Bạn đang đọc Tra Công Nhẹ Chút Đi! – Chương 60: Đừng Đánh Nữa!
“Cháu đừng hòng làm càn, nhìn xem tình trạng cậu ấy không thể ăn không thể uống thế này, liệu có thể nghe lời cháu rồi phối hợp cùng cháu về nhà sao? Kinh nghiệm hơn 30 năm của bác không chỉ để hù doạ cháu đâu!”
Giọng điệu người bác sĩ trung niên càng lúc càng nghiêm túc, đã không còn giấu được cơn giận dữ với cục đá trước mắt ông nữa rồi.
Nhưng anh vẫn không màng lí lẽ và vai vế mà lớn tiếng chày cối:
“Đừng mang kinh nghiệm 30 năm của bác ra doạ cháu, ngày hôm nay cháu sẽ mang em ấy về nhà, sẽ lắp ráp đầy đủ thiết bị y tế và mời chuyên gia nội thần kinh nước ngoài đến khám cho em ấy!”
“BỐP!”
Một cú đấm nện lên gương mặt điển trai vang lên âm thanh chói tai, mọi người đang bận rộn vẫn len lén liếc mắt nhìn về phía này, biểu cảm sửng sốt và sợ hãi thay cho người bác sĩ trung niên.
“Bác! Đây là cú đánh thứ hai rồi đấy, đừng nghĩ rằng có ông ấy chống lưng thì muốn ngang tàng làm gì cũng được chớ! Cả hai người đều là cá…”
Anh mặc kệ má trái bị đánh đến đỏ rát, miệng vừa điên tiết gào lên vừa hung hăng vung nắm đấm về phía bác sĩ trung niên.
“Bốp!”
Cả hiện trường hít hà một tiếng, âm thanh ai thán lần lượt vang lên, bác sĩ trung niên cả người lành lặn nhưng mà anh vừa bị cây gậy ba toong đằng sau nện đến choáng váng rồi.
“Mày đủ lông đủ cánh muốn bay rồi phải không? Tại sao mấy hôm nay không đến trụ sở chính, hả?”
Không chờ anh quay đầu, người đàn ông khoảng chừng năm mươi có gương mặt hao hao với anh đã chầm chậm bước tới và đứng đối diện với anh.
Phía sau cửa là hai hàng vệ sĩ áo đen đang nghiêm trang đứng thẳng.
Những người áo trắng vừa cười cợt hóng chuyện nhìn thấy thế thì cúi đầu nườm nượp rời khỏi phòng.
Trong phòng bỗng dưng im ắng, ngoại trừ tôi đang nằm như cá chết trên giường bệnh thì chỉ còn anh cùng hai người đàn ông trung niên đứng đó.
“Ôi chao, người cha bận trăm công nghìn việc cuối cùng cũng đại giá quang lâm tới đây, nếu cha không mắng phủ đầu tôi còn tưởng rằng ông tới đây để gặp bác sĩ Trương ấy chứ.
” Đôi con ngươi kín kẽ giờ phút này như mọc lên gai nhọn, giọng anh không chút cảm xúc nhưng khiến tôi mới nghe đã cảm thấy lạnh gáy.
“Câm mồm! Xem ra là tao quá dễ dãi mới khiến mày ngông cuồng tác quai tác quái như ngày hôm nay!” Người được gọi là cha nói xong liền giằng cây ba toong xuống nền nhà một tiếng “cốp,” lời lẽ là trách móc nhưng giọng điệu lại đanh lạnh như thép:
“Mày vừa huênh hoang nói thế nào, sẽ mang cậu ta về nhà, lắp ráp đầy đủ thiết bị y tế và mời chuyên gia nước ngoài về chữa bệnh sao? Ha ha ha, mày nghĩ những thứ ấy từ đâu mà có? Ngày hôm nay tao nói cho mày biết, mày đi đến trụ sở chính nghiêm túc tiếp quản công ty thì tao sẽ mắt nhắm mắt mở để cậu ấy ở đây chữa bệnh, bằng không…”
“Bằng không thì sao, ông sẽ giết em ấy hay sẽ giết chết tôi? Phí công ông tính trước rào sau rồi, em ấy bây giờ cầu chết còn nhiều hơn cầu sống, mà tôi cũng muốn xem thử ông rốt cuộc sẽ giết tôi bằng cách nào? Mà cũng không phải, mẹ con tôi có lẽ đã chết, chết vào cái ngày ông ruồng bỏ mẹ tôi để chạy theo người đàn ông trước mắt này rồi!”
“Mày!” Người đàn ông được gọi là cha tức lồng ngực thở hồng hộc, gương mặt thoáng chốc giận đến tái xanh, nghiến răng nghiến lời mắng:
“Nghiệp chướng! Nghiệp chướng mà! Mẹ nào con nấy, điên điên dại dại nói càn nói quấy là giỏi, xem hôm nay tao có đánh chết mày hay không?”
Ngay sau đó, gậy batoong vung tới tấp vào người anh, mỗi khi đụng đến da thịt chắc nịch liền vang lên tiếng bốp bốp kinh hoàng.
“Đúng rồi, đánh đáng lắm, đánh tiếp đi! Ha ha, đánh tôi chết cũng không thể khiến ông quên được mẹ tôi chết tức tưởi như thế nào đâu!” Anh không những không tránh mà còn đứng trơ trơ hứng chịu từng hồi gậy hung hăng nện khắp người.
“Hai người dừng lại đi! Nơi đây là phòng bệnh, mấy cậu còn đứng đó làm gì mà không mau chạy tới tách họ ra đi!” Người bác sĩ trung niên cố gắng chen vào nhưng không cách nào cản nổi hai con sư tử đang điên cuồng đấu nhau, mà mấy người vệ sĩ đứng gần đó như nhìn mãi thành quen, cứ đứng thẳng như không nghe không thấy bất cứ điều gì đang diễn ra.
“Đừng giả nhân giả nghĩa, hai người là cá mè một lứa, là kẻ ích kỷ sống vui trên nỗi khổ của người khác, là kẻ giết người không gớm tay, cho dù ông cứu bao nhiêu mạng người cũng không xoá nổi quá khứ mẹ tôi vì ông mà chết đâu!”
Tôi đau đáu nhìn về phía anh đứng đó, rõ ràng là dáng người cao lớn còn cứng đầu cứng cổ chịu đau không rên la một tiếng, nhưng lại giống như một đứa bé cha không thương mẹ không xót đang tức tưởi chực khóc.
Làm sao lại có thể như thế?
Cả người anh tươi sáng rạng rỡ, vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng lại cũng giống như tôi cha không thương mẹ không xót hay sao?
Lý gì lại vậy?
Vốn dĩ phải cao ngạo và rực rỡ.
Tại sao giờ phút này anh lại bất lực và lạc lõng như thế?
Tấm lưng to lớn gồng mình chống đỡ từng hồi gậy vun vút lao tới ẩn hiện một mảng hồng ươn ướt, dần dà đậm thành một màu đỏ gai mắt.
Anh ơi!
Mặc kệ trên người gắn bao nhiêu dây truyền, tôi nhanh chóng bật người ngồi dậy những muốn lao nhanh về phía anh.
Đừng đánh nữa!
Nhưng thân thể nhiều ngày không cử động khiến loạng choạng té ngã, tôi cắn răng nén đau cố gắng nhích thân thể vô lực tới gần anh từng chút, từng chút.
Đừng đánh nữa!.