Tra Công Nhẹ Chút Đi!

Chương 33: Chưa Đủ Kích Thích 2


Bạn đang đọc Tra Công Nhẹ Chút Đi! – Chương 33: Chưa Đủ Kích Thích 2


Anh nói xong liền ôm tôi nhảy xuống tấm ván lướt sóng gần đó, tôi chưa kịp đứng vững đã bị anh hung ác đẩy xuống biển sâu.

Cả người tôi lập tức bị sức nước nhấn chìm, bất ngờ quá lớn khiến miệng mũi không kịp ngừng thở, nước biển mặn chát xộc vào khoang họng khiến tôi ho thốc tháo.

Tôi cố gắng dùng chân đạp mạnh một hồi mới ngoi lên mặt nước.

Anh đứng trên ván lướt sóng nhìn tôi không cảm xúc, rất nhanh sau đó, ván điện đã mạnh mẽ khởi động kéo tôi bơi ra khơi càng lúc càng xa.

Hai tay tôi bị anh trói chặt, cơ thể tôi chìm ngập trong nước biển bị ván điện hung ác kéo tới kéo đi vòng quanh chiếc ca nô.

Hiện tượng bắt mắt như thế nhanh chóng hấp dẫn đám thanh niên trên đó.

Khoảng cách không quá xa, tôi nhìn thấy Khánh Duy, Thái Hoàng và những gương mặt tôi đã từng tiếp xúc.


“Hú hú, ê tụi bây nhìn kìa, có trông thấy chiếc ván đang lướt về phía tụi mình không?”
“Biz bizzz trò chơi cảm giác mạnh bao giờ cũng kích thích, để tao quay lại cho nóng!”
Tôi ngụp lặn trong biển nước sâu, phân không rõ lời ai với ai, nhưng chung quy tất cả chúng đều độc ác như nhau.

Sức nước ngày càng lớn, áp lực nước tấn công cơ thể như muốn ép nát cả người tôi, tôi há miệng lên mặt nước cố gắng hít thở không khí để duy trì sự sống, lúc này tôi cảm thấy lực kéo đã giảm dần, tôi hi vọng đưa mắt nhìn về phía anh.

Bóng dáng anh cao lớn cũng theo tôi nhảy ùm xuống biển, anh nhanh chóng bơi tới bắt lấy cơ thể tôi trong cơn rực rạo, tuy vận tốc đã nhỏ dần nhưng ván điện vẫn còn đang chạy, anh rốt cuộc muốn làm gì tiếp theo?
Câu hỏi đó lập tức được anh đáp lại, cơ thể tôi nhanh chóng cảm nhận được đôi bàn tay đang cuồng dại rong ruổi từ trên xuống dưới không bỏ sót một tấc da thịt nào, bởi vì anh với tôi làm tình đã quen, những nơi mẫn cảm trên người tôi nhanh chóng bị tìm đến và điên cuồng kích thích.

Sức nước đỡ chúng tôi lơ lửng trên biển, lại ép cho chúng tôi càng dính sát vào nhau, trong mùi vị nước biển mặn chát còn nếm được mùi vị mồ hôi nam tính của anh.

Cơ thể tôi dưới kích thích điêu luyện của anh đã sớm đầu hàng buông giáp, tôi như ngất đi trong vòng tay anh, mê luyến thân thể và hơi thở nóng rực của anh, khát khao chìm đắm trong lửa giận cuồng loạn của anh.

Cả người tôi đã mất sức, càng bị tình triều đánh cho điên đảo tan rã, tôi chỉ có thể ôm chặt gáy anh thừa nhận sự tham lam và bạo tàn từ anh.

Phía trên là đông đảo ánh mắt chăm chú theo dõi từng động tĩnh, phía sau là anh đang đâm từng ngón tay vào sâu trong cơ thể tôi và khuấy động chơi đùa.

Từng thớ thịt yếu ớt mẫn cảm nhanh chóng bị kích thích đến điên dại, cả người tôi run lên lẩy bẩy, hơi thở hổn hển đã nhuốm đầy dục vọng.

Đừng! Đừng mà! Chúng ta không thể đâu!
Ngay lúc trí não tôi còn mơ hồ kháng cự, một thứ nóng rực cứng cáp đã mạnh mẽ đâm sâu vào, tôi có thể cảm nhận từng lớp da thịt gồ ghề của thứ đó đang chen lấn trong cơ thể tôi.

Vẫn là không đeo bao? Tại sao lúc nào anh cũng đem tính mạng bản thân ra đùa giỡn cơ chứ?

Bởi vì sợ hãi và hoảng hốt mà nơi đó càng gắt gao cắn chặt thứ đó của anh.

“Đúng là *** **** đến tận cùng.

Làm thế này đủ kích thích cậu chưa?”
Anh rền rĩ thứ âm thanh trầm đục rồi bất chợt cắn mạnh lên vành tai tôi đau điếng.

“Thả lỏng một chút, kích thích quá cũng đừng cắn chặt tôi như thế!”
Não anh quả thực úng nước mà!
Giữa thanh thiên bạch nhật, dưới biết bao ánh mắt của đám người trên ca nô, vậy mà anh vẫn thản nhiên đi vào.

Tôi vốn tưởng anh không dám làm tới bước cuối cùng, chỉ là đang trừng phạt nhục nhã tôi thôi, ngờ đâu anh vốn dĩ không hề biết sợ bất cứ điều gì!
Hai chân tôi cố gắng vùng vẫy, cả người hoảng loạn muốn thoát khỏi tay anh.

Lòng tôi như bị hàng ngàn con ong thiêu đốt, sợ bọn họ nhìn tôi phóng đãng thì ít, sợ hãi tôi lây nhiễm HIV cho anh thì nhiều.

Tôi ú ớ la gào, nước biển theo đó nhanh chóng tràn vào miệng tôi, rót xuống dạ dày trống rỗng từng ngụm nước mặn đắng.


Tôi cố gắng xoay người đấm mạnh vào lưng anh liên tiếp.

Thả ra! Em van anh dừng lại đi mà! Tỉnh lại đi anh!
Anh siết lấy cổ tôi rồi mạnh mẽ gặm cắn lên vết thương đã bị nước biển rửa cho trắng tái, lưỡi anh đâm sâu vào miệng vết thương, chất giọng của anh cũng trở nên đục ngầu: “Thứ đồ chơi như cậu muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao, cậu là cái thá gì?”
Hai bên hông bị anh siết chặt, anh vẫn cố gắng tiến sâu vào cơ thể tôi, mắt tôi trừng lớn như cá chết, cổ họng vẫn không ngừng gào thét thứ âm thanh ghê tởm.

Dừng lại đi! Em không muốn!
Đám người trên ca nô bỗng dưng lao xao, tôi thấp thoáng nhìn thấy anh hai đang cố gắng tách đám người đó ra rồi nhìn về phía tôi.

Nước biển lại văng lên từng dải trắng xoá.

Anh hai đã nhảy xuống và đang bơi về phía tôi!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.