chưa kịp trào lên đã bị anh hung hăng nuốt lấy, không biết từ khi nào lưỡi anh đã chui vào trong miệng và điên cuồng tàn phá mọi ngóc ngách bên trong.

Môi lưỡi anh đi thẳng một đường từ chiếc cổ thon dài cho đến trước ngực, thành thạo ngậm lấy hai hạt đậu đã sưng đỏ, động tác càng lúc càng thêm điên cuồng như trẻ em khát sữa, hàm răng cọ quanh hai điểm hồng lúc nặng lúc nhẹ.

Anh bỗng dưng xoay người, tay nắm mạnh cằm buộc tôi nhìn kỹ vào tấm gương lớn đang phản chiếu thân thể d âm đãng và hèn mọn của tôi.

Ánh mắt anh thăm thẳm đục ngầu, anh nói bên tai tôi:
“Nhìn cho kỹ, không phải em đang xụi lơ trong tay anh sao, rốt cuộc em vẫn là của anh, để anh tuỳ tiện chơi tuỳ tiện chà đạp mà thôi.


“Không thể trốn chạy, chỉ có thể ở bên cạnh anh, cầu xin anh, van vỉ anh chơi em nhiều hơn, có đúng không?”
Cùng lúc, ngón tay ánh miết mạnh lên đỉnh đầu thứ đó, cả người tôi cơ hồ run lên, một dòng nước trắng phun thẳng lên cánh tay rắn rỏi màu mạch nha của anh.

Giống như lời anh nói, cơ thể căng cứng dần mềm nhũn thành một vũng nước, tôi xụi lơ ngã vào trong lồng ngực anh thở hổn hển.


Trí óc bị đánh đến tỉnh táo, một nỗi đau xót từ sâu thẳm dần xâm chiếm lục phủ ngũ tạng và cắn nát từng tế bào trong cơ thể tôi.

Đau quá!
Tại sao tim tôi lại đau như thế này?
Gương mặt thiếu niên tinh khôi sáng lán mờ đi và thay thế bởi một gương mặt chẳng khác gì ma quỷ.

Cũng một gương mặt đó, từng đường nét đều đẹp đến hư ảo, nhưng chỉ toàn lạnh lẽo và độc ác không ngừng đâm chết tôi.

“AAA”
Không phải! Anh của tôi không phải ma quỷ, anh không bao giờ làm tôi đau khổ như thế này đâu!
Tôi lắc đầu nguầy nguậy, tay vùng vẫy xô anh ngã nhào.

Rõ ràng chúng ta chỉ mới 16 tuổi, sao có thể hồ đồ sa lầy vào dục vọng thế này!
Không có! Tôi không có vấy bẩn anh!
Tôi không bao giờ muốn vấy bẩn anh đâu mà!
Tôi không ngừng gào thét thứ âm thanh điên loạn, anh giữ chặt người tôi rồi không ngừng vỗ về trấn an:
“Ngạn Du, em bình tĩnh lại, tất cả chỉ là ảo ảnh mà thôi!”
Đúng rồi, tất cả đều chỉ là ảo ảnh, tôi không có nhúng chàm anh, không có vấy bẩn anh.

Chúng ta chỉ mới 16 tuổi mà thôi.

Anh nhìn thấy ngón tay tôi giơ lên hạ xuống, lông mày vừa giãn ra đã lập tức cau lại, giọng điệu không chút cảm xúc hỏi tôi: “Em vừa nói gì? Lặp lại cho anh nghe!”
Chúng ta chỉ mới 16 tuổi mà thôi.

Ngón tay tôi trúc trắc giơ lên, số 1 và 6.

“16 gì? 16 tuổi sao? Em đang nói ai 16 tuổi?” Giọng điệu anh trở nên hung hăng và nóng nảy.

Tôi rụt rè hồi lâu, ngón trỏ run rẩy chỉ về anh rồi chỉ ngược về tôi.


Là chúng ta.

Anh càng nhìn giọng điệu càng điên cuồng và cáu bẳn hơn, anh gằn lên một âm thanh rợn người: “Lặp lại một lần nữa? Em nói anh đang bao nhiêu tuổi?”
16 tuổi.

Anh 16 tuổi, học lớp 10, thích chơi bóng rổ, sôi nổi và nhiệt huyết, thỉnh thoảng sẽ khen em vẽ gì mà ngộ nghĩnh.

Tôi nhớ lại từng mảnh ký ức rời rạc, khoé môi ngây ngô nhìn anh cười, anh tươi sáng đẹp đẽ, là ánh sáng tôi muốn chạm tới, là giấc mộng tôi hằng ao ước, cũng là người tôi vụng trộm nhớ thương.

“Rầm” một cái, nắm đấm anh lướt qua mắt tôi đấm thẳng vào tấm kính đối diện, tiếng “loảng xoảng” giòn giã vang lên, từng mảnh thuỷ tinh liên tiếp rơi xuống sàn nhà loáng nước.

Gương mặt như ma quỷ muốn tươi sống nuốt chết tôi khiến người tôi sợ đến run lên bần bật, anh nhìn tôi hồi lâu mới cắn răng nói:
“Đừng hoảng.

” Gương mặt cáu bẳn dần trở nên ôn hoà, không đọng lại một cảm xúc dư thừa, giọng nói bất lực và thấp thoáng muộn phiền: “Anh giúp em tắm tiếp.


Quả thực không có gì khác lạ xảy ra!
Tôi được anh ôm khỏi bồn tắm, anh điều chỉnh sức chảy và sức nóng trên vòi sen thích hợp rồi mới chậm rãi xối khắp người tôi đến khi thật sạch sẽ.


Kế tiếp, anh cầm lấy khăn bông lau từ trên xuống dưới một lượt, cả quá trình đều không chớp mắt giống như đang nhìn phải không khí, tôi được anh mặc áo quần rồi nhấc ra ngoài cửa.

Một tiếng “sầm” giận dữ vang lên, cửa phòng tắm bị anh hung hăng đóng chặt lại.

“Chờ đó, anh xối nước một chút liền ra.


Tôi ngơ ngác nhìn cánh cửa trắng au phía trước, tiếng nước xối ào ào từ phòng tắm mạnh mẽ truyền ra cho thấy anh đang tức giận thế nào.

Tôi lục lọi trí óc một hồi, chưa kịp hiểu vì sao anh giận dỗi đến thế thì cửa phòng bỗng dưng bật mở, hơi nước nóng hổi lập tức tràn ra vây phủ cả người tôi.

Anh cầm khăn tắm lau vội mái tóc đang sũng nước, nhìn tôi đứng bất động thì bĩu môi mắng nhỏ: “Em không biết tự lấy khăn lau tóc hay sao, được anh phục vụ tận răng quen rồi phải không?”
Khăn bông trên tay anh nhanh chóng phủ xuống đầu tôi, tầm mắt chợt tối ám không thể thấy gì, tôi yên tĩnh cảm nhận bàn tay anh không nặng không nhẹ lướt trên tóc tôi và tham lam hít thở mùi hương nam tính và sạch sẽ của anh.

Một lúc lâu sau, tay tôi bị anh kéo lấy, tầm mắt được giải thoát liền nhìn thấy bóng lưng cao ngất của anh đang đi đằng trước, giọng điệu anh vẫn còn hung hăng:
“Đi xuống ăn cơm!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.